YOMEDIA
ADSENSE
Kí Ức Thiên Sứ
51
lượt xem 3
download
lượt xem 3
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
_Anh hãy thôi ngay cái kiểu quan tâm quá mức bạn bè đó và đi về dùm tôi đi. Đó là những lời sai lầm nhất mà tôi đã nói với anh. Tôi biết lỗi lầm mình gây ra ko nhỏ chút nào nên đã nghe lời nhỏ bạn dẹp đi cái lòng tự trong của mình mà xin lỗi và giải thích cho anh hiểu .
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Kí Ức Thiên Sứ
- Kí Ức Thiên Sứ _Anh hãy thôi ngay cái kiểu quan tâm quá mức bạn bè đó và đi về dùm tôi đi. Đó là những lời sai lầm nhất mà tôi đã nói với anh. Tôi biết lỗi lầm mình gây ra ko nhỏ chút nào nên đã nghe lời nhỏ bạn dẹp đi cái lòng tự trong của mình mà xin lỗi và giải thích cho anh hiểu . Rằng hôm đó tôi thật sự rất mệt vì cái kiểu nói chuyện như tra khảo tội phạm của anh khi nhìn thấy món quà mà xin bạn tôi tặng. Nó có hình trái tim màu hồng của một cậu bạn mới quen tặng cho tôi. Vì ko muốn anh hiểu lầm nên tôi đã ko nói với anh. Thế là lúc ấy anh đã hét ầm lên làm tôi đã mệt nay còn mệt hơn và chuyển hóa thành cơn giận cuối cùng đã nói với anh những lời đó. Tôi gửi cho anh 3 tin nhắn nhưng hơn cả tiếng đồng hồ vẫn ko thấy anh trả lời , tôi thu hết can đảm gọi điện cho anh . Tôi thất vọng trước những lời nói mình nghe đượt .Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói thánh thót đến rợn cả da gà của một đứa con gái gọi tên anh thân mật . Còn anh thì nói rằng đã có bạn gái rồi bảo tôi đừng làm phiền anh nữa . Chỉ mới hôm qua thôi anh đã chà đạp lên tình cảm của tôi lại, ko cho tôi giải thích , vậy mà giờ đây lại đứng trước mặt tôi nở điệu cười nửa miệng chẳng mấy thiện cảm . Tin được ko anh mời tôi đi sinh nhật đó. Nhưng mà ko phải sinh nhật của anh mà là của người anh gọi là bạn gái hiện giờ. Anh bị điên sao? Chắc chắn là có cho tiền tôi cũng ko thèm đi, ko bao giờ.vậy mà tất cả ý nghĩ đó của tôi nhanh chóng tân biến khi nghe những điều mà anh thì thầm vào tai tôi nhanh: _ Em đừng có nghĩ đến việc ko đi. Nói cho em biết con bé cũng đi nữa đấy. Tôi chết đứng như Từ Hải . Mặc dù siêu thị vẫn bật máy lạnh lạnh thấu xương nhưng sao người tôi lại nóng ran thế này ? "Con bé " ý anh nói là em họ tôi sao? Đứa em mà tôi yêu quý nhất . Mặc dù con bé cũng ko phải hạng vừa nhưng ở trong hang cọp sư tử cũng chỉ là mèo , để nó đến đó một mình thật nguy hiểm . Muốn uy hiếp tôi sao? Đc thôi đi thì đi. Qua ngày hôm sau , tôi kể cho hai nhỏ bạn yêu quái của mình nghe về việc xảy ra tối hôm qua. Kết quả là tụi nó nằn nặc đòi theo, tôi cũng ko phản đối ,càng nhiều đồng minh càng có lợi . Nhưng cuối cùng tụi nó đành ngậm ngùi ở nhà lý do tôi ko có thiệp ko dc mời thêm bạn. Anh hình như biết dc tôi đang nghĩ cái gì cho nên mới ko đưa thiệp cho tôi. Muốn cô lập tôi sao? Đừng có mơ. Anh nên nhớ tôi còn một người anh họ hoàn hảo ko tì vết và rất ư là thông minh cho nên việc có dc tấm thiệp đó dễ như
- trở bàn tay. Ko biết dùng cách gì nhưng chắc là nam nhân kế anh họ đã đưa cho tôi tấm thiệp đó. Cuối cùng tôi vẫn một mình đi đến đó một mình .(hai mình mới đúng anh họ cũng đi theo. ) vì tôi nghĩ mình nên tự giải quyết chuyện này ko muốn lôi tụi nó vào. 6h ngày chủ nhật Tôi và anh họ đang đứng trước nhà của người mà anh gọi là bạn gái. Anh muốn tôi đi một mình để cho cô bạn gái anh thực hiện kế hoạch đen tối trả thù tôi sao ? Xin lỗi anh ko nói tôi cũng thừa sức biết cô ta là ai. Kẻ thù truyền kiếp của tôi, luôn ganh tị với mọi thứ của tôi. Mặc dù rất ghét nhưng phải công nhận một điều nhà cô ta giàu thật, cái nhà như cái dinh vậy . Cô ta là người có tất cả mà tại sao từ bé đến lớn vẫn luôn giành giật những cái của tôi ? Và thật nực cười một điều là tôi đang đứng trước mặt mà anh ko hề nhận ra . Có lẽ vì cách ăn mặc hôm nay và chiếc kính râm to tôi đang đeo đã che mất nửa khuôn mặt mà. Một điều nực cười hơn nữa là con nhỏ đó lại nhờ anh họ tui cho ..... tui một bài học , thật ngu hết sức . Tôi ko làm gì trong buổi tiệc cả , chỉ đơn giản là chăm chú quan sát nhỏ em họ của tôi thôi. Nó rất hâm mộ anh họ, coi anh như một thần tượng cho nên tôi ko muốn làm nó thất vọng . Có thể nói tôi buổi tiết sẽ êm đềm trôi qua nếu như tôi ko vấp ngã và làm rơi cặp kính râm. Nhưng mà phải nói là gương mặt cô ta hết sức la buồn cười khi biết người mà cô ta nhờ xử lý tôi lại là anh họ tôi. Cả người cô ta run bần bật khi bị anh tôi cảnh cáo , đáng đời . Anh vẫn đứng đó nhưng chỉ nhìn thôi . Tôi cảm thấy hơi bất ngờ trước thái độ của anh ,anh ko lo cho cô ta sao? Cô ta là bạn gái anh mà ? Tôi bất chợt nhận ra rằng mình vẫn còn nhớ anh , nhìn thấy anh ở đây cách tôi chỉ vài bước chân nhưng tại sao cứ như cả vòng trái đất . Và con nhỏ ngu ngốc kia lại cho tôi cơ hội để níu giữa anh. Cô ta giới thiệu tôi lên hát một bài tiếng Hàn . Tôi ko biết tiếng Hàn thật đấy nhưng bài này tôi đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần và có thể hát ko sai một chữ . Chị của anh và em họ tôi lên đọc giúp tôi phần rap, chị đã biết chuyện của tôi và anh ,chị cũng ko muốn chúng tôi phải mỗi đứa một hướng đi xem nhau như người xa lạ. Chắc chắn anh sẽ hiểu những gì mà tôi muốn nói với anh thông qua bài hát ,bởi vì anh đã dịch cho tôi biết ý nghĩ của bài "We were in love "này . Bài hát kết thúc , anh vẫn ko có phản ứng gì, anh đã ko muốn quay lại , tôi tôn trọng quyết định của anh. Tôi quay bước đi về nhưng đột nhiên chiếc nhẫn trên tay rơi ra lăn về phía hồ bơi. Tôi chạy đến nhặt lên và đeo lại vào ngón tay của mình . Khi tôi đứng lên bất chợt cảm thấy một cái gì đó nói đúng hơn là một ai đó cố tình đẩy vai mình bằng một lực rất lớn . Tôi chao đảo và mất thăng bằng . Có lẽ đích đến của tôi sẽ là một hồ bơi nếu như anh họ ko kịp thời giữ tôi lại . Còn người khi
- nãy hất vai tôi lại té nhào xuống hồ bơi. Lại là cô ta, hại người hại mình , định làm tôi té nhưng lại khiến bản thân mất mặt . Tôi đứng nhìn một lúc rồi cùng anh họ ra về . Tôi hứa với bản thân từ ngày hôm nay tôi sẽ quên anh đi, để những kí ức về anh chôn sâu trong góc tối của trái tim. Nhưng ko hiểu tại sao đã hơn một tuần rồi tôi vẫn còn nhớ đến anh, nói đúng hơn là những người xung quanh chẳng ai cho tôi quên cả . Hôm qua thì trong lớp học thêm thằng bạn cứ nhại đi nhại lại một câu nói để chọc tôi quen:" Mày nói giọng Bắc đặc sệt nhỉ đừng có sủa nữa . " nó cứ thế mà nói lại hoài câu nói mà tôi **** thằng ngồi kế bên. Bố tôi là người bắc mẹ là người nam nhưng tôi sống trong nam từ nhỏ nên chỉ nói tiếng nam thôi. Vậy mà lần đầu gặp anh 10 năm về trước anh đã nói với tôi rằng : " Em là người bắc sao giọng em nghe đặc sệt tiếng bắc ý nhỉ ? Rất dễ thương . " Cái thằng bạn chết tiệt ấy lại làm tôi nhớ đến anh , vậy mà nó vẫn chưa chịu im cái miệng lại . Cuối cùng tôi đã tặng cho nó chiếc dép (đúng nghĩa lun nhé ) nhưng ko trúng bởi vì tôi chỉ ném canh cáo để nó im cái miệng thôi. Còn ngày hôm nay, tại lớp học bà cô văn lại ko tha cho tôi. Tại sao lại dạy cái miệng bài "Bài thơ về tiểu đội xe ko kính " vào lúc này chứ ? Hồi tiểu học tôi đã đc học về đoạn trích của bài này và đây cũng chính là bài học đầu tiên anh dạy cho tôi. Thật sự cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rất rõ nội dung bài học này , tôi có thể trả lời đúng hết những câu hỏi mà cô đưa ra . Nhưng tôi lại úp mặt xuống bàn ko thèm đưa tay trả lời . Bởi vì từng lời giảng hăng say của cô làm tôi nghe như tiếng nói của anh vang vọng đâu đây . Tôi lại nhớ anh vang, nhớ lại những kỷ niệm của tôi với anh. Đau tôi đau lắm , làm ơn kết thúc bài học mau mau dùm tôi đi. Nhưng có lẽ ông trời ko thương tôi , chuông reo rồi mà bài học vẫn chưa hết. Điều đó có nghĩa là tiết sau tôi vẫn phải học tiếp bài này , học làm sao vô khi trong mỗi lời giảng của cô hình bóng anh lại hiện lên ? Ai đó nói cho tôi biết đi tôi phải làm sao đây ? Sau hơn 2 tiết rưỡi thì bà cô văn mới dạy xong cái bài thơ đó . Phải nói là ko ai biết tôi đã phải đấu tranh tư tưởng như thế nào cho cái quyết định đưa tay xây dựng bài . Y như rằng khi thấy cánh tay tôi giơ lên cô đã gọi ngay. Tôi đã trả lời đúng . Và cũng chẳ ng ai biết tôi đã đau như thế nào sau câu nói "À đúng rồi " của cô . Thật tình sau khi ngồi xuống tôi lại nhớ anh, cũng câu hỏi đó mấy năm trước anh đã hỏi tôi và tôi cũng trả lời anh như bây giờ. Anh xoa đầu tôi, rất nhẹ nhưng ấm áp vô cùng ,anh mỉm cười với tôi :" Đúng rồi ! Em giỏi lắm ! Trả lời dc chứng tỏ là em đã hiểu bài . Anh sẽ mua kẹo cho em !" Rồi đấy tôi như bắt dc vàng khi nghe cô nói bài học đã kết thúc và chuyển sang học bài tiếp theo. Phải nói là tạ ơn trời phật cái bài này mà còn kéo dài qua tiết sau thì chắc chắn một điều tôi sẽ trốn học chứ ko thể nào chịu dc nữa ! Haizz nhưng cái niềm vui thú khi học văn của tôi nhanh chóng bị vứt vào sọt rác sau lời dặn của cô
- nói:" Các em về nhớ học bài rồi soạn tiếp cho cô bài thơ Đoàn thuyền đánh cá . " Trời ạ cái năm học gì mà toàn lôi mấy bài từ thời tiểu học ra mà học ko vậy trời ! Mà lại là những bài anh đã từng dạy tôi thế này ? Cái kế hoạch trốn học của tôi chắc phải thực hiện quá! Và ông trời vẫn còn thương tôi đấy chứ ! Kì này ko phải tôi trốn học mà nghỉ có lý đo đàng hoàn nhé ! Biết vì sao ko ? Vì tôi sẽ .... cùng mẹ về quê ăn giỗ người bà con của bạn mẹ tôi ! Hi hi hi vừa thoát dc cái tiết học đó vừa dc về quê hưởng không khí trong lành lấy lại tinh thần , thật ko còn gì tuyệt bằng ! Tôi lê la bước chân trên con đường ko mấy bằng phẳng vì chưa dc cải thiện ở quê . Trong nhà ai cũng bận cả với lại ở đó có rất nhiều người , mà... tôi thì ko thích những nơi đông người cho nên bỏ ra đây một mình . Kì lạ là tôi lại tôi lại thích những lúc thế này , thật yên tĩnh . Gió luồng qua mái tóc của tôi ,mọi nỗi buồn trong tôi như đã theo cơn gió đó mà bây đi , tâm trạng tôi bây giờ rất dễ chịu . Tôi cúi xuống ngắt một cọng cỏ , tôi ko biết là loại cỏ gì nó dài , bên trên chia làm ba hay có lúc là nhiều nhánh nhưng trong rất giống chân của con gà . Tôi cầm ngọn cỏ tay thì xoay vòng nó, chân tôi bước đi , miệng hát vang cái bài mà lúc nhỏ tôi hay hát khi chạy chơi cùng ..... Tôi làm sao thế này ? Tại sao lại nhớ đến anh nữa ? Mày làm sao vậy ? Quên đi quên đi , cái con nhỏ này anh ko còn ơ bên mày nữa đâu . Hậu quả của cái việc vừa đi vừa đấu tranh tư tưởng đó là tôi đã vấp ... cục đá và tiếp đất nhanh chóng !!! Tin dc ko ở cái thời đại này mà vẫn có người ngã vì vấp đá như tôi đó . Đau quá và như đã một thói quen , tôi bất giác kêu lên : _ Anh ..... Nhưng tôi chợt nhận ra mình ngốc thật đấy . Anh đâu còn ở bên cạnh để cho tôi dựa dẫm nữa , tôi khựng lại và thôi ko kêu nữa . Tôi khẽ mỉm cười , một nụ cười mà ngay cả tôi cũng ko biết là vui hay buồn ? Phải ,tôi phải tự mình đứng lên thôi , anh đã đi rồi và tôi cũng phải trưởng thành thôi , ko thể phụ thuộc vào anh mãi . Tôi chống một tay xuống và đứng lên , tôi tự hào vì mình đã làm dc , tôi phải mạnh mẽ hơn ko để anh phải lo cho tôi nữa . Anh còn có hạnh phúc của bản thân, trong chuyện này là tôi sai cho nên tôi ko có quyền trách anh . Tôi thở hắt ra, quay mặt định bước đi nhưng mọi bộ phận trên cơ thể tôi như đông cứng lại , cả người tôi rung lên từng đợt . Là anh !!! Anh đang đứng đó, anh nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt nhiều cảm xúc khó hiểu . Tôi cố gắng khống chế cảm xúc , đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn anh. Cuối cùng anh đã mở lời trước còn tôi thì trả lời bằng những lời nói dối ko thật lòng : _ Đau ko ?-anh hỏi _Ko . (Đau lắm anh ạ ) -Tôi lạnh lùng trả lời _ Vậy còn trong lòng ? Đau ko? -anh tiếp tục
- _ Lại càng ko . (Đau hơn gấp ngàn lần anh biết ko?)-tôi vẫn thái độ đó trả lời . _ Vậy em giỏi hơn anh rồi . Anh đang rất đau . Em thật sự ko sao chứ ? Ko khóc thật sao ? -giọng anh trầm buồn , vẻ mặt lo lắng hỏi tôi . _ Khóc ư ? Cái có lại càng ko có . Anh không xứng để tôi phải khóc . ( Có đó anh ,em đã khóc hết nước mắt vì nhớ anh, em ko hơn gì anh đâu . ) -tôi vòng tay trước ngực, nở một nụ cười khinh bỉ trả lời anh. _ Vậy sao? Vậy thì tốt . Em phải thật hạnh phúc nhé .Anh sẽ ko còn bên cạnh em nữa đâu . - anh mỉm cười , nụ cười chua xót đau buồn , anh định đưa tay xoa đầu tôi, nhưng tôi đã nắm chặt lấy cổ tay anh hất mạnh ra và nói tiếp : _ Anh ko cần thương hại tôi , đi mà lo cho bạn gái đi , đi mà xoa đầu người ta , tôi ko phải con nít cho nên ko phải lúc nào cũng vâng lời . Tôi chắc cô ta đang ở trong nhà đúng ko? Anh đi đi ! _ Phải , anh quên mất , anh về đây . Anh buông ra một câu nói thản nhiên nhưng lại là hàng ngàn nhát dao xuyên thẳng vào tim tôi rồi quay đi . Tôi đóng kịch giỏi quá đúng ko? Tôi ko muốn anh lo lắng cho mình . Anh đã quay đi tôi sẽ ko níu lại . Mặc dù rất đau nhưng tôi sẽ để anh đi, vì khi anh hạnh phúc tôi cũng sẽ hạnh phúc . Cho dù người sánh bước cùng anh ko phải tôi . Đúng cho dù là như vậy nhưng.... cái gì ươn ướt thế này mưa sao ? Ko nó mằn mặn . Tôi bất giác đưa tay sờ lên mặt mình . NƯỚC MẮT !!!!! Tôi khóc sao ? Huh tôi đang gạt ai thế này ? Thật sự tôi đâu có rộng lượng như vậy ! Tại sao anh lại khẳng định điều đó ? Tại sao ko giữ tôi lại ? Nếu anh lên tiếng tôi sẽ ở lại vì tôi ích kỷ lắm , tôi đâu có rộng lượng và ở trong hoàn cảnh này sẽ chẳng ai trách sự ích kỷ này của tôi cả . Tôi ôm mặt khóc nước mắt ko ngừng tuôn ra , trời lại mưa . Thật sự ông trời ko thương tôi , tôi thà ngồi trong lớp nghe bà cô giảng cái bài chết tiệt đó còn hơn gặp anh thế này . Vì sao tôi ko níu giữ anh ? Nếu tôi mở lời anh sẽ quay lại , linh tinh của tôi khẳng định điều đó . Nhưng giữa tôi và anh vẫn còn bị ngăn cách bởi 1 cái gì đó? Và có lẽ nó mang tên "lòng tự trọng ". Mưa cứ vậy mà trút xuống , tôi cũng cứ thế mà khóc . Mưa tạnh dần cặp mắt tôi cũng đã thấy đau và rát . Cuối cùng tôi đi về với cái bộ dạng ko thể thảm hơn được nữa . Cả người tôi ướt như chuột lột , cặp mắt sưng lên , mẹ nhìn thấy tôi mà phát hoảng . Tôi đi tắm xong thì trời cũng đã về chiều , tiệc vẫn chưa tàn , mẹ sai tôi đi mua thêm một ít đồ . Cầm tờ giấy ghi những gì cần mua trên tay, tôi chạy bộ ra chợ và cửa hàng mua đồ
- . Tôi kiểm tra lại mọi thứ trước khi về , nào khăn giấy , hạt dưa , nước tương ,..... chắc là đủ rồi . Vừa nghĩ tôi vừa nhìn vào tờ giấy đang cầm trên tay và ..... Vù một cái nó bay đi mất . Tôi cố gắng chạy theo , đến khi bắt được tờ giấy rồi tôi mới ngước nhìn mọi thứ xung quanh mình . Kì lạ thay tôi thấy một cặp tình nhân , tôi đoán thế vì người con trai có vẻ rất lo lắng cho người con gái . Nhưng điều quan trọng ở đây là cô gái đó đang ngồi hay nói đúng hơn là ngã khuỵ xuống .... lòng đường . Vẻ mặt cô ấy xanh xao , có lẽ là có chuyện gì đó ko ổn rồi . Tôi chạy lại xem có thể giúp gì cho họ ko ? Nhưng chạy dc nửa đường thì tôi dừng lại hay nói đúng hơn là tôi chết đứng như Từ Hải . Biết vì sao ko ? Vì tôi bị cận +loạn thị rất nặng khi nhìn xa tôi chẳng thấy rõ cái gì cả , nhưng đứng ở khoản cách này mọi thứ đều hiện lên một cách rõ ràng trước mắt tôi . Phải người con trai đó là anh , còn cô gái bên cạnh ko phải là con nhỏ ngu xuẩn mà tôi nghỉ . Đó là một cô bé rất xinh xắn , nhỏ nhắn nhưng nét mặt vô cùng xanh xao ko chút sức sống . Cái suy nghĩ sẽ giúp họ của tôi vụt tắt khi nhìn thấy anh . Tôi bây giờ chỉ đứng nhìn anh loay hoay ko biết làm gì còn cô bé kia thì liên tục thở dốc . Các bạn nói tôi ích kỷ cũng dc , bởi vì bây giờ tôi thật sự rất hận . Cho đến bây giờ tôi mới nhìn thấy rõ bộ mặt của anh , một con người bắt cá hai ko phải là nhiều tay . Nực cười làm sao ! Tôi đã khóc vì con người này ư ? Thì ra từ trước đến giờ tôi bị anh xỏ mũi dẫn đi mà ko biết ! Thế thì tại sao tôi lại phải giúp họ ? Có thể tôi sẽ giữ nguyên cái suy nghĩ đó và tiếp tục đứng nhìn, nếu như ko nhìn thấy chiếc xe tải từ đằng xa chạy lại ngay chổ hai người họ. Cái thằng cha tài xế đó vừa chạy xe vừa đeo phone nghe nhạc đã vậy còn nhắm mắt nhắm mũi hát theo nữa chứ , ko thèm nhìn xung quanh . Rồi ko biết động lực từ đâu ra mà tôi chạy đến đẩy hai người họ vào lề . Tên tài xế lúc này mới nhận thức dc mà thắng gấp .... Tôi quay mặt lại , đèn xe rọi thẳng vào mắt làm tôi ko thấy gì nữa và ..... RẰM !!!!!!! Tiếng động vang lên giòn giã, tôi đang nằm đây nhưng ko còn cảm giác gì cả. Tôi đang nằm trên một thứ dịch lỏng rất nhớt và tanh nồng khó chịu . Và rồi nó tuôn ra từ trong miệng tôi . Nó màu đỏ . LÀ MÁU ? Cả người tôi rung lên . Tôi đưa đôi mắt tìm kiếm và cuối cùng tôi đã thấy anh . Anh và cô bé đó ko sao , may quá ! Sao cặp mắt anh lại hiện lên sự lo lắng tột cùng vậy ? Nhưng nó ko dành cho tôi , anh đang nhìn cô bé . Em ở đây kia mà ? Cô sẽ ko sao đâu . Xin anh nhìn em đi chỉ một chút thôi . Em sợ lắm anh ơi , xin anh đấy một chút thôi cũng dc mà. Tôi đưa bàn tay rung rung của mình về phía anh , miệng lẩm nhẩm ko nói nên lời . Tôi có gắng hết sức để thốt ra dc một từ :"Anh" . Máu tuôn ra nhiều hơn. Anh vẫn cố gắng lay cô bé đó, ánh mắt ko hướng về tôi . Bóng tối đang bao trùm lấy tôi , tôi cầu xin anh . Nhưng đến lúc cuối cùng thì một cái nhìn hay nói cách khác là một tia sáng nhỏ nhoi anh cũng ko dành cho tôi. Tôi nhắm mắt lại , để cho bóng tối sâu thẳm làm tôi mất dần ý thức .
- TÔI...HẬN ...ANH 10 năm sau ..... Tôi đang đứng đây nhìn anh , nhưng chắc chắn 1 điều là anh ko thấy tôi. Biết vì sao ko ? Vì anh đang đứng trước ... mộ của tôi . Chắc nói ra sẽ ai tin nhưng khi nhận thức dc mình đã chết thì tự nhiên anh đi đâu tôi đi theo đó . Tôi đã từng rất hận anh . Vì khi tôi còn sống anh đã lừa dối tôi , trước khi chết thì anh cũng ko thèm nhìn tôi và đến khi đã chết linh hồn tôi cũng ko thể yên nghỉ mà phải đi theo anh thế này . Nhưng cũng nhờ vậy mà tôi biết dc mình đã hiểu lầm anh. Hầu như năm nào , dù bận rộn đến đâu thì đến ngày giỗ anh đều ra mộ thăm tôi và kể cho tôi nghe về cuộc sống của anh hiên giờ . Anh ko kể tôi cũng biết vì tôi lúc nào cũng ở bên anh. Tôi bây giờ chỉ mong anh dc hạnh phúc thôi vì 10 năm qua anh chỉ sống vì tôi . Anh càng như vậy tôi lại càng thấy lo . Anh biết ko ở bên cạnh vẫn còn một người yêu anh thật lòng đấy , đừng nhớ đến em nữa . Một sự thật bất ngờ mà tôi dc biết trong thời gian đi theo anh là con nhỏ ngu xuẩn kia nó ko yêu anh , nó cũng giống như tôi là một người chị thương em . Nó giành lấy mọi thứ của tôi bởi vì em gái nó cũng chính là cô bé mà tôi cứu đã đem lòng yêu anh từ lâu. Nhưng con bé từ nhỏ thì sức khỏe đã ko tốt nên ko ra ngoài nhiều chỉ đứng nhìn anh từ cửa sổ của căn phòng thôi . Từ nhỏ cô bé luôn ngưỡng mộ tôi vì tôi có thể vui vẻ đi chơi cùng anh và luôn dc ở bên anh. Trong 10 năm qua con bé luôn ở bên anh, nhưng anh thật ngu nha tại sao ko đáp lại tình cảm của cô bé chứ ? Dù gì tôi cũng ko còn ở bên anh thôi thì cho con bé một cơ hội cũng như cho chính bản thân một cơ hội có dc hạnh phúc đi chứ ! Anh cứ thế này mãi thì em làm sao đây . Năm nào con bé cũng cùng anh ra thăm em , em rất có cảm tình vs nó đó.Và : _ Em à tụi anh sắp làm đám cưới rồi đấy ! Sặc !! Tôi từ từ bay đến chỗ hai người hét toán lên (ko bik có ai nghe ko ? ) : "cái gì ? Khi nào đám cưới ? Em ở cạnh anh suốt sao em ko biết chứ? " _ Có lẽ tháng sau lễ cưới sẽ diễn ra . Em sẽ chúc phúc cho anh chứ? Đương nhiên là em sẽ chúc phúc cho hai người rồi . Em chờ anh nói câu này lâu lắm rồi đấy . Hôm đó em sẽ mặc đồ thật đẹp lun đó nha . Nhưng mà tự nhiên tôi cảm giác mình đang bay lên , có một cái gì đó muốn thoát ra từ trong người tôi ý ! PHẠCH !!!! Một đôi cánh trắng xòe ra từ trong người tôi. Cơ thể tôi đang nhẹ dần . Có thể là tôi sắp dc siêu thoát rồi . Chắc là lúc chết tôi còn nhiều khuất mắt chưa dc giải bày cho nên tôi mới còn ở nhân gian . Bây giờ tâm nguyện dc hoàn thành , đã đến lúc tôi phải đi rồi . Tôi bay vút lên bầu trời xanh , cơ thể tôi dần trong suốt , hòa vào làn mây . CHÚC HAI NGƯỜI HẠNH PHÚC !
- Hết phần 1! Muốn biết tại sao "tôi" ko còn hận "anh " thì chờ xem phần 2 nhé !
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn