YOMEDIA
ADSENSE
Khúc nhạc dành riêng cho cậu - Kì cuối
51
lượt xem 5
download
lượt xem 5
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Dù cho tôi không xác định được điểm khởi đầu trong câu chuyện của mình, nhưng kết cục của nó, tôi chắc chắn sẽ tự mình viết, sẽ là một happy ending. - Chị Thư! - Bảo My gọi tôi. Đang bù đầu với đống bài tập, tôi không ngoái đầu lại và trả lời con bé bằng giọng uể oải:
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Khúc nhạc dành riêng cho cậu - Kì cuối
- Khúc nhạc dành riêng cho cậu - Kì cuối
- Dù cho tôi không xác định được điểm khởi đầu trong câu chuyện của mình, nhưng kết cục của nó, tôi chắc chắn sẽ tự mình viết, sẽ là một happy ending. - Chị Thư! - Bảo My gọi tôi. Đang bù đầu với đống bài tập, tôi không ngoái đầu lại và trả lời con bé bằng giọng uể oải: - Có chuyện gì? - Em muốn ăn kẹo mà anh gì cho chị ý… - Bảo My chạy lại bàn học của tôi, chu mỏ nũng nịu. - Tiếc quá, chị không có khả năng giúp cưng đâu. - Tôi đáp lại con bé bằng vẻ mặt tàn nhẫn, thế nhưng con bé cũng không vừa: - Em méc mẹ cho coi!
- - Haha… Hay lắm nhóc, nhóc cứ việc đi! Chị chẳng có gì phải lo sợ! - Tôi vừa nói, vừa dùng hai tay bẹo má Bảo My, mặt con bé tròn quay như gấu Po, tôi thích nhất là làm thế này với con bé! “Message received.” Tiếng chuông báo tin nhắn đến vang lên, điện thoại tôi đang để trên giường. Ngay lập tức, cả tôi và Bảo My bay đến giường như tên lửa. Con bé nhanh hơn tôi, nó chụp ngay cái điện thoại, mở hộp thư đến ra đánh vần: “N… am …Nam, L… ong… Long”. Là tin nhắn của Nam Long! Tôi nhanh chóng giật lấy điện thoại từ tay Bảo My: - Tin nhắn của chị mà! - Tôi làm vẻ mặt đáng sợ hù dọa con bé rồi nhanh chóng lướt nhanh qua những dòng chữ mà Nam Long gửi: “Tớ đang đứng trước nhà cậu, cậu xuống nhé!”. Bỗng nhiên có một dòng cảm xúc lan tỏa ra toàn thân thể tôi. Tôi đang vui ư? Hay là chỉ tò mò rằng tại sao Nam Long lại biết nhà của tôi? Phải chăng cậu ta chủ tâm tìm kiếm, giống như đã tìm số điện thoại của tôi? Tôi đang mong điều gì
- đây?... Mải đắm chìm trong những suy nghĩ ngốc nghếch, tôi quên mất rằng con bé nhiều chuyện, tài lanh Bảo My đang nheo mắt nhìn tôi: - Vừa đọc tin nhắn vừa cười, chắc chắn là chị có bạn trai rồi! Tôi đưa mắt hung dữ nhìn con bé, rồi cúi xuống kéo dãn hai cục thịt thiệt bự ở hai bên má nó ra một lần nữa: - Con nít, đừng đoán mò, chị oánh cho bây giờ á! - Tên anh ấy là Nam Long! - Bảo My cố gắng nói trong khi bị tôi bẹo má cho dãn cả miệng. Tôi gầm gừ, Bảo My chẳng có vẻ gì là sợ. Kệ vậy! Nam Long đang chờ ở dưới nhà, tôi thôi hù dọa con bé, với tay lấy cái áo khoác rồi lao nhanh xuống dưới tầng. Đêm Sài Gòn hôm nay hơi lạnh. Một cơn gió nhẹ thổi bay mái tóc đang xõa dài của tôi, len lỏi qua tấm áo khoác mỏng tang làm tôi bất giác run lên, đưa hai tay
- ôm lấy thân mình. Tôi nhìn quanh để tìm Nam Long. Bỗng dưng, có một luồng sáng chói mắt chiếu thẳng về phía tôi. Một chiếc Mercedes Benz màu bạc dừng lại trước mặt tôi. Chưa hết ngỡ ngàng thì Nam Long từ xe bước ra, với quần jeans, áo len mỏng cùng với áo khoác nỉ, cậu ta trông thật chững chạc, khác hẳn với khi khoác trên mình bộ đồng phục đi học. Tôi đưa tay chào Nam Long, không hiểu sao bàn tay tôi cứ cứng đơ ra, trông thật kì cục: - Ch... chào cậu! Dưới ánh đèn đường, Nam Long tiến lại thật gần tôi. Đây là lần thứ ba cậu ta ở gần tôi như vậy, khoảng cách này khiến tôi càng ngượng ngùng hơn. - Sao cậu lại đến tìm tớ? Nam Long không trả lời, cậu ta đưa cho tôi một cái hộp, có vẻ là quà: - Gì vậy? - Tôi nhìn hộp quà, rồi nhìn Nam Long.
- - Là váy cho buổi party, của cậu đấy… - Cậu… - À, còn chuyện lúc sáng… Tớ nói muốn ôm cậu, tớ nghĩ là còn lí do khác… Trong vài giây, tôi thấy tai mình như ù đi, mọi âm thanh hỗn tạp của xe cộ trên đường dường như im bặt, thính giác của tôi lúc này chỉ cảm nhận được một mình tiếng nói của cậu ấy. “Lí do khác”? Tim tôi bắt đầu nổi loạn rồi... - Tớ… Tôi chưa kịp nói nên lời thì Nam Long đã đưa tay lên miệng làm động tác “Suỵt!”, rồi thật nhanh, bàn tay ấy nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng trao cho tôi hộp quà:
- - Tớ hi vọng có thể gặp cậu tại bữa tiệc… Lúc đó tớ sẽ nói cho cậu nghe về lí do mà tớ đang nghĩ… Tôi vẫn ngây người nhìn Nam Long, rốt cục vẫn chẳng nói được câu nào. Còn Nam Long, cậu ta chẳng hề cười với tôi một lần nào, nhưng cậu ấy đã nắm lấy tay tôi. Một buổi tối se lạnh hiếm hoi của Sài Gòn, nhưng tôi thấy toàn thân ấm áp. Một cảm giác khác lạ len lỏi qua từng tế bào trong cơ thể tôi. Chưa bao giờ tôi cảm nhận rõ tình cảm của mình như lúc này. Tôi cũng muốn nói với Nam Long rằng tôi có lí do để chỉ cho cậu ta phòng nhạc, để nắn nót chép bài, để hàng ngày đều chúi đầu vào đọc sách Văn học và Lịch sử... Tim tôi đang thổn thức với những rung cảm đầu đời, mãnh liệt nhưng rụt rè, rộn ràng mà sâu lắng. Thời gian như lắng đọng, không gian mênh mông. Tôi và Nam Long vẫn đang nhìn nhau… Và ở giữa, con bé Bảo My đang nhìn hai chúng tôi: - Biết ngay là chị có bạn trai mà! - Aaaaaahhhhhh! - Tôi hét lên khi nhìn thấy con bé.
- - Anh này tên là Nam Long phải không ạ? - Bảo My đưa cặp mắt to tròn nhìn Nam Long. - À... - Nam Long vừa cười ngượng, vừa nhìn con bé. Tôi ngồi xuống, làm bộ mặt hung dữ nhìn bé My: - Nhóc theo dõi chị hả, muốn sún răng phải không? - Lúc nào cũng dọa dẫm người khác! - Con bé liếc nhìn tôi rồi đưa tay kéo áo Nam Long. - Chị ấy lúc nào cũng hung dữ như vậy đó anh! Nam Long bật cười khi nghe những lời lẽ “nghiêm trọng” như vậy từ một con bé 5 tuổi. Cậu ta ngồi xuống, nhìn con bé bằng đôi mắt dịu dàng: - Chị ấy dữ lắm sao?
- - Đúng vậy, lúc nào cũng bẹo má em, lại còn kêu em mập và dọa sẽ oánh em sún răng… Nghe bé My nói, Nam Long vừa cười lớn, vừa nhìn tôi. Hic, tôi muốn độn thổ mất, cái con bé này, mới tí tuổi đầu mà đã đi bôi bác chị nó rồi. Tôi trừng mắt, chun mũi nhìn Bảo My, cũng như mọi lần, con bé chẳng sợ gì cả, nó le lưỡi lêu lêu tôi, Nam Long cũng cười tôi. Tức thật! - Anh thấy đấy, chị ấy lại vừa hăm dọa em. - Con bé chu mỏ mách Nam Long. - Ừ, chị ấy đáng sợ thật đấy! Nếu chị ấy còn bắt nạt em nữa thì mách anh nhé! - Em biết rồi ạ! Với cả lần sau anh đến thì mua kẹo cho em với nhé! Em thích kẹo mà anh tặng chị Thư lắm! - Okie! Nhưng anh có điều kiện với Bảo My đó!
- - Là gì thế ạ? - Em phải kể cho anh nghe toàn bộ những tính xấu của chị Thư nhé! - Được ạ! - Bảo My cười toe toét, không thấy mắt đâu luôn. Hay thật, vậy là hai con người này đang liên kết với nhau để “chống lại” tôi. Con bé Bảo My này, dám bán đứng chị nó chỉ vì... kẹo. Tôi lườm con bé: - Nhóc đã thấy ai chết thảm vì kẹo chưa? - Chẳng đáng sợ tí nào! - Con bé chu mỏ nói. - Được lắm! - Không hù dọa được bé My, tôi chuyển hướng sang Nam Long: Cậu là ai mà đòi khai thác điểm yếu của tớ thế hả? Nam Long nhìn tôi cười, rồi đưa tay nựng má Bảo My:
- - Anh là bạn của Bảo My, nhỉ? - Đúng ạ! Thế đấy, tôi bị ra rìa mất rồi! *** Đêm. Tiếng mưa rơi rả rích ngoài cửa sổ, tiếng lá cây xạc xào trong cơn gió… Cuộn tròn trong chiếc mền ấm, tôi vẫn cảm thấy thân mình đang run lên bần bật, có lẽ vì tim tôi đập quá mạnh trước những gì vừa xảy ra. Hai tay cầm chặt chiếc điện thoại với dòng tin nhắn: “Good night to you!”, tôi bâng khuâng nghĩ về những gì Nam Long sẽ nói với tôi trong buổi tiệc. Có phải cậu ấy đang có cùng một thứ cảm xúc như tôi không? Đưa một tay với lấy túi đựng bộ váy mà Nam Long tặng, tôi mân mê từng đường may, từng hạt pha lê lấp lánh ở cổ áo. Đây là một bộ váy thật đẹp, nửa thân trên được khéo léo cắt may thành một bông sen
- trắng đính pha lê, vải lụa mềm mại ôm chặt lấy phần eo, rồi rủ xuống qua gối, bên ngoài là một lớp voan mỏng màu tím nhạt hài hòa với tầng áo bên trong. Đứng trước gương với bộ váy khoác lên người, tôi bước đi nhè nhẹ, rồi bất giác quay một vòng, tà áo mềm mại tung lên, những hạt pha lê lấp lánh dưới ánh đèn mang lại cho tôi một cảm giác thích thú tuyệt vời. Tôi có cảm giác như mình là nàng Lọ Lem trong truyện cổ tích, chỉ mong sao tiếng chuông 12h mãi đừng điểm để tôi được sống trọn vẹn với giấc mơ của chính mình. Nhưng cuộc sống vẫn là cuộc sống, nó không thể dễ dàng và đẹp đẽ như một giấc mơ… Buổi sáng ngày tiếp theo, bầu trời trong hơn và cây lá tràn đầy sức sống hơn sau một đêm mưa dài. Tôi khoác lên mình bộ áo dài trắng, xõa mái tóc dài mượt bấy lâu vẫn được cột gọn gàng ra phía sau. Tôi muốn mình thật dịu dàng trước Nam Long, hay ít ra cũng không quá khập khiễng so với ngoại hình hoàn hảo của cậu ta. Mẹ tỏ ra khá ngạc nhiên với sự thay đổi của tôi, còn bé My thì vẫn tỏ ra bình thản, tất nhiên, con bé là bạn của Nam Long mà! Niềm vui làm tôi cảm thấy việc chở bé My tới trường trên con dốc cũng chẳng có gì là mệt mỏi, kể cả việc trong suốt quãng đường, con bé cứ ngồi ăn hết cái này đến cái khác khiến tôi thèm nhỏ dãi
- cũng chẳng làm tôi bực bội tí nào. Đi được một quãng, tôi gặp Nam Long đứng bên cạnh chiếc Mercedes Benz. - Anh Nam Long! - Bảo My hét lên vui sướng rồi nhảy tót xuống xe, chạy về phía Nam Long. Ngay lập tức, Nam Long ngồi xuống, xoa đầu con bé và cho nó một bịch kẹo thật to. - Cậu làm gì ở đây vậy? - Tôi hỏi, thật sự lúc đó tôi hơi ngượng khi bắt gặp ánh nhìn có một chút ngạc nhiên của Nam Long đối với mái tóc xõa dài đang tung bay của tôi. - Cậu… Tớ chưa từng thấy cậu để tóc như thế này bao giờ. - Có kì lắm không? - Tôi lúng túng. - Không… không đâu... - Nam Long xua tay liên tục. - Tớ thấy rất đẹp…
- Câu nói của Nam Long làm cho cô bé hay xúc động trong lồng ngực tôi nhảy nhót liên tục. Có vẻ như da mặt nhạy cảm của tôi đang đỏ lên. Nam Long vừa khen tôi, tôi dường như thấy mọi thứ xung quanh mình trở nên lấp lánh. - Tớ tính cùng cậu đi học nên đứng chờ ở đây. - Nam Long cười, nói. - Tớ đi xe đạp mà, còn phải chở bé My tới trường… Khi nói ra câu này, tôi cảm thấy hơi tiếc, và dường như cảm xúc trên khuôn mặt của Nam Long cũng như chùng xuống, cậu ta có vẻ rất thất vọng: - Buồn thật, tớ chẳng có chiếc xe đạp nào ở đây cả. Trước vẻ rầu rĩ của Nam Long, từ trong xe, bác lái xe tầm tuổi trung niên bước ra, đặt tay lên vai cậu ta, thì thầm điều gì đó không rõ. Tôi chỉ nghe Nam Long đáp lại: “Thanks, thanks”. Bỗng nhiên, từ phía xa, có một cậu bạn đang chạy tới trên chiếc xe đạp, chiếc xe đạp này còn xấu hơn chiếc của tôi nữa. Trong một cái chớp
- mắt, tôi thấy Nam Long đổi trạng thái từ ỉu xìu sang rạng rỡ hẳn. Vài phút sau đó, cậu ta chặn đầu cậu bạn với chiếc xe cà tàng và... thương lượng: - Hey. Cậu có thể bán chiếc xe này cho tớ ngay bây giờ không? - Hả? - Cậu bạn kia trợn tròn mắt ngạc nhiên. Và tất nhiên, tôi cũng ngạc nhiên không kém, tôi há hốc mồm ra, kéo tay Nam Long. Thế nhưng Nam Long chẳng tỏ vẻ gì là quan tâm đến tôi, cậu ta liếc nhìn người lái xe, ngay lập tức, người đàn ông này đưa cho cậu bạn một cọc tiền. Trời ơi, nếu tôi không nhìn nhầm thì số tiền đó là hơn 2 triệu. “Trời ạ, 2 triệu cho một cái xe xấu hoắc!” - ý nghĩ này nhảy múa trong đầu tôi. - Nhưng bây giờ tớ làm sao đi học? - Cậu bạn chủ nhân chiếc xe đạp thắc mắc. - Tôi sẽ chở cậu đến trường, còn bây giờ, cậu vui lòng nhận số tiền này nhé. - Bác lái xe điềm đạm.
- - Xe của cháu không nhiều tiền như vậy đâu ạ... - Vì đây là trường hợp khẩn cấp nên mong cậu nhận cho, hãy dùng nó để mua một cái khác. - Bác lái xe cẩn thận đặt tiền vào tay cậu bạn. Tôi nhìn thấy khuôn mặt của cậu bạn dãn ra, rồi cậu ta được đưa đến trường trên chiếc Mercedes bóng lộn. Giờ đây, trên con đường tới trường chỉ còn tôi, bé My và Nam Long trên hai chiếc xe đạp cũ rích. Nam Long tỏ ra khá luống cuống với việc giữ thăng bằng và lái, cậu ta cứ lạng hết chỗ này đến chỗ khác khiến tôi và Bảo My cười no nê. Sau khi đưa Bảo My đến trường, chặng đường còn lại chỉ còn tôi và Nam Long. Không hiểu sao những lúc như thế này, tôi lại không biết bản thân mình nên nói những gì, mặc dù cảm xúc trong lồng ngực cứ đầy ắp. Đưa mắt nhìn Nam Long, tôi giật mình khi bắt gặp ánh mắt của cậu ta, lòng tôi lại rộn ràng… - Tớ vẫn ước có thể lái xe đạp và chở cậu… - Tiếng của Nam Long qua làn gió phất phơ mái tóc, ngọt ngào làm sao…
- Nam Long và tôi đến trường cùng nhau trước con mắt ngạc nhiên của nhiều người, trong đó có cả Ruby và Sapphire. Bên chiếc xe Ford màu đỏ, hai thiên thần bước ra. Không hiểu sao ánh mắt của Ruby và nụ cười của Sapphire làm tôi hơi sợ, giác quan thứ sáu cho tôi biết rằng sẽ có một chuyện rắc rối xảy ra… *** Cuối buổi học hôm đó, Nam Long muốn tôi hướng dẫn cho cậu ta làm bài tập làm văn số 1 mà cô giáo vừa yêu cầu, tất nhiên, phòng nhạc là nơi lí tưởng cho buổi học của chúng tôi. Dù rằng đây chỉ là phòng học phục vụ cho lớp đặc biệt vốn rất ít người, nhưng quả thật là nó rất rộng, rộng gấp 4, 5 lần phòng học bình thường. Bên trong là đầy đủ các loại nhạc cụ, hàng chục cây violin, guitar, organ… nhưng thứ làm tôi thích thú nhất là hai cây đàn piano được đặt ở chính giữa gian phòng. - Cậu biết chơi piano à? Có vẻ như Nam Long thắc mắc khi nhìn thấy tôi bị cây đàn thu hút.
- - À… không, tớ chỉ thấy nó đẹp… - Cậu có muốn nghe một khúc nhạc không? Tớ sẽ đàn cho cậu nghe. - Nhưng đây là phòng học của lớp đặc biệt… - Tôi giật mình. - Lúc này trong trường làm gì còn ai, cậu đừng lo, cậu thích nghe bài gì? - Nam Long vừa nói, vừa tiến đến phía cây đàn. - À, tớ sẽ đàn tặng cậu bài “River flows in you” nhé! Nam Long dường như chẳng quan tâm gì đến sự lo lắng của tôi, hai tay của cậu ta lướt trên các phím đàn, khúc nhạc lãng mạn vang lên. Ngay lập tức, tôi như bị hút hồn vào trong từng nốt nhạc, cảm giác lo sợ dần tan biến, âm nhạc du dương đưa hồn tôi lạc vào một thế giới yên bình đến lạ. Tôi thấy con tim mình như muốn tan ra theo từng giai điệu của tình yêu, khúc nhạc trong vắt, lúc dồn dập, lúc du dương
- làm hiện ra trước mắt tôi cả một miền cảm xúc. Tôi nghe thấy lòng mình đang trải dài ra trên từng ngón tay của Nam Long… Thế nhưng cảm giác bình yên đó lại chẳng kéo dài được bao lâu, chúng tôi đã bị phát hiện: - Bản nhạc thật hoàn hảo, tớ còn tưởng chỉ có chị Sapphire mới có thể đàn được như vậy. - Ruby đứng tựa lưng vào cửa, tán thưởng Nam Long. Sự hiện diện của Ruby làm tôi và Nam Long giật mình. Lẽ ra giờ này Ruby đã về rồi. Bước về phía chúng tôi, với cái nhìn lạnh như băng, Ruby cười nói: - Các cậu nghĩ sao nếu bảo vệ biết các cậu ở đây vào giờ này? Phòng học này cấm học sinh lớp thường vào, Nam Long và tôi không chỉ vào đây mà nghiêm trọng hơn, chúng tôi còn dùng cả cây đàn piano, tôi bắt đầu lo sợ.
- - Chúng tớ chỉ định vào đây học một chút, Nam Long cũng chỉ đàn một bản nhạc, chắc là sẽ không sao phải không? - Tôi lấy hết can đảm để có thể nói ra những lời lẽ như thế. - Cậu nghĩ sao nếu tất cả học sinh đều vào đây và đánh một khúc nhạc? Đó là chưa kể việc biết được mật mã để vào đây được cũng đủ khiến cậu thê thảm rồi. - Ánh mắt Ruby như xoáy thẳng vào ruột gan tôi. Đây quả là một điều tệ hại, cảm giác căng thẳng đang chi phối tôi. - Đều là do tớ, Thư không liên quan gì cả, nếu có vấn đề gì cậu chỉ cần nói tên tớ ra là được. - Nam Long đĩnh đạc. - Nam Long… Cậu ấy đang nhận hết lỗi về mình, mặc dù chính tôi là đứa đã dẫn cậu ta vào căn phòng này. Tôi cảm thấy tay mình ấm nóng, Nam Long đang nắm lấy tay tôi - một dấu hiệu cho biết rằng, tôi đừng nói gì nữa cả. Ruby hơi chau mày khi thấy tay tôi
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn