PHẦN HAI: KATE COSTELLO<br />
<br />
Chương 28: Tom<br />
Lúc đó là bốn giờ mười lăm sáng. Trong ánh trăng, phố Main vắng vẻ của East Hamptons<br />
trông gần như vô hại. Trong tầm nhìn, chiếc ôtô duy nhất là một chiếc Subaru màu trắng<br />
rất oách đỗ trước cửa rạp chiếu bóng xinh đẹp thời những năm 50.<br />
Lúc Clarence từ từ xuyên qua thành phố, đèn chiếc Subaru bật sáng và lao xuống đường.<br />
Chúng tôi đi theo đến đồn cảnh sát bé tí, và khi chúng tôi tới nơi, chiếc Subaru đã đỗ đằng<br />
trước.<br />
Thấp, rắn chắc và kiên quyết, Lenny Levitt đứng cạnh xe, chiếc máy ảnh Nikkon quàng<br />
qua cổ, một chiếc nữa đặt chắc trên giá ba chân.<br />
Tôi nhảy khỏi xe Clarence và đọc cho Levitt lời tuyên bố vắn tắt tôi đã thảo trong chuyến<br />
xe từ thành phố New York.<br />
- Dante Halleyville và Michael Walker, - tôi nói chậm rãi, đủ cho anh kịp ghi vào sổ tay, tuyệt đối không liên quan đến các vụ giết Eric Feifer, Patrick Roche và Robert Walco.<br />
Dante Halleyville là một chàng trai ưu tú, không có tiền sự hoặc bất cứ lý do gì để dính<br />
dáng đến các tội ác này.<br />
- Còn Walker đâu? - Levitt hỏi.<br />
- Ngày mai Walco sẽ trình diện. Lúc này không bình luận gì hơn.<br />
- Vì sao họ bỏ trốn?<br />
- Tôi vừa nói rồi, Len? Giờ bắt đầu chụp đi. Đây là cơ hội của cậu để rút khỏi mục Thể<br />
thao.<br />
Tôi gọi Lenny vì lý do thông tấn. Những tờ báo khổ nhỏ và cảnh sát thích hình ảnh nghi<br />
phạm da đen bị còng tay, dẫn qua hai hàng người hung hãn và bị tống vào xe tuần tra.<br />
Nhưng sáng nay họ sẽ không có thứ đó.<br />
Hình ảnh Lenny chụp thanh thản hơn nhiều, gần như nên thơ: một thiếu niên khiếp đảm và<br />
người bà bé nhỏ khoác tay nhau tiến vào cửa đồn cảnh sát của một thành phố nhỏ. Lá cờ<br />
Mỹ rập rờn trong ánh trăng. Không một bóng cảnh sát trong tầm nhìn.<br />
<br />
Chụp xong, Levitt cuộn phim như đã thỏa thuận, còn Clarence và tôi bắt kịp Dante và bà<br />
Marie lúc họ ngập ngừng bước vào đồn East Hampton. Trung úy Marty Diallo đang ở sau<br />
bàn. Mắt anh ta nhắm nghiền, miệng há to, và lúc cửa đóng lại sau chúng tôi, anh ta suýt<br />
ngã khỏi ghế.<br />
- Marty, - tôi nói và nhắc lại câu này, - Dante Halleyville đến đây để khai báo.<br />
- Chẳng có ai ở đây hết, - Diallo vừa nói vừa lau rử mắt và rút súng ra. - Tôi phải làm cái<br />
quái gì đây?<br />
- Đây là một việc tốt lành, Marty. Chúng tôi sẽ ngồi đây trong lúc anh gọi vài cú điện<br />
thoại. Dante tự đến khai báo. Hãy hạ súng xuống.<br />
- Bây giờ mới bốn giờ sáng, Dunleavy. Anh không thể đợi thêm vài giờ nữa sao?<br />
- Lẽ tất nhiên là chúng tôi không thể. Hãy cầm điện thoại lên đi.<br />
Marty nhìn tôi với vẻ lạ lùng, vừa bối rối vừa coi thường, và chúng tôi lờ mờ hiểu vì sao<br />
Dante nhất quyết muốn tôi đi cùng cậu ta.<br />
- Tôi không hiểu tại sao anh lại ở đây với cái thằng ôn con rác rưởi này, - cuối cùng, Diallo<br />
nói.<br />
Rồi anh ta đấm mạnh vào mặt Dante.<br />
<br />
Chương 29: Dante<br />
Viên trung úy sau bàn vừa thức giấc, một vẻ khá kinh hoàng và giận dữ hiện lên trên bộ<br />
mặt đần độn của anh ta, anh ta rút súng và nhảy phắt khỏi ghế, như thể cho rằng bốn<br />
chúng tôi sắp lao vào hoặc móc ví anh ta vậy. Mũi súng chĩa thẳng vào tôi, nhưng mọi<br />
người đều giơ tay lên trong không khí, kể cả bà ngoại tôi.<br />
Giống y như trên sân bóng ở dinh cơ Smitty Wilson, Tom là người duy nhất đủ bình tĩnh<br />
để nói:<br />
- Đây là một việc nhảm nhí, Marty, - anh nói. - Dante chỉ đến tường trình thôi. Hãy hạ<br />
súng xuống.<br />
Nhưng viên cảnh sát không nói một lời và không rời mắt khỏi tôi.<br />
Tôi đã quen với việc người ta xua đuổi tôi. Với những người lạ da trắng, đấy là phổ biến,<br />
tôi gần như không coi là bị xúc phạm. Nhưng với Diallo - tôi có thể đọc tên anh ta trên thẻ<br />
- tôi có thể ngửi thấy mùi sợ hãi, bàn tay cầm súng, ngón tay đặt lên cò, vung vẩy trong<br />
không khí, còn tay kia dò dẫm tìm cái còng trên thắt lưng, không ra vẻ thành thạo. Vì ích<br />
lợi của mọi người, tôi chìa tay ra cho còng, ngay cả khi cái còng quá nhỏ làm tôi đau, tôi<br />
cũng không nói một lời.<br />
Còng tôi xong, Diallo hầu như vẫn bồn chồn và không tự tin. Anh ta bảo tôi bị bắt vì bị<br />
nghi giết người, rồi anh ta đọc quyền của tôi. Giống như nguyền rủa tôi vậy, chỉ là những<br />
từ khác và mỗi lần ngừng lại, dường như tôi nghe thấy thằng mọi đen.<br />
- Anh có quyền giữ im lặng (ngừng). Mỗi lời anh nói (ngừng) có thể dùng để chống lại<br />
anh. Hiểu chưa (ngừng)? - Rồi anh ta kéo tuột tôi tới cửa vào bên trong, rất thô bạo.<br />
- Anh đưa cháu tôi đi đâu? - Bà Marie hỏi, và tôi biết bà nổi giận không kém Diallo.<br />
- Marty, để tôi đợi cùng Dante cho đến khi cảnh sát điều tra tới, - Tom Dunleavy nói. Cậu ấy chỉ là một đứa trẻ.<br />
Không nói thêm lời nào, Diallo đẩy tôi qua phòng làm việc phía sau lèn chật bàn ghế rồi<br />
xuống một hành lang ngắn, hẹp cho đến lúc chúng tôi dừng lại trước ba phòng giam bỏ<br />
trống, sơn màu xanh.<br />
<br />
Anh ta đẩy tôi vào phòng giữa và đóng sầm cửa, tiếng đóng cửa là âm thanh tệ hại nhất tôi<br />
từng nghe.<br />
- Còn cái này? - Tôi hỏi và giơ cổ tay bị còng. - Chúng làm tôi khá đau.<br />
- Quen với nó đi.<br />
<br />