Loáng thoáng bóng người
lượt xem 3
download
Chạng vạng chính là thời điểm những bóng ma vật vờ xuất hiện ngoài cánh đồng làng Chanh như lời đồn đoán. Từ bìa làng trông sang, loáng thoáng bóng người đang lúi cúi đặt nốt những chiếc vó tôm cuối cùng trên những thửa ruộng nước ngập lưng thân lúa. Không nhận rõ mặt mũi người cụ thể chỉ thấy lờ mờ khuôn mặt nhờ nhợ khuất sau vành nón thâm sì. Khuôn mặt nhờ nhợ ấy đặt xong mấy chiếc vó tôm thì quáng quáng chân đi như chạy về phía làng. Những bước chân vội vã quýnh...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Loáng thoáng bóng người
- Loáng thoáng bóng người TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN TRỌNG VĂN Chạng vạng chính là thời điểm những bóng ma vật vờ xuất hiện ngoài cánh đồng làng Chanh như lời đồn đoán. Từ bìa làng trông sang, loáng thoáng bóng người đang lúi cúi đặt nốt những chiếc vó tôm cuối cùng trên những thửa ruộng nước ngập lưng thân lúa. Không nhận rõ mặt mũi người cụ thể chỉ thấy lờ mờ khuôn mặt nhờ nhợ khuất sau vành nón thâm sì. Khuôn mặt nhờ nhợ ấy đặt xong mấy chiếc vó tôm thì quáng quáng chân đi như chạy về phía làng. Những bước chân vội vã quýnh vào nhau khiến loáng thoáng bóng người ấy nhìn từ xa lại ai cũng nhầm là một bóng ma đang trôi vào làng. Làng Chanh đã từ lâu rồi cứ tối xuống là lại râm ran tồn tại những câu chuyện ma mị. Trong đầu bọn trẻ con ở làng là những bóng ma bay lộn vòng vèo trông tựa những chiếc lá bị cuốn lên, dìm xuống giữa vòng xoáy nước. Trong câu chuyện của người lớn là những bóng ma luôn rình rập những kẻ yếu bóng vía. Nhìn chung câu chuyện ma mị cứ lởn vởn khắp cánh đồng nhất là vào khi trên cánh đồng ấy ánh sáng đang bị bóng tối nuốt dần. Tỉ như chuyện mặt trăng ăn mặt trời trong những ngày nhật thực tối u u ấy. Nhật thực cũng là dịp cho những bóng ma bay túa ra, chúng nhởn nhơ mà phiêu du như chính chúng mới là chủ nhân thực sự của cánh đồng làng Chanh vậy. Cảnh tượng u hu trên cánh đồng làng Chanh bây giờ khác gì vào bữa nhật thực. Thời điểm chẳng hay ho gì cho những ai muốn ra khỏi nhà. Loáng thoáng bóng người làng Chanh đi đặt vó tôm về muộn chạy quýnh cả chân. Bóng người đó chạy vừa đến đầu bãi tha ma thì vấp đụm cỏ ai đó quẳng vội bên bờ ruộng mà ngã sấp mặt. Ngã mà không dám ngẩng đầu lên. Trên đầu bóng người vừa ngã dúi ngã dụi ấy thẽ thọt vọng lại những câu nói tựa xa xăm vẳng tới. Loáng thoáng bóng người làng Chanh đi đặt vó tôm về muộn ấy nằm cứng đờ. Hình như bóng người đó đã chết
- ngất đi vì sợ hay cũng vì phải giả chết. Dân làng Chanh thường dặn dò nhau. "Giả chết cũng là một cách đẻ được sống". Thực hư chết hay giả chết thì chưa rõ những rõ ràng loáng thoáng bóng người đi đặt vó tôm vừa ngã đã chết. Từ cái thân nằm bất động ấy đang bốc lên một thứ mùi giống hệt thứ mùi như khi ta vò nhầu đám lá rau ngót tươi. Ma hay có mùi tanh tanh của rau ngót tươi vò nát. Đó là dấu hiệu duy nhất để nhận biết ra ma. Trong làng Chanh cũng có một nơi thường bốc lên thứ mùi ấy. Đó là dưới chân cầu đá. Cây cầu có từ ngày xửa ngày xưa nối xóm Chuối với xóm Chùa, cầu ấy về đêm lại bốc lên thứ mùi rau ngót vò. Có người bảo "Đấy là mùi của ma". Có người lại nói "Dào. Chẳng qua là thứ mùi của loài cá rạch nước ban tối". Thôi thì ghê rợn đều phải tránh. Các cụ xưa dạy. "Đi đêm lắm có ngày gặp ma". Tốt nhất là mau về nhà kẻo tối. Bãi tha ma làng Chanh bây giờ đã được gọi là nghĩa trang làng Chanh. Một cái tên nghe đỡ ma mị hơn nhưng chuyện những bóng ma trôi vật vờ vào lúc chạng vạng thì không thay đổi. Không may cho loáng thoáng bóng người đi đặt vó tôm về muộn kia. Bóng người vấp đụm cỏ ngã nằm chết ngất. Một luồng gió mát lạnh sống lưng từ đâu thổi tới, gió thổi trườn qua đầu lá cỏ cất lên chuỗi âm thanh nghe rù rũ khiến không gian thêm chờn rợn. Màn trời như trùng hẳn xuống áp sát mặt đất. Ranh giới bị nhầm lẫn. Ánh sáng chừng đã lả đi. Ngày đang nguội ngắt. Không khí đậm sắc u sầu nhưng lại toát lên vẻ thương cảm. Trong nghĩa trang làng Chanh, những bóng ma bắt đầu thoát khỏi những ngôi mộ dành cho mình. Đó là những tia sáng xanh lét phụt lên. Ban đầu còn rời rạc, càng về sau càng dồn dập. Những tia sáng xanh phụt lên rất cao rồi rơi lả tả. Những bóng ma bay vụt lên lẫn trong những tia sáng xanh lét đó. Rồi chúng bay kết vào nhau, nhấp nhô thành sóng lượn rồi từng bóng ma một lần lượt treo ngược mình, treo lắt lẻo trên những ngọn cây trứng cá, trên những cành cây cà dại chĩu chịt chùm quả vàng xanh đỏ chỉ cao ngang đầu một đứa trẻ lên tám. Người làng Chanh gọi những bóng ma xuất hiện đó là những linh hồn. Từ lâu rồi dân trong làng gọi những bóng ma là những linh hồn cho nó khỏi cổ hủ. Họ cho rằng nếu gọi là bóng ma thì sẽ gây ám ảnh còn gọi là linh hồn lại cho ta sự lý thú. Không biết gọi thế nào mới đúng nhưng lúc này đây trên thân xác của bóng người nằm phủ phục dưới đất
- ngay đầu nghĩa trang có một linh hồn đang nhè nhẹ thoát lên. Ban đầu giống như một sợi khỏi mảnh rồi sau đó những sợi khói mảnh tụ lại thành hình một chiếc lá, chiếc lá chao đảo trong không gian hẹp và cố tìm cách nhập vào đám linh hồn đã treo mình lắc lư. Linh hồn này còn mới lạ nên bay nháo nhác chưa tìm ra chỗ treo mình. Cũng có thể vì là linh hồn mới nên chưa có chỗ cho mình. Linh hồn người đặt vó tôm. Một linh hồn già muôn tuổi, không nón mũ, chân không giầy dép, áo lá chuối tơi tả như tấm áo ấy vừa trải qua một trận bão lớn. Mái tóc trắng cước dài rối tung, ướt dầm trông như dòng nước suối chảy lả lướt. Riêng ánh mắt lại sáng quắc lên như tia chớp. Linh hồn già này không treo ngược mình như những linh hồn khác mà nó ngồi chồm hỗm trên nóc miếu thần linh. Có lẽ linh hồn này là duy nhất còn mang dáng dấp hình nhân. Dáng ngồi không những không đàng hoàng mà nó thể hiện sự thách đố cả thần linh. Xem ra linh hồn già này quả là ngang ngược. Sự ngang ngược này còn chứng tỏ bằng một giọng nói đầy uy quyền. - Thằng nào còn lơ ngơ thế kia? Tiếng hỏi thực sự là một tiếng quát tháo làm cả bầy linh hồn đang lắc lư, đang treo ngược mình cùng nhất loạt ngóc đầu ngoảnh về phía linh hồn già. Cảm giác lo âu cũng thực sự bao trùm cả nghĩa trang. Các linh hồn đều hiểu tiếng quát quyền uy đó có ý nghĩa gì. Xưa nay, hễ một khi có một ai đó mới chết và được đem đến nghĩa trang này đều phải nghe tiếng quát như vậy ngay trong buổi đầu tiên, ngay trong cái chạng vạng không ra cuối ngày mà cũng chẳng ra đêm. - Thằng lơ ngơ kia, bọn tao đang chờ mày. *** Người đặt vó tôm về muộn là một chàng trai trẻ. Chưa có vợ lại mồ côi cả cha lẫn mẹ. Cũng bởi lẽ gia cảnh đơn cơi như vậy nên chàng ta không có chút khái niệm nhiều về thời gian. Đấy là lý do vì sao chàng ta còn cố đặt nốt những chiếc vó tôm cuối cùng nên mới ra cơ sự. Dân làng Chanh có người biết chàng vó tôm, có người hỏi phải ớ lâu lâu mới ừ à chẳng hiểu biết hay không nhớ. Từ ngày làng Chanh cũng như cả xã Đồng Tiến
- trở thành khu công nghiệp thì ruộng vườn dần dần biến mất. Thay vào đó là chuỗi những nhà xưởng mái tôn bốc lên thứ nóng như rang lửa, cùng những mái nhà tạm lợp ngói xi măng dùng cho cánh công nhân nơi khác đến thuê trọ. Ruộng vườn giờ lạ lẫm. Duy nhất chỉ còn vài thửa ruộng sát nghĩa trang là còn được gọi là ruộng. Cũng là chỗ còn lại cuối cùng cho chàng trai trẻ một thân một mình được tiếp tục làm nốt cái việc đặt vó tôm. Những linh hồn đang treo ngược mình nhìn cái cảnh linh hồn chàng cất vó tôm đang lơ ngơ mà cùng cười khúc khích. Tiếng cười của ma nghe vừa tanh lại vừa lạnh như tiếng cá rô rạch nước bữa có mưa rào. Linh hồn chàng cất vó tôm ngơ ngác dáo con mắt cầu khẩn. Bay lượn mãi cũng khó coi. Hơn nữa bay lượn thì sao mà hiểu được mọi chuyện. Ngơ ngác mãi cuối cùng linh hồn chàng cất vó tôm đành hỏi. - Tôi đã là ma rồi ư? - Không lẽ lại là người. Nhưng chưa. Ngươi chưa thành ma được. Ngươi tưởng thành ma dễ lắm sao? Linh hồn già muôn tuổi nhắc lại để linh hồn chàng cất vó tôm hiểu rõ thân phận của mình lúc này. - Ngươi nên biết rằng: Chỉ có ma thấy được người chứ người không thể nhìn thấy được ma. Ngươi có nhìn thấy bọn ta không? - Có. - Nhìn thấy ma tức là người đang có chút ma trong linh hồn. Bây giờ linh hồn chàng cất vó tôm mới dám đưa mắt nhìn kỹ. Khắp quanh chỗ chàng đang bay lượn có vô vàn những linh hồn đủ loại, đủ cỡ đang treo ngược mình lắc lư nhìn chàng. Chàng thấy rõ mồn một như giữa ban ngày ban mặt vậy. Đúng "người làm sao nhìn được ra ma" chàng cất vó tôm không còn nghi ngờ gì nữa. Một cảm giác buồn tủi len tới làm linh hồn chàng cất vó tôm thêm não nề. "Sao mình lại chết nhanh như thế nhỉ?". - Tôi có thể trở lại thành người được không?
- - Trở lại thành người ư? Nhất loạt các linh hồn đều đồng thanh hỏi lại. Tận trong sâu thẳm lòng mình những linh hồn đang treo ngược mình kia luôn ao ước có một ngày sẽ trở lại thành người. - Ma không bao giờ trở lại thành người được. Chỉ có con người sẽ có ngày trở thành ma mà thôi. Lại vang lên đồng thanh câu trả lời ngao ngán đó. Linh hồn chàng cất vó tôm chợt sụt sùi khóc. Tiếng khóc nghe như ứa ra từ tận gan ruột. Tiếng khóc nghe rù rũ như tiếng gió thổi qua đầu ngọn cỏ vậy. - Nhưng ngươi cũng nên nhớ rằng được làm ma không phải là dễ đâu nhé. - Hễ chết đi là thành ma ngay. Chàng cất vó tôm năm nay mới qua cái tuổi hai mươi. Rất trẻ để nói tới chuyện trở thành ma như thế nào. Trong trí tưởng tượng của chàng thì chuyện làm ma cũng đơn giản như trở bàn tay. Ngửa là còn sống. Sấp là đã chết. Chàng đang nằm ngã sấp mặt tức là chàng đã chết. Chàng gày ngẳng. Thứ vóc dáng của loại người thiếu bàn tay chăm sóc của người lớn. Ngày chàng ta ra đời một tai nạn khủng khiếp đã cướp đi của chàng cả cha lẫn mẹ. Cha mẹ chàng chết trẻ. Chết thảm. Chết tươi dưới gầm chiếc xe tải chở Conterner. Dân làng Chanh đôi lúc thương chàng cất vó tôm mà nói với nhau. "Cha mẹ nó chết đi nhưng hồn ma cha mẹ nó vẫn lởn vởn quanh nó mà phù hộ cho nó". Linh hồn chàng cất vó tôm khóc nức lên. Chàng vừa nhớ lại câu dân làng vẫn an ủi chàng. "Không lẽ mình sẽ gặp được cha mẹ mình?". Linh hồn chàng cất vó tôm nghĩ vậy mà thôi khóc. Đảo con mắt nhìn khắp lượt các linh hồn như để nhận diện đâu là cha mẹ mình. - Ngươi không tìm thấy cha mẹ mình ở đây đâu. Linh hồn già muôn tuổi quả là tồn tại lâu nên đoán định được ngay. Mái tóc trắng dài và ướt đầm như suối chảy của linh hồn già cứ khua khua như thể khẳng định điều mình vừa nói.
- - Cha mẹ người chết đường chết chợ nên không thể có mặt cùng chúng ta được. - Vậy.... - Nay là ngày "sá tội vong nhân" chúng ta tìm ngươi để trò chuyện. Sao ư? Ngươi sẽ hiểu. - Sao lại chọn đúng tôi để trò chuyện? - Ngươi côi cút. Cảnh vậy chắc ngươi biết giữ mồm giữ miệng. Con người hễ có từ hai người trở nên là kề cà thóc mách. - Vậy tôi chết thật chưa? Chàng cất vó tôm nghi ngờ cố hỏi lại. Linh hồn già muôn tuổi bây giờ đã tỏ ra điền đạm chứ không còn ngông nghênh như lúc mới xuất hiện. Ông ta cúi xuống nhìn các linh hồn treo treo ngược mình đung đưa theo chiều gió thổi. Đôi chân linh hồn già không chồm hỗm nữa mà nó được soãi ra. Nhưng cái cách soãi chân ra ấy lại vô tình như muốn ôm trọn lấy ngôi miếu thần linh. Có thể linh hồn già muôn tuổi vẫn không muốn có linh hồn nào khác được ngồi chỗ như của mình. - Chết có nhiều kiểu để chết. Kiểu của ngươi xem ra chưa phải. - Tôi không hiểu. - Này nhé. Có người ăn no quá mà chết. Có kẻ vì đói quá mà chết. Lại có người giàu quá nên chết. Cũng có người nghèo kiết mà chết đi. Có người vì vui mà chết. Có người buồn quá mà chết. Có người chết anh hùng. Có kẻ chết nhục nhã. Người chết vì ốm. Những lại có người đang khỏe bỗng lăn đùng ra chết. Có cái chết do bị hại. Có cái chết do thù oán. Có cái chết do ganh ghét. Có cái chết do tâng bốc. Chết có nhiều kiểu nhưng kiểu của ngươi ta chưa tìm ra. Ngươi mới chết phần xác còn phần hồn của ngươi vẫn tỉnh táo bởi thế ngươi vừa thấy bọn ta vừa nghe được bọn ta. Người sống chỉ biết bọn ta bằng đồn đoán mà thôi. Linh hồn già muôn tuổi nói một thôi dài, chàng cất vó tôm thôi sụt sùi. Tự nhiên trong đầu chàng lóe lên ý nghĩ được trò chuyện nhiều hơn. Hình như các bóng ma cũng thấu đáo chuyện trần giới?
- *** Làng Chanh dù chỉ là một làng thuộc xã Đồng Tiến nhưng lại là làng lớn nhất. Làng lớn nhất nên cái gì của xa cũng vô tình đều gọi là của làng Chanh. Làng nằm gần đường quốc lộ nên có vẻ "sang" hơn những làng còn lại. Người làng Chanh giỏi nghề buôn bán vặt hơn là làm ruộng. Bởi vậy khi có chủ trương "công nghiệp hóa" người làng Chanh đón nhận nó thật giản dị. Nghĩa là với họ thì dù làm ruộng hay không làm ruộng việc buôn bán vặt còn hơn ối chuyện cắm mặt mà cấy hái. Lâu ngày dần xa đi. Người làng Chanh đã ít quan tâm đến ruộng trũng hay cao. Cũng nghĩa là ruộng khô hay úng cũng thế cả. Duy chỉ có chàng cất vó tôm là còn luẩn quẩn đến úng hay hạn. Hạn là chàng đói. Úng thì còn vớt vát tí tôm cá loanh quanh. Do vậy chàng cất vó tôm trở thành người cuối cùng trong làng Chanh biết đến ruộng nước. Cha mẹ bị tai nạn chết đi. Chàng cất vó tôm một thân một mình lầm lũi tha thẩn hết mảnh ruộng này tới thửa ruộng kia. Sắp tới đây. Cả xã Đồng Tiến sẽ lên phường. Người dân trong làng háo hức ra mặt. Chỉ duy nhất chàng cất vó tôm là buồn lơ ngơ cả buổi khi cái tin ấy được loan ra. Chàng đứng chơ vơ nhìn những mảnh ruộng nước ngập lưng thân lúa mà lòng rối vò. Lên phường tức là hết ruộng. Hết ruộng tức là sẽ chết đói. Nghĩ tới cảnh đó nên chàng cất vó tôm chiều nay mải miết như cố gỡ nốt những thời gian cuối cùng trước khi đón nhận cái chết. - Người do đói quá mà chết.
- Giọng của linh hồn già muôn tuổi nhắc lại khe khẽ. Hình như linh hồn này muốn chứng minh sự muôn tuổi của mình bằng một câu nói đầy vẻ cảm thông với linh hồn chàng cất vó tôm. - Bởi vậy nên chúng ta bây giờ muốn đón nhận ngươi ngay khi ngươi chưa bị đói. Vẫn cái giọng khe khẽ đầy cảm thông ấy. Linh hồn chàng cất vó tôm nghe lời an ủi thì lại bật khóc hu hu. Chàng thực lòng chưa muốn chết ngay bây giờ. Những chiếc vó tôm vừa đặt cùng dúm thính rang thơm phức không lẽ sẽ mãi mãi chẳng có ai đến nhấc nó lên. Đã lâu lắm rồi chàng cất vó tôm hì hụi suốt đêm để sáng hôm sau nhấc lên những chiếc vó trống trơn. Dòng nước thải ra từ các nhà xưởng màu đen ngòm đã giết chết lũ tôm, lũ cá riu riu. Chàng đang hy vọng mẻ vó sáng mai sẽ khác hẳn. Sẽ nhung nhúc những con tôm da đỏ au, nhẩy tanh tách khi chàng vừa nhấc từng chiếc vó lên. - Con người các ngươi là vậy đó. Luôn coi trọng vật chất. Là ma đi, ma không có ham muốn vật chất. Ngươi sẽ không phải lo kiếm tìm vật chất hão huyền nữa. Giọng linh hồn già vẻ dụ dỗ. Hình như chính linh hồn già muôn tuổi này cũng không có quyền định đoạt sự sống và cái chết cho chàng cất vó tôm. Vẻ mặt căng thẳng, hai chân như ghì chặt hơn vào mái miếu thần linh. Linh hồn già muôn tuổi có lẽ là linh hồn duy nhất còn nhìn thấy được hình hài. Bởi lão được những linh hồn khác vinh tôn là chúa tể. Chúa tể để cai quản các linh hồn. Nói gì thì nói: Ở đâu cũng phải có ai đó đứng đầu chứ. Không lẽ mọi thứ cứ rối mù mà cào bằng một lượt. Trong cõi âm linh này những linh hồn khác đều đã mang thân xác khác. Thân xác có cũng như không. Nó vừa mỏng mảnh vừa hư ảo. Những linh hồn mỗi khi thoát lên mặt đất đều treo ngược mình, lắc lư trên những cành cây. Do vậy ánh mắt của những linh hồn chỉ duy nhất là trông ngược lên cõi cao xa. Trông lên cõi cao xa mà thoát hẳn trần tục, thoát khỏi quá khứ. Đã tới cõi âm linh thì mọi linh hồn đều bình đẳng như nhau. Không phân biệt sang hèn, không phân biệt tuổi tác, không phân biệt cũ mới. Có lẽ thứ khác biệt ấy mà những linh hồn luôn chỉ là cái bóng lập lờ vô ảo mà tan biến trong ánh sáng.
- Linh hồn chàng cất vó tôm là linh hồn chưa thành ma nên tạm thời lúc này không treo ngược mình được. Nghĩa là chàng cũng còn đôi chút hình người. Chàng đưa mắt nhìn khắp lượt. Có vô vàn những linh hồn mang hình thù của những con cá mè ranh, thân mỏng như những chiếc lá, màu đục như làn khói đang lập lờ. Đám linh hồn ấy mở những hai con mắt cùng mọc ở một phía, trông giống hệt đôi hạt nhãn đen tròn chăm chú theo dõi câu chuyện giữa linh hồn già với linh hồn chàng cất vó tôm. Trong thâm tâm những linh hồn treo ngược mình kia luôn ôm ấp được trở lại hình hài hay ít ra cũng là những linh hồn cầm nắm được. Những linh hồn vật vờ kia ta không thể chạm tay vào chúng được. Chạm vào chúng tức khắc chúng sẽ tan biến giống như khi chúng ta vớt từ mặt nước biển những con sứa nước. Sứa nước sẽ luồn qua kẽ tay mà tan chảy. Những linh hồn mãi mãi là thứ tồn tại trong sự hư vô hay là sự hư vô trong cái tồn tại. - Ngươi thấy đấy. Ma thì làm gì có hình hài thực. Chỉ có con người mới có hình hài. Bởi vậy cũng chỉ có con người mới biết thay hình đổi dạng để toan tính. Bọn ma như chúng ta dù có trêu người thật đấy nhưng nào có hại được ai. Sao con người cứ nói rằng: "Ma cũ bắt nạt ma mới". Nhà ngươi biết không? Con người giỏi lấp liếm lắm. Con người dựa vào ma để lấp liếm chính mình mà thôi. Giọng linh hồn già bắt đầu triết lý. Đôi chân dài soãi hẳn ra. Mái tóc ướt sũng chảy bệt bám lấy khuôn mặt nhầu nhĩ. Trông bộ dạng ấy chứng tỏ đây là lần đầu tiên linh hồn già muôn tuổi này mới có dịp được trò chuyện. Trong thế giới toàn ma không tồn tại thứ ngôn ngữ nói ra và thứ ngôn ngữ tiếp nhận. Linh hồn chàng cất vó tôm đã ngưng sập sùi. Thực ra chàng có khóc cũng không có ai thông cảm. Có bao nhiêu sự cảm thông linh hồn già đã nói hết. Chàng cất vó tôm không muốn sự cảm thông ấy bởi vì chàng chưa muốn chết. - Ngươi chưa muốn chết phải không? - (Im lặng).... - Vậy ngươi có điều ước gì hay đại loại như thế? - Tôi chỉ mong ruộng còn tôm và sẽ có nhiều tôm
- - Lại vật chất rồi. Con người hình như thứ suy nghĩ gì cũng đều quy về vật chất. Đấy là ham muốn. Còn ham muốn tức là còn dục vọng. Còn dục vọng tức là còn ham muốn.....Sao ở chỗ con người cứ phải là dục vọng nhỉ? Linh hồn già lẩm bẩm nói đi nói lại như nói với chính mình. Chắc hẳn ở thâm tâm linh hồn già muôn tuổi này đang lởn vởn xác định đến khi nào thì con người sẽ ngơi dục vọng? Bầu trời lại nhờ nhợ thêm lên. Không gian quánh trong u hu khiến không khí như ngưng lại thêm. Linh hồn chàng cất vó tôm thấy khó thở. Hết sức cố gắng chàng vươn mình cho cao lên nhưng càng vươn cao chàng càng khó thở hơn. Mặt đất đang níu chàng lại hay chàng không thể thoát khỏi mặt đất? Phần con người của chàng cất vó tôm vẫn tồn tại, nó là cái lằn ranh giữa sống và chết. Những linh hồn khác giờ đã mệt mỏi nên giờ trông như chúng đang ngủ. Vật vờ treo ngược mình khiến chúng chẳng thiết tha trò chuyện. Người làng Chanh nói: chỉ có vào tối trở trời hồn ma mới thoát lên được. Dịp này những linh hồn ngóng đôi con mắt như hai hột nhãn nhìn xa xăm mà hoài vọng. Linh hồn già muôn tuổi bây giờ quay sang ngắm vuốt bàn tay mình. Lão đưa những chiếc ngón tay móng cong dài lên ngắm nghía. Chao ơi, bàn tay của linh hồn già muôn tuổi mới bẩn thỉu làm sao. Trông những ngón tay cóc cáy mà rợn tóc. Chàng cất vó tôm cảm thấy rất lạnh. Cái lạnh càng về đêm càng tê tái. Hình như hơi ẩm và lạnh lẽo từ mặt đất đang tích tụ vào quanh thân xác của chàng cất vó tôm. Cái thân xác như bết với đất vậy. *** Những người cứng rắn nhất nhìn về bãi tha ma lúc này cũng chỉ thấy vô vàn những đóm sáng lân tinh màu xanh lét bay vụt lên, bốc cháy rồi rơi lả tả như tàn lửa rụng. Đã lâu rồi dân làng Chanh đồn đoán rằng một khi ngoài bãi tha ma có nhiều lân tinh bay lên là thời tiết sắp tới rất khó chịu. "Ma cũng có linh cảm gì đó?". Mối nghi ngờ về thời tiết sắp tới luôn đi kèm với dấu hiệu báo trước một giai đoạn khó khăn sẽ tới. Đêm nay người làng Chanh nhìn về bãi tha ma thấy hiện tượng như vậy mà bắt đầu lo lắng. Với người buôn
- bán vặt như dân làng Chanh thì chuyện khó khăn khiến công việc bán buôn trì trệ. Trì trệ tức là đói. Đói tức là khổ. - Khổ lắm. Linh hồn già muôn tuổi chợt lên tiếng phá tan những nghi ngờ. Vẫn soãi chân ôm khư khư miếu thần linh. Hình như linh hồn già cũng cảm thấy giai đoạn khó khăn sắp tới. Khó khăn ở đây tức là linh hồn già sẽ mất vị trí độc tôn nơi bãi tha ma này. - Khổ lắm. Con người cứ mượn chuyện ma của bọn ta để hù dọa nhau. Ta nói thật nhé. Ma dù có trêu người những đâu có hại người. Chỉ có con người mới biết bắt trước ma để hại nhau mà thôi. Giọng nói chua chát. Linh hồn già muôn tuổi khều khều những ngón tay cóc cáy như muốn linh hồn chàng cất vó tôm lại gần bên lão. Linh hồn chàng cất vó tôm dù đã nghe nói ma không hại nhau nhưng cũng chờn vợn. Mà không lại gần cũng sợ bị phật ý. Rất cẩn trọng linh hồn chàng cất vó tôm khẽ uốn lượn bay vè vè chứ không dại vội sát lại sát linh hồn già. Sự cẩn trọng ấy không qua nổi con mắt sáng quắc như dao nung lửa của linh hồn già. - Ta đâu có mua chuộc ngươi. Linh hồn già lên tiếng trấn an linh hồn chàng cất vó tôm. Những ngón tay cóc cáy lại khều khều, dứ dứ linh hồn chàng cất vó tôm. Khuya lắm rồi. Linh hồn chàng cất vó tôm thấy không sát gần linh hồn già cũng bất tiện. Hơn nữa ma nào có hại được nhau. Chỉ có con người mới biết chuyện hại nhau thôi như linh hồn già đã nói. Nghĩ vậy nên linh hồn chàng cất vó tôm mạnh dạn hẳn lên. Chàng uốn mình giống một làn khói mỏng hư vô lượn sát đến ngồi dưới chân linh hồn già. Lâu lắm rồi chàng cất vó tôm mới có được cảm giác êm ái bên cạnh một người lớn tuổi. Từ bữa cha mẹ chàng chết đi, chàng quên hẳn cảm giác ấy. Mối cảm tình khiến chàng cất vó tôm lại muốn được chết. Có chết thì chàng mới có được cảm giác được che chở của người lớn tuổi? - Ta khuyên con nhé.
- Linh hồn già chợt thay đổi cách xưng hô. Bằng cảm quan mẫn tiệp của người lớn tuổi linh hồn già muôn tuổi đã nhận ra chàng cất vó tôm rất mong nhận được tình thương vỗ về. Linh hồn già muôn tuổi cúi xuống thấp hơn. Mái tóc trắng cước và ướt đầm như dòng nước suối đang tuôn chảy chà sát lên đầu linh hồn chàng cất vó tôm. Linh hồn chàng cất vó tôm cảm nhận từ mái tóc trắng cước như dòng nước suối chảy xuống cho mình một sự tỉnh táo là lạ, tựa như người ta vừa hất gáo nước lạnh vào mặt ai đó đang nằm bất tỉnh. - Ta là ma. Nhà ngươi không thể dựa được vào ma đâu. Im lặng như để xem xem chàng cất vó tôm hiểu ý mình đến đâu. Linh hồn già lại cúi thấp hơn nữa. Giờ thì cả khuôn mặt dài như chiếc lá của linh hồn già đã kề sát linh hồn chàng cất vó tôm. - Ta nói vậy cốt chỉ khuyên ngươi sau này đừng có nghe ai mà dựa vào ma để hại nhau. - Con đâu có thế. Linh hồn chàng cất vó tôm cũng thay đổi cách xưng hô. Tự dưng chàng thấy cảm mến linh hồn già muôn tuổi. Chàng ngửa đầu lên như muốn được nghe thêm nữa. - Thì ta cứ dặn không thừa. Con người hay dựa vào sức khỏe để ức hiếp nhau. Con người hay dựa vào thế mạnh để đè nén nhau. Ta thương ngươi côi cút nên nhắc người cẩn trọng. Ngươi đừng để vật chất mua chuộc tâm hồn mình, cho dù ta biết vật chất nó quan trọng như thế nào với con người. Có nhiều cách để chết lắm. Người chết đi mới sẽ thành ma. - Con vẫn không hiểu. - Ta hỏi thật nhé. Giờ ngươi còn sợ ma không? - Con chỉ thấy lạnh ghê gớm. - Ta cũng thấy lạnh. Sao con người cứ nói sợ ma cho dù con người chẳng khi nào nhìn được ra ma? Sao con người lại cứ cho rằng đã là ma thì xấu? - Con chịu - Bọn ta là ma nên bọn ta thấy được con người. Thấy được tâm địa của con người mà chẳng tài nào ngăn cản được họ.
- - Thực ra con người còn "ma" hơn cả ma. Ta già rồi bởi vậy ta cũng biết nhiều. Con người không thấy ma nhưng lại đem ma ra để hù dọa nhau. Con có biết con người "ma" như thế nào không? - Con lại chịu. - Ta nói con nghe nhé. "Ma" của con người có nhiều loại. Chẳng hạn như "ma cô", loại ma này là ghê gớm nhất bởi nó thường giở những trò bẩn thỉu để diệt nhau. "Ma xó" chẳng hạn, loại ma này lọ mọ tìm cách bới móc nhau. Rồi "ma bùn" nữa, đây là thứ ma thường tìm cách làm vẩy đục những gì lẽ ra nó phải trong sáng. Còn "ma mãnh", một kiểu ma gian dối ăn người. Nhiều ma lắm con không biết hết đâu. Ma trong con người. Ma ở khắp nơi. Nó cứ vật vờ mà vô tình bêu xấu bọn ta. Con thấy ta thế nào. - Giờ con thấy nhạt nhòa lắm. - Vậy là "con người" trong ngươi vẫn còn..... Linh hồn già hình như đã thấm mệt. Lão nói như sẽ chẳng bao giờ được nói nữa vậy? Toàn thân của lão cũng bắt đầu rữa ra, chảy sườn sượt. Giọng nói của linh hồn già muôn tuổi cũng đã bắt đầu nhạt nhòa. Linh hồn chàng cất vó tôm hiểu rằng ma đâu chỉ có biết đùa. Tận trong tâm khảm chàng cất vó tôm hiểu rằng ở một nơi xa thẳm nào đó vẫn có những hồn ma tìm cách che chở cho con người. - Mệnh của ngươi chưa thể đoạn tuyệt được với trần gian. Ngươi cần phải trở về để làm việc nghĩa hiệp.... Thôi sắp sáng rồi. Bọn ta luôn sợ ánh sáng. Nhà ngươi về đi. Từ phía làng Chanh một tiếng gà gáy báo hiệu sang canh dõng dạc cất lên. Linh hồn chàng cất vó tôm bị những ngón tay cóc cáy của linh hồn già đẩy rất mạnh. Chàng thấy đau nhói khắp nơi như vừa bị gai đâm. Chàng quay sang nhìn suốt lượt. Trên những cành trứng cá, trên những cành cà dại mọc lúp xúp trong nghĩa trang những linh hồn đang treo ngược mình bỗng rơi lả xuống. Giống hệt những con sứa nước đang luồn qua từng kẽ ngón tay để trở về với biển. Trong chốc lát những bóng ma vật vờ giữa bãi tha ma làng Chanh tan và loãng vào không gian như làn khói mảnh.
- Gió sớm đang lùa tới, gió bắt đầu làm ấm lại mặt đất. Những người cứng cỏi nhất làng Chanh sớm ấy từ trong làng trông ra nhìn loáng thoáng thấy một bóng người đang lồm cồm bò dậy giữa bãi tha ma.
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn