Lệ đá
lượt xem 2
download
Mẹ tôi bảo, năm tôi 4 tuổi, không bao giờ tôi đòi mua búp bê, hay váy, như những đứa con gái khác. Mỗi lần theo mẹ đi siêu thị, đi chợ, tôi chỉ nhìn ngắm những thứ đó một cách thèm thuồng. Có lẽ, tôi biết thân biết phận của mình. Từ lúc tôi còn nhỏ xíu, mẹ đã có một quy ước rõ ràng là không được đòi bất cứ thứ gì nếu mẹ không cho phép. Nếu không nghe, mẹ sẽ để tôi chơi một mình. Mẹ biết, tôi sợ phải chơi một mình....
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Lệ đá
- Lệ đá TRUYỆN NGẮN CỦA ĐOÀN PHƯƠNG HUYỀN Mẹ tôi bảo, năm tôi 4 tuổi, không bao giờ tôi đòi mua búp bê, hay váy, như những đứa con gái khác. Mỗi lần theo mẹ đi siêu thị, đi chợ, tôi chỉ nhìn ngắm những thứ đó một cách thèm thuồng. Có lẽ, tôi biết thân biết phận của mình. Từ lúc tôi còn nhỏ xíu, mẹ đã có một quy ước rõ ràng là không được đòi bất cứ thứ gì nếu mẹ không cho phép. Nếu không nghe, mẹ sẽ để tôi chơi một mình. Mẹ biết, tôi sợ phải chơi một mình. Từ lúc sinh ra, tôi đã không có bạn bè, không người thân thích, ngoài mẹ. Người bạn nhỏ của tôi là con Misa mẹ mua cho tôi lúc tôi 2 tuổi. Đó không phải là con gấu bông duy nhất mẹ mua cho tôi. Tôi có hàng tá gấu bông, của các cô, các dì trong cơ quan mẹ tặng. Thế nhưng, có lẽ chỉ có Misa, con gấu bông màu hồng, cao lớn hơn cả tôi năm 4 tuổi mới là người hiểu tôi. Bất kể chuyện gì tôi cũng kể cho nó nghe. Đặc biệt, Misa không bao giờ cãi lời tôi, không cáu gắt khi tôi nói quá nhiều, và cả khi tôi nói những điều mà nó không nghe, không hiểu, nó cũng chỉ im lặng. Cho đến khi tôi vào lớp chồi, năm tôi 3 tuổi, tôi bắt đầu có những người bạn thực sự ở lứa tuổi của tôi. Thế nhưng, về nhà, tôi vẫn chỉ có mẹ và Misa. Tôi không bao giờ cãi lời mẹ là thế. Mẹ cứ đi làm suốt. Lúc nào tôi cũng là đứa trẻ rời lớp mẫu giáo cuối cùng. Những ngày đầu, tôi cứ khóc suốt, cho đến lúc mẹ tới đón. Nhưng dần, tôi lại biết thân biết phận, chẳng khóc lóc, chẳng đòi hỏi, lầm lũi chơi một mình. Nhiều lúc cô giáo dường như quên hẳn sự có mặt của tôi. Có hôm, mẹ phải cố làm cho xong việc nên đến muộn, tôi ngủ quên trong 1 góc lớp. Rồi tôi cảm nhận được hơi ấm của mẹ lúc mẹ ôm tôi vào lòng, tôi cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi của mẹ ướt đẫm má tôi. Đó là lần cuối cùng tôi thấy mẹ khóc.
- Mẹ là một người phụ nữ giàu cảm xúc nhưng lại cũng rất bản lĩnh. Cuộc sống đã dạy cho mẹ bài học đắt giá mà không thể nào mẹ quên được. Mẹ đem những bài học đó dạy lại cho tôi bằng nhiều cách khác nhau. Bởi vì, tôi là đứa trẻ không cha. Tôi hình dung, người mà tôi gọi bằng cha có gương mặt khá điển trai, nhưng hoàn toàn không có thiện cảm. Mẹ tôi không bao giờ nhắc đến cha ngay từ khi tôi còn rất nhỏ. Nhưng qua những người quen của mẹ, tôi biết tôi có khuôn mặt giống cha. Gần như tôi cũng được mặc định một điều rằng, đừng bao giờ hỏi về cha trước mặt mẹ. Dường như trên cõi đời này, tôi chỉ có mẹ, chính mẹ là người sinh ra tôi, chỉ mình mẹ. Tôi sống theo những gì mẹ đã lập trình sẵn. Suốt những năm học tiểu học, rồi trung học, cho đến phổ thông, tôi luôn đứng nhất lớp. Tôi biết, mẹ rất hài lòng về tôi. Dù chưa bao giờ mẹ khen ngợi nhưng mẹ luôn hãnh diện nói với mọi người rằng: tôi là đứa con gái duy nhất của mẹ. Tôi cũng hiểu rằng, tôi không chỉ là niềm an ủi, mà còn là cuộc sống của mẹ. *** Con gái tôi đã lớn. Khi nhìn vào mắt nó lúc nó nhận tấm bằng tốt nghiệp xuất sắc tôi đã hiểu rằng, đến lúc này, tôi không thể nào đến gần được nó nữa. Nó đang thuộc về một thế giới khác mà tôi không xâm phạm vào được. Tôi biết cả tôi và nó đều đang cố gắng, thế nhưng, càng ngày mẹ con tôi càng xa nhau. Phải chăng, con đường tôi đi là sai? Tôi đã sai khi bắt con phải chịu đựng tất cả những nỗi đau của tôi? Nó không có một tuổi thơ như tất cả những đứa trẻ khác. Nó thiếu thốn tình thương, không có cha. Vâng, nó chưa bao giờ được gọi một tiếng cha. Tôi thấy sự khao khát đó trong mắt nó. Nó đã sống không bạn bè, không người thân, chỉ có mẹ là người duy nhất. Thế nhưng, tôi đã luôn tập cho nó quen rằng, mẹ chỉ là người trợ giúp, mẹ không phải là chỗ dựa. Nó không tin tưởng một ai ngoài tôi. Nó đã học ở tôi cách nhìn đời cay nghiệt. Đúng là tôi đã sai. Con gái tôi, một đứa con gái xinh đẹp, giỏi dang nhưng quá sắt đá. Tôi đã nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của nó khi nó nhìn cảnh bà cụ lết bên vệ đường xin từng đồng bố thí. Tôi đã nhìn thấy ánh mắt khinh miệt của nó khi nó nhìn cảnh người ta đánh đập một đứa trẻ ăn cắp. Tôi sợ. Thật sự tôi rất sợ… ***
- Tôi nhận được điện thoại của Trung lúc nửa đêm. Giọng anh khẩn khoản: anh xin lỗi, Giang ơi, anh biết lỗi rồi. Anh yêu em. Anh chỉ có mình em. Anh sẽ li dị vợ. Anh nói thật. Tôi dập máy. Trung gọi lại mấy lần nữa, không thấy tôi trả lời nên anh đành thôi. Tôi biết, thể nào sáng sớm mai, chỉ cần tôi mở cổng ra là Trung đã đứng ngay ở đó. Anh ta say tôi. Mà tôi biết, đàn ông say tôi rất nhiều. Vì tôi được thừa hưởng vẻ đẹp của người cha tôi chưa từng biết mặt, vì tôi được thừa hưởng sự duyên dáng, thông minh từ người mẹ tội đồ của mình. Tôi đẹp. Đẹp đến đáng sợ. Hương đã từng bảo với tôi rằng, tôi càng đẹp thì càng đáng sợ bởi sẽ càng có nhiều người chết vì tôi. Hương đã biết bao nhiêu lần van xin tôi hãy tha cho họ. Theo Hương thì họ chẳng có tội gì, họ chỉ là những kẻ thích bay bướm trăng hoa. Tại sao Hương phải bào chữa cho họ chứ? Họ là những gã mạt hạng. Họ đã từng làm tan vỡ biết bao nhiêu gia đình êm ấm? Họ đừng mong có một cuộc sống bình yên sau những gì mà họ đã gây ra. Trung phủ phục dưới chân tôi: - Anh hứa, lần này anh sẽ bằng mọi cách li dị vợ. Em đừng rời xa anh. Anh yêu em thật lòng mà Giang. Anh chưa yêu ai như yêu em. Em là thiên sứ của anh. Thật bỉ ổi. Những kẻ như Trung, những lời đó được thốt ra khá dễ dàng. Với bất kỳ cô gái nào, hắn cũng có thể nói lời đường mật. Tôi muốn cho hắn biết, thế nào là đau đớn ê chề khi mất đi gia đình, hạnh phúc. Vậy là, tôi lại gục đầu lên vai Trung mà vuốt ve, mà âu yếm. Những màn kịch này tôi đã diễn đi diễn lại rất nhiều lần nhưng vẫn hiệu nghiệm. Trung tin rằng, tôi đã xiêu lòng vì những lời đường mật của anh ta. *** Ông ta đến. Sau những phút ngỡ ngàng, tôi nhận ra ông ta. Ông ta thay đổi khá nhiều nhưng vẫn đẹp và phong trần như xưa. Nhưng, ánh mắt ông ta thì khác. Tiều tụy, chán chường. Chúng tôi ngồi rất lâu mà không nói điều gì. Rồi ông ta ra đi, cũng lặng lẽ như lúc đến. Im lặng. Khoảng một tuần sau, ông ta lại đến. Lần này, ông ta mở lời ngay khi đặt chân vào cửa: - Mỹ Dung….
- Ông ta gọi tôi. “Mỹ Dung”, lâu lắm rồi, không còn ai gọi tôi bằng cái tên ấy. Tôi ngỡ ngàng và chua xót khi nghe ông ta gọi tên mình. Mỹ Dung, người con gái ấy đã chết kể từ khi biết được sự thật phũ phàng về người chồng sắp cưới của mình. - Tôi xin lỗi…. Con người ta, vốn dĩ quá lạm dụng từ xin lỗi. Ai càng dùng nhiều từ xin lỗi, càng sống một cách cẩu thả. Vậy nên, với tôi, lời xin lỗi nhiều khi không có giá trị. Tôi không chịu khổ suốt bao nhiêu năm trời chỉ để nhận lời xin lỗi. Tôi không đánh đổi tuổi thơ của con gái tôi để đổi lấy lời xin lỗi. Càng không thể nhận lời xin lỗi để nhìn con gái tôi đang dần giết chết tuổi thanh xuân của nó. Ngay lúc này, tôi chỉ muốn hét lên tất cả với ông ta. Thế nhưng, liệu có ích gì? Lòng tôi đã chết, đã chết từ rất lâu rồi. - Tôi muốn được gặp con gái chúng ta. Trời ơi, sao lời nói mới dễ dàng làm sao? Con gái của chúng ta? Ai đã từng chối bỏ điều đó? Ai đã từng dứt áo ra đi khi đứa con mới chỉ vừa thành hình trong bụng mẹ nó? Ai đã từng thờ ơ khi nghe người khác xỉ vả lên đứa con tội nghiệp chưa kịp chào đời? Ông ta. Chính ông ta. Ông ta chẳng có tư cách gì mà đến đây để xin xỏ điều gì hết. - Tôi chẳng có quan hệ gì với ông. Xin ông đi cho. Giọng tôi lạnh như băng. Có lẽ vì thế mà ông ta sững sờ. Ông ta sẽ tự hỏi, đó có phải là tôi không? Nhìn ông ta kìa, dường như ông ta đang rất đau khổ. Tôi không quan tâm. - Tôi muốn được gặp nó, chỉ một lần thôi. Tôi xin bà. Tôi đóng sập cánh cửa, để mặc cho những giọt nước mắt tuôn rơi. Đã bao nhiêu lâu rồi tôi không khóc? Đã có bao nhiêu nước mắt cay đắng chảy ngược vào trong lòng tôi? Tôi là người phụ nữ chửa hoang. Tôi là người phụ nữ đi giựt chồng người khác. Tôi là người phụ nữ đã sinh ra đứa con không cha. Đúng, con tôi không có cha. Và chẳng có lí do gì để nó phải nhận lại người chưa từng là cha của nó. Nhưng tại sao? Tại sao tôi phải khóc? Tôi đã quyết định suốt đời này sẽ không nói ra sự thật cho bất kỳ ai. Tôi sẽ mang theo nỗi bất hạnh của mình xuống mồ. Vậy mà, ông ta một lần nữa lại đào xới nó lên. Tôi hận ông ta.
- *** Tôi tiếp cận Thắng khá dễ dàng. Vì tôi đẹp. Ngay từ giây phút đầu tiên, tôi biết Thắng đã choáng ngợp bởi vẻ đẹp của tôi. Nhưng một người như Thắng, chưa hẳn đẹp là tất cả. Vì xung quanh anh có bao nhiêu là gái đẹp vậy quanh. Hơn nữa, Diễm, vợ anh cũng đã từng là hoa khôi của trường đại học sư phạm. Tôi hiểu, tôi đẹp, nhưng tôi cũng cần có cả sự thông minh, tinh tế để chinh phục những người đàn ông như Thắng. Thắng thường xuyên qua đêm ở chỗ tôi. Không như những người đàn ông khác, dù say mê tôi, Thắng không bao giờ nói về vợ mình. Đó là rào cản lớn nhất mà tôi cần phải đạp đổ. Đến nước này thì tôi nói thật, tôi đến với anh cũng như với tất cả đàn ông khác. Họ phải là những người đã có gia đình, và tôi muốn họ hiểu thế nào là sự đớn đau khi hạnh phúc tan vỡ. Nhưng, còn một lí do khác khiến tôi quyết tâm chinh phục được Thắng. Đó là bí mật. *** Chị ta giật mình. Vâng, tôi thấy rất rõ vẻ hoảng hốt trong mắt chị ta. Nhưng chị ta cũng giống như tôi, chị ta là một người khá bình tĩnh. - Cô muốn gì ở chồng tôi? - Tôi yêu anh ấy. - Cô… - Thì chị hỏi, nên tôi nói thật. - Tại sao chứ? Tôi biết có rất nhiều người đàn ông vây quanh cô, vì cô quá đẹp. Nhưng tại sao, tại sao cô muốn phá vỡ hạnh phúc gia đình tôi? - Tôi không có ý định phá vỡ hạnh phúc gia đình ai cả. Chỉ là anh ấy đến với tôi, như chị nói, vì tôi đẹp, và như tôi đã nói, tôi yêu anh ấy. - Cô… cô nói dối? Cô muốn gì ở chồng tôi? Cô là con yêu tinh. Cô quyến rũ anh ấy. Chồng tôi là một người tuyệt vời, anh ấy yêu gia đình. Cô hãy buông tha cho anh ấy.
- Tôi bỏ đi, không quên ném cho chị một cái cười khẩy. Chị đúng là người phụ nữ khờ khạo, dễ dàng tin vào những thằng đàn ông sở khanh. Chị ngây thơ quá, chị gái của em à. *** Tôi đang ở một nơi rất xa. Có thể, nếu tôi chết ở đây, sẽ chẳng ai tìm thấy tôi. Nhưng tôi đang suy ngẫm. Tôi có thể chối bỏ tất cả trách nhiệm bằng cái chết không? Tôi đã khiến cho bao nhiêu gia đình tan vỡ? Tôi đã làm mẹ phải dằn vặt khổ sở, tôi đã để cho cha tôi chết mà không được toại nguyện, và cả chị gái tôi cũng tan nát gia đình vì tôi. Tôi đã khóc rất nhiều khi đọc được những dòng nhật ký của mẹ. Tôi hiểu nỗi khổ của người phụ nữ bị mang tiếng là chửa hoang, là giựt chồng người khác. Tôi đã từng ngày chứng kiến nỗi vất vả của mẹ khi một mình nuôi tôi khôn lớn. Tôi căm giận người đàn ông đó, người đã tạo ra hình hài tôi rồi cố tình quên lãng. Vậy mà tôi vẫn khao khát, khao khát đến cháy bỏng được gặp ông, được ông ôm vào lòng. Tôi đã đứng hàng giờ trong bệnh viện để nhìn ông lúc ông ngủ, hay lặng lẽ khóc khi thấy ông vật vã trong cơn đau. Chỉ có mẹ là không hề biết rằng, tôi đã biết rất rõ về ông. Sau hôm ông trở lại gặp mẹ tôi lần thứ hai, tôi đã bí mật theo dõi ông. Và kế hoạch tiếp cận Thắng cũng bắt đầu từ đó. Tôi muốn cho chị ta, người chị cùng cha khác mẹ của tôi phải nhận quả báo từ cha mình. Chị ta đã có được sự quan tâm chăm sóc từ cha tôi, chị ta đã giành hết tình yêu lẽ ra cha sẽ dành cho tôi và mẹ. Vậy thì, chị ta sẽ phải nhận lại nỗi đắng cay mà mẹ con tôi đã từng chịu. Kế hoạch của tôi thật hoàn hảo. Cha tôi mất vì bệnh tim mà không được gặp tôi lần cuối. Diễm và Thắng chia tay nhau sau lần chị gặp tôi. Tôi không biết Diễm có nhận ra mối liên quan giữa tôi và chị không, nhưng đúng như tôi nói, chị ngỡ ngàng khi tôi quá giống cha. Tất cả những gì tôi làm là để trả thù cho mẹ. Nhưng tôi đâu biết rằng mẹ không cần điều đó. Mẹ đau khổ, oán trách nhưng không thù hận cha tôi. Mẹ đã khóc khi hay tin cha tôi qua đời. Nhìn những giọt nước mắt trên mắt mẹ, tôi biết mẹ đã tha thứ cho ông. Nhưng tôi thì không. Ai sẽ trả lại cho tôi tuổi thơ, ai sẽ trả lại cho mẹ tuổi thanh xuân và một gia đình hạnh phúc? Tôi muốn người khác phải nếm trải cảm giác mà mẹ con tôi đã trải qua. Cuối cùng, tôi đã đạt được mục đích. Vậy mà, sao lòng tôi lúc này lại như có
- sóng? Và càng đớn đau, khủng khiếp hơn khi tôi nhận ra rằng, nửa trái tim của tôi đã dành cho anh, người mà tôi gọi là anh rể tôi mất rồi.
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Giáo trình môn Nghiệp vụ lễ tân - Trường CĐN Đà Lạt
185 p | 71 | 14
-
Truyện ngắn Lê Phong phóng viên
184 p | 118 | 14
-
Giáo trình Phong tục tập quán và lễ hội Việt Nam (Ngành: Quản trị du lịch và lữ hành - Cao đẳng) - Trường Cao đẳng Lào Cai
79 p | 28 | 12
-
Ngắm lễ hội đèn lồng của người Nhật
5 p | 145 | 11
-
Tập truyện Gió lẻ và 9 câu chuyện khác: Phần 2
103 p | 79 | 11
-
Sổ tay lễ tân đối ngoại: Phần 2
62 p | 21 | 10
-
Sự tham gia của doanh nghiệp lữ hành đối với phát triển du lịch lễ hội tại thành phố Đà Nẵng
20 p | 104 | 9
-
Các yếu tố ảnh hưởng đến sự hài lòng của du khách về chất lượng lễ hội “Chợ quê ngày hội” Tại Festival Huế
15 p | 94 | 8
-
Đánh giá của du khách về phát triển bền vững du lịch lễ hội tại thành phố Đà Nẵng
8 p | 67 | 6
-
Khai thác tiềm năng của Lễ hội Cà phê Buôn Ma Thuột trong phát triển du lịch tỉnh Đắk Lắk
6 p | 64 | 6
-
Lễ hội đấu bò ở Ả Rập
8 p | 89 | 4
-
Có lẽ, em đã yêu anh rồi
6 p | 78 | 4
-
Phát triển du lịch văn hoá Sơn La qua lễ hội mùa xuân, thực trạng và giải pháp
12 p | 97 | 4
-
Viên Ngọc Bích Màu Xanh Da Trời
17 p | 62 | 4
-
Lễ hội pháo hoa quốc tế Đà Nẵng
6 p | 99 | 3
-
Biển, dã tràng và em
6 p | 52 | 3
-
Đánh giá khả năng phát triển du lịch tại các lễ hội truyền thống ở thành phố Đà Nẵng
9 p | 10 | 1
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn