intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

kill and tell: phần 2

Chia sẻ: Nguyễn Thị Hiền Phúc | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:120

47
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

phần 2 từ chương 11. câu chuyện bắt đầu từ "lôi ra túi hành lý, karen nhét hết đồ cá nhân của cô vào đó. hành động dứt khoát, cô không cho phép mình nhìn vào máy trả lời điện thoại vì cô biết đèn đỏ nhấp nháy như tín hiệu cảnh báo đó nghĩa là gì..." mời các bạn cùng tham khảo chi tiết nội dung tài liệu.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: kill and tell: phần 2

CHƯƠNG 11<br /> <br /> <br /> Lôi ra túi hành lý, Karen nhét hết đồ cá nhân của cô vào đó. Hành động<br /> dứt khoát, cô không cho phép mình nhìn vào máy trả lời điện thoại vì cô biết<br /> đèn đỏ nhấp nháy như tín hiệu cảnh báo đó nghĩa là gì. Cô đi vào phòng ngủ<br /> và dỡ đồ. Cô dành hết thời gian làm việc đó, treo mọi thứ cô không mặc vào<br /> tủ quần áo và sắp xếp mọi thứ đã mặc vào hai giỏ: một để giặt và một để sấy<br /> khô<br /> <br /> <br /> Cô tưới nước cho cây, bật máy giặt, rồi gọi đến bệnh viện “Judy, chào,<br /> Karen đây. Em đang ở nhà và có thể quay lại làm việc vào tối nay nếu chị<br /> cần”<br /> <br /> <br /> “Nếu cần em ư?” giọng Judy Camliffe nhẹ nhõm “Maretta đã nghỉ vì đau<br /> họng suốt hai ngày nay và Ashley cũng vừa gọi đến xin nghỉ ốm hôm nay”<br /> <br /> <br /> “Chuyện gì xảy ra với Ashley vậy?”<br /> <br /> <br /> “Cúm. Khốn thật, phải, chị cần em. Vấn đề là sao em cần phải quay lại<br /> làm việc sớm thế? Dù sao thì chị cũng lo được tối nay nếu em cần nghỉ ngơi”<br /> <br /> <br /> “Cảm ơn chị” Karen nói thật lòng. Judy đã phải chịu rất nhiều áp lực để<br /> giữ cho khoa của họ luôn được vận hành thông suốt với đội ngũ y tá nghỉ vì<br /> cúm nhiều hơn bao giờ hết, và bệnh viện thì có được miễn khỏi dịch đâu.<br /> Năm năm trước có tất cả 12 y tá làm ở Khoa hậu phẫu, 4 người/ca. Giờ thì<br /> chỉ còn 8 người và Judy phải phân công sao cho đủ 3 ca và mỗi y tá được<br /> nghỉ 2 ngày mỗi tuần. Đôi khi có những đêm chỉ có 1 y tá trực và điều hài<br /> hước là họ sẽ phải làm mỗi ca 12 tiếng liên tục “Nhưng em không sao, đám<br /> tang đã xong hôm qua rồi và em bay về nhà sáng nay”<br /> <br /> <br /> “Thật sao? Chị tìm cáo phó nhưng không thấy”<br /> <br /> <br /> Ông ấy được mai táng ở Louisiana. Em không thuê được máy bay chở<br /> ông ấy về đây, và một trong những thám tử điều tra đề nghị em nên an táng<br /> tạm thời cho ông ấy tại đó. Mẹ sẽ muốn họ được cạnh nhau, nhưng hiện tại<br /> bên cạnh mộ mẹ không còn chỗ, vì vậy em sẽ phải tìm một nơi khác cho<br /> họ…” giọng cô trầm xuống. Cô lơ đãng ngạc nhiên với chính mình. Cô thích<br /> Judy, coi chị ấy như bạn, nhưng cô thường không có thói quen kể về những<br /> vấn đề cá nhân, ngay cả với Piper, người bạn thân nhất. Nhưng nhắc đến<br /> <br /> Marc, dù chỉ gián tiếp cũng khiến cô khó lòng suy nghĩ mạch lạc; Tim cô<br /> đập mạnh, bụng cô quặn thắt, ngực cô săn lại và miệng cô ẩm ướt. Triệu<br /> chứng của tâm lý hoảng hốt và thỏa mãn khi họ cùng nằm với nhau, như thể<br /> cô vẫn còn ở với anh trong buổi sáng hôm đó.<br /> <br /> <br /> “Chán thật” Judy nói “chị ghét phải hỏi nhưng em đã có bản copy của<br /> giấy chứng tử hoặc cáo phó trên báo chí New Orleans chưa? Em phải có một<br /> trong những giấy tờ đó mới được lĩnh lương trong những ngày em nghỉ”<br /> <br /> <br /> “Em có bản copy của giấy chứng tử” Marc đã đưa nó cho cô. Cô không<br /> biết nó thường phải mất bao lâu, nhưng anh đã thuyết phục ai đó trong phòng<br /> pháp y xúc tiến nhanh thủ tục giấy tờ. Nhịp tim cô lại lỗi nhịp. Anh đã không<br /> hề phải mất công thuyết phục, tất cả những gì anh làm là yêu cầu, với giọng<br /> trầm ấm đó, và nếu thư ký là một phụ nữ thì anh sẽ luôn có được những gì<br /> mình muốn.<br /> <br /> <br /> “Tốt. Đó là thứ tối thiểu. Em có chắc vẫn muốn đi làm ngay không?”<br /> <br /> <br /> “Em chắc”<br /> <br /> <br /> “Vậy thì chị chắc chắn cần em tối nay. Hãy đến vào giờ thường khi nhé”<br /> <br /> <br /> Xong chuyện, Karen nhìn xung quanh kiếm việc để làm. Khi cô bước vào<br /> phòng khách, đèn báo hiệu tin nhắn vẫn nhấp nháy thu hút sự chú ý của cô.<br /> Cố tình bỏ qua nó, cô bước vào bếp, làm một chiếc sanwich, rồi làm những<br /> thứ cô hiếm khi có thời gian để làm: Cô ngồi xuống trước TV và đặt chân lên<br /> bàn. Cô bật kênh Discovery xem các cách trang trí nhà cửa. Vì căn hộ của cô<br /> được trang trí rất xấu- thậm chí cô còn chưa dỡ hết đồ ra- nên cô muốn xem<br /> chương trình này khi ăn.<br /> <br /> <br /> Cô đã chạy trốn, đó là cách nói văn vẻ. Giống như kẻ hèn nhát nhất trên<br /> đời, cô đã trốn ra khỏi nhà khi Marc tắm. Bàn chân cô vẫn còn rát vì đã chạy<br /> chân trần qua ít nhất 9 tòa nhà để về đến khách sạn. Cô ném áo quần vào va<br /> ly, gọi phục vụ phòng, làm thủ tục thanh toán và cầu nguyện anh sẽ không<br /> đợi cô dưới sảnh. Cô không thể đối mặt với anh. Cô chưa bao giờ bối rối đến<br /> vậy. Tất nhiên, có khả năng anh cũng chẳng buồn quan tâm cô bỏ đi hay<br /> không, và anh có khi chỉ coi cô là người tình qua đường, nhưng cô không<br /> muốn cân nhắc đến khả năng đó.<br /> <br /> <br /> Cô đi thang máy xuống tầng 1, rồi đặt hành lý hẳn xuống đất khi đi cầu<br /> thang chạy, vì vậy cô sẽ tránh được tình huống đâm sầm vào anh trên cầu<br /> <br /> thang. Cô muốn đi cửa bên của khách sạn và gọi ngay taxi<br /> <br /> <br /> Cô đã may mắn. Anh không biết cô bay chuyến nào và anh cũng phải làm<br /> việc nữa. Tuy nhiên, khi loa phát thanh ở sân bay yêu cầu Karen Whitlaw ra<br /> nghe điện thoại, cô đã không làm theo, chỉ phòng khi anh thực ra ở sân bay<br /> thay vì đang làm việc<br /> <br /> <br /> Cô không hề thở dài nhẹ nhõm khi máy bay đi ra đường băng. Không phải<br /> cô sợ Marc vẫn có thể dùng mánh khóe để chặn máy bay lại và mặt đối mặt<br /> với cô. Dù sao thì cô cũng không phải tội phạm, chỉ là người phụ nữ anh qua<br /> đêm trước đó.<br /> <br /> <br /> Không phải việc ngủ cùng anh khiến cô bối rối, vấn đề là những gì họ đã<br /> làm cùng nhau khi không ngủ kìa<br /> <br /> <br /> Cô không phải là người cả thẹn, đoan trang hay ngây thơ, nhưng không có<br /> gì giống như tối qua. Cô đã nghĩ mình là người cẩn trọng và có trách nhiệm,<br /> hai đức tính ngăn ngừa việc ngủ lang. Piper nói cô kén cá chọn canh và<br /> hoang tưởng. Dù đó là lời tâng bốc của hai đức tính kia nhưng kết quả vẫn<br /> như nhau. Cô chưa bao giờ, chưa bao giờ hành động coi thường bản thân và<br /> không suy nghĩ như đã làm tối qua. Bất cứ thứ gì Marc muốn làm với cô, cô<br /> đều để anh làm và anh đã làm rất nhiều. Để anh làm ư? Cô đã chủ động<br /> khuyến khích anh và thậm chí còn thỏa mãn hơn mọi lần trước đó. Cô giống<br /> như một con quỷ lên cơn.<br /> <br /> <br /> Cô nhìn vô định vào chương trình ti vi đang chiếu đến đoạn hướng dẫn<br /> sơn tường. Chúa ơi, sao cô ngu ngốc đến thế? Có lẽ nếu cô có kinh nghiệm<br /> hơn, như có vẻ thế thì cô sẽ để anh đi.<br /> <br /> <br /> Cô nhăn trán với trò chơi chữ, hai má nóng bừng. Thực sự là cô đã dễ<br /> dàng lao vào vòng tay anh. Cô bị quyến rũ bởi một bậc thầy về tán tỉnh. Anh<br /> không hề đi sai một bước nào.<br /> <br /> <br /> Người phụ nữ vui vẻ trong TV đang hướng dẫn lăn sơn trên tường sao cho<br /> giống một bức tranh. Karen chán nản tắt ti vi. Cô chắc chắn không bao giờ<br /> sơn tường nhà mình với một quả bóng nhựa. Nói gì thì nói, làm sao cô có thể<br /> tập trung vào trang trí nhà cửa khi mà cô còn cả đống dự định cần làm<br /> <br /> <br /> Không có lấy một điểm nào cứu vãn được lòng tự trọng của cô. Cô đã rất<br /> muốn anh và không thể xoa dịu lương tâm mình bằng những lời nói dối. Mặt<br /> khác, kỹ năng của anh thật tuyệt và ham muốn của cô mỗi lúc một tăng.<br /> <br /> <br /> <br /> Cô ngả đầu trên ghế sofa, nhìn chăm chăm vào trần nhà màu trắng. Trần<br /> nhà Marc rất cao, với mái vòm và khung cửa ở mọi nơi<br /> <br /> <br /> Cô lắc mạnh đầu. Khốn kiếp. Cô không muốn nghĩ về anh.<br /> <br /> <br /> Nói gì thì nói, sao cô có thể dừng nghĩ về anh khi mà tim cô vẫn còn đập<br /> mạnh? Nếu bất kỳ ai trong số bạn bè cô ở bệnh viện có kể rằng họ đã làm<br /> tình rất nhiều lần trong đêm với một người đàn ông thì Karen hẳn sẽ không<br /> tin. Well, giờ thì cô biết thực sự có những người đàn ông có thể thực hiện<br /> điều đó thường xuyên. Cô cảm thấy thô ráp và ẩm ướt giữa hai đùi, bằng<br /> chứng rõ ràng về đêm hoan lạc đánh tan mọi nghi ngờ trong cô.<br /> <br /> <br /> Nghĩ lại thì cô đã hiểu cách anh dẫn dắt cô, chắc chắn và không hề dừng<br /> lại, dẫn thẳng cô vào giường anh. Dù sao thì nhận thức muộn mằn cũng<br /> chẳng đáng gì nữa. Lúc này đây, cô thậm chí không hề cảm thấy có chút ấm<br /> lòng. Biết cách tận dụng lợi thế nhanh và hoàn cảnh huyền hoặc, anh nhanh<br /> chóng tạo dựng lên mối quan hệ thân mật giữa họ, rồi làm chủ nó. Đó là<br /> người đàn ông biết sử dụng những gì mình có<br /> <br /> <br /> Anh đã quyến rũ cô từ hôm trước. Những hiểu biết sơ sài của cô về anh<br /> cũng trở thành nhân tố quyến rũ. Cô đã được học về tình dục con người, biết<br /> về các dấu hiệu nhưng cô vẫn không để ý đến chúng, chỉ bây giờ khi hồi<br /> tưởng lại cô mới thấy mọi chuyện rõ như ban ngày.<br /> <br /> <br /> Đầu tiên là mối quan tâm, lo lắng xem tâm trạng cô thế nào, những đụng<br /> chạm được che dấu dưới biểu hiện quan tâm. Cô nhớ tay anh nắm trên vai<br /> cô, xoa lưng cô, vòng qua eo cô. Anh đã chiếm được lòng tin của cô, dẫn cô<br /> đến thái độ chấp nhận sự đụng chạm của anh mà không để ý đến tư tưởng<br /> tình dục trong đó, và rồi khuấy động cảm giác của cô chạm đến điểm mà<br /> không thể gọi tên khi họ làm tình.<br /> <br /> <br /> Và ngày hôm qua…ồ, ngày hôm qua. Cô nhớ cách anh đặt tay lên sau cổ<br /> cô khi cô khóc, sao hành động gợi tình đó lại bị cô bỏ qua, nhưng lúc đó cô<br /> chỉ cảm nhận được sự thoải mái. Rồi sau đó cô thấy tay anh thường xuyên để<br /> lên đó và lại cảm thấy…phải rồi.<br /> <br /> <br /> Anh thậm chí vẫn còn biết cách nói với cô cởi từng phần quần áo, với<br /> logic hoàn hảo, và cô cảm thấy vô cùng thư giãn khi để anh làm thế. Anh đã<br /> không thể chuẩn bị khi gần như xé toạc quần cô, nhưng đã nhanh chóng lấy<br /> lại lợi thế. Chỉ có chiếc quần của cô, đôi giày của cô…còn lại tất cả đều quá<br /> <br /> tình cờ, quá thoải mái và từng bước từng bước cô lột hết quần áo của mình.<br /> <br /> <br /> Anh thậm chí còn dùng rượu để khiến cô dễ mềm lòng hơn, dù cô không<br /> thể dùng lý do này để biện hộ cho bản thân. Cô không hề say. Anh cũng thấy<br /> điều đó, giúp cô ăn uống một cách thận trọng, không đưa cho cô bất kỳ lý do<br /> nào để sau này có thể biện hộ cho bản thân hoặc đổ lỗi cho anh. Cô không bị<br /> say rượu, nhưng rõ ràng rượu và sự chăm sóc của anh, những đụng chạm của<br /> anh khiến cô trở nên ham muốn hơn. Cô nhớ đến bàn chân trần thô ráp của<br /> anh đụng vào cô khi họ nhảy, ngón chân của cô đã cong lên và nụ nhỏ của cô<br /> săn lại.<br /> <br /> <br /> Còn gì có thể lãng mạn hơn làm tình nóng bỏng và khiêu vũ slow trên một<br /> ban công ở New Orleans trong đêm mưa mùa hè? Rồi cô hoàn toàn trong<br /> vòng tay anh, đắm chìm trong những lời thì thầm của anh, khiến cô bị khuấy<br /> động đến mức người như phát sốt và thậm chí không hề nhận thấy chuyện gì<br /> đang xảy ra. Cô nhớ sự đụng chạm giữa hai bàn chân khi họ nhảy đã khiến<br /> anh cương cứng đến thế nào và giờ đây cô biết rằng đó không phải tình cờ.<br /> Anh đã chọc ghẹo cô bằng hành động đó, khiến cô không để ý đến những sự<br /> đụng chạm thoải mái khác, khiến cô cảm thấy mọi thứ vẫn như tình cờ trong<br /> khi khơi gợi ham muốn nơi cô<br /> <br /> <br /> Anh đã rất cẩn thận với mỗi hành động đụng chạm, dẫn dắt cô, đưa cô đến<br /> điểm cô không chỉ chấp nhận làm tình với anh mà còn hưởng ứng nhiệt tình.<br /> Anh đã không hề sai lầm một bước nào, không hề vồ lấy ngực cô, thọc tay<br /> vào đùi cô hay có những hành động khiến cô chạy trốn. Cô không biết tại<br /> sao khi tay anh ở dưới cô lại không hề rung lên tiếng cảnh báo trong mình,<br /> hệ thống cảnh báo của cô hoàn toàn tắt điện trước anh. Có lẽ cô đã đi quá xa<br /> để quay lại. Anh đã bỏ qua những ve vuốt thông thường, ngoại trừ những nụ<br /> hôn tuyệt vời đó. Khi anh hôn, anh đơn giản kéo váy cô lên và khiến cô cảm<br /> nhận, ngoại trừ việc cả ngày hôm đó anh đã chơi trò ve vuốt sẵn rồi và cô đã<br /> hơn cả sẵn sàng cho anh, lên đến đỉnh cao khoái cảm với một tốc độ nhanh<br /> sững sờ.<br /> <br /> <br /> Ký ức khiến khuôn mặt cô nóng bừng, hơi thở của cô gấp rút. Khốn kiếp.<br /> Một đêm với anh đã biến cô trở thành một cô nàng sexy rõ ràng. Cô muốn<br /> anh. Ngay cả bây giờ.<br /> <br /> <br /> Chuyện người đàn ông biết nhiều về làm tình hơn phụ nữ là thường. Anh<br /> chắc chắn biết cách bảo đảm cho chính mình, và cho cả cô nữa khi mặc áo<br /> mưa ngay cả trước khi mời cô nhảy. Cô đáng lẽ nên vui mừng vì điều đó, ít<br /> <br />
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
3=>0