Chương 17<br />
Michael và Adonis quay trở lại tòa biệt thự,<br />
ngồi dưới gốc cây chanh với Peter Clemenza:<br />
Michael nóng lòng muốn đọc bản chúc thư.<br />
Nhưng Adonis nói ông ta phải chờ Andolini<br />
đến để chở ông về Montelepre gấp. Michael<br />
cũng chờ Andolini xem gã có tin tức gì nói cho<br />
hắn không.<br />
Một giờ trôi qua. Giáo sư Adonis nhìn đồng hồ. Ông có vẻ bồn chồn bứt rứt,<br />
lo lắng.<br />
- Có thể xe bị hư chăng, - Michael nói, - chiếc Fiat ấy coi bộ cũng rệu rạo<br />
lắm rồi.<br />
- Andolini có trái tim của tên sát nhân. Nhưng lại có tác phong lịch sự, đúng<br />
giờ của nhà quí tộc. Và đáng tin cậy. Tôi sợ rằng nếu lão ta đến trễ một tiếng<br />
đồng hồ, thì có nghĩa là có cái gì đấy trục trặc rồi, không ổn dữ rồi. Tôi phải<br />
có mặt ở Montelepre ít nhất trước giờ giới nghiêm.<br />
- Thưa ngài giáo sư, - Peter Clemenza trịnh trọng nói, - Ông anh của tôi,<br />
Domenic có thể cho giáo sư mượn xe. Và cả tài xế luôn.<br />
Ông Adonis suy nghĩ một chút, rồi trả lời:<br />
- Không, cám ơn ông bạn. Tôi phải đợi. Tôi gặp lão đã, đó là một điều cực<br />
kỳ quan trọng.<br />
- Ông có ý kiến gì khi chúng tôi đọc chúc thư ấy, - Michael hỏi. – Làm thế<br />
nào để mở được bức tượng ấy?<br />
- Dĩ nhiên là đọc được, mà chẳng cần tôi có mặt làm chi. Còn mở bức tượng<br />
ấy thì chẳng phải mộng, mẹo gì đâu. Bức tượng ấy làm bằng gỗ cực tốt. Đầu<br />
bức tượng ấy rời. Chỉ cần tháo cái đầu ra. Nếu anh thấy khó đọc thì tôi sẵn<br />
sàng giúp anh. Anh cứ bảo một người của anh đến cho tôi biết, tôi sẽ đến<br />
ngay.<br />
Michael và Peter Clemenza đi lên ngay phòng ngủ của Michael. Kể từ lúc<br />
<br />
nhận được từ tay bà Maria Lombado, bức tượng vẫn nằm trong áo jaket của<br />
Michael. Hắn hầu như quên hẳn bức tượng. Cả hai đều nhìn vào bức tượng<br />
Đức Thánh Nữ Đồng Trinh vừa được lôi ra khỏi túi. Sắc thái của bức tượng<br />
thì đúng là sắc thái châu Phi. Nhưng nét diễn tả cũng giống với nét diễn tả<br />
của những bức tượng mà mọi gia đình nghèo ở Sicily đều có. Bức tượng<br />
nặng đến nỗi không ai ngờ là nó rỗng ruột.<br />
Peter Clemeza ra phía cửa sổ nói vọng xuống bảo mụ già đem lên cho lão cái<br />
khăn lau. Mụ đi lên, chỉ thò cái đầu vào cánh cửa mở hé, nhìn vào phòng, rồi<br />
chìa cái khăn cho Clemenza. Lão đứng chắn ngay ở cửa để ngăn ngừa mọi<br />
sự nhòm ngó hoặc bất ngờ nào.<br />
Michael cầm bức tượng. Hai tay Michael nắm chặt đế tượng. Cánh tay vạm<br />
vỡ của Clemenza xoay mạnh một cái đầu, đầu bức tượng rời ra và lăn lông<br />
lốc trên sàn nhà. Một tập giấy mỏng bọc trong miếng da cừu non lòi ra khỏi<br />
ruột tượng. Tập giấy khoảng mười lăm tờ giấy mỏng chi chít chữ viết bằng<br />
mực đen. Mỗi trang đều có chữ ký nguệch ngoạc của Guiliano. Cũng có một<br />
tài liệu có con dấu của chính quyền, những bức thư trên ấy chỉ có tiêu đề của<br />
cơ quan nhà nước, một tờ giấy có chứng thực của chưởng khế. Michael dùng<br />
bức tượng và tấm giẻ lau đè các mép tờ giấy bị uốn cong ra. Sau đó, hắn<br />
trịnh trọng rót hai ly rượu, một cầm lên tay, một trao cho Clemenza. Họ<br />
uống và cùng đọc bản chúc thư đó. Phải mất gần hai giờ đồng hồ mới xong.<br />
Michael kinh ngạc khi thấy Guiliano còn trẻ như vậy, có lý tưởng cao cả như<br />
vậy, mà đã phải trải qua những kinh nghiệm, những cạm bẫy lừa lọc xảo<br />
quyệt như vậy, với sự hiểu biết kinh nghiệm bản thân rất phong phú và sâu<br />
sắc về cái thế giới cạm bẫy, lừa lọc, phản trắc, Michael đã có thể dễ dàng<br />
nhanh chóng hình dung ra đầy đủ những mưu sâu bẫy hiểm Guiliano đã<br />
dùng để đối phó với địch, để có thể ấp ủ, nuôi dưỡng, mưu đồ, kế hoạch<br />
chiếm đoạt và xây dựng quyền lực, hầu có thể thực hiện cái sứ mạng của<br />
mình. Michael cảm thấy lòng tràn ngập nỗi sung sướng được gặp người đồng<br />
điệu, được góp phần mình vào sự giải thoát Guiliao. Trong phút chốc, những<br />
háo hức, nôn nóng trở về nhà của Michael đã bị nỗi sung sướng ấy làm tan<br />
biến như làn sương mai tan biến dưới ánh mặt trời.<br />
Trong bản chúc thư này, những gì Guiliano nói về những hoạt động của<br />
mình trong thời gian sống ngoài vòng pháp luật thì chẳng có gì đáng kể lắm.<br />
Nhưng, những tài liệu dẫn chứng thì thật động trời và kinh khủng. Tài liệu<br />
ấy chắc chắn quất sụm tức khắc chính phủ đương quyền của đảng Dân Chủ<br />
<br />
thiên chúa giáo. Mà ngay cả cái đảng này cũng bị “đo ván” luôn. Thân bại<br />
danh liệt là cái chắc. Tại sao bọn chính khách lại ngu xuẩn và điên khùng<br />
đến như vậy được. Michael kinh ngạc: một tờ giấy viết tay mang chữ ký của<br />
Hồng y giáo chủ Palermo. Một bức thư lời lẽ khốn nạn của bộ trưởng Bộ Tư<br />
pháp gửi cho Ông Trùm Croce yêu cầu lão dập tắt cuộc biểu tình do cánh tả<br />
tổ chức ở Ginestra. Nhưng, khi sự việc xảy ra thì lại ngậm máu phun người,<br />
đạo đức giả, nước mắt cá sấu xót thương và to miệng hò hét lên án chống<br />
bạo động. Đặt mỗi sự kiện riêng rẽ thì mỗi sự kiện xem ra tầm thường, chẳng<br />
có gì đáng kể. Nhưng sắp đặt chúng vào chuỗi liên hệ với nhau, thì lập tức<br />
những sự kiện ấy trở thành một hòn núi tội ác khủng khiếp đập vào mắt<br />
người ta. Cũng có cả bức thư của hoàng thân Ollorto – nhân vật đáng kính,<br />
quyền thế cùng mình, tiền bạc như rừng như biển – đã tán dương Guiliano<br />
bằng những lời hoa mỹ, nồng nhiệt. Ngài đảm bảo với hắn rằng tất cả những<br />
nhân vật chóp bu trong chính quyền đã đảm bảo với ngài là họ sẽ làm tất cả<br />
để miễn xá cho hắn và thỏa mãn tất cả những gì hắn yêu cầu, chỉ với một<br />
điều kiện: hắn tiếp tay để họ nắm chính quyền trong cuộc bầu cử. Hoàng<br />
thân cũng cho biết có sự giao hảo mật thiết với ngài Bộ trưởng Bộ Tư pháp.<br />
Và chính ngài bộ trưởng cũng nhất trí với hoàng thân. Cũng có cả bản chụp<br />
kế hoạch hành quân do bộ tham mưu tối cao cảnh sát phối hợp với Bộ Tổng<br />
tham mưu quân đội soạn thảo để tiêu diệt lực lượng và bản thân Guiliano, kế<br />
hoạch này đã được đổi lấy sự cộng tác của Guiliano nhằm triệt hạ cánh tả,<br />
giúp đảng Dân chủ Thiên chúa giáo nắm chính quyền.<br />
- Thảo nào, cuộc hành quân dây dưa cả năm trời không xong, mặc dù chính<br />
phủ đã tung ra một lực lượng hùng hậu với đủ các binh chủng, - Michael nói,<br />
- lực lượng dàn ra chỉ là hỏa mù để che mắt và bịt miệng phe đối lập, chứ<br />
thực tâm họ muốn bắt Guiliano. Nhưng, đó mới chỉ là màn đầu của cạm bẫy.<br />
Nhưng, với những tài liệu này thì đúng là bọn chính quyền ngồi trên thùng<br />
thuốc súng mà ngòi nổ nằm trong tay Guiliano.<br />
- Qua phải mang cái này đi Tunis ngay bây giờ mới được, - Già Peter<br />
Clemenza nói, - Nội nhật ngày mai, tài liệu này đã nằm trong tay Bố Già rồi!<br />
Lão già nhét tài liệu vào ruột tượng, lấy đầu bức tượng ráp lại và bỏ bức<br />
tượng vào túi, rồi nói với Michael:<br />
- Đi, nếu qua đi ngay bây giờ, thì sáng sớm mai qua đã lại có mặt ở đây rồi.<br />
Họ đi ra khỏi biệt thự. Trước khi đi, Clemenza đã xem xét cái giẻ lau như thể<br />
<br />
xem có vết máu dính ở đó không, rồi ném vào bếp. Họ đi ra bờ biển và bất<br />
ngờ gặp Adonis đang đứng thẫn thờ ở đó. Stefan Andolini vẫn chưa tới.<br />
Adonis đã tháo cà – vạt, cởi áo vét. Áo sơ – mi của ông đẫm mồ hôi mặc dù<br />
đã đứng dưới bóng mát của cây chanh và gió thổi hiu hiu. Hình như ông<br />
uống cũng hơi nhiều, vì chai rượu trên bàn đã cạn.<br />
Ông ta chào Michael và Clemenza. Giọng thất vọng và lo âu:<br />
- Những sự phản bội cuối cùng đang bắt đầu. Andolini đã trễ mất ba giờ<br />
đồng hồ rồi. Sự chậm chễ bất thường này là triệu chứng chắc chắn của thảm<br />
họa, của tội ác, của bội phản... Tôi đi Montelepre và sau đó đi Palermo ngay.<br />
Tôi phải tìm cách báo cho Guiliano biết ngay.<br />
Peter Clemenza nói, giọng nửa đùa nửa thật:<br />
- Ông già à, xe của gã đó có thể bị hư thiệt. Hoặc có thể bị trở ngại vì một<br />
công việc gấp gáp hơn chăng. Gã biết là ông giáo đang còn ở đây, bình yên<br />
vô sự và sẽ đợi. Cho nên gã bay bướm lả lướt với mấy ả ở Palermo chẳng<br />
hạn. Thì cứ ở lại đây với chúng tôi một đêm nữa, nếu ngày hôm nay gã chưa<br />
đến.<br />
Nhưng Adonis vẫn lẩm bẩm nói như thể nói với riêng mình:<br />
- Nhất định là có cái gì đó tệ hại lắm xảy ra... nhất định... tệ hại... nhất định...<br />
Và ông Adonis đã yêu cầu Peter Clemenza cho xe chở ông ta đi. Clemenza<br />
đã cử hai người – một tài xế và một hộ tống – lái chiếc Alffa Roméo chở ông<br />
Adonis đi Palermo. Lão nói với hai người của lão phải làm sao để xe quay về<br />
nhà trước khi trời tối. Cấm lang bang, la cà nơi nào.<br />
Họ đưa giáo sư Hector ra tận xe và nói ông đừng lo lắng gì. Chúc thư sẽ<br />
được gửi đi Hoa Kỳ. Nội trong hai mươi bốn giờ đồng hồ nữa, nó sẽ nằm<br />
trong tay Bố Già. Và lập tức, Guiliano sẽ được an toàn ngay thôi. Chiếc xe<br />
chạy vút ra cổng. Già Clemenza và Michael đi ra phía cầu tàu. Michael đứng<br />
nhìn Clemenza mở máy tàu và để lão đi một mình với đám người hộ tống.<br />
Lão nói với lại: “Sáng sớm mai qua đã có mặt ở đây rồi”. Michael tự hỏi sẽ<br />
làm gì, sẽ ra sao nếu bất ngờ Guiliano lại chọn đúng đêm nay để đến đây?<br />
Sau đó, hắn ăn trưa. Sau bữa ăn, hắn nằm nghỉ. Sau đó đi dạo một mình<br />
<br />
ngoài bờ biển. Xế chiều, mặt biển thẫm hơn. Và, phía ngoài tít mù khơi –<br />
Michael dự đoán – có lẽ là châu Phi. Hắn có cảm tưởng như ngửi thấy mùi<br />
hương hoa rừng và mùi dã thú. Hắn đứng trên bờ biển, thưởng thức vẻ đẹp<br />
thiên nhiên và cảm nhận yên bình của một đêm Sicilian. Hắn bỗng cảm thấy<br />
dạt dào lòng ái ngại cho những kẻ đang lao vào những cuộc hành trình gian<br />
nguy, hiểm nghèo. Guiliano trong hang núi, Pisciotta – với tấm khiên mỏng<br />
manh và mảnh giấy thông hành đặc biệt, có sọc đỏ, do bộ trưởng Tư pháp ký<br />
– đang đi dây giữa hai bên đều là kẻ thù. Adonis và Andolini, người nọ đang<br />
đi tìm người kia trên đường cát bụi mịt mù. Peter Clemenza đang bồng bềnh<br />
trên sóng nước biển xanh. A, già Domenic, đi đâu mà trưa này lại không ăn<br />
cơm ở nhà nhỉ?<br />
Tất cả những người đó chìm khuất trong bóng của xứ Sicly. Khi họ xuất hiện<br />
thì có lẽ sự sống, chết của Guiliano đã rõ ràng.<br />
<br />
<br />