intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Không khóc

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:6

68
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Lệ không nhìn tôi. Trong khoảng thời gian hai tiếng đồng hồ tưởng như nghẹt thở, phần vì mất điện, phần vì cái khoảng cách chật hẹp giữa chúng tôi. Buổi trưa tháng ba nóng rẫy nhỏ những giọt buồn hối hả xuống mái hiên lợp tạm bợ bằng miếng nhựa hay vật liệu gì không rõ nối giữa hai dãy trọ đối diện nhau. Không gian âm ỉ tiếng vo ve của vài con muỗi bay ra từ nhà vệ sinh không cửa khoá....

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Không khóc

  1. Không khóc TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN THỊ VÂN Lệ không nhìn tôi. Trong khoảng thời gian hai tiếng đồng hồ tưởng như nghẹt thở, phần vì mất điện, phần vì cái khoảng cách chật hẹp giữa chúng tôi. Buổi trưa tháng ba nóng rẫy nhỏ những giọt buồn hối hả xuống mái hiên lợp tạm bợ bằng miếng nhựa hay vật liệu gì không rõ nối giữa hai dãy trọ đối diện nhau. Không gian âm ỉ tiếng vo ve của vài con muỗi bay ra từ nhà vệ sinh không cửa khoá. Và tôi, cầm ngơ ngẩn tập sách mỏng đập phành phạch vào người. Lệ rấm rức khóc. Bàn tay nó thoăn thoắt cho áo quần vào vali. Tôi dằn lòng mãi mới thốt ra một câu chẳng đâu vào đâu: - Không xếp lại à? Lệ gật. Nước mắt tràn qua môi rồi lấy hết can đảm nhìn tôi. Tôi không ngăn được mình tàn nhẫn với đôi mắt long lanh chết người ấy. - Không cần trả tiền nhà tháng này đâu. *** Quân bảo đôi khi Quân không còn biết tôi là ai nữa. Mà có lẽ đúng vậy. Quân cũng chưa từng biết tôi ngay cả lúc hai đứa nằm bên nhau những buổi chiều Sài Gòn trở gió. Tôi xoay lưng về phía Quân, lắng nghe hơi thở Quân phả vào gáy một cảm giác lạnh lùng. Sài Gòn ào ạt mưa những ngày cuối tháng ba nhiều hoài niệm. Chúng tôi nằm bên nhau mà không nói một lời nào. Rồi tôi cũng thiếp đi trên cánh tay miễn cưỡng của Quân. Và tôi mơ. Ác mộng. Những tia máu bắn ra từ động mạch, văng tung toé vào cuộn phim ký ức. Con dao nhuốm máu giấu dưới gấu váy. Máu chảy thành từng dòng theo đường nứt của tấm ván gác, nhỏ đều
  2. xuống nền gạch. Đám muỗi o o một nỗi buồn tê tái, xúm xít giơ vòi hút lấy hút để một thứ nước màu đỏ nhờn nhợn. Tôi nhẹ nhàng vuốt bàn tay đầy máu lên mặt Quân. Quân cười. Tôi khóc. Tôi không biết tôi chết, hay Quân chết, hoặc có thể là cả hai chúng tôi. Trên mặt báo sáng mai, bọn bạn đồng môn sẽ lấp đầy chúng bằng những tin giật gân kiểu Án mạng trong nhà trọ hay Cặp sinh viên tự sát vì tình... Trong số đó có Lệ không? Hay Lệ bận khóc cho Quân, cho tôi và cho nó. Lệ sẽ lục lại ký ức và cố gắng như nó từng cố gắng. Nó sẽ tìm một kiểu giải thích nào đó cho cái ý nghĩ điên rồ rằng tôi đã giết Quân, trước khi tôi biết xoá đi nỗi buồn bằng cách vấy lên gương mặt thằng đàn ông vệt máu chảy ra từ trái tim mình. Và sẽ chỉ có mình Lệ, trên cõi đời ồn ào bận bịu này chỉ có nó biết điều đó. Trong khi Quân vẫn nhắm mắt và nghĩ tôi đang ngủ, tiếp tục phả vào sau gáy tôi hơi thở giống như nồng nàn. Bàn tay gã vỗ vỗ lên hông tôi một cách vô thức: “Không có gì đâu nhóc. Ngoan, ngoan”. Tôi biết Quân không ngủ. Và những câu Quân an ủi tôi như một đứa trẻ ấy giờ thực sự không còn một chút dấu vết nào đủ chứng minh rằng nó đã từng xảy ra trước đây. Tôi nằm yên lặng, lắng nghe từng cử động của Quân. Buồn. Cánh tay gã vẫn kiên nhẫn làm gối. Gã thở với những nhịp đều đặn và xa lạ. Những nhịp cho một người khác. Một người nào đó không phải đang nằm cùng gã trên căn gác tồi tàn đậm một mùi ẩm mốc bốc lên từ cái nhà vệ sinh không có cửa khoá và vo ve tiếng muỗi. *** Tôi đã từng thấy thời khắc buồn nhất trong một ngày. Đó là lúc má tôi giở đi giở lại cái lồng bàn phải đến hơn chục lần mà mắt thì lại hướng ra cửa. Con lắc đồng hồ kêu những tiếng buồn bã. Khuya lắm. Tôi hiểu đó là sự chờ đợi. Sự chờ đợi làm tất cả các buổi tối trở thành một nỗi ám ảnh. Và sự chờ đợi huỷ hoại má tôi nhanh hơn bất cứ thứ bệnh tật nào khác trên đời.
  3. Lúc ấy, con bé tôi mười tuổi đã biết đến gương mặt của nỗi buồn. Tôi chạm vào chính mình mỗi đêm, nghe nỗi buồn gầy rộc nép vào những cô đơn hoang hoải, vờ như không nghe tiếng má khóc rấm rức. Đó cũng là lần đầu tiên trong vô số lần sau đó, tôi biết tiếng khóc cô đơn của một người đàn bà. Những tiếng nghèn nghẹn không thành lời, ai oán chảy tràn qua mắt một thứ nước tủi hờn mặn đắng. Và cười nhạo vào đấy chính là cái không gian đặc quánh của đêm đen, của mùi thức ăn thiu dần trong cái lồng bàn màu đỏ bầm. Tiếng khóc làm ứ đọng dòng máu đen ngòm trong động mạch, men theo những notron thần kinh làm tê liệt một vùng não điều khiển khóc cười, đớn đau, hạnh phúc... Trước Quân, tôi trở về ráo hoảnh sau những cuộc tình chóng vánh mà chính tôi cũng không ngờ được. Tối, má trở dậy, đợi nước mắt tôi. Má luôn nghĩ rằng tôi sẽ giấu mình vào một xó đen nào đấy mà khóc. Lần thứ bao nhiêu trong đời, tôi đã làm má thất vọng bởi cái gương mặt chai lỳ trơn tru của chính mình? Còn má làm tôi thất vọng vì cứ mãi đợi mong và tha thứ? Đậu đại học, tôi bỏ nhà ra ở trọ. Tôi đi như chạy. Bỏ lại sau lưng nước mắt, sự đợi mong và tha thứ. Nước mắt của má, nước mắt đàn bà là một phần tất yếu trong cuộc đời họ. *** Mãi đến khi Lệ đã dọn đi khỏi căn phòng chật hẹp có cái mùi ẩm mốc quen thuộc bốc lên từ nhà vệ sinh không có cửa khoá, tôi mới chợt nhận ra Lệ cũng là một người đàn bà hạnh phúc, như má. Lệ khóc nhiều hơn cười. Nó yếu đuối trong nước mắt và cần được chở che. Nhưng cũng như má, nó không được che chở. Nó đau đớn, tha thứ, chờ đợi, và chưa bao giờ biết dừng lại. Điều ấy làm tôi lắm lúc nghĩ rằng, giá Lệ là con của má tôi thì có lẽ bà sẽ hạnh phúc hơn. Sẽ có đứa con gái dụi đầu vào lòng bà khóc rấm rức trong đêm tối khi nó trở về sau những mối tình tan vỡ. Mười tuổi, tôi đã không còn biết khóc. Không ý thức được mình phải khóc. Không có khả năng điều khiển vùng não khóc cười, đớn đau và hạnh phúc. Lệ từng bảo nó khâm
  4. phục cái bản tính cứng cỏi của tôi, nhưng một góc bất an nào đấy trong nó luôn sợ tôi sẽ tự huỷ hoại mình. Sau này, khi Lệ đi rồi, tôi ước giá như mình đủ can đảm chết vào một lúc nào đó, trước cái buổi trưa ong ong nghẹt thở những giọt buồn hối hả ấy, có lẽ tôi đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều khi nằm cạnh Quân, lắng nghe hơi thở xa lạ của gã. Và có thể, biết đâu đấy, tôi sẽ nhìn thấy gã khóc. Biết đâu đấy, tôi sẽ được nghe gã nói thành thật cái câu dẫu làm tôi tan nát cõi lòng về một người con gái khác. *** Đã có một thời, ròng rã bốn năm trời, tôi thực sự yêu Quân. Tôi yêu Quân giữa lúc đang yêu những người khác. Và thời khắc là một khái niệm khó đong đếm. Giữa rất nhiều những điều vô nghĩa chảy qua trước và sau thời khắc ấy, tôi chọn Quân như một định mệnh. Lệ xuất hiện khi đã là một người đàn bà. Có đôi lúc Lệ cũng cười đấy, vui đấy, nhưng lạ là tôi lại không nhớ những lần ấy. Chỉ tiếng khóc quyến rũ và mệt mỏi. Tiếng khóc tủi hờn như chính con người Lệ. Tôi ghen với Lệ. Tôi ghen với cái bào thai nghiệt ngã đang lớn dần trong bụng Lệ đã làm Lệ khóc. Tôi ghen cả với ông bố dượng khốn nạn, tác giả cái bào thai ấy. Có đôi khi điên rồ, tôi ước mình được như Lệ, để khóc. Tôi không kể Quân nghe những điều tôi nghĩ. Nhưng bằng cách nào đó, gã vẫn biết tôi ước mình được khóc. Lần đó chúng tôi cãi nhau. Tôi bắt đầu biết có những khoảng cách rất mơ hồ nhưng không bao giờ có thể xoá nhoà giữa tôi và Quân, dẫu hai đứa có nằm bên nhau suốt những đêm còn lại của cuộc đời, dẫu gã có nói với tôi hàng ngàn lời yêu thương đi nữa. Tất cả sẽ chỉ như những vụn khói thuốc vương vấn cố không muốn dứt ra khỏi đốm lửa đỏ sắp tàn trên môi Quân mỗi đêm chợt tỉnh. Để rồi một đêm trong bao đêm hoang hoải của tuổi hai mươi hai, tôi bắt gặp hai cái bóng quen thuộc nằm chồng lên nhau trong chính căn phòng chật hẹp có mùi ẩm mốc bốc lên từ nhà vệ sinh không cửa. - Anh xin...
  5. Ôi, giá mà tôi khóc. *** Con dao vấy máu và những cái chết cũng tan theo. Tôi leo xuống gác. Mở cửa. Ánh trăng phả vào mặt dịu dàng, u ẩn. - Đôi khi em nhớ chính mình. - Sao em không ngủ? - Má em cũng từng có nhiều đêm không ngủ. Thức để khóc. À mà không, bà khóc suốt đời ấy chứ. Nhưng rốt cuộc ba vẫn không về. Má vẫn cứ chờ đợi, hy vọng và tha thứ… Qua bóng trăng, mái đầu Quân in đậm trên cửa sổ gác thành một vệt đen thăm thẳm. Tôi chưa bao giờ để ý màu mắt Quân, nên có thể đôi mắt ấy bây giờ cũng là một chấm đen chìm trong cái vệt đen to hơn trên cửa sổ. Tôi chợt ngộ ra dường như mình chưa bao giờ biết gì về Quân, ngoài cái hơi thở lạnh ngắt xa lạ phả vào gáy mỗi đêm. Cũng như gã bảo chẳng biết tôi. Chúng tôi đã hẹn hò ra sao, trao nhau nụ hôn đầu tiên như thế nào, tôi hoàn toàn không nhớ. Cứ như Quân từ trên trời rơi xuống, ghé vào một đêm hoang dại, cuốn trôi đời thiếu nữ của tôi. *** Má tôi mất vào một ngày mưa tầm tã. Trời Sài Gòn dạo ấy chuyển mùa. Mấy bà hàng xóm ngậm ngùi qua đưa ma, ngậm ngùi thầm thì với nhau ông trời ác quá, đời bả đã ngập đầy nước mắt rồi, dội chi mưa xuống cho thêm sầu thêm tủi. Không biết má giận ông trời hay nghe được những lời than van ấy mà ngọn đèn trên nắp áo quan cứ rung lên từng đợt... Quân nói có lẽ là do gió và mưa. Ba tôi không về, như ông chưa từng trở về. Quân cũng mặc áo tang đứng cạnh tôi. Thật tội lỗi khi ngay lúc ấy tôi chợt nhận ra rằng, đây là lần đầu tiên chúng tôi mặc cùng một sắc áo đứng cạnh nhau như một cặp đôi chính thức. Và cũng sẽ là lần cuối, Quân đóng vai người đàn ông của tôi. Ở một nơi nào đấy, má hẳn đang nở nụ cười hạnh phúc đầu tiên trong suốt cuộc đời bà.
  6. Chẳng ai biết trong lòng đứa con gái khi ấy, những giọt nước mắt vô hình đã chảy… *** Vài năm sau đó, tôi vô tình nhìn thấy Lệ vào một buổi chiều tan tầm. Chiếc Vespa màu vàng nhạt lướt nhẹ nhàng trên đường, người đàn bà có đuôi mắt ướt đang chuyện trò hồn nhiên, tíu tít với thằng bé cũng ngần ấy tuổi. Họ vừa từ trường mầm non ra. Nếu có gặp lại Quân, tôi cũng sẽ không kể về cuộc gặp tình cờ này. Tôi không ảo tưởng về một viễn cảnh tươi đẹp nào đó sẽ đủ sức xoá đi mặc cảm ngày xưa cũ. Phòng trọ cũ nằm trong quy hoạch giải toả của thành phố. Tôi chuyển về nhà má. Căn nhà lạnh và buồn. Thi thoảng mấy cậu dưới quê gọi hỏi chuyện chồng con. Tôi không đủ can đảm để chắc rằng Quân sẽ trở về từ chuyến xuất ngoại vô thời hạn.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2