intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Kho báu cho năm học mới - Gia đình

Chia sẻ: Ngoc Tuyen | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:0

223
lượt xem
10
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Cho dù bạn là con một hay là... nhóc thứ 24 trong gia đình 26 anh chị em, bạn cũng thật may mắn khi có một kho báu khổng lồ là ba mẹ. Ba mẹ sinh ra bạn, nuôi bạn lớn lên, nấu cơm cho bạn Nhí Nhố cho bạn đóng tiền học phí năm học này... hãy trân trọng và yêu thương kho báu ba mẹ bạn nhé...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Kho báu cho năm học mới - Gia đình

  1. Mực Tím số 642 ra ngày 7-9-2004 www.MuctimVN.com KHO BÁU CHO NĂM HỌC MỚI GIA ĐÌNH Cho dù bạn là con một hay bạn là... nhóc số 24 trong gia đình 26 anh em, bạn cũng thật may mắn khi có một kho báu khổng lồ là ba mẹ. Ba mẹ sinh ra bạn, nuôi bạn lớn lên, nấu cơm cho bạn Nhí Nhố cho bạn tiền đóng học phí năm học này... hãy trân trọng và yêu thương kho báu ba mẹ bạn nhé. THẦY CÔ Thầy cô – đó chính là kho kiến thức vô hạn tụi mình không bao giờ khám phá hết. Để có được nguồn tài nguyên cung cấp cho tụi mình dồi dào như vậy, thầy cô đã phải rất vất vả trên những trang giáo án. Tụi mình sẽ tiếp thu và tận dụng những kiến thức này cho tốt nha. BẠN BÈ Nhắc đến bạn bè là tự dưng thấy “tình thương mến thương” tràn đầy rồi. Một nụ cười, một cái nắm tay bạn bè sẽ mang đến rất nhiều niềm vui cho tụi mình trong suốt cả năm học, bạn nhỉ. VÀ CHÍNH BẠN Bạn đã khám phá hết chính mình chưa? MỚi đầu năm học thôi, hãy tận dụng thời gian để nâng cấp những môn học mình còn yếu, ăn-ngủ-học-chơi đều độ để có một cớ thể khoẻ mạnh đầu óc sảng khoái minh mẫn. Bạn sẽ có thêm chìa khoá để mở thêm một kho báu của chính mình nữa đó Em Miu TRONG VƯỜN VĂN KHÁCH VĂN Hơn tháng nay, mọi người xôn xao chuyện Việt Nam sẽ gia nhập công ước Berne vào tháng 10/2004, một bước tiến quan trọng của công tác bảo vệ bản quyền tác giả. Những trăn trở về chuyện làm sách, dịch sách được lắng nghe và báo chí bàn bạc về chuyện bản quyền nhiều hơn bao giờ hết. Tuổi mực tím cũng rất quan tâm đến sách. Mời bạn cùng trò chuyện ngắn với anh Lê Nguyên Đại – giám dốc công ti sách Thời Đại... • Từng là một giáo viên dạy văn, nguyên cớ nào dẫn anh đến chuyện làm giám đốc một công ti sách? - Đầu tiên tôi chỉ là người bán sách, kinh doanh nhỏ, bình thường. Nhưng đến lúc chẳng có sách hay để bán nữa thì tôi quyết định đi làm sách. Đối với tôi, làm sách không đơn thuần là kinh doanh, đó là hoạt động của trí tuệ, là niềm đam mê của tôi. Đó cũng là một cách nối dài ghế dạy học, tôi làm được một cuốn sách giá trị thì không những người mua sách “học” mà nhiều người xung quanh mượn “học” và thế hệ sau cũng “học” được . Tôi tiếc mình không được học kinh tế hay thương mại, nên chuyện làm sách của tôi cũng “cò con” lắm, theo cảm tính, tôi thích tôi làm... • Là người làm sách, anh thấy thế nào về tập quán đọc sách của người Việt Nam? - Có thể cá nhân tôi là người hơi bi quan, tôi thấy hình như người Việt Nam đã không có tập quán thưởng thức sách thường xuyên. • Làm sách lâu năm với nhiều cuốn sách quí rất giá trị được ban Tư tưởng Văn Hoá Trung ương khen tặng, anh có chuẩn bị, có đề nghị gì không cho những ngày tháng tiếp theo khi Việt Nam gia nhập công ước Berne? - Để làm một cuốn sách dịch tươm tất thì phải đầu tư vào đó rất nhiều. Được “cho không” còn khó khăn nữa, huống hồ bây giờ làm đúng luật là phải nghĩ đến chuyện mua bản quyền tác giả tận phương trời xa nào đó! Như tôi đã mua cuốn Đánh máy: mymy Page 1 of 13
  2. Mực Tím số 642 ra ngày 7-9-2004 www.MuctimVN.com My Life của Bill Clinton ngay ngày đầu tiên phát hành với giá 35 USD. Đó là một cuốn sách hay, tôi muốn giới thiệu với bạn đọc Việt, tôi phải làm sao? Gõ cửa liên hệ ở đâu? Mua bản quyền của ai, với giá như thế nào? Những cuốn sách như thế này nếu phải mua bản quyền thì chưa chắc gì mua nổi. Tôi mong bên quản lí xuất bản sớm lập ra một cơ quan nào đó chuyên giao dịch về bản quyền gúp cho những người làm sách như chúng tôi. Chúng tôi tôn trọng luật, nhưng chúng tôi cần một sự hướng dẫn, quan tâm hợp lí từ quản lí ngành. Nếu không, thiệt thòi lớn nhất sẽ thuộc về người đọc. Lan Anh thực hiện CHUYỆN VĂN Mời các bạn cùng đọc giai thoại về nhà văn Pháp Alexandre Dumas, tác giả của Hai mươi năm sau, Ba người lính ngự lâm cùng hàng chục tiểu thuyết khác... - A. Dumas dính vào một cuộc thách đấu tay đôi cùng một chính khách. Hai bên đều là những tay súng cừ khôi, họ quyết định chơi trò may rủi, kẻ bốc phải lá thăm không may sẽ phải tự kết liễu đời mình. Và Dumas rút trúng lá thăm ấy. Nhà văn điềm tĩnh bước vào căn phòng kế bên với súng lục trên tay. Mọi người chờ đợi một tiếng nổ. Và: Bòm! Cửa phòng được mở ra, người ta thấy Dumas... đứng ngạc nhiên giữa đám khói: Thưa quí ngài, tôi chẳng hiểu tại sao mình... bắn trượt! - Giám đốc một nhà hát tới xin Dumas đừng bán kịch bản cho nhà hát đối thủ. Khi bước vô nhà, ông ta không bỏ mũ. Dumas bèn nói: Tôi đã bán kịch bản cho đối thu của ông! Viên giám đốc bèn trả giá cao gấp nhiều lần nhưng nhà văn vẫn chối từ. Đối thủ của ông đã mua sáng tác của tôi rẻ hơn ông chỉ nhờ một cử chỉ đơn giản! – Thưa ngài đó là gì? – Ông ta bỏ mũ khỏi đầu khi bước vào nhà tôi! Triêu Nhan (st) CHÂN DUNG TUỔI MỚI LỚN QUÀ TẶNG Sương đã từng ngắm nhìn bầu trời xanh đầy mây trắng nhưng chưa có bao giờ trông thấy những cụm mây ngũ sắc như thế này. Có thể đối với những người “sành điệu” thì nó không có gì sáng tạo, nhưng đối với Sương, trước giờ chỉ xem tranh của Thiên cũng thấy hình ảnh này thật gần gũi. Nó như chính cảm nhận của Sương từ lâu rồi mà chờ đến hôm nay mới được bàn tay tài hoa của Thiên tượng hình. Và Sương bị những gam màu dịu ngọt ấy cuốn hút đến khi giọng Thiên cất lên: - Thiên sẽ cho ánh sáng hơn vào giữa, chỗ này này, thoạt nhìn sẽ tưởng như mặt trời ở đó nhưng khi tìm thì thấy sẽ chẳng thấy – Thiên cười vui vẻ - Sương biết tại sao không, nếu vẽ mặt trời thì người ta sẽ không trông thấy những cây dù... Bây giờ thì Sương mới để ý đến những cây dù nằm chỏng chơ trên cát, vẻ rực rỡ của nó như được Thiên chăm chút đến tận đường nét, hơn là bao la biển xanh mây trời kia. Thiên thường bảo một bức tranh đẹp là bức tranh không thừa hay thiếu một chi tiết nào. Ở đây chỉ mỗi việc mặt trời hay ánh sáng ẩn hiện thế nào cũng làm Thiên cân nhắc. - Sương thấy sao? - Ờ thì... Sương phá lên cười khi trông thấy vẻ mặt Thiên căng thẳng chăm chú chờ nghe. Và Thiên cũng bật cười... *** Sương quen Thiên bằng một tình huống rất lạ lùng, buổi học Anh văn đầu tiên của Sương cũng là bữa học cuối cùng của Thiên. Tình cờ ngồi cạnh Thiên khi chưa có giáo viên, Sương lấy làm lạ với anh chàng liên tục loay hoay, quay qua quay lại, vẻ bồn chồn khó xử. Vừa lúc người kiểm tra biên lai bước vào, Thiên phóng ra cửa Đánh máy: mymy Page 2 of 13
  3. Mực Tím số 642 ra ngày 7-9-2004 www.MuctimVN.com chuồn mất. Sương chợt hiểu và chẳng biết duyên cớ gì cô... phóng theo. Chừng đến cầu thang thì Thiên quay lại nhìn Sương bắng đôi mắt mang hình dấu hỏi... Bây giờ thân nhau rồi, dù hai đứa khác nhau một trời một vực, mà... Thiên lại là... Vực. Với sự thông minh và tài vẽ của Thiên, Sương chắc rằng nếu anh thi Đại học Kiến trúc thì không thể nào rớt được. Thế mà học hết lớp 12 ở Long Thành, anh rong ruổi lên Sài Gòn, xin vào làm ở một chỗ chép tranh ngay quận nhất, tối thì ở lại đó vùi đầu học. Hình như Anh văn hay Tin học gì đó, và cũng chỉ là tự học với những quyển sách mua bằng tiền chép tranh ít ỏi. Còn Sương, một tiểu thư quen được no đủ, được bố mẹ cưng chiều, một bí thư chi Đoàn Nhí Nhốxuất sắc nổi đình nổi đám trong một trường cấp ba danh tiếng. Vừa đầu ĐH KHXH & NV, Sương được ba mẹ mua cho chiếc xe Angel, đường hoàng bước vào cổng trường mơ ước... Cách giải như vậy không phải là tốt nhất, Sương biết và Sương cũng biết đa số những người ngồi đầy đều biết. Nhưng mặc kệ giáo viên hỏi ý kiến, tất cả các sinh viên người Việt như cô đều ngồi im lặng, trong lòng họ tâm niệm: mình biết đủ rồi, ai sao kệ, đứng lên phát biểu có mà gây sự chú ý à, đó là chưa kể có khối đứa bĩu môi: tao cũng biết dzậy. Sương nhớ đến câu nói của ai đó: mỗi người Việt Nam là một viên kim cương, mỗi người Nhật chỉ là một hạt cát. Nhưng người ta chỉ thấy những bãi cát vàng chứ không hề thấy những dãy kim cương cùng toả sáng. Sương thầm bực mình, nếu có anh bạn người Nhật ngồi đây thì anh ta sẽ đứng lên hỏi cho ra lẽ, mà sao hôm nay Shiko nghỉ học? Sương lấy làm thắc mắc, một người chăm học thế mà! Không có Shiko, Sương thấy lớp học thiếu hẳn sự sinh động. Có lẽ nếu không có Shiko ngồi cạnh thì Sương mãi mãi cũng sẽ như bao người khác, nghe giảng – ghi chép và... im lặng. Sương nhớ lại lần đầu nói chuyện với Shiko, hai đứa bất đồng ngôn ngữ, phải dùng đến ngoại ngữ của đất nước mặt trời không bao giờ lặn... ấy. Vui nhất là lúc giới thiệu tên, có lặp lại cả trăm lần thì cũng không mong gì shiko phát âm đúng tên Sương. Rồi thì cũng không khó nói chuyện với nhau vì vốn tiếng Anh của cả hai đều khá. Shiko ham học hỏi, anh quan tâm và muốn tìm hiểu về văn hoá Việt Nam. Shiko hay kể về quê hương của mình và thường xuyên kết thúc là: “I miss Japan”. Sương lại hay kể về bạn bè, cô thích nói về con người và những tâm lí phức tạp. Sương thường kể về những người bạn mà cô khâm phục, cô yêu mến và tha thiết muốn tìm hiểu, người mà lúc nào cũng biết Sương thích gì trong khi cô chỉ biết trong lòng anh là những ước mơ, những mong muốn ấp ủ chứ không rõ cụ thể là những điều gì... Sương kể với Shiko về những bức tranh của Thiên và Shiko ngỏ ý muốn đến xem. Shiko đọc trong mắt Sương những tia sáng kì lạ mỗi khi Sương nhắc đến người bạn đặc biệt ấy. Sương hẹn tan học sẽ đến nơi vẽ của Thiên, xem tác phẩm không phải là tranh chép mà là bàn tay khối óc của Thiên. Nhưng trước hết phải đến kí túc xá tìm xem Shiko tại sao hôm nay nghỉ học rồi nhận tiện sẽ kéo đi cùng. Shiko nằm trên giường, ngoắc tay ra dấu mời Sương vào, trong phòng có vài ba đứa bạn cũng là người Nhật nhưng ở những khoa khác. - What happened to you? - I (...) Sương chẳng biết nói gì để hỏi thăm sức khoẻ Shiko, cô vốn nghĩ lại có thể xảy ra tay nạn khi... đi bộ. - I would like to introduce you with my friend. But you can’t now... Rồi bằng một câu tiếng Anh dài loằng ngoằng, Shiko bảo mẹ gọi anh về nước. Anh sẽ có chỗ học tốt hơn ở quê hương mình. Hơn thế, một vài việc trong gia đình cần sự có mặt của anh. Có lẽ rồi anh cũng không có cơ hội trở lại Việt Nam học hết chương trình... Sương yên lặng lắng nghe, đi từ ngạc nhiên này sang bất ngờ khác. Vậy là cô phải chia tay với một người bạn thú vị. Sương nghĩ mãi không ra câu gì để nói, cô chỉ thấy buồn. Sương muốn tặng Shiko cái gì đó làm kỉ niệm, và cái gì đó có thể là một bức tranh thật đẹp... Đánh máy: mymy Page 3 of 13
  4. Mực Tím số 642 ra ngày 7-9-2004 www.MuctimVN.com *** Thiên đã chờ hơn nửa tiếng rồi, có vẻ như vừa hồi hộp vừa lo lắng. Anh đã hoàn thành tác phẩm của mình và cảm thấy thật hạnh phúc... Và công việc bây giờ là chờ đợi Sương. Cuối cùng thì Sương cũng xuất hiện... - Vào đi Sương, có gì mà suy tư dữ vậy? - Shiko sắp về nước rồi anh Thiên. - À... - ... Ủa... đâu rồi? - Bức tranh đó hả - Thiên kéo tay Sương đến giá vẽ, bức tranh được phủ lên bằng một tấm voan màu hồng nhạt. Phải bất ngờ chứ! - Wow ... Có gió biển và nắng biển... Gió đấy Sương lên cao, Sương bám vào những đám mây lung linh huyền ảo, mong manh thế mà đỡ lấy Sương như chiếc là môn đỡ cánh chuồn chuồn, rồi chiếc lá ấy nhẹ nhàng rơi xuống, thả Sương lên một tấm lụa cát vàng, Sương biến thành cây dù lăn lăn đi... Không có chi tiết nào nổi bật đập vào mắt người xem nhưng toàn thể bức tranh là sự kết hợp những mảng màu hài hoà thanh khiết. - Đẹp quá anh Thiên, anh sẽ tặng cho một người nào đó phải không? Sương biết Thiên chưa bao giờ bán tác phẩm của mình. Nói là không bán được thì cũng đúng, vì ngoài những người trong nghề, phần lớn người dân mình rất ít chơi tranh, còn người nước ngoài thường tới đây mua những tác phẩm chép đã nổi tiếng. Thiên cũng không phải là người nhìn việc không nhìn người, nếu gặp Shiko và biết Shiko cũng thích tranh, hiểu tranh, có lẽ Thiên sẽ vui lòng... Người nghệ sĩ - nếu được gọi như thế - thường đem tác phẩm cho đời, cho người chứ không phải để giữ cho mình... - Sương muốn có một món quà thật đặc biệt cho Shiko... Thiên chợt giật mình, chưa bao giờ Sương thấy Thiên xúc động đến như vậy. Thiên nói nhỏ như chỉ chính mình nghe. - Sương về đi ... Sương ngạc nhiên và không hiểu, nhưng cũng thấy chẳng cần hiểu. Sương giận dỗi bỏ về. Thiên có thể từ chối không cho nhưng chưa bao giờ Thiên cư xử như vậy. *** Sương khóc tấm tức trong phòng, mẹ hỏi gì cũng không nói. Mẹ rất thương nhưng không bao giờ hiểu cô. Quen là người lãnh đạo ở trường ở lớp, đôi lúc Sương phải quên đi chính kiến riêng của mình, phải linh hoạt và hợp lí trong từng trường hợp nên Sương thường nghĩ A nói B (chỉ là cách diễn đạt hơi khác của A), bạn bè thì đã quen nhưng mẹ Sương thì chắc chắn sẽ nghĩ thành C rồi, chỉ có Thiên là hiểu hết. Nhưng lần này Thiên làm sao thế, anh không đồng ý gì ở Sương thì phải nói thẳng ra chứ, có cái cớ nào lại đuổi Sương về như thế! Sương thấy lòng tự ái của mình bị tổn thương. Shiko là người bạn tốt Shiko giúp Sương hiểu thế nào là học thật sự, tế nào là niềm vui tìm kiếm tri thức. Sương nhận ra trước kia mình cũng học giỏi, luôn đạt kết quả cao chỉ là điểm thưởng cho sự sắp xếp lại một khối rubic vừa bị xáo trộn, không có cái gì là của chính mình... Shiko cũng là người bạn vui vẻ. Có lần Shiko hỏi Sương đã có bạn trai chưa, Sương chợt nghĩ đến Thiên, nhưng lắc đầu bảo... không biết. Bây giờ mới thấy Thiên và Sương đã có gì đâu... Shiko bảo vậy chứ Sương là bạn gái củ Shiko à? *** Có một điều Sương không biết, Thiên đang hì hục bôi xoá những dòng chữ yêu thương anh viết tặng cô sau lưng bức tranh ấy. Suy cho cùng thì anh chỉ muốn Sương vui. Sương muốn tặng ai đó là quyền của Sương chứ, còn đối với Thiên, Sương vẫn luôn là cái gì đẹp đẽ nhất, trong sáng nhất, tươi vui và nổi bật nhất. Cô là những chiếc dù không cần mặt trời cũng tự nó bừng sáng. Anh không dám là vừng Đánh máy: mymy Page 4 of 13
  5. Mực Tím số 642 ra ngày 7-9-2004 www.MuctimVN.com mặt trời kiêu hãnh tô đậm vẻ đẹp mà chỉ mong là cát mềm nâng đỡ bước chân cô... Bây giờ không biết có kịp không, phải đem bức tranh đến và xin lỗi Sương. Shiko đã lên đường chưa nhỉ? Anh ôm bức tranh đứng trong phòng khách, Sương đã ra sân bay rồi. Nhưng anh không cần phải nói thật lòng mình, bởi vì Shiko đã nói với Sương cái điều mà nghe xong, Sương ngẩn ngơ rằng sao mình không nghĩ ra nhỉ và mỉm cười hạnh phúc. Shiko nói: “He likes you”. Châu Nguyễn Diễm Thy (ĐHBK TP.HCM) TRƯỚC BIỂN ĐÊM Sao cha không về Con vỗ con Quen say Một mình gió lốc Sóng biển gõ cửa Mắt biển đen – Sao lặn Phên vách mỏng bung rồi Môi con cay giọt mặn giữa đời. Gió ùa vào nghiêng ánh trăng rơi Lẽ gì con tự rơi? Sao nhặt khúc mồ côi Như mắt biển-sao-gió-trăng... đơn chiếc Vỏ ốc vùi trong cát Tan vào lòng Gai ốc khuất vào da Sóng cuộn bão xa Rét căm nỗi nhớ vỡ oà Tia sấm rơi vụn mảnh trời Và khóc... quay đi... Con giật mình thảng thốt Xoáy ra khơi... Đêm vỗ đêm TRONG NẮNG Nắng bẽn lẽn tiễn đêm vào giấc ngủ Cúi nhặt nắng thênh thang rơi Sương long lanh e ấp giọt trong ngần Nghe con đê rộng tay nâng đôi guốc nhỏ Những vòm cây ưỡn ngực trần khoan Đồng xanh vàng mơ biển lúa khoái Rì rào... sóng lá tơ non. Đắm mình trong ban mai. Khoan nhặt mái chèo ai ngân khúc hoài Con dế vểnh râu cọ đầu mơn lá cỏ lang Rúc rích cười rung đôi cánh trong veo Mẹ đón cha trao quà vui độc lập Chú chuồn kim nghịch nước Con lớn lên giữa an bình hạnh phúc Chấp chới chiếc cầu tre rong chơi. Nợ vai người gánh nặng chiến trường xưa. Minh Hoàng NHÍ NHỐ HÀI HƯỚC QUỐC NỘI BỰC MÌNH HỌC MR: Nhiều lần thấy bọn con trai nhìn bà Thấy AD (hơi tròn) đang đi xe đạp thì: tôi bực mình lắm. MR: Bà có đi học xiếc phải không? AD (vênh mặt): Ông ghen à? AD (ngạc nhiên): Ông hỏi vậy là sao? MR: Tôi tưởng bọn nó nhìn “em” nào đẹp MR: Bởi tui thấy bà giữ thăng bằng hay nên nhìn theo, thì ra đó là bà. quá. AD: !!? AD: (sôi 100 độ) Văn Thanh (Quảng Bình) TRẮNG Đánh máy: mymy Page 5 of 13
  6. Mực Tím số 642 ra ngày 7-9-2004 www.MuctimVN.com 50 ĐỤNG 51 MR: Dạo này tui thấy bà trắng nhiều hơn Một MR gặp AD đi về. trước đó! MR: “Em đi đâu về, mà tóc đầy me... ớ... AD (e thẹn): Ông cứ đùa, da tui lúc nào ớ...” chẳng vậy... AD: À, tui mới ghé võ đường về. MR: Tui đâu nói da, tui nói tóc bà ấy! MR (Dông thẳng) AD: Ê! Đứng lại... Trần Sang (Quãng Ngãi) CAO THỦ MR: Bạn gì đó ơi, làm ơn cho mình hỏi TƯỞNG BỞ thăm đường đến trường X. MR: Trông bà hôm nay xinh thật! AD: Xin lỗi, mình cũng đang tìm trường AD: Ông cứ quá khen, tôi vẫn vậy mà. ấy đây. MR: Bà còn thật duyên dáng nữa! MR: Thiệt hả? Vậy theo anh, lúc nãy đùa AD: Ấy ông cứ đùa! thôi chớ anh là sinh viên năm nhất của MR: Không đùa đâu. À, mà em gái bà tên trường ấy đấy. gì vậy? AD: Vậy sao! Còn chị năm ba ở trường ấy AD (tức xì khói) rồi đấy “cưng”. Vân Hải (Thanh Hoá) MR (lủi mất) Hoài Thiện (Củ Chi) LẠNH AD: Đố ông, tại sao hai cục nước đá để ĂN CHỰC gần nhau lại dính nhau? MR 1: Đi đâu đấy? MR: Dzậy cũng hỏi! Tại lạnh quá nên xích MR 2: Ăn trưa lại gần cho ấm chứ sao! MR 1: Tao đi với nhé? Ngọc Hưng (Bạc Liêu) MR 2: Ừ, may quá! Tao đang không biết nên “ăn nhờ” thằng nào đây. KHÔNG RỦ MR 1 (vỡ mộng) AD: Sao cứ gặp tôi là ông rủ đi chơi hoài Thiên Chương (Tiền Giang) vậy? Hôm nay ông để tôi yên được không? MR: Được chớ! Thế ngày mai bà có rảnh không vậy? AD: ?!?! THƠ NHÉO NGANG HÔNG THÔNG BÁO TÌM ... GUỐC! Sáng nay vào giữa giờ chơi Đúng là phạm tôi... tày đình, chả chơi! Năm cô đang “hợp lực”... xơi tí quà (?!) Bây giờ mỗi chiếc một nơi Nhỏ Lan có bịch cà na Làm em hỏng có dám rời “gót sen”! Nhỏ Vân kí mận, nhỏ Hà chôm chôm Chắc rằng chính bọn “nhóc nhen” Em thì hùn nửa trái thơm Đã cử một “tướng” mon men tới gần Nàng Thu “góp vốn” dĩa cơm cháy giòn Chờ lúc em vừa... co chân Vừa ăn vừa... họp bàn tròn “Chôm” ngay lập tức, khỏi cần chiếc sau! Nào là... kể tội bọn con trai này Guốc em là guốc... thanh cao(??) Rồi bàn về chuyện dép, giày Mới mua ở tuốt bên... Tàu đó nha Chuyện quần chuyện áo, chuyện thầy với Anh nào “thỉnh” nó về nhà cô Tối nay sẽ bị... con ma bắt giò! Lúc ấy em bỗng “ngây ngô” Rồi còn bao chuyện phải lo Gác chân... lên ghế, dựa vô cạnh bàn(??) Lãnh mấy “trứng vịt” tròn vo nữa nè Tiếp tục trò chuyện râm ran Bậy giờ em “nói ngọt” nghe: Tới khi ngó xuống thì... làng tổng ôi! Đó là... tội ác, bao che ích gì? Một chiếc guốc mất tiêu rồi Ai mà biết, Chỉ giùm đi Chỉ còn một “ả” mà thôi, tức mình! Em đến công... ổ bánh mì thật to!! Đánh máy: mymy Page 6 of 13
  7. Mực Tím số 642 ra ngày 7-9-2004 www.MuctimVN.com Chẳng biết “tên” nào mới “rinh” Anh Thơ (Q.1) NỤ CƯỜI NGOẠI NHẬP NGUYÊN NHÂN ĂN Một ông bị thương ở đầu, y tá trực lập hồ Buổi tối, một cô gái đi chơi với bạn trai sơ hỏi: mãi sáng hôm sau mới về. Bà mẹ hỏi: - Xin cho biết quí danh? - Con đi đâu tối qua? - Harry Suazers. - Dạ, con đi ăn tối với anh ấy! - Tên bà nhà? - Còn sau đó? Không phải đâu, đây là tai nạn xe hơi. - Sau đó con và anh ấy ăn sáng với Lê Vũ (Đồng Nai) nhau. Thế Hiển (Bến Tre) BỆNH NHÂN VÀ BÁC SĨ Ông bác sĩ trưởng tới thăm bệnh nhân là NIỀM TIN một người dẫn chương trình truyền hình Một người đàn ông tin rằng con số 13 có nổi tiếng cửa tỉnh lại sau khi thuốc gây thể đem lại điều xấu. Một hôm, đứa con mê hết tác dụng. trai nhỏ của ông ấy hỏi: - Ca mổ thành công tốt đẹp! – Bác sĩ nói. - Cha ơi! Sáu cây bút chì cộng với bảy - Thế chúng ta được bao nhiêu khán giả cây bút chì là bao nhiêu ạ? theo dõi? - 12-bis bút chì – ông ấy trả lời. boy_ball_question892003@yahoo.com Đình Thịnh (Tây Ninh) NHỮNG VẦN ĐIỆU NGHỊCH NGỢM NGỒI CHUNG Vào đầu năm học mới Vờ mượn thứơc, bút chì Cô giáo xếp chung bàn Làm cho tớ khó chịu Tớ bỗng ghét đằng ấy Cứ ngoảnh mặt quay đi Con gái gì mà tham... Thế rồi mỗi buổi học Một hôm đằng ấy ốm Có vạch phấn chia đôi Lớp học bổng buồn tênh Không bên nào xâm phạm Tớ chẳng còn vạch phấn Chỗ của ai nấy ngồi Nghỉ lại tự trách mình Đằng ấy cứ kiếm chuyện Trần Văn Mười TUỔI CHÚNG MÌNH TRẮC NGHIỆM BẠN LÀ NGƯỜI NHƯ THẾ NÀO ? 1. Bạn đi du lịch ở một nơi xa, lúc đi ngang qua một ngôi nhà, bạn thấy cánh cửa mở toang, bạn nghĩ: a. Ngôi nhà này đang bị trộm viếng b. Chủ nhà quên đóng cửa c. Họ ở bên trong và đang quét dọn nhà về phía cửa ra vào d. Go làm nó bạt ra vậy thôi 2. Mỗi con thú sau sẽ mang đến cho bạn một tin xấu và một tin tốt. Bạn hãy chọn đi: Đánh máy: mymy Page 7 of 13
  8. Mực Tím số 642 ra ngày 7-9-2004 www.MuctimVN.com a. Cọp b. Chó c. Vẹt d. Cừu 3. Bạn sẽ chọn vẽ cái gì lên chiếc cốc màu xanh? a. Sọc b. Hoa to c. Ca rô d. Đường lượn song 4. Khi nghe tin gnười bạn thân của mình gặp tai nạn, bạn hình dung bạn ấy sẽ như thế nào? a. Đầu quấn mấy vòng băng vải b. Mặt dán băng cá nhân kín mít c. Chân bó bột cứng nhắc trong thanh nẹp d. Đi cà nhắc 5. Nếu được vẽ nguệch ngoạc hình một con gấu vào cuốn vở học, bạn sẽ vẽ: a. Một con gấu đang say sưa ngủ b. Một con gấu giơ hai tay lên trời trong điệu bộ sợ hãi c. Một con gấu mẹ dẫn theo một con gấu con d. Gấu bong XEM ĐIỂM 1. a1-b2-c4-d3 2. a4-b3-c1-d2 3. a3-b1-c4-d2 4. a2-b1-c3-d4 5. a4-b1-c3-d2 KẾT QUẢ ĐÂY - Từ 16-20: Bạn là một người vui vẻ, quyết đóan và có khả năng lãnh đạo. Bạn luôn bình tĩnh trước những biến cố, sự việc không vừa ý. Tuy nhiên đừng tỏ ra quá cứng nhắc trước tình cảm gia đình nhé. Bạn vẫn có thể ôm hun mẹ một cái chụt mà. - Từ 11-15: Bạn luôn muốn làm người khác vui phải không nè, rất tốt. Bạn bè thích tâm sự với bạn nhưng việc gọi điện cho bạn để tìm một giải pháp thì... he he he, đừng buồn nhé! Bạn có thể là một nhà tư vấn tâm lí tốt hơn là một nhà nghiên cứu thị trường đó. - Từ 5-10: Thôi nào, bạn đang mè nheo với mẹ chứ. Bạn không thể hễ đứt cái móng tay là kêu mẹ ới ời đâu. Hơi vô tâm, nhút nhát, sợ thay đổi nhưng bù lại bạn rất chân thật và tốt bụng với mọi người. Nào, cố gắng lên bạn ạ. Tuổi trẻ nên xông xáo hơn một chút đi nha! bạn làm bài trắc nghiệm xong mới được đọc cái này nha! CÁNH CỬA VÀ TÍNH CÁCH CỦA BẠN Bạn nghĩ cánh cửa ấy mở là do chủ nhà quên đóng, do gió tạt ra? Bạn quả là người nhìn mọi việc khá đơn giản. Bạn lạc quan lắm (có thể đến mức vô tâm), bạn sẵn sàng cười khi thấy người ta cười với bạn dù cười mỉa! Cay chưa. Có ai đó đang dọn dẹp nhà cửa. Hì, hẳn bạn là con cả trong nhà, một ông anh bà chị rất đảm đang phải không? Tuy bạn hơi gài trước tuổi nhưng tụi bạn luôn thấy ở bạn chỗ dựa tất tần tật về mọi thứ đó. “Bảo mẫu” đó là nick bọn hắn thường tặng cho bạn. Và... bạn à, mọi việc đâu hẳn là quá tệ thế chứ! Nếu bạn nghĩ đến tên trộm thì bạn sẽ làm gì? La lên rồi... xỉu! hi hi, cảnh giác là tốt nhưng đừng quá nghi ngờ mọi người nha bạn! Vịt Cổ Cò Đánh máy: mymy Page 8 of 13
  9. Mực Tím số 642 ra ngày 7-9-2004 www.MuctimVN.com BỰC MÌNH LÀM SAO ĐÂY? Người ta thường nói: “Giận quá mất khôn”. KHi bạn không hài lòng về điều gì đó, bạn thường khó giữ được bình tĩnh, và cơn bực dọc có thể làm tan tành hình ảnh ngày thường của bạn. Thế cho nên, những lúc “nổi cơn tam bành”, bạn phải tìm cách “xả” bớt đi thôi. Bằng cách nào ấy à? Bí quyết đây... 1. Tìm một nơi không có ai để... trút vào Khi “cục bực mình” nổi lên, bạn thường có những lời nói quá khích, cử chỉ nông nổi ... và sau đó lại hối hận. Vậy thì muộn mất, vì khi chứng kiến cơn giận dữ của bạn, có thể bạn bè đã... chạy mất dép rồi. Cho nên, điều bạn nên làm là giữ nguyên “cục bực” trong người và tìm đến một nơi không có ai (phòng riêng của bạn chẳng hạn) để... la hét tuỳ thích, đợi khi cơn giận nguôi đi bạn hãy tìm người mình tin tưởng để tâm sự. 2. Nghĩ đến một người bạn yêu mến Những người mà bạn yêu quí làm cho tâm trạng bạn dịu bớt bực dọc, bạn cứ tự nhủ: mình sẽ làm bạn ấy buồn khi thấy mình đang không vui, người ấy luôn mong ước cho bạn hạnh phúc rằng bạn hãy cố quên đi mọi ưu tư vì người ấy... nỗi buồn đang vơi đi chút ít. 3. Tìm đến với một sở thích của bạn Nghe nhạc, chơi game, đi ăn hàng, hát ầm lên trong phòng kín... Sau đó là thấy thoải mái hơn, ngoài ra còn nhận lại từ nó những cảm giác thân quen, yêu thích. 4. Xả giận bằng... nước ấm Ngâm mình trong những làn nước âm ấm, những mạch máu được lưu thông, những căng thẳng, lo âu được giải toả bớt khiến tinh thần bạn sảng khoái, thư giản thì sự nóng giận cũng theo nước mà trôi đi. 5. Viết ra giấy hoặc... ghi âm lại những cảm xúc lúc ấy Điều này vừa giúp bạn trút được giận dữ vừa làm bạn có thể xem lại mình một cách rõ ràng. Ai mà chẳng có khi nóng giận, ghi ra để sau đó xem lại và tự cười mình vì thấy mình thật... ngớ ngẩn. Chuột Thông Thái CÙNG ĐỌC TRUYỆN NGẮN CON RUỒI (KATHERINE MANSFIELD) tiếp theo Lại im lặng một lát. Rồi ông già tươi lên một cách kì lạ. “Ông biết khách sạn tính tiền bọn nó một lọ mứt bao nhiêu không? Mười franc! Quân ăn cướp; phải gọi là thế. Chỉ một lọ nhỏ, con Gertrude bảo thế, không lớn hơn đồng bạc cắc. Và nó chưa ăn quá một muỗng thì chúng đã tính tiền. Gertrude bèn mang luôn cái lọ đi cho bõ ghét. Thế là đúng quá; vậy là kinh doanh trên cảm xúc của người ta. Chúng cứ nghĩ vì mình đã qua tới đó thăm thú loanh quoanh là mình phải sẵn sàng trả tiền mọi thứ. Trò đời nó thế.” Và ông già quay ra cửa. “Phải lắm, phải lắm!” ông giám đốc kêu lên, mặc dù ông ta không hề biết rõ chuyện phải lắm đó là gì. Ông ta đi vòng bàn giấy, theo bước chân lệt sệt tới cửa, và tiễn ông già về. Woodfield đã đi khỏi. Ông giám đốc đứng đó hồi lâu, nhìn nghệt vào khoảng không, trong khi tay tuỳ phái tóc ngả màu, dõi theo ông chủ, lấp ló ở cái buồng của hắn như một con chó đang mong được dẫn đi chạy chơi. Rồi: “Tôi không tiếp ai trong nửa giờ tới, Macey”. Ông giám đốc nói. “Hiểu không? không tiếp ai cả” “Rõ thưa ngài” Đánh máy: mymy Page 9 of 13
  10. Mực Tím số 642 ra ngày 7-9-2004 www.MuctimVN.com Cánh cửa đóng lại, những bước chận nặng nề lại băng qua tấm thảm tươi màu, tấm thân mập mạp gieo xuống chiếc ghế nệm, và chồm tới trước, ông giám đốc đưa tay ôm mặt. Ông ta muốn, ông ta cố ý, ông ta đã xoay sở để khóc lên được... Thật là một cú choáng kinh khủng cho ông khi ông già Woodfield bật ra với ông câu nhận xét về một thằng bé. Cứ y như mặt đất đã mở toác ra và ông đã nhìn thấy thằng bé nằm đó trong khi mấy đứa con gái của Woodfield đứng ở trên nhìn xuống. Vì điều đó thật lạ. Tuy hơn sáu năm trời đã trôi qua, ông giám đốc vẫn chưa bao giờ nghĩ về thằng con với hình ảnh nào khác cảnh nó nằm đó không thay đổi, không vấy bẩn trong bộ quân phục, thiếp ngủ vĩnh viễn. “Con ơi!” ông rên lên. Nhưng chẳng có giọt nước mắt nào chảy ra. Trước đây, trong những tháng đầu và thậm chí trong những năm đầu sau khi thằng con chết, ông chỉ cần kêu lên như thế là thấy mình bị ngập trong nỗi muộn phiền đến độ chỉ có một cơn khóc dữ dội mới làm nguôi ngoai được. Ông đã từng tuyên bố, đã nói với mọi người rằng, thời gian chẳng có tác dụng gì. Người khác có thể phục hồi, có thể nguôi ngoai đi nỗi mất mát, nhưng ông thì không. Làm sao có thể có chuyện đó được. Con trai ông là một. Từ khi nó ra đời ông đã chí thú xây dựng doanh nghiệp này cho nó; nó sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu không phải là của để dành cho thằng bé. Cuộc sống tự nó cũng đi tới chỗ chẳng còn ý nghĩa gì khác. Làm thế quái nào mà ông có thể nai lưng ra, từ bỏ mọi dự, cứ thế suốt bao năm nếu không có sự hứa hẹn thường trực trước mắt về chuyện thằng con sẽ thay thế và tiếp tục sự nghiệp ở chỗ ông bỏ lại? Và sự hứa hẹn đó đã gần tới điểm hoàn thành như thế. Thằng bé đã tới đây học nghề được một năm trước khi chiến tranh nổ ra. Mỗi sáng họ đã cùng rời nhà; rồi họ cùng trở về trên cùng một chuyến xe lửa. Và ông đã nhận bao lời chúc mừng với tư cách là bố nó! Rõ ràng, nó đã quen với điều đó một cách kì diệu. Còn về mức độ được lòng mọi người của nó, tất cả mọi người cho đến tận già Macey ai cũng không thể không ưa nó. Và nó không hư đốn đi chút nào. Không, nó giữ nguyên được bản chất tự nhiên, trong sáng của nó, ăn nói phải phép với mọi người, với cái vẻ trẻ thơ của nó và thói quen thốt ra câu, “Quả là tuyệt!” Những tất cả đã hoàn toàn kết thúc cứ như chưa từng xảy ra vậy. Đó là ngày khi Macey trao cho ông bức điện tín vốn đã làm cả cơ ngơi này sụp đổ xuống đầu ông. “Vô cùng đáng tiếp phải báo tin cho ông rằng...”. Và ông đã rời công ty với cảm giác kiệt quệ hoàn toàn cả cuộc sống sụp đổ tan hoang. Sáu năm qua, sáu năm... Thời gian trôi nhanh làm sao! Tưởng như mới xảy ra hôm qua. Ông giám đốc bỏ tay khỏi mặt, ông thấy bối rối. Ở ông có điều gì bất ổn. Ông đã không cảm thấy như ông muốn cảm thấy. Ông quyết định đứng lên và xem lại tấm ảnh của thằng con. Nhưng đó không phải bức ảnh ưa thích nhất của nó; vẻ mặt không tự nhiên. Nó lạnh lùng, thậm chí trông khắc nghiệt. Thằng bé chưa bao giờ có cái vẻ đó. Ngay lúc đó ông giám đốc đã thấy một con ruồi đã rơi vào lọ mực to tướng của ông và đang cố gắng một cách yếu ớt nhưng tuyệt vọng bò ra. Cứu tôi với! Cứu với! Những cái chân quơ quào như đang kêu lên. Nhưng thành lọ mực thì ướt và trơn; nó rơi trở xuống và bắt đầu bơi. Ông giám đốc cầm cây bút lên, vớt nó ra khỏi lọ và gõ nó xuống một tờ giấy thấm. Nó nằm im chỉ chốc lát nữa vết mực đen loang ra xung quanh. rồi những đôi chân trướng ngo ngoe, bấu xuống, và, chõi cả thân người ướt đẫm lên nó bắt đầu công việc nặng nhọc là chùi mực trên đôi cánh. Bên trên rồi bên dưới, hết bên trên tới bên dưới, một cái chân cứ vuốt dọc cái cánh, cứ như hòn đá mài chạy hết mặt này tới mặt kia của lưỡi hái. Rồi ngưng một lúc, con ruồi, có vẻ như đang đứng nhón trên các đầu ngóc chân, cố giương cánh bên này ra, rồi tới cánh bên kia. Sau cùng nó cũng làm được, và, ngồi xuống, nó bắt đầu, như một con mèo tí hon, lau chùi khuôn mặt. Bây giờ ta có thể tưởng tượng thấy đôi chân trước bé xíu xoa vào nhau một cách khinh khoái, vui sướng. Điều nguy hiểm khủng khiếp đã qua; nó đã thoát nạn; nó sẵn sàng trở lại với cuộc sống. Đánh máy: mymy Page 10 of 13
  11. Mực Tím số 642 ra ngày 7-9-2004 www.MuctimVN.com Nhưng nagy lúc đó ông giám đốc nảy sinh một ý. Ông chấm lại ngòi bút vào lọ mực, tựa cườm tay mập mạp xuống tờ giấy thấm, và ngay khi con ruồi cố giương cánh ra thì một giọt mực to đùng nhỏ xuống. Nó sẽ nghĩ đó là gì? Cái gì vậy? Con vật nhỏ bé khốn khổ có vẻ như hoàn toàn kinh hoàng, sững sờ, và không dám nhức nhích vì e sẽ còn xảy ra chuyện khác nữa. Nhưng rồi, như vô cùng đau đớn, nó lê thân tới. Đôi chân trước ngo ngoe, bấu xuống, và, lần này chậm chạp hơn nhiều, công việc lúc nãy lại khởi sự từ đầu. Nó là thứ quỉ nhỏ gan lì, ông giám đốc nghĩ, và ông cảm thấy ngưởng mộ thực tình trước sự can cường của con ruồi. Đó chính là cách đối phó với mọi sự; đó là tinh thần chiến đấu đúng đắn. Không bao giờ hết hi vọng; vốn đề chỉ là... Nhưng con ruồi đã một lần nữa làm xong công việc cực nhọc của nó, và ông giám đốc cũng kịp chấm mực cho cây bút, nhỏ một giọt đen thui xuống thân mình vừa lau sạch ấy. Lần này thì sao? Một tích tắc sững sờ đớn đau trôi qua. Nhưng xem kìa, đôi chân trước lại ngo ngoe; ông giám đốc cảm thấy nhẹ nhõm. Ông chồm về phía con ruồi và dịu dàng nói với nó, “Đồ bé con khéo léo...” Và ông chợt có sáng kiến là thổi vào nó để thúc đẩy quá trình lau khôi. Tuy nhiên, có một vẻ gì e dè và yếu ớt trong lần nổ lực này, và ông giám đốc quyết định đây là lần chót, khi ông chấm ngòi bút vào lọ mực. Chuyện xảy ra đúng vậ . Giọt mực cuối cùng trên tờ giấy thấm đã ướt đẫm, và con ruồi ướt mem nằm chìm trong đó và không động đậy. Những cái chân sau dán vào thân mình; đôi chân trước chẳng còn thấy đâu cả. “Nào”, ông giám đốc nói. “Lẹ làng lên!” và ông khều nó bằng đầu bút – vô ích. Không động tịnh gì hoặc có vẻ không muốn độc tịnh gì nữa. Con ruồi đã chết. Ông giám đốc xúc nó lên bằng mũi dao rọc giấy rồi hất vào giỏ giấy vụn. Nhưng một cảm giác khốn khổ vò xé bỗng chụp lấy ông khiến ông thấy kinh hoàng tột độ. Ông bước tới trước và nhấn chuông gọi Macey. “Lấy cho tôi ít giấy thấm mới”, ông nói, một cách gay gắt, “và lẹ lên nghe chưa”. Và trong khi ông già tuỳ phái lúp xúp chạy đi ông bỗng tự hỏi hồi nãy mình đang gnhĩ về chuyện gì. Chuyện gì vậy nhỉ? Đó là chuyện... Ông rút khăn tay ra và lau lòn trong cổ áo. Cả đời còn lại ông cũng không nhớ ra được. Phạm Viêm Phương dịch VƯỜN HOANG KHU VỰC BẠN BÈ – SÁNG CHIỀU CẶP KÈ ? Một người sống trong môi trường xấu thì có là người xấu không anh? Yamy ha ! Bậy nè, mấy cán bộ... trại giam sống gần bao nhiêu tội nhân, mấy bác sĩ trong bệnh viện sống gần bao nhiêu... vi trùng... bộ họ xấu hết sao? Với những người thiếu bãn lĩnh thì môi trường xấu có thể làm tăng nguy cơ “lây nhiễm” đấy em, nhưng bản lĩnh đầy mình thì “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn” chớ! ? Anh ơi, tên bạn thân của muội này làm sao á, hắn không còn đối xử với muội như trước nữa, kể từ ngày muội và... anh trai nó chia tay. Muội không muốn vì chuyện đó mà mất đi tình bạn rất đẹp này. Cứu muội với! Tên là CỨU CỨU CỨU ! Bình tĩnh! Ông bà mình có câu “một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”, hắn cùng... tàu với anh hắn, cứ chờ một thời gian nữa tất hắn và cả ông anh hắn nguôi ngoai... Đánh máy: mymy Page 11 of 13
  12. Mực Tím số 642 ra ngày 7-9-2004 www.MuctimVN.com KHU VỰC HỌC TẬP - CẤM NHẬP... VIRUS ? Em muốn tham gia các hoạt động của Đoàn, nhưng mẹ và chị Hai không cho (cụ thể ở đây là việc em làm bí thư lớp). Em hăng say lắm, có cách nào thuyết phục mẹ và chị không anh? T. M ! Làm công tác tư tưởng với mẹ và chị như dzầy nè: làm cán bộ lớp chính là “sức ép” khiến mình càng nổ lực học tập hơn, nếu học ẹ mà làm cán bộ, bao con mắt dòm vô, coi sao đặng? Nếu qua một thời gian, sức học của con... có vấn đề, không những mẹ và chị Hai “cách chức” mà cả tập thể lớp cũng sẽ... mời con đi chỗ khác chơi thôi! Vậy hãy cho con thử sức! ? Anh có nghĩ không vào được trường công là xấu không hả anh? Em gái lo âu ! Nếu đã nổ lực hết mình trước đó, và cũng nổ lực hết mình hoạch định cho tương lai sau đó, thì không! Còn nếu như... ngược lại, lo chơi hơn lo học, chủ quan ... để rốt cuộc có thành tích không bằng người khác... thì tuy chưa nặng đến độ là kẻ xấu, cũng chẳng ai dám bạo phổi khen đó là thành tích tốt được. KHU VỰC “TÌNH CỦM” - DÍNH VÔ THƯỜNG... NGỦM ? Người em thích thì không thích em, người em không thích lại đau khổ vì em. Em không muốn sống trên cõi đời... làm khổ lẫn nhau này nữa. Nếu không có em thì những người đó đâu đau khổ? Anh có cách gì giúp em không? Em gái buồn lắm ! Cứ nghĩ như em thì mấy... ca sĩ, diễn viên chắc... quyên sinh hết rồi. Cái khổ xuất phát từ chỗ người ta sớm rủ nhau vướng vòng... lẩn quẩn khi chưa đủ bản lãnh để... khổ! Cách diệt tốt nhất là đừng nghĩ tới kh , cứ hồn nhiên với công việc của mình. Cứ sống bình thường đi, rồi một ngày em sẽ thấy mình đã nghĩ ngợi cực kì lãng nhách! ? Em hỏi một số người, ai cũng nói hắn thích em. Mà lạ lắm, mỗi lần em ăn gì, hắn cũng bắt chước kêu theo em món đó. Có phải đó là biểu hiện hắn thích em? Em gái ngây thơ ! Thích nhau là cùng nhìn chung về một hướng, nhưng mà là hướng cụôc đời sự nghiệp... chớ hướng... đồ ăn, sao anh thấy... đói quá! Khoan kết luận, chừng nào em thích món gì hắn về nhà... nấu rồi bưng tới mời em món đó thì mới biết đường tính em ạ! ? Một lần giận nhau, em cầm cuốn sách chọi vào bạn ấy rồi bỏ đi. Mặc dù em đã hối hận và xin lỗi nhưng hắn vẫn làm ngơ. Còn cách nào... níu kéo tình xưa không anh? Em gái mong tin ! Thực ra hành động ấy không phải là tất cả nguyên nhân, nó chỉ là giọt nước tràn li cùng những nguyên nhân khác, hoặc hắn cũng là người... cố chấp, hoặc tình cảm đã đến lúc nhạt phèo rồi! Nếu mọi thứ vẫn còn, thì cho dù em có quăng vô hắn những thứ... ít văn hoá hơn sách nhiều, hắn cũng sẽ quên mau thôi, nếu em đã xin lỗi! ? Em thường suy nghĩ, nếu sau này mình... có chồng thì sẽ như thế nào? Đùng một cái mẹ em đi coi bói, ông thầy phán, chỉ sau khi tốt nghiệp 12 em sẽ lấy chồng ngay. Em hoảng quá, còn bao chuyện muốn làm. Bây giờ em lo lắng lắm... Xin giấu giùm cái name! Đánh máy: mymy Page 12 of 13
  13. Mực Tím số 642 ra ngày 7-9-2004 www.MuctimVN.com ! Hay suy nghĩ về cái gì, cuộc đời sẽ “ám” ngay cái đó! Suốt ngày nghĩ về học, cuộc đời sẽ là học, suốt ngày nghĩ... oánh lộn, cuộc đời sẽ dễ... ăn trầu! Còn chờ gì nữa mà không luôn hướng suy nghĩ tới những việc tốt đẹp hơn là... lấy chồng? Cứ lo tin lời thầy bói nói, đến quên học, lạng quạng coi chừng ổng nói... trúng đó! KHU VỰC SỨC KHOẺ - CÀNG HỌC CÀNG PHẺ ? Em 16 tuổi, nhưng nhìn em như đứa bé lớp 5. Em muốn dùng mĩ phẩm trắng da, nhất là khuôn mặt, có nên không anh? Có cách nào làm trắng da mà không dùng mĩ phẩm? Hoa hồng xanh ! 16 tuổi da còn... non nên để cho nó... hít thở khí trời hơn là vây hãm nó! Cách làm đẹp tốt nhất ở tuổi có một tâm hồn trong sáng, trẻ trung, trí tuệ minh mẫn. Vẻ đẹp bên trong không cần dùng mĩ phẩm. Anh Cỏ Cú vuonhoang@kqd-muctim.com Đánh máy: mymy Page 13 of 13
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2