Cuộc sống hôn nhân không hề đơn giản, vì thế người ta nên học cách làm cho nó bớt phức tạp đi, phải không? Năm đó, cô đã biết là anh phản bội mình. Anh có mối quan hệ bất chính với một nữ nhân viên trong phòng. Chính mắt cô nhìn thấy.
AMBIENT/
Chủ đề:
Nội dung Text: Không phải bí mật nào cũng biết
- Không phải bí mật nào
cũng biết
Cuộc sống hôn nhân không hề đơn giản, vì thế người ta nên học cách làm
cho nó bớt phức tạp đi, phải không? Năm đó, cô đã biết là anh phản bội
mình. Anh có mối quan hệ bất chính với một nữ nhân viên trong phòng.
Chính mắt cô nhìn thấy. Chiếc xe của anh dừng lại tại một góc phố xa lạ, rồi
hai người họ bước ra tay trong tay.
Lúc đó, cô đang cùng một người bạn ngồi uống cà phê ở quán đối diện. Trái
tim cô, trong phút chốc như vỡ thành từng mảnh nhỏ, sắc nhọn và rướm
máu. Bầu trời như chao đảo và mặt đất nứt toang. Anh từng nói rằng sẽ nắm
- tay cô đi suốt cuộc đời, nói rằng kiếp này chỉ yêu một mình cô thôi. Sao
trong nháy mắt, cuộc tình của họ lại trở nên mong manh như thế?
Nhưng rốt cuộc thì cô lại không nỡ rời xa anh, cho dù biết anh ngoại tình.
Thực sự cô không làm được điều đó. Cô nghĩ đến cuộc hôn nhân 5 năm của
họ, còn có bọn trẻ, và cả thể diện của anh nữa. Tóm lại là cô cần cái gia đình
này. Vậy thì hãy giả vờ như không biết đi. Sự lựa chọn của cô, thực chất là
đang cố gắng lấp cho đầy vết thương lòng, không để nó mưng mủ. Rồi tất cả
sẽ lại như cũ, chỉ khác là cô sẽ phải cố gắng sống nhẫn nại một chút.
Một năm qua đi, anh chia tay với người con gái kia. Điều này cô có thể nhận
ra từ mọi biểu hiện của anh. Bởi vì anh lại yêu cô như trước kia, để ý quan
tâm đến cô và ghen bất kỳ khi nào thấy cô nói nhiều về một ai đó. Cô chẳng
bao giờ nghĩ rằng, chuyện anh bồ bịch, lại một sớm một chiều như thế, đến
thật bất ngờ và đi cũng thật nhanh. Anh vẫn như trước kia, chăm sóc cho cô
thật tốt. Biết cô sợ lạnh, anh mua đôi găng tay giữ nhiệt cho cô. Biết cô thích
ăn cay, anh hay dẫn cô đến các quán ăn Tứ Xuyên. Biết cô hay sưu tập nước
hoa, mỗi lần ra nước ngoài công tác, anh lại nhớ mua cho cô một lọ.
Lại đột ngột một ngày kia, cô nhận được một cuộc điện thoại. Đó là của một
cô gái gọi đến. “Tôi có một thứ muốn gửi cho chị, mong rằng chị xem nó”.
Cột sống cô chợt gai lạnh. “Tôi không quen biết cô, cô muốn gửi gì cho
tôi?” – “Một năm trước, tôi và chồng chị có quan hệ với nhau, anh ấy đã viết
cho tôi rất nhiều bức thư tình và cả những bức ảnh chụp chung của chúng tôi
mỗi lần đi du lịch, còn những bộ đồ ngủ rất gợi cảm anh ấy mua cho tôi. Tôi
nghĩ gửi cho chị xem những thứ này là thích hợp nhất”.
Trong khoảnh khắc, cô đờ đẫn, giống như đang bị một vật gì nhọn hoắt cắm
vào vết thương cũ khiến nó rỉ máu. Nhưng cô biết mình không thể nhận,
không thể xem, nếu không sẽ vĩnh viễn để lại vết sẹo này mà không bao giờ
- lành trở lại. Chi bằng cứ giả vờ như không biết thế này, rồi sau đó cứ tiếp tục
sống, rồi cũng sẽ có một ngày, thời gian xoá nhoà và mang đi tất cả.
“Chị nên xem những thứ này. Đó là nhật ký tình yêu của hai chúng tôi”.
Giọng của người phụ nữ lạ cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. “Không cần đâu.
Bởi vì anh ấy giờ đây đã quay trở lại. Điều này ít ra cũng chứng tỏ rằng cô
không giữ được anh ấy. Trong trái tim anh ấy, thì vị trí của tôi phải hơn cô
chứ”. Cô nói với giọng thật bình tĩnh rồi cúp máy. Mồ hôi thấm ướt vầng
trán.
Là một người phụ nữ, làm sao cô lại không tò mò muốn nhìn xem chồng
mình viết thư tình cho người khác như thế nào, muốn biết anh ta hấp dẫn
những cô gái khác thế nào? Nhưng quả thật cô không thể xem. Tất cả đã là
quá khứ, vậy thì hãy để cho quá khứ ra đi. Đó chẳng qua chỉ là một bí mật
khiến cho người ta đau lòng. Cách tốt nhất là hãy giả bộ như không biết.
Nhưng thật không ngờ, gói bưu phẩm đó vẫn được gửi đến. Cô chẳng còn
cách nào khác phải đi nhận về. Cô để nó ở ban công, nhiều lúc không kìm
chế được sự tò mò muốn xem bên trong có những thứ gì. Nhưng cô cũng
biết, mở ra rồi, vết thương lòng sẽ lại nhói đau. Và rồi hôn nhân của cô sẽ lại
rạn nứt và tan dần trong cãi vã và hận thù. Vậy là cô vẫn để nguyên gói bưu
phẩm được gói cẩn thận trong một chiếc hộp đặt ngoài ban công.
Vài năm qua đi, khi họ chuyển nhà. Anh bất chợt hỏi cô, đây là cái gì? Một
gói bưu phẩm. Tại sao em không mở ra xem? Lúc đó, cô chậm rãi kể lại cho
anh những gì đã xảy ra. Anh nhìn cô cảm động. Chưa bao giờ anh để ý thấy
cô đẹp đến thế. Một trái tim và một tâm hồn bao dung. Cô vứt gói bưu phẩm
vào túi rác, đoạn lấy tay quẹt mồ hôi trên trán.
- Anh chợt nhận ra vợ mình đáng yêu biết bao, khẽ kéo cô ôm vào lòng, thì
thầm vào tai cô “Vợ yêu của anh! Anh cảm ơn em!”.
Cuộc sống của họ giờ đây hạnh phúc hơn bao giờ hết. Cuối cùng cô cũng
hiểu ra, sự lựa lựa chọn của mình là sáng suốt. Bởi vì có những bí mật nếu
biết được, có thể sẽ đem lại hạnh phúc, nhưng cũng có những bí mật, tốt hơn
là cả đời không nên biết đến. Gửi tặng những người vợ!