intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

KHÔNG AI CHẾT VÌ TRÀ CHANH

Chia sẻ: Vylanh Ngọc Vy | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:14

46
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Tay hắn lắc lắc ly trà sóng sánh, đá trong ly va vào nhau lạo xạo. Mắt hắn đăm chiêu và đôi môi khô mấp máy điều gì đó không ai hay. .Có tiếng còi hụ của xe cấp cứu vọng lại từ rất xa, rồi có ánh đèn xe cảnh sát vụt qua quán nước nơi gã ngồi. Mọi người trong quán nhốn nháo ngoái ra xem, rồi kháo nhau những câu chuyện mơ hồ mà họ nghe được. Những tiếng trầm trồ, những tiếng cười...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: KHÔNG AI CHẾT VÌ TRÀ CHANH

  1. KHÔNG AI CHẾT VÌ TRÀ CHANH
  2. by NGẠNH ***
  3. *** “Một lô hàng tồn kho của công ty thực phẩm XYZ vừa được phát hiện có chứa chất phụ gia tạo màu và mùi vị độc hại không đạt chứng chỉ An toàn vệ sinh thực phẩm. Sản phẩm này của công ty XYZ đã và đang được tiêu thụ rộng rãi tại thị trường trong nước…” *** Hắn ngồi trên chiếc ghế nhựa thấp của một quán trà chanh đông đúc. Tay hắn lắc lắc ly trà sóng sánh, đá trong ly va vào nhau lạo xạo. Mắt hắn đăm chiêu và đôi môi khô mấp máy điều gì đó không ai hay.
  4. Có tiếng còi hụ của xe cấp cứu vọng lại từ rất xa, rồi có ánh đèn xe cảnh sát vụt qua quán nước nơi gã ngồi. Mọi người trong quán nhốn nháo ngoái ra xem, rồi kháo nhau những câu chuyện mơ hồ mà họ nghe được. Những tiếng trầm trồ, những tiếng cười, những cái nhăn trán, những nét mặt lo sợ… phô bày xung quanh hắn như tháng ba anh đào nở. Hắn không nhìn, hắn không nghe, hắn chỉ nhếch mép cười. Cái radio bên cạnh hắn phát tiếng kêu rè rè. *** Cơn mưa sáng nay làm dịu bớt đôi chút cái nóng nực của ngày hè. Những vũng nước còn vương vấn lại trên đường và hơi nước trong không khí khiến cho con đường bớt bụi bặm hơn. Tan sở, tôi ngồi lại bên một quán nước quen trên đường đi làm về. Cũng đã thành thói quen, từ khi tôi bắt đầu đi làm ở cái thành phố bảy triệu dân này, chiều nào tôi cũng ngồi ở một quán nước ven đường nào đó trên đường về, nhẩn nha ly trà chanh đá, thơ thẩn ngắm xe cộ chen chúc nhau giờ tan tầm. Tôi cũng không biết tại sao tôi làm thế. Tôi chỉ có cảm giác là nếu như tôi đang tham
  5. gia vào dòng người tất bật kia, hẳn cũng có ai đó đang ngồi ở một quán nước nào đó, nhấm nháp trà đá và ngắm tôi bon chen trong một xa lộ đông đúc nào đó của thành phố này. Vì vậy tôi chọn ngồi đây để dám chắc là không ai nhìn thấy tôi. Nhưng có lẽ tôi đã nhầm. Ở góc tường đằng kia, gã đang nhìn tôi chằm chằm. Gã ngồi trên chiếc ghế nhựa đỏ thấp của quán trà chanh tôi đang ngồi, tay lắc lư ly trà chanh còn đầy sóng sánh. Gã đi giày tây nâu, vận một chiếc quần jeans bạc phếch và chiếc áo sơ mi trắng kẻ dọc đã hơi ố màu. Gã hơi gầy, nước da sạm như bị năm tháng bào mòn. Hai tay gã gác trên hai đầu gối, cái đầu nghênh nghênh những nếp nhăn sâu như những ký ức hằn lại. Gã không trẻ, cũng không già. Gã không ngồi im, cũng không cử động. Gã chỉ đung đưa, theo gió hay theo một nhịp điệu bí ẩn nào đó không ai hay. Tôi trộm nhìn gã, không may bị hút vào đôi mắt không một chút ánh sáng, sâu như một hố đen hun hút của gã. *** “Loại bột trà được sản xuất và phân phối bởi công ty này chủ yếu được sử dụng để pha chế trà chanh – loại thức uống hiện đang trở nên rất phổ biến tại Hà Nội
  6. và nhiều tỉnh thành khác trên toàn quốc. Hiện chưa có thông tin chính thức về việc có tồn tại chất phụ gia độc hại trong các lô hàng cũ đã xuất xưởng hay không. Một thông tin khác…” *** Anh chầm chậm gạt chân chống xe và rút chìa khóa. Chân anh đột nhiên run rẩy khi anh thấy hắn đã ngồi sẵn đấy như đợi anh. Vẫn cái tư thế cũ, hắn ngồi dựa lưng vào bức tường quét vôi cũ đã phủ rêu, hay tay gác lơ đãng trên đầu gối và cái đầu lắc lư theo một điệu nhạc đen tối nào đó. Đôi mắt hắn buông lửng lơ giữa không trung, nhưng anh cảm giác như nó đang chọc vào từng mảnh ký ức sâu thẳm nhất của anh. Hắn đang chờ anh.
  7. Còn anh, tại sao anh lại đến đây cho dù anh biết hắn đang chờ anh? Bởi vì anh muốn dám chắc rằng hắn đang chờ anh. Bởi vì anh muốn biết chắc rằng những lần gặp trước với hắn không phải là tình cờ. Bởi vì anh muốn biết chắc rằng những điều anh lo lắng không phải là không có lý do. Anh không sợ phải đối mặt với hắn. Anh chỉ sợ phải đối mặt với sự thật là anh sẽ phải đối mặt với hắn. Anh thận trọng kéo một chiếc ghế và ngồi xuống, quay lưng lại phía hắn. Tay anh run run đỡ lấy ly trà chanh từ tay bà chủ quán, hơi lạnh của nó khiến anh rùng mình. Gã vẫn lặng lẽ ngồi sau anh như một màn khói đặc quánh và những tiếng lầm bầm của hắn chợt như rõ ràng hơn, nhộn nhạo hơn quanh anh. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán anh, nhưng anh vẫn cố giữ bình tĩnh. Anh muốn biết liệu chuyện đó có lặp lại không. Anh phải cố chịu thêm chút nữa thôi… *** Tôi không thể nào kéo mình ra khỏi hố đen thăm thẳm ẩn trong đôi mắt gã. Có ma lực gì đó cứ kéo sự chú ý của tôi vào gã. Chỉ trong giây lát, tôi để ý thấy tôi đã quay lại gần như đối diện gã. Gã có điều gì đặc biệt? Không, thậm chí gã còn như
  8. vô hình. Tôi có cảm giác như không ai ở cái quán này nhìn thấy gã, trừ tôi. Cũng có thể ở cái quán này, ai cũng nhìn thấy gã, nhưng đều nghĩ rằng chỉ có bản thân mình nhìn thấy gã. Nhưng nếu như ai cũng nhìn thấy gã thì tại sao lại đều nghĩ rằng không có ai khác nhìn thấy gã? Gã là ai? Không khí xung quanh gã dường như cô đặc lại và chảy theo một dòng đối lưu tưởng tượng nào đó. Âm thanh méo mó của chiếc radio cũ càng khiến cho gã càng thêm bí ẩn. Gã đảo mắt liếc qua tôi, tay vẫn lắc lư cái ly trà sóng sánh. Miệng gã ngừng lầm bẩm, nhưng những dao động trong không khí vẫn tiếp tục. Tôi thận trọng nhấp một ngụm nước, nuốt đánh ực một cái mong có thể xóa bỏ được cái không khí tĩnh lặng này, nhưng có vẻ không khả thi. Mặt gã vẫn sắc lạnh như thần chết. Cũng có thể gã là thần chết. Gã cất tiếng như thở. “Lần đầu thấy cậu ở quán này!” *** “…cách đây gần 20 giờ đồng hồ, một thanh niên 28 tuổi được xác định là đã chết do treo cổ tự sát trong căn hộ 30m3 của mình. Anh này được cho là nhân viên
  9. kiểm định thực phẩm mới ra nhập công ty XYZ hơn một tháng. Báo cáo pháp y cho biết trong ruột nạn nhân có dấu vết của loại hóa chất phụ gia tìm thấy tại xưởng sản xuất của công ty XYZ…” *** Anh nâng ly trà lên nhấp một ngụm. Câu chuyện vui cùng mấy người đồng nghiệp làm anh quên đi chút căng thẳng. Anh gần như không để ý thấy hắn đang ngồi đung đưa ở một góc quán. Một người đồng nghiệp hơn tuổi nhẹ nhàng đặt lên bàn một chiếc phong bì trắng dày khộm rồi đứng dậy. Mấy người còn lại cũng đứng dậy theo. Anh ngơ ngác ngước mắt lên nhìn họ, rồi từ từ nhìn xuống chiếc phong bì, thở dài. Anh run run khẽ nhét nó vào túi áo trong, gật đầu ra hiệu với đồng nghiệp. Họ đi cả rồi, anh vẫn ngồi lại. Anh không biết tại sao, anh chỉ cảm thấy mình vẫn còn quên một điều
  10. gì đó. Anh định nán lại thêm một chút để cố nhớ xem anh đã bỏ quên điều gì hôm nay, nhưng không biết vì sao mà anh không thể nghĩ ra. Ở góc kia của quán, hắn đang lẩm nhẩm hát một giai điệu cổ xưa nào đấy chẳng ai rõ. Chiều buông dần xuống ngang tầm mắt hắn. Những khối đen chen lấn trên bức tường rêu phong và những cái bóng vun vút chạy từ vùng tối này qua vùng tối khác. Hắn đột ngột đứng dậy khỏi cái vị trí cố hữu, bước đi êm như hơi thở. Hắn dừng lại đằng sau anh. Anh vẫn đang băn khoăn không biết mình đã quên điều gì. Có cái gì đó lạnh ngắt như băng vừa chạm vào vai anh. Hắn cúi xuống bên tai anh, thì thầm. *** “Ơ… vâng” – tôi giật mình lúng túng khi gã hỏi. Câu hỏi của gã, vừa như kéo tôi ra khỏi hố đen bất tận trong đôi mắt gã, vừa như cuốn tôi vào dòng chảy của những âm vực phát ra từ miệng gã. Gã vẫn nhìn tôi mà như không nhìn, ánh mắt lơ đãng nhưng luôn có chủ đích. Tôi không biết tại sao gã lại mở lời với tôi, cũng không biết tại sao tôi lại đáp lời. Nhưng tôi cần phải làm chủ được tình thế lúc này.
  11. Tôi cố lái câu chuyện sang hướng khác. “Này anh, nghe nói gần khu này mới có vụ tự tử gì đó phải không?” Gã nhếch mép cười, như thể chỉ chờ tôi hỏi gã về chuyện đó. “Thằng đó 28 tuổi, nhân thân tốt, nghề nghiệp kiếm chác cũng khá. Nghe nói là làm kiểm định cho một công ty nhập khẩu thực phẩm gì đó đang ăn nên làm ra lắm. Chiều nào cũng thấy ra quán này uống nước, mà hay ngồi ở chỗ cậu đang ngồi đấy!” Tôi chột dạ nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Từng lời của gã cứ như đang nuốt chửng tôi vào một thế giới khác. Xung quanh tôi, những tiếng coi xe giờ tan tầm, những tiếng cười nói của khác trong quán cũng dần nhòa đi. Tôi để ý thấy mình đã quay hẳn lại ngồi đối diện gã tự bao giờ. “Chẳng biết một người như thế không dưng sao lại tự tử nhỉ?”- tôi thăm dò gã, nhưng có vẻ như mọi câu hỏi của tôi đều đã nằm trong dự liệu của gã. ***
  12. “Cảnh sát cho rằng cái chết của anh này có liên quan mật thiết đến vụ việc vi phạm của công ty XYZ. Tuy nhiên, hiện vẫn chưa có xác minh chính thức về động cơ và nguyên nhân của vụ tự sát. Mọi thông tin chi tiết sẽ được cập nhật trong những bản tin tiếp theo…” *** Anh vội vã dừng xe ở một quán nước bên đường, mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo sơ mi trắng. Anh lén lút ngó quanh rồi run run ngồi xuống ghế như sợ bị ai nhìn thấy. Ly trà đá trên tay anh bị lắc mạnh đến tràn cả ra ngoài, tiếng đá viên va vào thành ly lách cách. Anh đưa cánh tay run lẩy bẩy lên quệt mồ hôi trên trán. Hắn đi đến từ phía bên kia đường, mắt hắn lơ đãng mà như chiếu thẳng vào anh. Hắn là ai? Anh càng run mạnh hơn như bị trúng gió, nhưng anh cố nắm chặt tay để kìm lại. Hắn khều chiếc ghế nhựa đỏ, ngồi xuống dựa vào vách tường sau lưng
  13. anh. Rồi hắn bắt đầu lắc lắc ly trà đá của hắn, tiếng đá cọ vào nhau nghe lạo xạo. Hắn cứ lắc mãi không thôi, tạo ra thứ âm thanh ám ảnh như đuôi loài rắn chuông vậy. Mồ hôi trên trán anh túa ra càng nhiều, âm thanh ấy càng vang vọng. “Không ai biết đâu… ai mà biết được…”. Anh run rẩy lẩm bẩm trong cuống họng như đọc thần chú, nhưng mồ hôi anh cứ ngày một vã ra nhiều hơn. Anh đánh liều liếc mắt sang nhìn hắn, nhưng hắn đã không còn ở đó nữa. Chỉ có tiếng gió thổi qua tai anh xào xạc. Ly trà đá rơi xuống vỉa hè, vỡ toang. *** “Cậu không biết đấy thôi. Mỗi lần ngồi ở chỗ cậu đang ngồi mà uống nước, thằng đó đều lẩm bẩm trong mồm ‘mình không làm gì sai… không làm gì sai hết…’. Tớ nhìn cái điệu bộ của hắn mà thấy buồn nôn.” – gã kể chuyện mà nét mặt không có một chút biểu cảm. Nhưng những lời kể của gã sống động đến nỗi tôi có thể tưởng tượng được ra sự run rẩy của người thanh niên lúc đó. Cả hơi thở, cả những giọt mồ hôi đục ngầu túa ra đều thật như có thể sờ thấy được.
  14. Radio vẫn xèo xèo những bản tin cũ. Tôi ngẩng lên nhìn gã. Gã vẫn ngồi nguyên tư thế cũ, chiếc ly đầy sóng sánh vẫn lắc lư trên tay. Tôi ngờ ngợ rằng gã chỉ cầm cái ly để chơi chứ không phải để uống. Đá trong ly không tan ra, bên ngoài cái ly cũng không có nước nào đọng lại. “Không biết gã đã cầm cái ly ấy bao lâu rồi?” – tôi tự hỏi. Dường như gã cũng đọc được câu hỏi ấy từ trong ánh mắt tôi. Gã chép miệng một cái rất nhanh và khẽ khàng, chỉ đủ để nghe thấy chứ không đủ đểu hiểu. “Thế nên” – gã ôn tồn kể tiếp – “mỗi lần tớ thấy hắn ngồi uống nước ở đây, hình như là ba chục lần gì đó, tớ đều nói với hắn rằng…” Gã đột ngột nhoài người tới trước, bàn tay xương xẩu của gã nắm lấy bắp tay tôi chặt đến tím tái. Vào khoảng thời gian khi môi gã áp sát vào tai tôi, tôi thấy dường như có cả vạn triệu vong hồn lướt qua khuôn mặt gã lạnh buốt. Gã thì thầm như thổi vào tai tôi những từ ngữ quái đản: “Mày chết chắc rồi!” Tôi nghe đâu đấy giọng bà chủ quán quen thuộc đon đả vọng lại khi bóng tối đã nuốt chửng lấy cả tôi và gã. "Gớm, làm gì có ai chết vì trà chanh đâu!"
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2