intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

mèo lười ngủ ngày: phần 2

Chia sẻ: Tiên Trương | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:200

52
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

tiếp nối phần 1 của "mèo lười ngủ ngày". phần 2 có nội dung từ "...Đêm trăng đen giết người, trời gió cao phóng hỏa, tôi đến đại sảnh khách sạn sofitel...tay tôi cầm điều khiển từ xa, chẳng thèm chú ý đến lời của mẹ, vẫn ngồi ngây ra trước ti vi...". mời các bạn cùng đón đọc.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: mèo lười ngủ ngày: phần 2

CHƯƠNG 34<br /> TRÚC MÃ TRỞ LẠI<br /> Đêm trăng đen giết người, trời gió cao phóng hỏa, tôi đến đại sảnh<br /> khách sạn Sofitel.<br /> Chống mắt lên nhìn những chiếc đồng hồ trên tường của khách sạn, kim<br /> giờ, kim phút đều chỉ số “3”, tôi lại ngáp dài lần nữa. Cho nên có câu, họa vô<br /> đơn chí, những chuyện xui xẻo luôn đến cùng lúc.<br /> Lại nói sau khi biết được khách sạn nơi Sophie ở từ chỗ Slime, tôi liền<br /> lén lút đi ra ngoài, gian nan vất vả tìm taxi, khó khăn lắm mới tìm được đến<br /> đó. Kết quả là vừa hỏi nhân viên bảo vệ đẹp trai đã nói: Sophie vẫn chưa<br /> quay về.<br /> Chẳng còn cách nào khác tôi đành phải ở lại đại sảnh khách sạn ngóng<br /> đợi giai nhân trở về, bị nhân viên ở khách sạn nhìn với ánh mắt chẳng chút<br /> thiện cảm. Tôi ngại ngùng gọi cốc cà phê làm cái cớ. Nhưng ngồi uống cốc<br /> cà phê này đến cả mấy tiếng đồng hồ, ba giờ sáng rồi mà vẫn chưa thấy bóng<br /> dáng Sophie đâu!<br /> Bà người Pháp này chưa biết chừng trước khi về nước đã đi dạo phố cả<br /> đêm. Tôi đang đứng trên bờ vực sụp đổ thì chú nhân viên bảo vệ vừa rồi khẽ<br /> đi đến ngồi bên cạnh tôi khiến tôi hoảng hốt.<br /> Chú ấy rụt cổ lại nhìn tôi nói: “Em gái à, bây giờ anh có một tin tốt và<br /> một tin xấu, em muốn nghe tin nào trước?”.<br /> Tôi vò đầu, không phải là Sophie đột ngột đổi thời gian, đã bay về Pháp<br /> rồi chứ? “Tin tốt ạ.”<br /> “Tin tốt là... hóa ra, Sophie sớm đã về khách sạn, vừa rồi tôi có đi vệ<br /> sinh, cho nên không biết, he he.”<br /> Nhìn nụ cười ngây thơ vô hại của chú bảo vệ, tôi nôn nóng sốt ruột: “Tin<br /> xấu là gì?”.<br /> “Tin xấu là, Sophie đã đi ngủ từ sớm rồi, nếu thật sự em muốn gặp cô<br /> ấy, có lẽ phải đợi đến sáng mai.” Trước khi tôi kịp nổi khùng chú bảo vệ lại<br /> vội vàng bổ sung một câu: “Em đừng tức giận, như thế này được không, em<br /> về trước đi, sáng mai lại đến”.<br /> Tôi tính toán tiền đi taxi đi và về, thực hiện theo nguyên tắc tiết kiệm,<br /> <br /> sau khi lừa được chú bảo vệ mời một cốc cà phê đắt tiền tôi tiếp tục chán nản<br /> ngồi đợi đến hôm sau. Khó khăn lắm mới đến tám giờ, đang trong trạng thái<br /> lơ mơ buồn ngủ thì chú bảo vệ chạy đến đánh thức tôi, kích động chỉ về phía<br /> trước mặt nói: “Mau, mau, dậy đi! Tiểu thư Sophie đã đến rồi, nhanh<br /> nhanh!”.<br /> Tôi nhìn theo hướng chú bảo vệ chỉ, ba giây sau, không chút do dự lại<br /> nhắm mắt lại, dụi mắt, nhất định là... hoa mắt rồi. Tiểu thư Sophie trong<br /> truyền thuyết, tiểu thư Sophie khó hầu hạ, nhiều tiền khắt khe, lẽ nào không<br /> phải là đại... đại mỹ nữ tóc vàng môi đỏ mắt xanh sao?<br /> Ồ, thôi vậy, vị Sophie tiểu thư đang đứng trước mặt này cũng có thể coi<br /> là mỹ nữ nếu như thời gian quay ngược lại ba mươi năm. Chỉ thấy “lão thái<br /> thái” người Pháp này khí chất phi thường, ánh mắt có thần, trên đầu đội một<br /> chiếc mũ trắng như tuyết, âu phục trắng, váy trắng, giày cao gót trắng, túi<br /> xách trắng... trắng từ đầu đến chân, chính là bà cô tổ của công chúa Bạch<br /> Tuyết đáng yêu.<br /> Năm đó, khi bố mẹ tôi còn là những người buôn bán quần áo nhỏ, đã<br /> đúc kết được chân lý: Những người thích mặc đồ trắng đều là những người<br /> tương đối khó phục vụ, bọn họ hoặc là sạch sẽ quá mức, hoặc là khắt khe<br /> quá mức, hoặc là những người theo đuổi sự hoàn mỹ đến phát cuồng. Không<br /> phải là một bộ quần áo thử đi thử lại đến n lần thì cũng mặc cả chém giá. Tôi<br /> chỉ cảm thấy người trắng quá, cũng muốn bỏ cuộc giữa chừng.<br /> Nhưng vào giờ phút này, vì hạnh phúc tương lai, tôi vẫn dũng cảm tiến<br /> lên phía trước, chặn Sophie đang chuẩn bị đi ăn sáng lại, thở dốc giải thích:<br /> “Bà Sophie, chào bà! Tôi là biên tập của tạp chí Thực Thượng, tuy đến làm<br /> phiền bà thế này là không phải phép, nhưng tôi vẫn muốn nói với bà, hôm đó<br /> Nhậm Hàn thực sự không cố ý không ra sân bay đón...”.<br /> Tôi nói một hơi dài, căng thẳng chờ đợi phản ứng của bà Sophie, kết quả<br /> là: đối phương ngây ra ba giây, sau đó: “@^#%&%...&*”.<br /> Tôi vỗ trán, cuối cùng nghĩ ra một vấn đề vô cùng, vô cùng quan trọng:<br /> bất đồng ngôn ngữ.<br /> Tôi không biết tiếng Pháp!<br /> Việc hệ trọng liên quan đến thu nhập trong năm nay của tạp chí và hạnh<br /> phúc cả đời tôi cuối cùng lại diễn ra như gà nói chuyện với vịt, Sophie không<br /> đi cùng phiên dịch.<br /> Hai người nhìn nhau hồi lâu, có lẽ “lão thái thái” này nghĩ tôi là nhân<br /> viên tiếp thị vớ vẩn nên định quay người bỏ đi, đương nhiên tôi không dễ<br /> dàng bỏ qua việc đã phải chờ đợi cả đêm như vậy, lại xông đến trước mặt bà,<br /> <br /> cân nhắc việc dùng tiếng Anh. Nhưng vấn đề quan trọng là khi tốt nghiệp đại<br /> học tôi còn chưa qua tiếng Anh cấp bốn, lần đầu tiên trong đời tôi thấy hối<br /> hận vì mình đã không học hành tử tế.<br /> Hiển nhiên Sophie lợi hại hơn tôi, nhìn thấy tôi đứng chắn đường bà ấy<br /> liền dùng tiếng Trung nói hai chữ rất lưu loát “bảo vệ”. Chú bảo vệ lập tức<br /> xuất hiện trước mặt tôi, vừa cười với Sophie nói “sorry”, vừa kéo tôi ra khỏi<br /> khách sạn.<br /> Khi tôi ý thức được việc mình đang bị ném đi thì một chân đã bước ra<br /> ngoài cửa lớn rồi, nhân lúc chú bảo vệ không đề phòng, tôi dùng hết sức bám<br /> tay vào cửa bắt đầu gào khóc: “Hu hu, chú không phải là người, chú là đồ<br /> lừa đảo, hại cháu phải đợi cả đêm, bây giờ người ta mới nói có một câu chú<br /> đã ném cháu ra ngoài. Cháu nguyền rủa chú là gay, con trai chú là gay, cả<br /> nhà chú là gay!!”.<br /> Tôi đang khóc lóc om sòm, thì nghe thấy giọng nam giới ngạc nhiên<br /> vang lên ở phía sau: “Tiểu Ngưng?”.<br /> Tôi quay đầu lại, lập tức nghẹn giọng. Cái thế giới này quả nhiên là hỗn<br /> loạn, sao người lúc đầu mua vé lên tận Sao Hỏa cũng trở về rồi?<br /> Trong quán trà, tôi nghiêng đầu nhìn xem người ngồi đối diện là thật<br /> hay là giả. Đối phương rõ ràng không hài lòng với hành vi của tôi, nhướn<br /> mày nói: “Cậu mà còn nhìn tôi như người từ Sao Hỏa như vậy nữa, tôi sẽ<br /> đem cậu ra ăn đó!”.<br /> Tôi cười: “Cậu cho rằng cậu là sữa Vượng tử sao? Ồ, Hổ béo, còn nhớ<br /> hồi nhỏ cậu rất thích uống sữa Vượng tử”.<br /> Hổ béo thở dài, xoa mũi nói: “Người hồi nhỏ thích uống sữa Vượng tử<br /> là anh Vương Nhị hàng xóm nhà mình, không phải mình. Cậu không cần<br /> thăm dò mình, mình thực sự là Hổ béo”.<br /> Không sai, mấy tiếng trước anh chàng đẹp trai gầy gò này còn tự xưng<br /> là bạn thanh mai trúc mã Hổ béo của tôi, giải cứu tôi khỏi tay chú bảo vệ,<br /> sau khi hỏi rõ sự việc còn nói một đống tiếng Pháp với Sophie, sau khi nghe<br /> nói xong, Sophie gật đầu đồng ý cùng tôi đến công ty để bàn bạc về chuyện<br /> hợp đồng quảng cáo.<br /> Để biểu thị thành ý, “lão thái thái” thậm chí còn bỏ cả bữa sáng, đi thẳng<br /> đến công ty cùng tôi, dưới sự chỉ đạo của sếp tổng, Sophie ủy quyền cho<br /> phía đại lý ở Trung Quốc thảo luận chi tiết về vấn đề quảng cáo này, kế<br /> hoạch là sẽ ký hợp đồng trong vòng một tuần.<br /> Chuyện khiến tôi không ngờ tới là, đại diện xử lý tất cả các công việc<br /> <br /> của Missouri ở Trung Quốc lại là Hổ béo. Tôi nheo mắt cười nói: “Hổ béo,<br /> không phải cậu học ở Anh sao?”.<br /> Hổ béo hắng giọng, cười quở mắng: “Cậu chưa từng nghe nói đến chân<br /> khoét tường à?”. Lời nói này khiến tôi nảy sinh cảm giác ngưỡng mộ Hổ<br /> béo. Người khác khoét tường nhiều nhất cũng chỉ trong phạm vi trăm dặm<br /> vuông, Hổ béo không như vậy, lại khoét cách cả đại dương.<br /> Tôi tóm vào cạnh bàn cẩn trọng nói: “Cậu chắc chắn mình là Hổ béo ở<br /> số hai ngõ Nghĩa Hạng, hồi bé tròn đến mức lăn còn nhanh hơn đi chứ? Là<br /> Hổ béo chưa từng đánh thắng mình? Còn nữa... Hổ béo mà các phép toán<br /> cộng trừ nhân chia trong phạm vi mười đều phải chạy vào nhà vệ sinh để<br /> đếm đầu ngón tay?”.<br /> Thực sự, mấy năm trước khi nghe tin Hổ béo nói cậu ta đi Anh du học,<br /> phản ứng đầu tiên của tôi chính là hôm nay không phải là ngày Cá tháng Tư.<br /> Ai có thể ngờ được, khi tôi còn đang vui mừng vì mình đã từ một nhân viên<br /> tạp dịch nhỏ bé được làm biên tập viên chính thức chỉ qua vài ba năm lăn<br /> lộn, thì lúc đó người bạn đã từng nổi tiếng với biệt danh “Hổ béo thiểu năng”<br /> cùng khu, đã là một CEO chịu trách nhiệm điều hành công việc tại Trung<br /> Quốc của một hãng rượu nổi tiếng thế giới rồi.<br /> Nghĩ đến đây tôi không tránh khỏi đau lòng nói: “Hổ béo, nói nghe xem<br /> cậu ở nước ngoài rốt cuộc chịu vất vả thế nào? Sao mà lại gầy như thế này,<br /> khiến dì đây đau lòng”.<br /> Tôi vừa dứt lời, trà trong cốc của Hổ béo phun ra hơn nửa, rất lâu sau<br /> khi định thần lại được Hổ béo nói: “Bạch Ngưng, mình đã sắp ba mươi rồi,<br /> sau này trước mặt người ngoài phải gọi tên của mình, đã nghe rõ chưa?!”.<br /> Câu cuối, Hổ béo nói như gầm lên.<br /> Tôi làm bộ như cô gái nhỏ sợ hãi, gật gật đầu: “Ừ... ừ, anh Hổ béo, em<br /> nhớ rồi”.<br /> “Bạch! Ngưng!” Hổ béo nổi khùng, hít thở thật sâu. “Cậu phải nhớ rõ,<br /> Sophie về Pháp rồi, người đàm phán chi tiết hợp đồng với công ty cậu là<br /> mình.” Câu này có nghĩa là: Tôi là khách hàng lớn của công ty các cô, quyền<br /> quyết định vụ làm ăn mấy trăm vạn này nằm trong tay tôi, cho nên hãy đối<br /> xử tốt với tôi, nịnh bợ tôi đi!<br /> Tôi nhìn cậu ta một cái, bỗng chốc kinh ngạc nói: “Đúng rồi, rốt cuộc<br /> vừa rồi cậu đã giải thích thế nào với bà Sophie vậy, sao thoắt cái bà ấy đã đổi<br /> ý hợp tác cùng tạp chí bọn mình?”. Thực ra, khi chờ đợi cả buổi tối qua, tôi<br /> đã nghĩ rất nhiều, Sophie tức giận, chẳng qua chỉ là cảm thấy công ty chúng<br /> tôi không coi trọng bà ấy, đồng ý ra sân bay đón rồi song cuối cùng lại chẳng<br /> <br /> thấy đâu. Mà theo như tính cách của Nhậm Hàn, chắc chắn không thể vác<br /> mặt đến để giải thích rõ ràng cho Sophie mình đã bị thương như thế nào, thế<br /> là “lão thái thái” kia mới cảm thấy như Nhậm Hàn lừa dối bà ấy.<br /> Nhưng vừa rồi tình hình trước cửa khách sạn cấp bách quá, tôi cũng chỉ<br /> giải thích được qua loa với Hổ béo, còn việc vì sao tôi lại chạy ra khỏi nhà<br /> của phó tổng chúng tôi, phó tổng chúng tôi tại sao lại phải đuổi theo tôi thì<br /> tôi chưa đề cập, cho nên, tôi rất hoài nghi không biết Hổ béo đã phiên dịch<br /> lại như thế nào, mà chưa đến hơn một phút, Sophie đã không còn một chút<br /> nghi ngờ, dùng anh mắt vô cùng phức tạp nhìn tôi gật đầu đồng ý.<br /> Nghe thấy vậy, Hổ béo cười nói: “Ồ, thực ra rất đơn giản. Mình nói với<br /> Sophie, cô gái này rất thích Nhậm phó tổng, thậm chí còn theo đuổi đến nhà<br /> người ta. Nhậm tổng sáng sớm ngủ dậy định đi tập thể dục kết quả bị cô gái<br /> mê giai này dọa cho sợ hãi, lúc chạy trốn mới bị thương”.<br /> “...” Im lặng hai giây, tôi đập ghế đứng dậy. Hả, phiên dịch cái gì đây!<br /> Bẻ cong hoàn toàn sự thật! “Tai của cậu bị điếc sao? Mình nói với cậu là anh<br /> ta đuổi theo mình, không phải mình đuổi theo anh ta!”<br /> Tôi hét xong, thì thấy Hổ béo vẫn thản nhiên bưng cốc trà lên, làm như<br /> không có chuyện gì nhấp một ngụm, sau đó mới từ từ nói: “Nếu mình thật sự<br /> nói như vậy, thì vụ quảng cáo này của các cậu tan thành mây khói rồi”.<br /> “Ý gì vậy?”<br /> “Tiểu Ngưng, cậu cảm thấy, với tư chất của cậu thế này, mình nói Nhậm<br /> phó tổng đuổi theo cậu, thậm chí còn không chú ý để bị xe đâm liệu Sophie<br /> có thể tin không?”<br /> “Có lẽ, anh ta thích kiểu người như mình?”<br /> Hổ béo vỗ trán: “Khẩu vị của Nhậm phó tổng thật là đặc biệt đó...”.<br /> Sự thật có sức mạnh hơn những lời hùng biện, vào giây phút này, câu<br /> nói ấy sao lại chẳng có chút sức mạnh nào vậy?<br /> <br />
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2