intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Lưu Tinh Hồ Điệp Kiếm - Cổ Long

Chia sẻ: Hồ Diễm | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:470

92
lượt xem
21
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

"Hắn là một sát thủ chuyên nghiệp, và còn là tay sát thủ đệ nhất trong tổ chức. Bởi vậy hắn đã được giao nhiệm vụ ám sát Lão Bá, một kiêu hùng khét tiếng trên giang hồ. Thế nhưng số mệnh đưa đẩy, hắn lại yêu một người mà hắn không nên yêu, con gái của Lão Bá. Oái ăm thay, hắn lại không biết lai lịch người hắn yêu. Nhát kiếm được phóng ra, và kết quả là ... Cuộc tranh chấp giữa Thập Nhị Phi Bằng Bang và Lão Bá đã làm chấn động giang hồ. Bại thì...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Lưu Tinh Hồ Điệp Kiếm - Cổ Long

  1. Lƣu Tinh Hồ Điệp Kiếm Cổ Long Cổ Long Lƣu Tinh Hồ Điệp Kiếm Chào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di động Nguồn: http://vnthuquan.net/ Tạo ebook: Nguyễn Kim Vỹ. MỤC LỤC Hồi 1 Hồi 2 Hồi 3 Hồi 4 Hồi 5 Hồi 6 Hồi 7 Hồi 8 Hồi 9 Hồi 10 Hồi 11 Hồi 12 Hồi 13 Hồi 14 Hồi 15 Hồi 16 Hồi 17 Hồi 18 Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  2. Lƣu Tinh Hồ Điệp Kiếm Cổ Long Hồi 19 Hồi 20 Hồi 21 Hồi 22 Hồi 23 Hồi 24 Hồi 25 Hồi 26 Hồi 27 Hồi 28 Hồi 29 Hồi 30 Hồi 31 Hồi 32 Cổ Long Lƣu Tinh Hồ Điệp Kiếm Đánh máy: Các cao thủ nhạn môn quan Hồi 1 Tổ chức sát thủ Chỉ là một vệt lƣu tinh, tuy ngắn ngủi nhƣng trên bầu trời có ví sao nào chói lọi, huy hoàng bằng nó? Khi xuất hiện lƣu tinh thí cả những ví tinh tú đƣợc coi là vĩnh hằng bất biến cũng bị lu mờ. Cuộc sống của loài hồ điệp tuy ngắn ngủi. Nhƣng cuộc đời của mọi loài hoa, cho dù lộng lẫy nhất so với nó còn ngắn ngủi hơn. Hơn nữa, nó vĩnh viễn chỉ sống dƣới trời xuân ngát hƣơng. Nó đẹp đến sặc sỡ. Nó tự do. Nó chỉ chuyên có một việc ghẹo hoa hút mật. Cuộc đời nó tuy ngắn ngủi nhƣng huy hoàng. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  3. Lƣu Tinh Hồ Điệp Kiếm Cổ Long Chỉ có kiếm mới có thể so sánh với sự vĩnh hằng. Tình mạng và niềm vinh quang của kiếm khách là phụ thuộc vào thanh kiếm trong tay ngƣời đó. Nhƣng giá nhƣ kiếm cũng có tính thí biết đâu niềm vinh quang của nó cũng trở nên ngắn ngủi nhƣ vệt sao băng thôi? Khi vệt lƣu tinh vạch một đƣờng sáng chói thí hắn đang nằm trên một khối thanh thạch. Hắn vẫn còn cuồng loạn, say khƣớt. Và hắn còn mắc thêm nhiều thói hƣ khác nữa.... Hắn là ai? Hắn là một kẻ giết ngƣời chuyên nghiệp. Nhƣng chỉ cần có sao băng xuất hiện là hắn lập tức chú mục lên bầu trời, rất ìt khi bỏ qua. Hắn thƣờng nằm trên phiến đá này. Chỉ cần lƣu tinh toa? sáng là hắn lập tức tập trung thần lực vào vệt sáng huy hoàng ấy, bởi ví hầu nhƣ đó là nguồn hoan lạc lớn lao nhất trong đời hắn. Hắn không muốn ví bất cứ lý do nào mà bỏ lỡ mất cơ hội ngắm ví sao sa, chỉ ví cuộc đời hắn có rất ìt nguồn hoan lạc nào khác. Có khi hắn muốn chộp lấy ví sao đang rơi, đƣơng nhiên đó là chuyện rất lâu rồi.... Nay những ảo tƣởng đó không còn nữa. Đối với hạng ngƣời đó, ảo tƣởng không chỉ đáng cƣời mà còn đáng hổ nhục. Đó cũng là chỗ gần nhất của nghín vạn vệt lƣu tinh trên đời! Ngôi nhà lá nhỏ dƣới chân núi vẫn sáng ánh đèn. Những trận gió thổi qua mang theo tiếng cƣời hoan lạc, tiếng chạm ly từ ngôi nhà tới tận phiến đá trên đỉnh núi mà hắn đang nằm. Đó là nhà của hắn, rƣợu của hắn. Và có cả nữ nhân của hắn. Nhƣng hắn không muốn về nhà. Hắn thà nằm một mính cô đơn trên phiến đá. Aùnh sáng huy hoàng của ví sao sa tắt hẳn trên nền trời. Tiếng nƣớc chảy róc rách ngay bên dƣới phiến đá mà hắn đang nằm. Lúc này hắn không cuồng loạn nữa. Cần phải lạnh lùng, thậm chì bắt mính phải lạnh lùng. Bởi ví trƣớc khi giết ngƣời buộc phải lạnh lùng và tàn nhẫn. Bây giờ là lúc hắn cần phải sát nhân. Không phải do hắn thìch giết ngƣời. Mỗi khi mũi kiếm của hắn đâm thủng vào tim ngƣời khác là máu tƣơi phun lên, hắn hoàn toàn không khoái trá khi chứng kiến phút hấp hối của nạn nhân mính nhƣ một số đồng nghiệp của hắn mà chỉ thấy thống khổ. Nhƣng dù nỗi thống khổ có sâu sắc bao nhiêu, cƣờng liệt bao nhiêu cũng phải cố chịu đựng. Bởi ví hắn không thể không giết ngƣời. Nếu không giết ngƣời thí hắn phải chết! Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  4. Lƣu Tinh Hồ Điệp Kiếm Cổ Long Nhiều khi ngƣời ta sống không phải để hƣởng thụ niềm khoái lạc mà để gánh chịu đau khổ, bởi ví có lúc sống là một thứ trách nhiệm không thể trốn tránh. Hắn bắt đầu nhớ lại lần đầu tiên mính giết ngƣời. Lạc Dƣơng là một thành lớn. Ở Lạc Dƣơng có đủ mọi hạng ngƣời. Có anh hùng hào kiệt, có tao nhân mặc khách, có đại gia hào phú, có cả hạng bần cùng.... Lại còn có hai vị bang chủ của hai bang phái lớn và ba vị chƣởng môn nhân của ba đại môn phái. Nhƣng vô luận là ai, nếu đã ở trong thành Lạc Dƣơng thí uy danh không sánh nổi với một vị là Kim Thƣơng Lý, kể cả tài sản và thế lực. Kim Thƣơng Lý chình là nạn nhân đầu tiên trong sự nghiệp sát nhân của hắn. Tài sản và thế lực của Kim Thƣơng Lý không phải ở trên trời rơi xuống, ví thế hắn có rất nhiều cừu nhân, nhiều đến nỗi chình Kim Thƣơng Lý cũng không nhớ rõ. Thế nhƣng xƣa nay không ngƣời nào vọng tƣởng giết Kim Thƣơng Lý, thậm chì không ai dám nghĩ tới việc này. Thủ hạ của Kim Thƣơng Lý gồm Tứ Đại Kim Cƣơng, ba mƣơi thái bảo, võ công mỗi ngƣời đều thuộc hàng đệ nhất trên giang hồ. Ngoài ra còn có hai tên lực sĩ mính cao tám thƣớc luôn mang kim thƣơng hộ vệ bên mính, không bao giờ rời chủ nhân một bƣớc. Kim Thƣơng Lý thƣờng xuyên bận một bộ Kim tơ giáp đao kiếm đâm không thủng đƣợc. Bởi thế ngƣời khác muốn tiếp cận đƣợc Kim Thƣơng Lý là một điều vọng tƣởng, chứ đừng nói đến việc giết hắn. Giả nhƣ có ngƣời võ công cao cƣờng muốn giết hắn thí trƣớc hết phải đột phá bảy trạm canh phòng bì mật mới vào đƣợc Kim Thƣơng Bảo, sau đó phải đánh lùi và tiêu diệt lực lƣợng bảo vệ xung quanh bảo và Tứ Đại Kim Cƣơng, ba mƣơi tên thái bảo võ công thuộc hàng nhất lƣu cao thủ võ lâm, đánh gục hai tên lực sĩ sao cho Kim Thƣơng Lý đừng chạy mất, rồi mới dùng thƣơng kiếm đâm trúng vào yết hầu đối phƣơng, tuyệt đối không thể đâm vào chỗ khác, thậm chì không thể đâm sai lệch nửa phân, bởi ví vĩnh viễn không bao giờ còn có cơ hội thứ hai. Không có ai nghĩ đến chuyện làm việc đó. Và không ai đủ khả năng làm chuyện ấy. Hắn tốn mất nửa tháng để tím hiểu thói quen, sở thìch và nếp sinh hoạt của Kim Thƣơng Lý và bọn tùy tùng, đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất. Lại mất thêm một tháng để tiềm phục vào Kim Thƣơng Bảo, xin làm một chân xách nƣớc trong nhà bếp của bảo. Cuối cùng còn mất thêm nửa tháng để chờ cơ hội. Đó chẳng phải là việc dễ dàng. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  5. Lƣu Tinh Hồ Điệp Kiếm Cổ Long Kim Thƣơng Lý nhƣ một thiếu nữ trinh tiết khó tình, không để cho bất cứ ai có cơ hội tiếp cận mính, thậm chì cả khi rửa mặt, vệ sinh hoặc tiểu tiện cũng có ngƣời canh giữ. Nhƣng chỉ cần kiên nhẫn thí cơ hội sớm muộn gí rồi cũng có lúc đến. Cũng nhƣ thiếu nữ trinh tiết dù gín giữ bao nhiêu cũng không thể vĩnh viễn là gái trinh, ví đến lúc phải làm mẹ.... Vào cái hôm định mệnh đó, một cơn gió nổi lên làm cuốn đi chiếc mũ trên đầu Kim Thƣơng Lý. Hai tên lực sĩ tùy tùng vội vã chạy theo nhặt. Kim Thƣơng Lý cũng đƣa mắt nhín theo. Trong giây lát ngắn ngủi đó mọi ngƣời quên mất sự cảnh giác. Đúng hơn là không ai lƣu tâm tới, ví cho rằng trên đời không còn ai lợi dụng đƣợc giây lát ngắn ngủi nhƣ vậy. Mạnh Tinh Hồn lao tới nhƣ ánh chớp đâm vào một kiếm. Chỉ một kiếm! Mũi kiếm đâm trúng vào huyết quản Kim Thƣơng Lý xuyên suốt ra phìa sau rồi mới đƣợc rút ra lập tức. Kim Thƣơng Lý ngã ngƣời, một vòi máu phụt lên trời. Khi vòi máu bắt đầu tán ra rơi xuống thí Mạnh Tinh Hồn đã chạy khỏi hiện trƣờng tới mƣời trƣợng. Không ai có thể hính dung đƣợc tốc độ, thân pháp của hắn lúc xuất hiện và lúc rút lui, cũng nhƣ không ai tƣởng tƣợng nổi động tác rút kiếm và đâm vào cổ họng Kim Thƣơng Lý thần tốc đến thế nào! Ngƣời ta kể lại rằng cho đến lúc nhập quan, đôi mắt của Kim Thƣơng Lý vẫn còn mở to ngơ ngác. Đến lúc chết hắn vẫn không sao tin đƣợc có ngƣời dám giết và giết đƣợc hắn! Cái chết của Kim Thƣơng Lý lập tức làm chấn động thiên hạ, nhƣng vẫn chƣa ai nói đến cái tên Mạnh Tinh Hồn. Bởi ví không ai biết ngƣời nào đã hạ độc thủ. Có ngƣời phát thệ rằng sẽ tím hung thủ để báo thù cho Kim Thƣơng Lý. Lại có ngƣời phát thệ sẽ tím đƣợc vị cứu tinh để quỳ trƣớc mặt ngƣời đó cảm tạ việc đã ví giang hồ mà trừ hại. Còn có một số thiếu niên kiếm khách muốn thành danh định tím kẻ sát hại Kim Thƣơng Lý để phân cao hạ. Nhƣng Mạnh Tinh Hồn hoàn toàn không lƣu tâm đến chuyện đó. Giết ngƣời xong, hắn chạy về ngôi nhà tranh cô độc giữa rừng nằm trong góc nhà mà khóc và nôn mửa. Bây giờ hắn không còn khóc nữa ví hính nhƣ tuyến lệ đã khô, nhƣng sau mỗi lần giết ngƣời, lúc trở Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  6. Lƣu Tinh Hồ Điệp Kiếm Cổ Long về nhín thấy vết máu trên lƣỡi kiếm, hắn vẫn nhớ lần đầu vùi mính ở xó nhà mà khóc và nôn mửa. Trƣớc khi giết ngƣời, hắn hết sức lạnh lùng. Nhƣng giết ngƣời xong, hắn không đủ sức khống chế bản thân. Hắn buộc phải say khƣớt, phải cuồng loạn, phải tím nguồn hoan lạc rẻ rúng nữa, là kỹ nữ để quên đi tội ác, mặc dù biết rằng không thể quên đƣợc. Bởi thế hắn tiếp tục say sƣa, tiếp tục cuồng loạn và tiếp tục tím đến thanh lâu. Còn bây giờ là lúc phải tiếp tục giết ngƣời. Đó là khi hắn một mính nằm trên phiến thanh thạch nhín lƣu tinh, không nghĩ đến bất cứ điều gí khác. Hắn không thể nghĩ, cũng không dám nghĩ, chỉ cố sức trở thành kẻ lạnh tanh khát máu, giống nhƣ đã giết bất cứ ngƣời nào trƣớc đây. Ngƣời mà hắn sắp giết không hề quen biết, không có ân oán gí, thậm chì chƣa từng gặp. Ngƣời đó chết hay sống đối với hắn chẳng có quan hệ gí, thế nhƣng bây giờ hắn cần phải giết ngƣời đó. Chỉ ví Cao lão đại muốn hắn làm nhƣ vậy. Lần đầu tiên gặp Cao lão đại khi hắn mới sáu tuổi. Lúc đó đã ba ngày hắn chƣa đƣợc ăn uống gí, đói lả nằm bên lề đƣờng, gần nhƣ mất hết tri giác. Đối với một hài tử mới sáu tuổi, ba ngày không có gí vào bụng còn đáng sợ hơn cái chết. Và quả thật hắn chỉ biết nằm chờ chết. Một hài tử sáu tuổi đã biết cảm nhận đến cái chết, thật là một chuyện hoàn toàn khác thƣờng. Nhƣng phải chịu đói đến đầu váng, mắt hoa, mất hết tri giác thí có lẽ đƣợc chết còn hơn. Tuy vậy hắn vẫn không chết. Bởi ví đã có ngƣời giang tay cứu, cho hắn một chiếc bánh bao. Ngƣời đó là Cao lão đại. Chỉ là một chiếc bánh bao vừa cứng vừa nguội lạnh. Khi hắn cầm lấy chiếc bánh bằng bàn tay khẳng khiu run rẩy, nƣớc mắt bỗng dƣng trào ra ƣớt đẫm cả chiếc bánh, cổ họng nhƣ nghẹn lại. Không bao giờ hắn quên đƣợc giây phút đó, không bao giờ quên đƣợc ân đức của Cao lão đại. Bây giờ bàn tay đó không chỉ chía ra cho hắn chiếc bánh bao vừa khô cứng vừa lạnh mà cho cơm trắng rƣợu ngon, lụa là gấm vóc, vàng bạc.... hắn muốn có bao nhiêu, Cao lão đại đáp ứng bấy nhiêu. Nhƣng đôi khi bàn tay đó chía ra cho hắn một mảnh giấy nhỏ chỉ vẻn vẹn vài dòng chữ ghi tên ngƣời, địa điểm nào đó và thời hạn. Hắn gọi mảnh giấy đó là Thôi Lệnh Phù với một ngƣời xấu số. Tô Châu. Tôn Ngọc Bá. Bốn tháng. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  7. Lƣu Tinh Hồ Điệp Kiếm Cổ Long Đó là một trong những Thôi Lệnh Phù. Và lệnh phù mới nhất cho Mạnh Tinh Hồn. Bốn tháng, đó là thời hạn mà Tôn Ngọc Bá phải chết. Sau khi giết Kim Thƣơng Lý, chƣa bao giờ Mạnh Tinh Hồn phải cần tới thời hạn hai tháng để giết ngƣời. Ngay cả vụ giết vị chƣởng môn nhân đời thứ bảy của Điểm Thƣơng phái là Thiên Nam Kiếm Khách hắn chỉ cần bốn mƣơi mốt ngày để hoàn thành nhiệm vụ. Cái đó chƣa hẳn chỉ nhờ kiếm thuật tinh diệt và thần tốc, bản lĩnh kinh nhân mà còn có trái tim lạnh lùng và tàn nhẫn. Thế mà lần này kỳ hạn trong Thôi Lệnh Phù tới bốn tháng. Chỉ riêng điều này đã nói rõ Tôn Ngọc Bá là nhân vật thế nào, và để giết ngƣời đó cần phải tốn rất nhiều tâm lực. Tất nhiên có cả khó khăn và nguy hiểm nữa. Mạnh Tinh Hồn không lƣu tâm đến cái tên Tôn Ngọc Bá. Sự thực, ngƣời trong giang hồ không biết đến cái tên Tôn Ngọc Bá cũng giống nhƣ tìn đồ Phật gia không biết đến Đức Phật Nhƣ Lai. Trong tâm mục của ngƣời trong giang hồ, Tôn Ngọc Bá không chỉ là Đức Phật Nhƣ Lai mà còn là Phật Sống Hoạt Diêm La. Khi hành thiện, ông có thể túc trực suốt ba ngày đêm bên giƣờng bệnh của một hài nhi thập tử nhất sinh không quen biết. Nhƣng khi tức giận, ông ta cũng có thể trong ba ngày mà san một trái núi thành bính địa. Nhƣng cái tên hiển hách đó chẳng có ý nghĩa gí đối với Mạnh Tinh Hồn, cũng giống những tên khác trong Thôi Lệnh Phù. Hắn tƣởng tƣợng ra hính ảnh khi hắn đâm phập thanh kiếm vào tim đối phƣơng, đồng thời cũng tƣởng tƣợng cảnh Tôn Ngọc Bá đâm kiếm vào tim mính. Nếu không phải Tôn Ngọc Bá thí tất hắn phải chết. Không còn sự lựa chọn nào khác. Thế nhƣng dù là ai chết, Mạnh Tinh Hồn cũng không bận tâm. Phƣơng đông đã ửng hồng, trời sắp sáng. Núi rừng phủ một lớp sƣơng bàng bạc nhƣ sữa, theo gió tan dần.... Có lẽ kiếp ngƣời cũng chỉ nhƣ làn sƣơng dễ dàng tan đi cùng nắng mai và gió sớm. Mạnh Tinh Hồn chậm chạp đứng lên, lững thững đi xuống núi. Ngôi nhà nhỏ ở chân núi nằm cạnh khu rừng phong, ánh bính minh yếu ớt chiếu lên những khung cửa sổ. Ngôi nhà vẫn đang chím trong cảnh đê mê. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  8. Lƣu Tinh Hồ Điệp Kiếm Cổ Long Mạnh Tinh Hồn đẩy cửa bƣớc vào. Trong phòng lộn xộn không sao tƣởng tƣợng đƣợc, trên bàn ngổn ngang chén bát và bính rƣợu, nồng nặc mùi uế khì. Chỉ có một ngọn đèn leo lét vừa đủ nhận ra bốn năm hính nhân loã thể. Mạnh Tinh Hồn chƣa kịp định thần thí một thiếu nữ đã lao tới ôm chặt lấy cổ hắn reo lên: - Tƣớng công đi đâu thế? Báo hại chúng tôi uống rƣợu cũng nuốt không trôi! Thân thể trần trụi đầy hƣơng sắc và sự khêu gợi áp sát vào ngƣời Mạnh Tinh Hồn nhƣng hính nhƣ hắn không còn cảm giác gí, phũ phàng gạt phắt thiếu nữ ra, nói cộc lốc: - Cút! Chợt nghe giọng nam nhân vang lên gay gắt: - Ngƣơi bảo ai cút? Mạnh Tinh Hồn nhìu mày. Trên chiếc giƣờng độc nhất trong phòng, một nam nhân vừa đẩy nữ nhân cố bám vào mính, tay vừa chộp thanh đao, vừa nhổm ngƣời lên vừa hỏi. Đó là một thanh tử cƣơng đao sáng loáng, chỉ nhín những nét chạm khắc ở chuôi đao và ánh hàn quang tráng bạc pha màu tìm từ lƣỡi đao loé lên cũng biết đó là thứ binh khì hiếm thế. Mạnh Tinh Hồn bƣớc vào giữa phòng, nhín nam nhân hỏi: - Ngƣơi là ai? Nam nhân chợt vung đao múa lên một vòng, cƣời sằng sặc nói: - Bằng hữu! Ngƣơi say rồi! Ngay cả ta mà ngƣơi cũng quên.... Chình ngƣơi đã mời ta từ Tam Hoa Lâu tới đây. Ở đó chúng ta đã uống rƣợu với nhau mà! Ngƣơi nhất định mời ta đến đây.... và ta đã đến, tất cả đúng nhƣ lời ngƣơi đã nói trƣớc.... rƣợu ngon.... gái đẹp.... ta rất hài lòng! Nhƣng bỗng dƣng sao ngƣơi bảo chúng ta cút đi? Mạnh Tinh Hồn nghiến răng nói: - Cả ngƣơi cũng cút ngay! Nam nhân biến sắc ngồi thẳng dậy, vung đao lên hỏi: - Ngƣơi nói gí? Mạnh Tinh Hồn lạnh lùng nhắc lại: - Cút! Nam nhân chồm dậy hét lên: - Ngƣơi say khƣớt rồi! Cho dù không nhớ ta thí cũng đừng quên thanh Tử kim lỗ đao này! Tử kim lỗ đao đâu phải loại binh khì thông thƣờng? Không những nó có giá trị rất lớn đến nghín lạng hoàng kim mà còn với trọng lƣợng tới sáu bảy chục cân, chẳng phải ngƣời thƣờng có thể sử dụng đƣợc, chỉ có những cao thủ công lực phi thƣờng mới sử dụng nổi thanh đao đó. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  9. Lƣu Tinh Hồ Điệp Kiếm Cổ Long Nói cho thật chình xác thí giang hồ đƣơng đại chỉ có ba ngƣời dùng binh khì này. Nhƣng lúc này Mạnh Tinh Hồn không cần suy xét đến chi tiết vặt vãnh đó, chỉ lạnh lùng hỏi: - Ngƣơi từng dùng thanh đao này để giết ngƣời rồi chứ? Nam tử hán cƣời to đáp: - Đƣơng nhiên! Mạnh Tinh Hồn lại hỏi: - Ngƣơi đã giết bao nhiêu ngƣời? Hán tử ngẫm nghĩ giây lát rồi trả lời: - Hai mƣơi.... ba mƣơi.... hoặc nhiều hơn một chút. Ai mà nhớ hết đƣợc? Mạnh Tinh Hồn trừng mắt nhín đối phƣơng. Đƣơng nhiên hắn từng giết ngƣời, nhƣng chỉ ví bắt buộc, ngoài ý muốn của hắn. Mạnh Tinh Hồn không hiểu đƣợc trên đời có ngƣời lấy việc giết ngƣời làm thú vui, kể lại những chiến tìch sát nhân của mính với sự khoái trá nhƣ thế. Hắn căm ghét hạng ngƣời nhƣ vậy. Lẽ ra hắn lại giết ngƣời, nhƣng nam nhân đó chình do hắn mời tới đây. Mạnh Tinh Hồn quắc mắt quát: - Ra khỏi đây ngay, và đừng bao giờ tới đây nữa! Ngƣời kia giờ đã tỉnh hẳn rƣợu, nhảy xuống giƣờng cƣời nhạt nói: - Hôm nay không muốn giết ngƣời. Hơn nữa ta đã uống rƣợu của ngƣơi, dùng nữ nhân của ngƣơi.... Chợt Mạnh Tinh Hồn đâm bổ tới, khi tên kia chƣa kịp hiểu ra sự việc thí đã bị một chƣởng đánh vào mặt, cố sức nhổ ra cả búng răng lẫn máu! Chƣởng thứ hai đánh tới thí hắn không còn biết gí nữa.... Trong ngôi nhà tranh chẳng mấy chốc đã trở lại cảnh tĩnh lặng cố hữu của nó. Mấy nữ nhân chẳng mất nhiều thời gian để lẳng lặng chuồn khỏi nơi đáng sợ này. Tên hán tử bị đánh bật khỏi cửa chết giấc rồi chẳng bao lâu tỉnh lại, lấm lét nhín vào căn nhà nhỏ còn leo lét ánh đèn trong đó còn khật khƣỡng một sát tinh đáng sợ. Còn tên sát tinh này, tay cầm vò rƣợu thỉnh thoảng dốc vào miệng cho đến khi say khƣớt.... Tiếng bƣớc chân làm Mạnh Tinh Hồn mở choàng mắt. Không hiểu sao trong lúc này hắn không giống một ngƣời đi săn mà lại giống một con thú bị săn đuổi. Trƣớc mặt hắn là một nữ nhân chừng ba mƣơi tuổi, cố chống lại sự tàn phá của thời gian để giữ lại nét hƣơng sắc. Quả thật nữ nhân trông vẫn còn đẹp, thậm chì rất quyến rũ, mặc dù ở đuôi mắt nếu nhín kỹ đã có vết nhăn. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  10. Lƣu Tinh Hồ Điệp Kiếm Cổ Long Mạnh Tinh Hồn sực tỉnh nhổm ngƣời dậy, hỏi: - Thƣ thƣ đến giục ƣ? Nữ nhân cƣời đáp: - Ta chƣa bao giờ phải giục ngƣơi. Ví xƣa nay ngƣơi chƣa từng làm ta thất vọng! Mạnh Tinh Hồn lúng túng nói: - Nhƣng lần này.... Nữ nhân ngắt lời: - Lần này thí sao chứ? Mạnh Tinh Hồn trầm ngâm một lúc mới thốt lên đƣợc mấy tiếng: - Lần này tôi không đi nữa, đƣợc không? Nữ nhân nhín chăm vào mắt hắn nói: - Ví sao? Ngƣơi sợ Tôn Ngọc Bá ƣ? Mạnh Tinh Hồn không đáp, bởi ví hắn không biết phải trả lời thế nào, chỉ tự hỏi: Có thật ta sợ không? Rồi lập tức tự trả lời ngay: - Không! Mạnh Tinh Hồn không tự dối mính. Một con ngƣời không sợ chết thí còn sợ gí nữa? Chẳng qua hắn chán ghét, không còn hứng thú gí với việc giết ngƣời, chán ghét thấy cảnh thây rơi máu đổ, chán ghét cuộc sống chui rúc không đƣợc sống dƣới ánh thái dƣơng. Cũng nhƣ kiếp sống của gái thanh lâu. Hiện tại hắn chỉ có một con đƣờng trƣớc mặt để đi mà không có đƣờng lui.... Rất lâu, hắn mới trả lời: - Tôi không muốn đi! Khuôn mặt nữ nhân đang tƣơi cƣời bỗng biến thành băng giá, dằn giọng: - Không đƣợc! Ngƣơi buộc phải đi! Hính nhƣ nữ nhân thấy thái độ mính quá nghiêm khắc nên hạ giọng: - Ngƣơi cũng biết Thạch Quần hiện đang ở vùng Tây Bắc, còn Tiểu Hà vào kinh chƣa về. Hơn nữa việc này ngƣơi mới làm đƣợc ví ngoài ngƣơi ra, không ai đủ sức đối phó với Tôn Ngọc Bá. Mạnh Tinh Hồn hỏi: - Còn Diệp Tƣờng thí sao? Nữ nhân buông giọng khinh bỉ: - Diệp Tƣờng! Hắn bây giờ chỉ còn bƣớc đi dọn phân nữa mà thôi! Mạnh Tinh Hồn thắc mắc: Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  11. Lƣu Tinh Hồ Điệp Kiếm Cổ Long - Nhƣng trƣớc đây hắn đã làm.... Nữ nhân ngắt lời: - Đó chỉ là việc trƣớc kia.... Thị bỗng thở dài, thêm: - Ta đã cho hắn ba cơ hội. Không thể để hắn làm ta thất vọng thêm một lần nữa. Mạnh Tinh Hồn lạnh lùng nghe, vẻ mặt không lộ chút biểu cảm nào, ngoại trừ đôi mắt bên phải giật giật, đó là biểu hiện của hắn mỗi khi thƣơng tâm hoặc tức giận. Trong số bốn ngƣời đƣợc Cao lão đại nuôi dƣỡng từ bé là hắn, Thạch Quần, Tiểu Hà và Diệp Tƣờng thí chình Diệp Tƣờng là lãnh tụ của cả bọn họ, lớn tuổi nhất và cũng thông minh, kiên cƣờng nhất. Nữ nhân thở dài nói: - Đừng tranh luận nữa. Ta đã mỏi mệt lắm rồi. Ta biết ngƣơi cũng mỏi mệt, nhƣng cần phải sống.... Mạnh Tinh Hồn thầm nghĩ: - Thế này mà gọi là sống ƣ? Cứ tiếp tục nhƣ thế đến bao giờ? Nhƣng ghím ý nghĩ lại, khẽ nói: - Nếu đại ca nhất định muốn thế thí tôi sẽ đi.... Nữ nhân chợt nắm chặt bàn tay Mạnh Tinh Hồn, cảm động nói: - Ta biết ngƣơi không làm ta thất vọng mà! Bàn tay dịu mềm, ấm áp làm cho Mạnh Tinh Hồn thấy lòng thƣ thái đôi chút. Từ khi mới sáu tuổi, hắn thƣờng đƣợc bàn tay đó vỗ về, âu yếm và săn sóc cho tới lúc trƣởng thành. Thị là bằng hữu của hắn, là ngƣời chị cả đồng thời còn là ngƣời mẹ hiền của hắn. Cao lão đại hoàn toàn không phải đại ca mà là một đại thƣ, chình là ngƣời đang ở trƣớc mặt Mạnh Tinh Hồn đây. Cuộc sống của Mạnh Tinh Hồn có đƣợc chình từ chiếc bánh cứng và lạnh thị đem cho lúc hắn mới sáu tuổi, đói lả nằm bên đƣờng chờ chết. Đó là thời điểm chiến tranh khốc liệt, một chiếc bánh bao còn quý hơn mọi thứ vàng bạc. Nạn đói hoành hành, đi đâu cũng gặp ngƣời chết đói nằm la liệt bên đƣờng. Lúc đó việc một ngƣời chết đói không có gí kỳ quái, mà làm sao để sống đƣợc mới là chuyện phi thƣờng. Giữa lúc nạn đói tàn sát khắp nơi, một hài tử mới sáu tuổi không cha mẹ, không gia đính, không ngƣời thân thìch, hoàn toàn chỉ có hai bàn tay trắng mà vẫn cứ sống, chẳng những đó là quái sự mà có thể coi là kỳ tìch. Kỳ tìch ấy do Cao lão đại tạo nên. Thị không chỉ làm nên một, mà tới bốn kỳ tìch. Nghĩa là bốn hài tử theo về với thị, đƣợc cứu sống và nuôi dƣỡng, đứa nhỏ nhất mới năm tuổi, và Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  12. Lƣu Tinh Hồ Điệp Kiếm Cổ Long chình Cao lão đại lúc đó cũng chỉ là một nữ hài tử mƣời ba tuổi, không cha mẹ, không gia đính, không ngƣời thân thìch nhƣng bốn hài tử đƣợc thị ra tay cứu vớt. Để nuôi sống bốn hài tử và bản thân mính, thị đã phải làm tất cả mọi việc có thể và không thể. Thị đã trộm, cƣớp, lừa đảo, thậm chì bán mính. Khi chƣa tới mƣời bốn tuổi, thị bị một tên đồ phu dùng hai cân thịt để đổi lấy trinh tiết. Thị không bao giờ quên đƣợc bộ mặt nung nìch thịt và cái miệng nồng nặc hơi rƣợu áp chặt vào bộ mặt co rúm ví sợ hãi của mính. Mới mƣời lăm tuổi, thị tím đến tên đồ phu đó, dùng thanh đao dài ba thƣớc, đâm ngập vào cái miệng lần đầu tiên chạm vào đôi môi trinh trắng của mính. Bây giờ Cao lão đại không còn làm những việc tồi tệ ngày xƣa, không phải nhục nhã chắt bóp từng bát cơm miếng bánh để nuôi sống mính và bốn hài tử côi cút nữa. Bây giờ thị đã có tiền, rất nhiều tiền và vàng bạc, có nhiều thƣơng điếm trang viện, đầy tớ và đủ các loại bằng hữu. Thị giàu có, và bốn tên đệ đệ ngày xƣa không thiếu thốn bất cứ thứ gí. Cao lão đại có một cửa hiệu khá đặc biệt, không những bán các loại hàng hoá bính thƣờng mà còn bán cả mạng ngƣời. Cũng nhƣ hàng hoá, nhân mạng của mỗi ngƣời khác nhau thí giá tiền cũng khác nhau, tùy theo khách hàng định mua mạng ngƣời nào. Hiện tại, đó là nguồn thu nhập chình của Cao lão đại và bốn tên đệ đệ. Thị không những nhiều tiền mà trở nên sang trọng và quyền thế. Không ìt cao thủ võ lâm muốn kết bằng hữu với Cao lão đại, không ìt phú gia ví vài ngàn lạng bạc mà làm bất cứ điều gí thị muốn. Cuối thu. Rừng cây đang trụi lá. Áùnh dƣơng vừa lên, cảnh vật đẹp nhƣ vẽ. Trong phạm vi ba nghín dặm quanh đây, không nơi nào có đƣợc vẻ mỹ lệ nhƣ ở đính viện này. Đủ loại tao nhân mặc khách và lãng tử giang hồ từ mọi nơi đổ về đây thƣởng ngoạn và tím khoái lạc, nhƣ đàn ruồi ngửi thấy mùi huyết tanh mà bay tới. Ví thế mới có tên là Khoái Hoạt Lâm. Không những nơi đây phong cảnh đẹp mà còn có cao lâu mỹ tửu, đặc biệt là mỹ nhân, dù nằm mộng cũng không gặp đƣợc mỹ nhân vừa ý hơn. Chỉ cần khách hào phóng chịu nới hầu bao lớn ra một chút thí chẳng những có thể mua đƣợc cả chục mỹ nữ mà còn mua đƣợc tình mạng bất cứ ai mính muốn. Ví thế muốn tới đây phải có nhiều tiền. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  13. Lƣu Tinh Hồ Điệp Kiếm Cổ Long Cả Mạnh Tinh Hồn tới đây cũng phải có tiền. Không có ai ngoại lệ. Bởi ví chủ nhân của đính viện có tên là Khoái Hoạt Lâm chình là Cao lão đại Cao Ký Bính. Gần hai mƣơi năm lao khổ, bần hàn lƣu lãng khắp nơi và làm đủ nghề sinh nhai đã dạy cho thị một điều: Thân thìch cũng không bằng trong tay sẵn đồng tiền! Trận thế thƣợng phong không có gí trọng yếu bằng tiền bạc. Không có ai phản bác chân lý đó, ví chình Cao Ký Bính đã đúc rút đƣợc từ cuộc sống bần hàn và khổ nhục trƣớc đây, nỗi thống khổ còn thiết thực hơn, đau đớn hơn những vết dao cứa vào da thịt. Từ trong tịnh thất có một lão nhân ôm lƣng một thiếu nữ đi qua chiếc cầu nhỏ bắc ngang hồ thủy tạ, vẻ mặt đầy thỏa mãn, chắc rằng lão ta vừa đƣợc bạc. Ở đổ trƣờng cũng kịch liệt nhƣ đấu trƣờng, không chỉ sát phạt tiền nong mà nhiều khi lấy đi cả tình mạng của con ngƣời. Mạnh Tinh Hồn nhận ra lão nhân họ Tần, một tên trọc phú giàu có vào bậc nhất của Lạc Dƣơng thành. Niên kỷ lão ta đáng làm tổ phụ của thiếu nữ đi bên cạnh. Bất chợt Mạnh Tinh Hồn có ý nghĩ: - Ngƣời dám bỏ tiền ra mua tình mạng của Tôn Ngọc Bá không nhiều. Ngƣời đó là ai? Mua một mạng ngƣời đƣơng nhiên phải bỏ ra rất nhiều tiền. Muốn mua tình mạng Tôn Ngọc Bá lại càng phải gấp trăm lần ngƣời thƣờng, ngƣời có đủ khả năng nhƣ vậy ở Lạc Dƣơng này rất hãn hữu. Những lần trƣớc Mạnh Tinh Hồn hoàn toàn không chút băn khoăn gí tới vấn đề này, chẳng cần biết ai bỏ tiền thuê mính làm việc đó. Nhƣng đột nhiên bây giờ hắn lại nảy ra tình hiếu kỳ. Lão họ Tần quàng lƣng thiếu nữ qua khỏi cầu chợt dừng lại, vẻ mặt thỏa mãn trên mặt đột nhiên biến mất. Có một ngƣời đi về phìa lão. Ngƣời này thân thể rất cao lớn, bận trƣờng bào màu xanh nhạt, tóc đã hoa râm. Mạnh Tinh Hồn không thấy rõ mặt của ngƣời đó, chỉ thấy vẻ mặt khác thƣờng của lão nhân họ Tần. Tuy chỉ là một tên trọc phú nhƣng lão họ Tần có thế lực rất lớn, giao du bằng hữu cả với một số vị chƣởng môn nhân, nhƣng thấy ngƣời kia, sắc mặt bỗng lộ vẻ cung kình tránh sang bên nhƣờng đƣờng, đồng thời cúi mính hành lễ rất kình cẩn. Ngƣời kia chỉ gật đầu nói vài lời khách sáo rồi cứ thẳng ngƣời bƣớc đi. Mạnh Tinh Hồn cảm thấy kỳ quái muốn đến nhín xem ngƣời đó là ai nhƣng chợt nhớ rằng không thể. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  14. Lƣu Tinh Hồ Điệp Kiếm Cổ Long Ởû đây hắn không đƣợc phép tiếp xúc với bất cứ ai, không có họ, không có tên và tuyệt đối không để ngƣời khác nhận ra mính. Bởi ví Cao lão đại không muốn để ngƣời trên giang hồ biết rằng những ngƣời nhƣ Mạnh Tinh Hồn vẫn tồn tại. Mạnh Tinh Hồn chua chát nghĩ thầm mính giết ngƣời để sống, tất cũng ví giết mà chết. Đó là sinh nghề tử nghiệp. Nếu muốn kéo dài cuộc sống của mính thêm đôi chút thí không đƣợc có tính cảm, không đƣợc có bằng hữu, nói chung không thể sinh hoạt theo ý mính. Bởi ví tình mạng của hắn không tùy thuộc vào hắn. Mạnh Tinh Hồn chậm rãi bƣớc vào rừng. Hắn không bằng cả gốc cây ngọn cỏ, bởi ví cây cối ìt ra còn có cuộc sống riêng của nó, có thể vƣơn mính đứng thẳng toa? ra cành lá thế nào tùy thìch. Hắn tức giận lay động một thân cây. Đột nhiên từ trên cành cây một cánh tay ngƣời vƣơn xuống, chía ra một chén rƣợu. Và giọng nói khàn khàn: - Chắc rằng ngƣơi đang có tâm sự gí. Hãy uống một chén nào! Mạnh Tinh Hồn không ngẩng đầu lên, cầm lấy chén rƣợu. Hắn không cần ngẩng lên cũng biết ngƣời trên cây là ai, căn cứ vào giọng nói khàn khàn quen thuộc, thậm chì hắn còn nhận ra cả bàn tay bƣng chén rƣợu chía cho mính. Bàn tay rất lớn, chứng tỏ hắn cầm vật gí đều chắc. Đặc biệt khi cầm kiếm, không ai có thể đánh rơi kiếm trong tay hắn. Thế nhƣng bàn tay đó khá lâu không cầm kiếm nữa. Chình do bản thân hắn làm rơi kiếm của mính. Diệp Tƣờng giết ngƣời.... không bao giờ thất thủ.... Cao lão đại đã từng tin tƣởng hắn. Chình Diệp Tƣờng cũng đã tin vào bản thân mính. Còn bây giờ thậm chì bính rƣợu cũng cầm không chặt. Trên cánh tay có mấy vết thƣơng sâu hoắm, đó là vết tìch trong vụ giết ngƣời lần cuối cùng bị thất bại. Nạn nhân đó là Dƣơng Ngọc Lân, chẳng phải nhân vật ghê gớm gí. Tất cả những ngƣời bị Diệp Tƣờng giết trƣớc đây đều lợi hại hơn tên họ Dƣơng rất nhiều. Cao lão đại muốn Diệp Tƣờng giết ngƣời này chẳng qua với mục đìch củng cố lòng tin cho hắn, bởi ví hắn đã thất bại hai lần trƣớc đó. Thế mả cả lần này hắn cũng thất bại. Một đao của Dƣơng Ngọc Lân chỉ thiếu chút nữa đã chặt đứt lía cánh tay hắn. Từ đó về sau hắn không giết ngƣời nữa. Và cũng từ hôm đó ngày nào hắn cũng say khƣớt. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  15. Lƣu Tinh Hồ Điệp Kiếm Cổ Long Mạnh Tinh Hồn uống hết chén rƣợu, bất giác nhìu mày. Diệp Tƣờng nói: - Rƣợu đó không ngon. Ta biết ngƣơi không quen uống thứ rƣợu rẻ tiền nhƣ thế. Nhƣng dù dở bao nhiêu còn hơn không có. Hắn cƣời khùng khục nói thêm: - Cao lão đại cho ta uống thứ rƣợu đó cũng đã ƣu ái quá rồi. Thật tính đối với hạng ngƣời nhƣ ta bây giờ chỉ đáng uống nƣớc tiểu. Mạnh Tinh Hồn lặng thinh. Hắn không biết phải nói gí. Diệp Tƣờng tụt xuống nhín vào mắt Mạnh Tinh Hồn. Mạnh Tinh Hồn thầm lắc đầu, không ngờ Diệp Tƣờng thay đổi đến vậy. Trƣớc đây hắn rất anh tuấn và kiên nghị toát ra uy lực kinh nhân. Thế mà bây giờ cơ thịt nhão đi, tay thõng thƣợt vô lực, ánh mắt lờ đờ, bụng bắt đầu phí ra, cả giọng nói cũng trở nên khàn khàn nhƣ vịt đực. Diệp Tƣờng cầm cả bính rƣợu, ngửa cổ tu một hơi rồi nói: - Bây giờ chúng ta chẳng mấy khi đƣợc gặp nhau. Ta không trách ngƣơi không còn mặn mà với ta nhƣ trƣớc. Vậy cũng phải. Nếu không có ngƣơi thí ta chết bởi tay Dƣơng Ngọc Lân rồi.... Lần đó Cao lão đại phái Diệp Tƣờng đi giết Dƣơng Ngọc Lân, ví không tin nên bảo Mạnh Tinh Hồn đi theo, nhờ thế mà cứu đƣợc Diệp Tƣờng và hoàn thành nhiệm vụ. Diệp Tƣờng lại cƣời nói: - Thật ra lần đó ta đã phát hiện thấy ngƣơi đi theo, bởi thế.... Mạnh Tinh Hồn ngắt lời: - Lần đó lẽ ra ta không nên theo ngƣơi. - Ví sao? - Bởi ví việc đó chứng tỏ Cao lão đại không yên tâm về ngƣơi từ đó mà ngƣơi cũng mất đi sự tự tin. Nếu ta không đi, ngƣơi đã giết đƣợc Dƣơng Ngọc Lân. Diệp Tƣờng cƣời thê lƣơng nói: - Ngƣơi nói sai rồi. Trƣớc đó, khi đi giết Lôi lão tam, ta đã biết vĩnh viễn không bao giờ còn giết ngƣời đƣợc nữa. Lần giết Lôi lão tam là lần đầu tiên hắn thất thủ. Mạnh Tinh Hồn nói: - Lôi lão tam chỉ là một tên ác bá chuyên cho vay nặng lãi. Ngƣơi bính sinh rất ghét hạng ngƣời đó. Ta thấy lạ rằng ví sao lần đó ngƣơi không hạ thủ? Diệp Tƣờng cƣời khổ đáp: - Ta cũng không hiểu ví sao nữa, chỉ tự nhiên thấy mính vô cùng chán ghét đến nỗi không muốn làm Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  16. Lƣu Tinh Hồ Điệp Kiếm Cổ Long chuyện đó. Ngƣơi không bao giờ hiểu đƣợc cảm giác đó đâu. Hai chữ chán ghét chẳng khác gí mũi kim chọc vào tim Mạnh Tinh Hồn. Hồi lâu hắn mới thốt lên: - Ta hiểu! Diệp Tƣờng trố mắt: - Ngƣơi hiểu ƣ? - Phải! Ta đã giết mƣời một ngƣời. Diệp Tƣờng trầm ngâm hồi lâu rồi chợt hỏi: - Ngƣơi có biết ta đã giết bao nhiêu ngƣời không? Mạnh Tinh Hồn không biết. Trừ Cao lão đại ra, không ai biết điều đó, bởi ví hành động đƣợc tiến hành hết sức bì mật, không đƣợc phép tiết lộ cho bất cứ ai. Diệp Tƣờng nói: - Ta đã giết đúng ba mƣơi ngƣời, không hơn không kém. Hắn lại run run nâng bính rƣợu trong tay lên nhăn mặt uống một hơi, chậm rãi nói tiếp: - Sau này ngƣơi sẽ giết nhiều ngƣời nhƣ ta, thậm chì còn nhiều hơn. Ví ngƣơi buộc phải làm nhƣ thế. Nếu không sẽ có kết cục giống nhƣ ta. Mạnh Tinh Hồn vội lấy tay áo bƣng miệng, bất chợt hắn cảm thấy buồn nôn. Diệp Tƣờng chình là tấm gƣơng cho hắn, nhận ra bóng dáng của mính qua con ngƣời tàn tạ trƣớc mặt hắn bây giờ. Diệp Tƣờng nói tiếp: - Mỗi ngƣời đều có một số phận riêng. Hầu hết ngƣời ta chịu mặc cho số phận chi phối. Chỉ có rất ìt ngƣời chống lại, muốn thay đổi số phận của mính. Ta chỉ hận mính không thuộc số đó. Trong đôi mắt lờ đờ chợt loé lên một tia sáng, nói thêm: - Mặc dù ta đã có một cơ hội. Mạnh Tinh Hồn vội hỏi: - Ngƣơi đã có cơ hội? Diệp Tƣờng thở dài, ánh mắt xa xăm: - Có lần ta gặp một nữ nhân. Cô ấy nguyện từ bỏ tất cả để giúp ta, theo ta. Ta lẽ ra cũng nên vứt bỏ mọi thứ để theo nàng. Nếu thế chắc chắn bây giờ chúng ta đã sống tốt hơn. Và cho dù có chết cũng chết thanh thản hơn, có ý nghĩa hơn.... - Ví sao ngƣơi không làm thế? Diệp Tƣờng thu hồi mục quang, vẻ mặt ảm đạm nói: - Chỉ ví ta ngu muội và hèn nhát nên không dám. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  17. Lƣu Tinh Hồ Điệp Kiếm Cổ Long - Ta cho rằng không phải thế, chỉ là ngƣơi không đành.... Diệp Tƣờng ngắt lời: - Không đành ƣ? Thế mới càng thậm ngu! Ta hy vọng rằng ngƣơi sẽ không ngu ngốc nhƣ ta. Hắn chú mục nhín Mạnh Tinh Hồn, lúc lâu rồi lại nói: - Cơ hội nhƣ thế ngƣời ta chỉ gặp đƣợc một lần. Nếu để mất thí vĩnh viễn chẳng bao giờ tím lại đƣợc nữa. Và mỗi ngƣời trong đời chì ìt cũng có một cơ hội nhƣ vậy. Ta cầu mong ngƣơi khi gặp đƣợc cơ hội nhƣ thế thí đừng để qua mất. Tới đó, hắn quay đầu sang một bên ví không muốn Mạnh Tinh Hồn nhín thấy mắt mính rớm lệ. Hắn nói cầu mong cho Mạnh Tinh Hồn. Câu đó cũng có thể hắn muốn nói với bản thân mính. Có lẽ số phận hắn nhƣ thế là kết thúc. Hắn hy vọng Mạnh Tinh Hồn rút ra đƣợc điều gí qua tấm gƣơng của hắn. Mạnh Tinh Hồn lặng thinh. Trong lòng hắn có những điều không thể nói ra với ngƣời nào khác. Hắn tính nguyện chết ví Cao lão đại. Diệp Tƣờng chợt hỏi: - Ngƣơi đang có việc cần làm, đúng không? Mạnh Tinh Hồn gật đầu. Diệp Tƣờng hỏi tiếp: - Lần này ngƣơi phải giết ai? Mạnh Tinh Hồn đáp: - Tôn Ngọc Bá. Đó là điều bì mật. Nhƣng đối với Diệp Tƣờng, hắn không cần phải giữ bì mật đó. Diệp Tƣờng lùi lại một bƣớc, hƣớng ánh mắt đầy vẻ hoang mang nhín đối phƣơng hồi lâu mới hỏi: - Có phải Tôn Ngọc Bá ở Giang Nam không? Mạnh Tinh Hồn gật đầu, hỏi: - Ngƣơi biết hắn ƣ? - Phải. Ta đã từng gặp ngƣời đó. - Ngƣơi thấy hắn thuộc hạng ngƣời thế nào? Diệp Tƣờng trầm ngâm đáp: - Hắn thuộc hạng ngƣời.... không ai diễn tả đƣợc. Ta chỉ biết nhƣ vậy thôi. - Rõ hơn...., ngƣơi nghĩ thế nào? - Nếu là ta.... ta không bao giờ giết ngƣời đó. Mạnh Tinh Hồn im lặng hồi lâu, rồi đôi mắt chợt loé lên ánh hàn quang, hắn nói dằn từng chữ: Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  18. Lƣu Tinh Hồ Điệp Kiếm Cổ Long - Ta nhất định phải giết hắn! Hoồààiii Toổåå cchƣứùùcc ssaáùùtt tthuủûû hỉ là một vệt lƣu tinh, tuy ngắn ngủi nhƣng trên bầu trời có ví sao nào chói lọi, huy hoàng bằng nó ? Khi xuất hiện lƣu tinh thí cả những ví tinh tú đƣợc coi là vĩnh hằng bất biến cũng bị lu mờ. Cuộc sống của loài hồ điệp tuy ngắn ngủi. Nhƣng cuộc đời của mọi loài hoa, cho dù lộng lẫy nhất so với nó còn ngắn ngủi hơn. Hơn nữa, nó vĩnh viễn chỉ sống dƣới trời xuân ngát hƣơng. Nó đẹp đến sặc sỡ. Nó tự do. Nó chỉ chuyên có một việc ghẹo hoa hút mật. Cuộc đời nó tuy ngắn ngủi nhƣng huy hoàng. Chỉ có kiếm mới có thể so sánh với sự vĩnh hằng. Tình mạng và niềm vinh quang của kiếm khách là phụ thuộc vào thanh kiếm trong tay ngƣời đó. Nhƣng giá nhƣ kiếm cũng có tính thí biết đâu niềm vinh quang của nó cũng trở nên ngắn ngủi nhƣ vệt sao băng thôi ? Khi vệt lƣu tinh vạch một đƣờng sáng chói thí hắn đang nằm trên một khối thanh thạch. Hắn vẫn còn cuồng loạn, say khƣớt. Và hắn còn mắc thêm nhiều thói hƣ khác nữa.... Hắn là ai ? Hắn là một kẻ giết ngƣời chuyên nghiệp. Nhƣng chỉ cần có sao băng xuất hiện là hắn lập tức chú mục lên bầu trời, rất ìt khi bỏ qua. Hắn thƣờng nằm trên phiến đá này. Chỉ cần lƣu tinh toa? sáng là hắn lập tức tập trung thần lực vào vệt sáng huy hoàng ấy, bởi ví hầu nhƣ đó là nguồn hoan lạc lớn lao nhất trong đời hắn. Hắn không muốn ví bất cứ lý do nào mà bỏ lỡ mất cơ hội ngắm ví sao sa, chỉ ví cuộc đời hắn có rất ìt nguồn hoan lạc nào khác. Có khi hắn muốn chộp lấy ví sao đang rơi, đƣơng nhiên đó là chuyện rất lâu rồi.... Nay những ảo tƣởng đó không còn nữa. Đối với hạng ngƣời đó, ảo tƣởng không chỉ đáng cƣời mà còn đáng hổ nhục. Đó cũng là chỗ gần nhất của nghín vạn vệt lƣu tinh trên đời! Ngôi nhà lá nhỏ dƣới chân núi vẫn sáng ánh đèn. Những trận gió thổi qua mang theo tiếng cƣời hoan lạc, tiếng chạm ly từ ngôi nhà tới tận phiến đá trên đỉnh núi mà hắn đang nằm. Đó là nhà của hắn, rƣợu của hắn. Và có cả nữ nhân của hắn. Nhƣng hắn không muốn về nhà. Hắn thà nằm một mính cô đơn trên phiến đá. Aùnh sáng huy hoàng của ví sao sa tắt hẳn trên nền trời. Tiếng nƣớc chảy róc rách ngay bên dƣới phiến đá mà hắn đang nằm. Lúc này hắn không cuồng loạn nữa. Cần phải lạnh lùng, thậm chì bắt mính phải lạnh lùng. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  19. Lƣu Tinh Hồ Điệp Kiếm Cổ Long Bởi ví trƣớc khi giết ngƣời buộc phải lạnh lùng và tàn nhẫn. Bây giờ là lúc hắn cần phải sát nhân. Không phải do hắn thìch giết ngƣời. Mỗi khi mũi kiếm của hắn đâm thủng vào tim ngƣời khác là máu tƣơi phun lên, hắn hoàn toàn không khoái trá khi chứng kiến phút hấp hối của nạn nhân mính nhƣ một số đồng nghiệp của hắn mà chỉ thấy thống khổ. Nhƣng dù nỗi thống khổ có sâu sắc bao nhiêu, cƣờng liệt bao nhiêu cũng phải cố chịu đựng. Bởi ví hắn không thể không giết ngƣời. Nếu không giết ngƣời thí hắn phải chết! Nhiều khi ngƣời ta sống không phải để hƣởng thụ niềm khoái lạc mà để gánh chịu đau khổ, bởi ví có lúc sống là một thứ trách nhiệm không thể trốn tránh. Hắn bắt đầu nhớ lại lần đầu tiên mính giết ngƣời. Lạc Dƣơng là một thành lớn. Ởû Lạc Dƣơng có đủ mọi hạng ngƣời. Có anh hùng hào kiệt, có tao nhân mặc khách, có đại gia hào phú, có cả hạng bần cùng.... Lại còn có hai vị bang chủ của hai bang phái lớn và ba vị chƣởng môn nhân của ba đại môn phái. Nhƣng vô luận là ai, nếu đã ở trong thành Lạc Dƣơng thí uy danh không sánh nổi với một vị là Kim Thƣơng Lý, kể cả tài sản và thế lực. Kim Thƣơng Lý chình là nạn nhân đầu tiên trong sự nghiệp sát nhân của hắn. Tài sản và thế lực của Kim Thƣơng Lý không phải ở trên trời rơi xuống, ví thế hắn có rất nhiều cừu nhân, nhiều đến nỗi chình Kim Thƣơng Lý cũng không nhớ rõ. Thế nhƣng xƣa nay không ngƣời nào vọng tƣởng giết Kim Thƣơng Lý, thậm chì không ai dám nghĩ tới việc này. Thủ hạ của Kim Thƣơng Lý gồm Tứ Đại Kim Cƣơng, ba mƣơi thái bảo, võ công mỗi ngƣời đều thuộc hàng đệ nhất trên giang hồ. Ngoài ra còn có hai tên lực sĩ mính cao tám thƣớc luôn mang kim thƣơng hộ vệ bên mính, không bao giờ rời chủ nhân một bƣớc. Kim Thƣơng Lý thƣờng xuyên bận một bộ Kim tơ giáp đao kiếm đâm không thủng đƣợc. Bởi thế ngƣời khác muốn tiếp cận đƣợc Kim Thƣơng Lý là một điều vọng tƣởng, chứ đừng nói đến việc giết hắn. Giả nhƣ có ngƣời võ công cao cƣờng muốn giết hắn thí trƣớc hết phải đột phá bảy trạm canh phòng bì mật mới vào đƣợc Kim Thƣơng Bảo, sau đó phải đánh lùi và tiêu diệt lực lƣợng bảo vệ xung quanh bảo và Tứ Đại Kim Cƣơng, ba mƣơi tên thái bảo võ công thuộc hàng nhất lƣu cao thủ võ lâm, đánh gục hai tên lực sĩ sao cho Kim Thƣơng Lý đừng chạy mất, rồi mới dùng thƣơng kiếm đâm Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  20. Lƣu Tinh Hồ Điệp Kiếm Cổ Long trúng vào yết hầu đối phƣơng, tuyệt đối không thể đâm vào chỗ khác, thậm chì không thể đâm sai lệch nửa phân, bởi ví vĩnh viễn không bao giờ còn có cơ hội thứ hai. Không có ai nghĩ đến chuyện làm việc đó. Và không ai đủ khả năng làm chuyện ấy. Hắn tốn mất nửa tháng để tím hiểu thói quen, sở thìch và nếp sinh hoạt của Kim Thƣơng Lý và bọn tùy tùng, đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất. Lại mất thêm một tháng để tiềm phục vào Kim Thƣơng Bảo, xin làm một chân xách nƣớc trong nhà bếp của bảo. Cuối cùng còn mất thêm nửa tháng để chờ cơ hội. Đó chẳng phải là việc dễ dàng. Kim Thƣơng Lý nhƣ một thiếu nữ trinh tiết khó tình, không để cho bất cứ ai có cơ hội tiếp cận mính, thậm chì cả khi rửa mặt, vệ sinh hoặc tiểu tiện cũng có ngƣời canh giữ. Nhƣng chỉ cần kiên nhẫn thí cơ hội sớm muộn gí rồi cũng có lúc đến. Cũng nhƣ thiếu nữ trinh tiết dù gín giữ bao nhiêu cũng không thể vĩnh viễn là gái trinh, ví đến lúc phải làm mẹ.... Vào cái hôm định mệnh đó, một cơn gió nổi lên làm cuốn đi chiếc mũ trên đầu Kim Thƣơng Lý. Hai tên lực sĩ tùy tùng vội vã chạy theo nhặt. Kim Thƣơng Lý cũng đƣa mắt nhín theo. Trong giây lát ngắn ngủi đó mọi ngƣời quên mất sự cảnh giác. Đúng hơn là không ai lƣu tâm tới, ví cho rằng trên đời không còn ai lợi dụng đƣợc giây lát ngắn ngủi nhƣ vậy. Mạnh Tinh Hồn lao tới nhƣ ánh chớp đâm vào một kiếm. Chỉ một kiếm! Mũi kiếm đâm trúng vào huyết quản Kim Thƣơng Lý xuyên suốt ra phìa sau rồi mới đƣợc rút ra lập tức. Kim Thƣơng Lý ngã ngƣời, một vòi máu phụt lên trời. Khi vòi máu bắt đầu tán ra rơi xuống thí Mạnh Tinh Hồn đã chạy khỏi hiện trƣờng tới mƣời trƣợng. Không ai có thể hính dung đƣợc tốc độ, thân pháp của hắn lúc xuất hiện và lúc rút lui, cũng nhƣ không ai tƣởng tƣợng nổi động tác rút kiếm và đâm vào cổ họng Kim Thƣơng Lý thần tốc đến thế nào! Ngƣời ta kể lại rằng cho đến lúc nhập quan, đôi mắt của Kim Thƣơng Lý vẫn còn mở to ngơ ngác. Đến lúc chết hắn vẫn không sao tin đƣợc có ngƣời dám giết và giết đƣợc hắn! Cái chết của Kim Thƣơng Lý lập tức làm chấn động thiên hạ, nhƣng vẫn chƣa ai nói đến cái tên Mạnh Tinh Hồn. Bởi ví không ai biết ngƣời nào đã hạ độc thủ. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2