Ký Ức Nửa Đêm<br />
Sidney Sheldon<br />
<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Dịch giả: Nguyễn Văn Dịch<br />
<br />
Chương mở đầu<br />
KHU CỬU LONG, THÁNG 5 - 1949<br />
- Phải như một tai nạn. Anh có thể bố trí được không?<br />
Thật là một điều nhục nhã. Hắn cảm thấy tức giận sôi lên. Câu hỏi đó ông ta có<br />
thể hỏi những thằng đâm thuê chém mướn ngoài phố. Và hắn đã định trả lời một<br />
cách mỉa mai: Vâng, tôi nghĩ rằng tôi có thể làm như vậy. Ông có muốn một tai<br />
nạn ngay trong nhà không? Tôi có thể cho cô ta gãy cổ, rớt xuống thang máy.<br />
Như vụ, vũ nữ Marseilles. Hay, cô ta có thể uống rượu say rồi chết đuối trong bồn<br />
tắm. Như người đàn bà thừa kế ở Gstaad. Cô ta có thể uống bạch phiến quá liều.<br />
Hắn đưa ra ba cách như vậy. Hoặc cô ta có thể ngủ thiếp trên giường với một<br />
điếu thuốc cháy dở. Như nữ thám tử Thuỵ Điển trong khách sạn bên bờ sông ở<br />
Paris.<br />
Hoặc, có thể ông thích một kiểu gì đó ngoài đường. Tôi có thể dàn dựng một tai<br />
nạn xe cộ, một vụ máy bay rơi, hay một vụ mất tích ngoài biển.<br />
Nhưng rồi hắn lại chẳng nói những điều đó, vì sự thực hắn sợ cái con người đang<br />
ngồi trước mặt hắn. Hắn đã nghe nói quá nhiều chuyện đáng sợ về con người<br />
này, và hắn có nhiều lý do để tin vào cảm giác của mình.<br />
Cuối cùng hắn chỉ nói: “Vâng, thưa ông, tôi có thể dựng một tai nạn. Sẽ chẳng ai<br />
biết gì hết”.<br />
Ngay khi hắn vừa thốt ra những lời đó, một ý nghĩ thoáng hiện ra trong đầu hắn:<br />
Thằng cha này biết rằng ta sẽ biết. Hắn đợi.<br />
Cả hai người, đang ở trên lầu hai một toà nhà lớn trong thành phố Cửu Long bọc<br />
kín bởi những bức tường do một người Trung Hoa ở đây xây từ năm 1840 để<br />
bảo vệ thành phố chống bọn Anh man rợ. Những bức tường này đã bị đổ nát<br />
nhiều trong chiến tranh thế giới lần thứ hai nhưng còn có những bức tường khác,<br />
ngăn bọn ngoại bang không vào được: Đó là các toán chuyên giết người cắt cổ,<br />
bọn nghiện ngập ma tuý, và cướp bóc lang thang qua các phố chật hẹp, quanh<br />
co, đông đúc, đó là các tốp người tụ tập tại các cầu thang tối tăm dẫn đến những<br />
nơi u ám.<br />
Người ta phải thông báo cho các khách du lịch nên xa lánh những nơi này, và<br />
<br />
ngay cả những tên cớm cũng chẳng dám bén mảng vào trong các thành phố<br />
Tung Tau Tshen, mà chỉ dám mon men bên ngoài. Qua cánh cửa sổ, hắn có thể<br />
nghe được những tiếng ồn ngoài phố, và cả các giọng the thé hay khàn khàn, các<br />
thứ tiếng của cư dân sống tại thành phố nhiều bức tường này.<br />
Con người với đôi mắt lạnh sắc như mảnh chai, đang nhìn hắn với vẻ thăm dò.<br />
Mãi sau ông ta mới nói: “Rất tốt, tôi để anh tự quyết định phương pháp”.<br />
- Vâng, thưa ông. Thế mục tiêu đang ở đây, Cửu Long phải không?<br />
- London, tên cô ta là Catherine. Catherine Alexander.<br />
Một chiếc xe kiểu limousine, bám theo sau là một chiếc xe con khác trên đó có<br />
hai tên vệ sĩ đầy đủ súng đạn, họ đưa người đàn ông nói trên đến Ngôi Nhà Xanh<br />
ở Lascar Row, khu Tsim Sha Tsui. Ngôi nhà này chỉ mở cửa đón những ông chủ<br />
đặc biệt. Các vị nguyên thủ quốc gia, các ngôi sao chiếu bóng, và các vị chủ tịch<br />
của tổng công ty thường lui tới đây. Người quản lý ngôi nhà lấy làm tự hào về sự<br />
thận trọng này: Khoảng sáu năm trước đây, một trong các cô gái làm việc tại ngôi<br />
nhà đã nói chuyện với một nhà báo về các vị khách của cô ta, và sáng hôm sau,<br />
người ta thấy cô nằm chết ở Cảng Aberden, lưỡi bị cắt.<br />
Trong ngôi Nhà Xanh này, mọi thứ đều để bán: Sự trinh tiết, các cậu con trai, các<br />
cô đồng tính luyến ái tự thoả mãn với nhau không cần cái “của quý” của đàn ông,<br />
và cả súc vật cũng bán được. Chỉ có ở nơi đó, người ta mới bán nghệ thuật của<br />
Ishimpo thế kỷ thứ 10 còn lại là như thế nào. Ngôi Nhà Xanh là một biểu tượng<br />
tràn trề cho những lạc thú bị cấm đoán.<br />
Người đàn ông lần này yêu cầu hai cô phục vụ. Họ là một đôi rất thích hợp, với<br />
những khuôn mặt xinh đẹp, thân hình tuyệt mỹ, và không có ức chế. Ông nhớ lại<br />
lần trước đến đây… cái ghế đẩu sắt không có đế ngồi với những ngón tay và đầu<br />
lưỡi mơn trớn nhẹ nhàng, với cái thùng tắm đổ đầy nước ấm ngọt ngào tràn ra cả<br />
sàn nhà lát gạch và miệng các cô gái ấy đã rà soát toàn bộ thân thể ông. Ông<br />
cảm thấy khoái lạc trào dâng. “Đã đến rồi, thưa ngài”.<br />
Ba tiếng đồng hồ sau, khi đã làm xong mọi việc với các cô gái, thoả mãn và hài<br />
lòng, người đàn ông ra lệnh cho chiếc limousine quay mũi xe về đường Mody.<br />
Ông nhìn qua cửa kính, ánh đèn lấp lánh của cái thành phố không bao giờ ngủ.<br />
Người Trung Hoa gọi nơi đây là Cửu Long - chín con rồng, và ông hình dung<br />
những con rồng đó đang nấp khuất sau những ngọn núi trên cao, sẵn sàng bay<br />
xuống phá tan đi sự hèn yếu và bất cẩn… Họ đã tới đường Mody.<br />
Nhà tu hành đạo Lão đang đợi ông ta. Trông nhà tu giống một hình vẽ trên tấm da<br />
thời da cổ, với chiếc áo dài đã nhạt màu của người phương đông xưa, và bộ râu<br />
dài đã bạc nhưng được vuốt một cách cẩn thận.<br />
<br />
- Jou sahn!<br />
- Jou sahn!<br />
- Gei do chi!<br />
- Yat- chihn!<br />
- Jou. - Nhà tu nhắm mắt, lâm râm cầu kinh và bắt đầu lắc ống thẻ, một cái ống<br />
bằng gỗ đựng đầy những thẻ đánh số.<br />
Một chiếc thẻ rơi ra, ông ta thôi không lắc nữa. Trong yên lặng ông tra số thẻ<br />
trong cuốn sách và ngước nhìn vị khách. Nhà tu nói một thứ tiếng Anh nhát gừng:<br />
“Thánh dạy rằng ngài sắp được thoát khỏi một kẻ thù nguy hiểm”.<br />
Người đàn ông sửng sốt một cách vui mừng. Ông ta quá lạc quan nên không<br />
nhận ra rằng nghệ thuật gieo quẻ chỉ là một sự mê tín. Và ông ta cũng quá lạc<br />
quan để không biết đến điều đó. Hơn nữa, đó cũng là một lời tiên đoán may mắn.<br />
Hôm nay là ngày thánh Constantin Agios, ngày của ông ta.<br />
“Các thánh đã phù hộ ngài sống lâu”.<br />
“Do jich”<br />
“Hou wah”<br />
Năm phút sau, lại ngồi vào chiếc xe limousine trên đường đi Kai Tak, sân bay<br />
Hongkong, ở đó đã có một chiếc máy bay riêng đang đợi để đưa ông về Athens.<br />
<br />
Chương 1<br />
IOANINA, HY LẠP THÁNG 7- 1948<br />
Đêm nào, nàng cũng nằm mơ, la hét rồi tỉnh dậy.<br />
Nàng cảm thấy như đang lênh đênh ở giữa mặt hồ rộng lớn trong cơn giông tố<br />
khủng khiếp, có một người đàn ông và một người đàn bà đang đè đầu nàng dìm<br />
xuống nước băng giá để cho nàng chết đuối. Mỗi lần bừng tỉnh như vậy tâm hồn<br />
hoảng loạn, nàng cố lấy lại hơi thở và mồ hôi toát ra đầm đìa.<br />
Nàng không biết nàng là ai và nàng không còn trí nhớ về dĩ vãng. Nàng nói tiếng<br />
<br />