intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

ký ức nửa đêm: phần 2

Chia sẻ: Nguyễn Thị Hiền Phúc | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:94

48
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

phần 2 từ chương 19. câu chuyện bắt đầu từ "constantin denmiris đang gọi điện thoại. - xin chào, catherine. cô thấy hôm nay thế nào? - tốt, cám ơn costa?..." mời các bạn cùng tham khảo chi tiết nội dung tài liệu.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: ký ức nửa đêm: phần 2

Chương 19<br /> Constantin Denmiris đang gọi điện thoại.<br /> - Xin chào, Catherine. Cô thấy hôm nay thế nào?<br /> - Tốt, cám ơn Costa?<br /> - Cô thấy có khỏe hơn không?<br /> - Vâng ạ.<br /> - Tốt. Tôi rất vui mừng được biết cô khỏe hơn, tôi đã cử một đoàn các cán bộ<br /> điều hành của công ty chúng ta sang London để nghiên cứu về các hoạt động ở<br /> đấy. Tôi rất muốn cô giúp đỡ và quan tâm tới họ.<br /> - Tôi rất sung sướng. Khi nào họ sẽ đến?<br /> - Sáng mai.<br /> - Tôi sẽ làm mọi việc hết khả năng của tôi.<br /> - Tôi biết tôi có thể nhờ cậy nơi cô. Cám ơn. Catherine!<br /> - Chúc mừng ông!<br /> - Tạm biệt, Catherine.<br /> Đường dây nói bị ngắt.<br /> Thế là xong! Denmiris ngồi dựa lưng vào ghế suy nghĩ. Với việc Catherine<br /> Alexander đi nốt không còn đầu mối nào có thể gỡ ra được nữa. Bây giờ, ông có<br /> thể tập trung chú ý đến vợ ông và ông anh của cô.<br /> - Tối nay, chúng ta sẽ có bữa tiệc. Một số cán bộ điều hành ở văn phòng. Tôi<br /> muốn em làm bà chủ của bữa tiệc.<br /> Đã lâu lắm rồi kể từ ngày nàng làm bà chủ tiệc cho chồng. Melina cảm thấy phấn<br /> khởi và hăng hái. Có lẽ đây là một biến đổi.<br /> Bữa cơm tối đó chẳng có việc gì đặc biệt cả. Ba người đàn ông đến, ăn tối và về.<br /> Bữa tiệc đó chỉ là để che đậy một cái gì mờ ám.<br /> <br /> Melina chỉ được giới thiệu chiếu lệ với mấy người đàn ông và ngồi đó, trong khi<br /> chồng nàng nói chuyện và nàng còn nhớ Costa hôm đó có sức thu hút như thế<br /> nào. Anh ta kể những chuyện vui và khen ngợi họ quá đáng, họ thích thú với<br /> những lời khen đó. Họ như được hiện diện bởi một vĩ nhân, và họ tỏ ra rằng họ<br /> biết rõ điều đó. Melina chẳng có dịp nào để nói, mỗi khi nàng nói một điều gì thì<br /> Costa lại ngắt lời, sau cùng, nàng chỉ ngồi đó yên lặng.<br /> - Sao anh ấy lại muốn ta có mặt ở đó? Melina thắc mắc.<br /> Và cuối buổi, khi mọi người đã ra về, Denmiris nói:<br /> - Em sẽ phải bay đi London sáng sớm ngày mai. Anh chắc chắn là em sẽ rất chu<br /> đáo với mọi việc cần phải làm ở đó.<br /> Và họ đã đi.<br /> Đoàn cán bộ đến London sáng hôm sau. Có ba người, tất cả đều khác nhau về<br /> quốc tịch.<br /> Một người Mỹ, Jerry Haley, cao, thuộc loại người cơ bắp, có bộ mặt cởi mở, thân<br /> mật và đôi mắt xám màu đá. Anh ta có bàn tay rất to mà Catherine chưa bao giờ<br /> thấy ai thế. Đối với họ, nàng là người rất quyến rũ. Họ như có cuộc sống của<br /> riêng họ, trơ về cảm xúc, nhưng lại tỏ ra mềm mỏng và say sưa, do vậy họ rất<br /> hăm hở muốn làm một việc gì đó.<br /> Một người Pháp, Yres Renard, tương phản hoàn toàn với Haley. Anh này lùn và<br /> mập. Nét đặc biệt của anh này là keo kiệt, và anh ta có con mắt lạnh lùng, dò xét<br /> như muốn nhìn thấu tim Catherine. Anh ta tỏ ra nhũn nhặn và kín đáo. Cảnh giác<br /> là từ theo Catherine nhận xét.<br /> Nhưng cảnh giác gì? Catherine không hiểu.<br /> Người thứ ba của đoàn là Dino Mattusi. Hắn là người Ý rất cởi mở, thân mật và<br /> dễ mến, sự quyến rũ của hắn rò rỉ ra qua từng chi tiết nhỏ nhặt.<br /> - Ông Denmiris rất đề cao cô, - Mattusi nói.<br /> - Đó chỉ là một điều tâng bốc!<br /> - Ông ấy nói cô sắp quản lý chúng tôi ở London. Đây, tôi mang một quà tặng nhỏ<br /> cho cô!<br /> Hắn đưa Catherine một hộp nhỏ có nhãn Hermès trên hộp. Bên trong là một khăn<br /> quàng bằng lụa rất đẹp.<br /> <br /> - Cám ơn, - Catherine nói. - Cái này có lẽ anh phải bận tâm lắm! - Cô nhìn sang<br /> các người khác. Tôi xin đưa các anh thăm các phòng làm việc.<br /> Sau lưng họ tự nhiên có vật gì rơi vỡ. Cả bọn quay lại.<br /> Một thằng bé con đứng ngây ra đó, mất hết can đảm đang nhìn vào cái hộp mà<br /> nó vừa đánh rơi. Nó đang mang ba cái vali. Thằng bé trông khoảng độ mười lăm<br /> tuổi và bé nhỏ so với tuổi của nó. Nó có bộ tóc nâu xoắn tít và đôi mắt xanh sáng,<br /> trông cu cậu mảnh khảnh.<br /> - Lạy chúa, - Renard nói luôn. - Cẩn thận với các đồ đạc này cháu nhé?<br /> - Cháu xin lỗi, - thằng bé nói nghiêm nghị. - Tha lỗi cho cháu. Cháu để cái vali này<br /> ở đâu ạ?<br /> Renard nói vẻ sốt ruột, - Để đâu cũng được. Chúng tao lấy sau!<br /> Catherine nhìn thằng bé như muốn hỏi. Evenlyn giải thích:<br /> - Nó mới thôi việc làm ở văn phòng Anthens. Và ở đây tôi cần nó để sai vặt.<br /> - Tên em là gì? - Catherine hỏi.<br /> - Atanas Stavich, thưa madam. - Nó nói gần như khóc.<br /> - Được, Atanas. Có một buồng phía sau, cháu có thể để các vali ở đó. Cô muốn<br /> thấy các vali đó được trông nom cẩn thận!<br /> Thằng bé nói rất biết ơn:<br /> - Cám ơn, madam!<br /> Catherine quay lại phía mấy người đàn ông.<br /> - Ông Denmiris nói rằng các anh sẽ nghiên cứu hoạt động ở đây. Tôi sẽ giúp các<br /> anh bằng mọi cách tôi có thể làm được. Nếu có điều gì các anh cần, tôi sẽ cố<br /> gắng giải quyết. Bây giờ, xin quý vị đi theo tôi, tôi sẽ giới thiệu quý vị Wim và các<br /> cán bộ văn phòng.<br /> Khi họ đi xuống hành lang Catherine dừng lại để giới thiệu. Họ tới văn phòng của<br /> Wim.<br /> - Wim, đây là đoàn cán bộ ông Denmiris cử tới. Xin giới thiệu Yres Renard, Dino<br /> <br /> Mattusi và Jerry Haley. Các anh ấy vừa từ Hy Lạp sang.<br /> Wim nhìn họ:<br /> - Hy Lạp có dân số bảy triệu sáu trăm và ba mươi ngàn. - Mọi người nhìn nhau và<br /> không hiểu.<br /> Catherine cười thầm. Họ cũng có cùng phản ứng với Wim đúng như cô khi lần<br /> đầu gặp anh ta.<br /> - Tôi đã chuẩn bị văn phòng làm việc của các anh. - Catherine nói với bọn đàn<br /> ông. - Xin các anh theo tôi ạ!<br /> Khi họ ra ngoài hành lang, Jerry Haley hỏi.<br /> - Cái thằng cha này là thế nào? Có người nói hắn ở đây rất quan trọng.<br /> - Anh ta là Wim - Catherine trấn an Haley - Wim theo dõi vấn đề tài chính của các<br /> ngành quan trọng khác nhau.<br /> - Tôi muốn để hắn theo dõi con mèo của tôi, - Haley nói giọng mũi.<br /> - Có lúc nào đó, các anh sẽ hiểu anh ta hơn…<br /> - Tôi không muốn được hiểu hơn về anh ta! - người Pháp làu bàu.<br /> - Tôi đã sắp xếp các khách sạn cho các anh, - Catherine nói với cả nhóm. - Tôi<br /> hiểu mỗi anh muốn ở khách sạn khác nhau.<br /> - Đúng thế, - Mattusi trả lời.<br /> Catherine lúc đầu không định như vậy, nhưng rồi sau lại quyết định thôi. Đó<br /> không phải là công việc. Sao họ lại muốn chọn ở tại các khách sạn khác nhau.<br /> Mattusi nhìn Catherine và suy nghĩ. Cô ta đẹp hơn là tôi tưởng. Điều đó làm cho<br /> công việc thích thú hơn. Và cô đang bị đau buồn. Tôi có thể đọc được điều đó ở<br /> trong đôi mắt cô. Tôi sẽ dạy cô ta làm sao bỏ được những nỗi buồn đau. Chúng<br /> ta sẽ vui cùng nhau. Và khi tôi đã làm xong việc với cô ấy tôi sẽ đưa cô ấy đến<br /> nơi không còn có đau khổ nữa. Cô ta sẽ đến Maker hay Baker. Tôi sẽ vui với điều<br /> đó. Tôi sẽ rất vui với điều đó.<br /> Catherine chỉ cho mọi người các văn phòng làm việc khác và khi họ đã vào các<br /> phòng đó, cô quay lại bàn làm việc của mình. Từ hành lang nàng nghe được<br /> người Pháp đang la mắng thằng bé con.<br /> <br /> - Đây không phải là cái valy của tao, thằng ngốc ạ. Cái của tao mầu nâu cơ. Mầu<br /> nâu? Mày có hiểu tiếng Anh không?<br /> - Dạ, thưa ngài. Tôi xin lỗi ngài. - Giọng của nó đầy sợ hãi.<br /> Ta phải ra để giải quyết việc này, Catherine nghĩ.<br /> Evenlyn Kaye nói:<br /> - Nếu cô cần giúp gì về đoàn này, tôi sẵn sàng ở đây.<br /> - Tôi cám ơn và chú trọng điều chị nói, Evenlyn. Tôi sẽ báo chị.<br /> Mấy phút sau, Atanas Stavich đi qua phòng của Catherine. Cô gọi nó vào:<br /> - Em vào đây một lúc, vào đi.<br /> Thằng bé nhìn cô, sợ hãi biểu hiện ra mặt.<br /> - Thưa vâng, madam - Nó bước vào nhìn ngang, nhìn ngửa như thể sắp bị đánh.<br /> - Đóng cửa lại đi!<br /> - Dạ vâng, Madam!<br /> - Ngồi đi, Atanas, tên em là Atanas, phải không?<br /> - Dạ vâng, madam!<br /> Cô cố gắng làm cho nó thoải mái, nhưng không được.<br /> - Không việc gì mà em phải sợ hãi thế cả.<br /> - Không ạ, madam!<br /> Catherine ngồi đó, xem xét thằng bé, không hiểu có điều gì khủng khiếp đã làm<br /> cho nó sợ sệt như vậy. Cô quyết định tìm hiểu thêm về quá khứ của nó.<br /> - Atanas, nếu có ai ở đây làm em khó chịu, hoặc có ý nói gì em, tôi muốn em đến<br /> với tôi. Em có hiểu không?<br /> - Vâng, Madam! - Nó nuốt nước bọt.<br /> <br />
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2