intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

MIẾNG RÁCH CỦA YÊU THƯƠNG

Chia sẻ: Ong Va Buom | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:6

56
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

"...Tình mẫu tử _ tình cảm thiêng liêng cao quý mà bao người ngưỡng mộ... mẹ con... và tình yêu thương dành cho nhau, không một ai có thể chối bỏ hay vội vàng phủ nhận. Nhưng... trong cuộc sống này, không hẳn tình cảm ấy được trọn vẹn...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: MIẾNG RÁCH CỦA YÊU THƯƠNG

  1. MIẾNG RÁCH CỦA YÊU THƯƠNG Tác giả: Chewi "...Tình mẫu tử _ tình cảm thiêng liêng cao quý mà bao người ngưỡng mộ... mẹ con... và tình yêu thương dành cho nhau, không một ai có thể chối bỏ hay vội vàng phủ nhận. Nhưng... trong cuộc sống này, không hẳn tình cảm ấy được trọn vẹn...." *** - Mẹ à, con thương mẹ nhất! Đứa em trai 7 tuổi nũng nịu với mẹ. Mẹ nó cũng ôm nó vào lòng, véo và hôn lên má nó, nói khẽ: - Thương thương, Cảnh của mẹ nhỏng nhẽo quá! Cỏ nhìn cảnh đó, cười cười, lòng cậu bé ấm lạ. Cỏ cũng muốn làm nũng với mẹ như em trai mình quá. Cỏ nghĩ mình thật hạnh phúc vì được sinh ra trong thế giới vô cùng đẹp đẽ. Cha mẹ Cỏ thương nhau lắm. Cỏ chẳng khó gì để nhận ra điều đó. - Ông ăn cái này đi! Mẹ Cỏ gắp cái trứng cá bỏ vào chén cha cậu. Bà cười nhẹ. Cha Cỏ cũng cười khẽ, nhưng rồi gắp cái trứng cá lên, bỏ vào chén Cảnh: - Nhường cho út nè! Cảnh cười tươi, đưa cái trứng cá lên miệng, cắn một cái: - Ngon quá đi! Chị Hai và chị Ba chỉ bỉu môi, nói dỗi: - Ôi, ba má chỉ thương út thôi hen! Nhưng nói xong, cả hai lại cùng cười. Cỏ chỉ im lặng và cười theo.Bởi vì Cỏ biết cha mẹ mình luôn thương yêu các con như nhau, chỉ là dành nhiều một chút cho út thôi. Thì cha mẹ nào mà chẳng thế. Dù không khá giả như người ta, nhưng được sống trong tình yêu thương của người thân như vậy là quá giàu sang rồi. Cỏ ước gì gia đình cậu mãi như thế này. Nhưng trong cuộc đời, làm sao có cái gì trọn vẹn, làm sao có cái gì là vĩnh hằng,
  2. vĩnh cửu chứ. Cái hạnh phúc của gia đình mình, Cỏ cũng đã tưởng sẽ là mãi mãi, vậy mà đến cuối cùng vẫn phải tan vỡ. Tan vỡ chỉ bởi vì hai chữ kim tiền. Khi ấy, Cỏ vừa lên chín, lên mười, mẹ Cỏ vì mê cờ bạc mà gia đình ngày một sa sút. Nhà đã không khá giả, nay lại càng thêm túng thiếu. Cha Cỏ phải làm lụng vất vả để có tiền, để mẹ Cỏ có thể thả vào con bài đỏ đen. Để rồi sau suốt hai năm, gia đình đẹp đẽ, hạnh phúc mà Cỏ luôn tôn thờ mất đi, thay vào đó là sự lạnh lẽo, xa cách. Cha mẹ Cỏ li hôn. Không, không phải li hôn. Mà là mẹ Cỏ ra đi. Ra đi bởi lí do hết sức đơn giản: Mẹ không yêu cha các con nữa. Bà ra đi cùng người đàn ông khác_ cũng mê đỏ đen như bà_ bỏ lại cha Cỏ cùng bốn chị em nghèo của Cỏ. Ngày mẹ chuẩn bị đi, Cỏ đến bên giường mẹ mình, thút thít: - Mẹ, mẹ đừng đi có được không? Mẹ Cỏ không nói gì. - Mẹ hết thương tụi con rồi phải không? Mẹ Cỏ chỉ lắc đầu. Cỏ ôm lấy cánh tay mẹ, không cho bà dọn đồ vào cái túi to to. - Con không cho mẹ dọn đồ đi đâu hết. - Con buông ra đi, mẹ thương. Mẹ Cỏ dỗ ngọt, nhưng bà càng nói, cậu càng ôm cứng cánh tay bà hơn. Mẹ Cỏ tức tối quát: - Con có buông ra không? Cỏ đờ người ra, vì sợ và vì cái gì đó đau đau trong lòng. Cỏ chạy đi tìm cha. Khóc to và lay lay ông: - Cha ơi, cha đừng cho mẹ đi. Đi mà cha. Cha ơi...! Cha Cỏ ngồi ở cái chõng sau hè, im lặng. Ông ôm đứa con trai của mình vào lòng. Siết chặt hơn như tìm cảm giác ấm áp cho con cũng như cho bản thân mình. Một lúc lâu sau, ông hỏi khẽ: - Chị Hai và chị Ba con đi học về chưa? Cỏ lắc đầu. Hai chị phải đến chiều mới về. Mà không chừng khi ấy, mẹ cũng sẽ đi. *** Tiếng xe ù ù vọng lại từ con đường nhựa cách nhà không xa. Mẹ Cỏ nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đeo túi đồ lên vai. Cỏ chạy theo, cậu muốn níu bà lại. Nhưng bước chân Cỏ chẳng thể nhanh hơn. Người đàn ông đã đứng sẵn đợi mẹ Cỏ.
  3. - Mẹ ơi! Cỏ gào to. Mẹ Cỏ đứng lại, quay người về phía cậu. Cỏ chạy nhanh đến bên bà. Cậu ôm chầm lấy bà. Ghì chặt. Cỏ muốn giữ mẹ mình lại, không muốn rời xa. Nhưng mẹ Cỏ bỏ cậu xuống, và quay lưng. Và Cỏ chẳng thể giữ bà ở lại được. Mẹ Cỏ ra đi. Bà bước lên xe cùng người đàn ông ấy. Cỏ chạy theo, kêu khóc, xin mẹ cậu đừng đi. Xin bà đừng bỏ chị em cậu. Xin bà hãy quay lại sống những ngày vui vẻ trước kia. Nhưng mẹ Cỏ không quay lại nhìn cậu, dù chỉ là một cái nhìn thôi. Bà đã quyết dứt áo ra đi mà không nghĩ đến cảm nhận của mọi người trong gia đình… Ấy, đời là thế đó… Cỏ chẳng thể làm gì được. Cậu chỉ có thể khóc, khóc như một đứa trẻ bị đòn oan. Chẳng ai dỗ dành. Nước mắt... từng giọt mặn đắng rơi xuống má cậu... nóng hổi... mặn chát... đắng cay... hệt như cuộc đời đắng cay,đen bạc.... Nếu bây giờ có một điều ước, Cỏ sẽ ước mẹ cậu quay về, dỗ cậu nín khóc. Và bà ấy sẽ bỏ cờ bạc, và gia đình Cỏ sẽ lại như ngày xưa_ một cuộc sống êm đềm, hạnh phúc, dạt dào tình thương. Và hình như Cỏ nhìn thấy mẹ sau lớp sương mỏng. Bà nhẹ nhàng lau nước mắt cho Cỏ, ôm Cỏ vào lòng. Và hình như bà ấy khóc. Mẹ Cỏ khóc? Bà ấy hối hận và không đi nữa sao? Cỏ muốn ôm mẹ thật lâu, nhưng bà ấy thả lỏng vòng tay, bước đi lần nữa..... "Mẹ ơi sao mẹ không quay lại nhìn con, sao mẹ không trở về như ngày xưa hả mẹ. Tại sao lại như thế hả mẹ, tai sao? Tại sao chứ? Mẹ ơi..." _ Cỏ hét to và bừng tỉnh. Hóa ra là mộng mị. Thì ra Cỏ mệt mỏi và thiếp đi vì khóc nhiều. Bên cạnh Cỏ là hai người chị gái. Người khi nãy ôm Cỏ là chị Hai sao? Cỏ gục mặt xuống gối, những mong quên đi tất cả… Cỏ nghỉ học giữa năm lớp sáu để phụ giúp gia đình. Kể từ lúc mẹ Cỏ đi, cha cậu vì quá đau buồn mà thường uống rượu vào những lúc rỗi, khi công việc đã êm xuôi. Ông còn thương mẹ Cỏ nhiều lắm. Có lẽ. Những lúc chiều buông, ông thường ra cái chõng sau hè, gác tay lên trán. Lặng im nghe tiếng gió rít qua hàng dừa già cỗi. Mặt ông thoáng một nét buồn khổ sở. Ông chẳng buồn bước thêm bước nữa, ông chờ mong một ngày đẹp trời nào đó, mẹ Cỏ sẽ trở về... Cỏ chỉ mười mấy tuổi đầu, chẳng thể làm việc gì to tát để kiếm được nhiều tiền, chỉ có thể tát đìa, bắt cua, bắt cá... Nhưng công việc ấy cũng phụ gia đình phần nào đỡ khó khăn trong suốt mấy năm. Cô bác cùng hàng xóm thấy vậy thương tình nên nhiệt tình giúp đỡ gia đình Cỏ. Khi thì lon gạo lúc lại dĩa cá kho... hai chị Cỏ vì thế mà cố gắng học thật giỏi, chị cả đậu vào một trường Cao Đẳng rồi rời nhà lên thành phố, vừa học vừa làm
  4. thêm để trang trải cuộc sống cùng tiền học phí. Chị thứ Cỏ đã lên 12, nhóc em út thì cố lắm mới lên lớp 8... Ấy thời gian trôi nhanh xóa nhòa kí ức... 17 tuổi... người ta chưa đủ lớn để hiểu hết sự đời... nhưng cũng không vì thế mà không hiểu gì về đời... 17 tuổi... người ta có thể chưa chín chắn trong suy nghĩ và hành động... nhưng hoàn cảnh sống làm người ta già dặn hơn tuổi của mình nhiều. Cỏ đã lớn, đã biết thế nào là quá khứ không đáng bận tâm, và cậu phải cố gắng vươn lên trong cuộc sống. Cỏ đã thôi nghĩ về mẹ, về những kí ức tốt đẹp cũng như đau buồn đã có cùng bà ấy. Con người không thể sống mãi cùng quá khứ. Vả chăng, mẹ Cỏ kể từ khi ra đi đến nay đã mấy năm, cũng chẳng bao giờ nhớ gia đình, nhớ cậu mà về thăm, thậm chí đến một lá thư hỏi thăm sức khỏe các con bà cũng chẳng gửi. Cỏ chuyển sang làm thợ phụ cho một tàu buôn rồi làm việc tích cực để vun đắp gia đình. Một ngày đẹp trời, tim Cỏ lạc nhịp với một cô bé xinh xắn, dễ thương. Thỉng thoảng, cậu về thăm nhà sau mấy tháng trời ròng rã. Nhưng chưa một lần dẫn cô bạn về ra mắt. Có lẽ cậu nghĩ chưa đến lúc cũng nên. Tết năm nay cũng thế. qua tết, Cỏ lại đi. Đi làm việc, chứ không như một người khác. Cỏ ôm giấc mơ đẹp đẽ rằng một ngày không xa, cậu sẽ đèo cô bạn gái trên chiếc xe Max của riêng cậu, lòng vòng khắp xóm. Cỏ đưa ra lời hứa với cô bé. Là rằng chiếc xe ấy, giấc mơ ấy sẽ thành hiện thực. Nhưng chưa thực hiện được thì Cỏ gặp tai nạn. Tạo hóa đã cướp đi sinh mạng nhỏ bé của Cỏ khi cậu vẫn còn là cậu nhóc 17 tuổi. Cỏ vẫn còn chưa hiểu hết nhân tình thế thái, chưa hoàn thiện giấc mơ, và chưa nếm vị ngọt ngào của tình mẫu tử thêm lần nào nữa... Cỏ ra đi mang theo lời hứa, mang theo cả mảng kí ức xưa cũ mờ nhòe về người mẹ.... sự ra đi đột ngột của Cỏ khiến mọi người choáng váng. Gia đình Cỏ tan vỡ một lần rồi, vậy mà bây giờ nỗi đau ấy lại được lặp lại bằng sự mất mát đau thương... Đau quá!… Giữa 1 mùa xuân, những ngày cuối tháng giêng cha Cỏ từng một lần mất đi người thân là mẹ Cỏ, giờ lại mất thêm Cỏ _ đứa con trai yêu quý, có còn nỗi đau nào đau hơn khi biết người thân của ta sẽ xa ta vĩnh viễn? Khi mà người đầu bạc phải tiễn kẻ tóc xanh, khi đấng sinh thành phải chia ly đứa con ruột thịt? Hàng xóm bốn bên đến chia buồn. Chị cả đang học ở thành phố vội trở về. Nhỏ bạn gái từ Đồng Nai xuống. Không ai cầm lòng được khi nhìn Cỏ lần cuối cùng. Gương mặt này sẽ chìm dần vào bóng tối? Chìm dần vào sự lãng quên? Không, sẽ chẳng bao giờ ta quên gương mặt này đâu, dù rằng sẽ chẳng bao giờ gặp lại... Cha Cỏ lặng người đi, bởi lẽ từ khi mẹ Cỏ ra đi ông đã không buồn quan tâm con cái, vậy mà khi Cỏ về vào dịp tết, ông đã nhìn kĩ khuôn mặt Cỏ khi con ngủ. Ông đã nhìn và tự nhủ, mừng thầm vì con trai mình giờ đã lớn, Cỏ thật đẹp biết bao, thật thương yêu Cỏ
  5. quá, và ông tự nhắc mình hãy biết quan tâm nhiều hơn nữa đến các con. Vậy mà... giờ đây ông chỉ có thể nhìn Cỏ trong hoàn cảnh như thế này... Chị Cỏ cũng vậy, chị kể về những sự việc mà bốn chị em đã từng trải qua... Cơn bão số 9 năm nào cả bốn đứa đã co cụm lại với nhau vì lo sợ. Thà rằng lúc đó cả bốn chị em đều chết đi chứ mất một người thì sao ba người còn lại có thể vui vẻ mà sống tiếp. Những giọt nước mắt thương xót, cảm thông thi nhau rơi nơi đặt thi hài Cỏ. Ai cũng đau xót trước sự ra đi của Cỏ. Có cảm giác trời xanh cũng vì thế mà buồn. Cả ngày không tìm thấy chút ánh nắng nào, chỉ là màng xám đục che khuất bầu trời......... Duy chỉ có 1 người là không hay không biết, hay tại sự vô tâm mà mẹ Cỏ không về nhìn Cỏ lần cuối. Lẽ ra mẹ Cỏ phải về chứ? Tại sao? Sao mẹ Cỏ có thể tàn nhẫn như vậy, chẳng lẽ bà không biết yêu thương? Hay trong bà không có dư vị của tình mẫu tử ? Gia đình đầm ấm vui vẻ của mấy năm trước giờ chỉ là tang tóc. Vì ai chứ? Vì lẽ gì? "Em của con nó mạnh khỏe, gia đình con yên ấm thì con hận mẹ một, hận mẹ vì mẹ ra đi bỏ chị em con, vì mẹ mà gia đình phải sống khó khăn chật vật, các em con sống thiếu tình thương, nhưng bây giờ vì vậy mà em con mất, con sẽ hận mẹ gấp mười lần như vậy... hức hức…" Có lẽ chị Cỏ nghĩ rằng mẹ Cỏ là người gây ra sóng gió cho gia đình Cỏ... Nhưng điều ấy không sai... Mà không biết đã đúng chưa?... Chỉ biết là nếu như ngày xưa bà chịu quay lạ nhìn Cỏ, để Cỏ có thể một lần nhận lấy sự yêu thương từ người mẹ... Nếu như ngày xưa bà không mê cờ bạc, gia đình Cỏ sẽ không đổ vỡ... Nếu như ngày xưa mẹ Cỏ đừng dứt áo bỏ cha con Cỏ ở lạ mà ra đi thì Cỏ sẽ không phải làm việc vất vả và sẽ không vĩnh viễn rời xa mọi người... Nếu như ngay lúc này bà chịu quay về, nhìn Cỏ lần cuối, chỉ xin bà một giọt nước mắt thôi, giọt nước mắt của sự hối hận, tiếc nuối về thời lầm lỗi thì có lẽ chị Cỏ sẽ không hận bà nhiều đến vậy... nếu như... nếu như... Nhưng nếu như chỉ là những giả định,những giả định do con người đặt ra... Còn thực tế thì vẫn vậy, vẫn luôn phũ phàng với con người ta. Và mẹ Cỏ cũng phũ phàng với những nếu như ấy... bà đã không về nhìn Cỏ lần cuối, không cho Cỏ cảm nhận được từ bà có tình yêu thương của một người mẹ, một thứ tình cảm thiêng liêng người ta vẫn gọi là tình mẫu tử ấy sẽ được Cỏ đem theo từ kỉ niệm, từ giả định chứ không phải là sự thật. ***
  6. Một miếng rách đau thương ở trong lòng, miếng rách của yêu thương, của tình mẫu tử thiêng liêng cao quý.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2