intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Kiếp sau em có hẹn rồi

Chia sẻ: Quach Vui Ve | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:4

87
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Câu chuyện tình yêu này thực sự là cảm xúc của 1 người con gái đang yêu viết cho 1 người con trai chung tình, tình yêu say đắm dành cho 1 cô gái. Nhật ký ngày… tháng… năm… Cuối cùng thì em cũng đã hoàn thành giấc mơ của mình anh ạ!

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Kiếp sau em có hẹn rồi

  1. Kiếp sau em có hẹn rồi Câu chuyện tình yêu này thực sự là cảm xúc của 1 người con gái đang yêu viết cho 1 người con trai chung tình, tình yêu say đắm dành cho 1 cô gái. Nhật ký ngày… tháng… năm… Cuối cùng thì em cũng đã hoàn thành giấc mơ của mình anh ạ! Nghe có vẻ buồn cười lắm phải không nhưng nó có cái lý của nó đấy. Đêm nào em cũng nằm mơ và dường như giấc mơ ấy cứ lặp lại khiến em không sao có thể ngon giấc cho dù chỉ là một đêm thôi. Anh yêu dấu! Ba năm qua, em những tưởng rằng mình không thể vượt qua nổi sự dằn vặt của lương tâm, hay đúng hơn là sự đau khổ từ tận cùng tâm hồn người con gái đã mang tình yêu trong suốt gần hai mươi năm với anh. Thế nhưng em đã làm được, đã có thể biến giấc mơ ấy trở thành sự thực. Có thể ngay lúc này đây anh đang hạnh phúc ở nơi nào đó không có em, nhưng linh cảm lại cho em biết anh vẫn luôn nhớ về em. Điều đó khiến em hạnh phúc, và giúp em sống tốt, sống mạnh mẽ hơn, đương đầu với cuộc sống đầy thử thách này. Em không biết mình có thể sống được bao lâu nữa, nhưng chỉ khi nào thần chết điểm danh đến tên em thì lúc đó em mới ra đi. Bởi em sợ mình không còn cơ hội để yêu anh nữa. Trong cái giây phút này, khi em đang ở đây ngắm nhìn ánh trăng qua cửa sổ, em cũng hy vọng rằng ở một nơi nào đó ánh mắt anh cũng dõi theo vệt sáng mờ ảo ấy trên bầu trời. Và nơi đó, ánh mắt chúng ta chạm nhau. Nếu tình yêu được ví như biển cả bao la, thì em nghĩ mình là hạt cát bé nhỏ và anh là con sóng, sóng vỗ bờ ôm lấy cát, cuốn trôi theo những yêu thương vào sâu dưới đáy đại dương. Nếu tình yêu được ví như bầu trời rộng lớn, thì em nghĩ mình là gió, gió cuốn mây đi theo tiếng gọi thiêng liêng của tình yêu cháy bỏng. Nếu tình yêu chỉ đơn thuần là món salad, thì em nghĩ mình là nước sốt, còn anh là cà chua, cà chua nếu không có nước sốt thì hẳn nhiên sẽ chẳng còn vị ngon rồi phải không anh? Em quá mơ mộng, song em nghĩ là mình có quyền được mơ mộng. Bởi từ lâu, em đã không còn sống trong cái hiện thực nữa rồi, nó sẽ khiến em chảy máu và điều đó thật chẳng tốt đẹp chút nào. Em đã nghĩ cuộc sống của mình hiện chỉ là một
  2. giấc mơ và em không muốn tỉnh giấc. Khi tỉnh lại em biết anh đã chẳng còn ở bên em, lúc đó chắc em sẽ đau đớn lắm. Anh yêu dấu! http://megafun.vn/giai-tri/radio/tru...Phan-1-224725/ (bạn vào đây xem tiếp chuyện của mình nha!) Quá khứ phải chăng là một cơn ác mộng, chỉ một đêm thôi mọi thứ sẽ trở lại yên bình? Giá mà có thể như thế anh nhỉ? Hãy hạnh phúc thay em anh nhé! Yêu và hôn anh chân thành!” Tiếng đồng hồ kêu loạch xoạch, kim ngắn đã chỉ vượt con số 2 và kim dài thì đã nhích đến số 7, nghĩa là đã quá nửa đêm. Trong căn phòng nhỏ trên tầng hai của dãy phố chỉ toàn Việt kiều, ánh đèn đỏ còn sáng và chiếc máy tính xách tay của cô vẫn để mở. Đêm nay, cô đã hoàn thành kịch bản bộ phim sẽ bắt đầu khởi quay vào mùa hè tới, khi những cơn mưa ào ào đổ xuống trên từng con đường, góc phố Hà Nội, đó cũng chính là thời điểm mở ra toàn bộ câu chuyện mà cô đã khắc họa trong tác phẩm của mình. Cùng thời gian đó, bộ phim “Người đàn ông kỳ” lạ sẽ đóng máy và ra rạp. Cô đã làm việc cho nhà sản xuất phim truyện của City Star được bao lâu rồi nhỉ? Có lẽ là gần ba năm. Ba năm, cũng chẳng có nhiều bộ phim lắm do cô chịu trách nhiệm biên kịch nhưng ít ra thì cô cũng khẳng định lại được vị trí của mình trong sự nghiệp viết lách mặc dù cô chẳng mấy khi xuất hiện trước công chúng. Nỗi đau và sự sợ hãi của ngày ấy còn ám ảnh người con gái chưa bước đến độ tuổi ba mươi như cô. Thời gian vẫn được coi là liều thuốc giúp con người ta hàn gắn những vết thương nhưng nó cũng là kẻ thù của nhan sắc và tuổi xuân con người. Chẳng ai dám khẳng định tôi không bao giờ già đi, và cô cũng vậy. Một vài nếp nhăn bắt đầu xuất hiện nơi đuôi mắt, khi cô mỉm cười. Ấy vậy mà cô chẳng thấy buồn, chỉ là một chút tàn phai của năm tháng, nó khiến mình già dặn hơn thôi. Khi tác phẩm hoàn thành, cô thấy nhẹ nhõm và tự thưởng cho mình khoảng thời gian yên tĩnh hiếm có để suy nghĩ. Trong tiềm thức, cô đã không còn nghĩ về mọi chuyện nhưng ở đâu đó trong trái tim, tất cả vẫn cứ hiện diện như một bộ phim với những cảnh quay đầy màu sắc. Có điều, cô không còn đau đớn như trước nữa mà coi đó là một phần của cuộc đời mình để mạnh mẽ hơn. Cửa phòng bật mở, đủ nhẹ để cô không giật mình. Anh mỉm cười, tựa người vào thành cửa, đầu khẽ nghiêng sang phải.
  3. - Anh nghĩ là cũng không còn sớm, sao em không đi ngủ đi chứ? - Em chưa muốn ngủ. Hôm nay trời đẹp quá. Cô trả lời mà không nhìn anh. - Em nghĩ vậy à? Phương Bình gật đầu thay cho câu trả lời, mắt vẫn hướng lên trời qua khung cửa sổ. Chiếc áo khoác mỏng bằng len ôm chặt lấy cơ thể khiến cô trông càng mảnh dẻ. Anh vẫn đứng đó, sự im lặng bao trùm lên căn phòng. Khép lại cánh cửa sổ, Phương Bình tiến lại gần giường và dở chăn như thông báo về việc cô sẽ đi ngủ ngay lập tức. Anh định chúc cô ngủ ngon nhưng cô lên tiếng trước. - Anh có muốn nói chuyện với em không? - Vào lúc này? - Nếu như anh chưa buồn ngủ. Cô khẽ cười. Anh kéo chiếc ghế ngồi đối diện với cô lúc này đã yên vị trên giường, lưng dựa vào chiếc gối dựng sát với thành giường. - Có bao giờ anh hỏi em đến từ đâu không nhỉ! Em hỏi nghiêm túc đấy. Phương Bình mở lời trước. - Thỉnh thoảng, nhưng anh không muốn làm em khó chịu chút nào cả vì anh nghĩ đó là quyền của em. - Thực lòng… Phương Bình ngập ngừng, em muốn cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã dành cho em trong ba năm qua Vĩnh Quân ạ! Anh đã làm cho em nhiều hơn tất cả những gì người khác làm cho em cộng lại. - Anh thì không nghĩ vậy. Anh chỉ cho em thuê một phòng ngủ và cho em cái quyền được đi lại trong nhà, sử dụng mọi tiện nghi của anh một cách thoải mái, thế thôi. - Thế thôi? Cô hỏi lại. - Chỉ thế thôi. Anh gật đầu khẳng định. Phương Bình nhìn sâu vào mắt anh, lần đầu tiên cô thấy mình bối rối. Đôi mắt của anh đã quá quen thuộc với cô trong suốt ba năm cô dọn đến sống trong căn hộ của anh, nhưng chưa một lần cô thực sự nhìn
  4. nó. Ánh mắt ấy đã cho cô sự tin tưởng ngay từ lần đầu tiên gặp anh. - Anh là người duy nhất không làm em đau Vĩnh Quân ạ! Và có lẽ cũng đã đến lúc em kể cho anh nghe về em rồi. - Anh vẫn đang nghe đây và anh không muốn giấu tình cảm thực sự của mình, đó là anh đã tò mò và muốn biết về nó. Giọng anh chứa đựng sự thành thật.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2