MỐI TÌNH CỦA CHÀNG NHẠC SĨ<br />
Hermann Hesse<br />
<br />
Chương 5<br />
Trong lúc ấy tôi đã không nghĩ đến những ngày nghỉ và lòng yêu thích<br />
việc du hành của Muoth. Anh ta rất hài lòng về dự định cho đại nhạc kịch<br />
của tôi và hứa hẹn giúp tôi theo khả năng có thể được, nhưng anh bận rộn<br />
với các chương trình du lịch và hứa chỉ có thể hoàn tất phần vụ của anh ta<br />
vào mùa thu. Tôi đã sao sẵn phần riêng của anh ta. Anh ta lấy đem theo và<br />
như thường lệ tôi không nghe gì cả ở anh ta trong tất cả những tháng đó.<br />
Vậy là chúng tôi đã có một thời gian nghỉ ngơi. Hiện tại thì một tương<br />
giao rất thú vị đã tồn tại giữa tôi và Gertrude. Tôi tin rằng kể từ lúc ở bên<br />
cạnh đàn dương cầm đó, nàng đã hoàn toàn biết rõ việc gì xảy ra bên trong<br />
người tôi, nhưng nàng không bao giờ nói một lời và cũng không đối xử khác<br />
với tôi trong bất cứ cách nào. Nàng không chỉ thích âm nhạc tôi mà thôi,<br />
nàng cũng thích tôi nữa, và cảm thấy như tôi đã cảm thấy, rằng đã có một<br />
mối ràng buộc giữa chúng tôi và một cảm giác của sự hiểu biết hỗ tương và<br />
cảm tình. Thái độ của nàng đối với tôi vì thế là ân cần và thân hữu, nhưng<br />
không đam mê. Có lúc điều đó đã đầy đủ cho tôi và tôi giữ im lặng, những<br />
ngày thoả mãn trong sự đồng hành của nàng, nhưng nhiệt tình chẳng mấy<br />
chốc luôn luôn nổi dậy cũng như cái yếu tố thêm vào giữa chúng tôi, và sự<br />
thân mật của nàng có vẻ chỉ giống như lòng bác ái đối với tôi và nó đã hành<br />
hạ tôi tkhi thấy rằng những lượn sóng của tình yêu và khát vọng từng tràn<br />
ngập người tôi thì là tha hóa và khó chịu đối với nàng. Thường khi tôi đã<br />
đánh lừa mình và cố cưỡng bức mình là nàng có một khí chất bình thản và<br />
lãnh đạm. Song trong tâm hồn tôi, tôi cảm thấy điều đó không đúng, và tôi<br />
đã biết Gertrude quá đủ để mà biết rằng tình yêu cũng sẽ đưa nàng vào sự<br />
liều mạng và những xúc cảm rối loạn nữa. Sau này tôi thường nghĩ ngợi về<br />
điều đó và cảm thấy rằng nếu tôi đã bắt lấy nàng bằng cơn bão tố, đã chiến<br />
đấu cho nàng, và kéo nàng về với tôi với tất cả sức mạnh của tôi thì nàng hẳn<br />
đã theo tôi và đã hợp với tôi mãi mãi rồi. Nhưng tôi đã không tin ở thái độ<br />
thú vị của nàng với tôi, và khi nàng dịu dàng và bộc lộ cảm tình với tôi thì<br />
<br />
tôi đã gán cho đó là lòng giao cảm phi khát vọng thông thường. Tôi không<br />
thể tống khỏi người tôi cái ý nghĩ là nếu nàng thích một người đàn ông hấp<br />
dẫn, khoẻ mạnh nhiều cũng như nàng thích tôi, thì nàng không thể nào duy<br />
trì mối tương giao dựa trên cái tình thân hữu lặng lẽ này lâu dài đến như vậy.<br />
Thế thì không phải là hiếm hoi cho tôi để đưa ra những giờ cảm nghĩ rằng tôi<br />
sẽ thay đổi âm nhạc của tôi và tất cả điều đó là cái giá trị cho tôi một cái<br />
chân ngay thẳng và một bộ dạng vui tươi.<br />
Vào lúc đó Teiser lại kéo tôi đến gần hơn với ông ta. Ông ta không thể<br />
thiếu được tác phẩm của tôi, và vì vậy ông là người thứ hai biết được sự bí<br />
mật của tôi và trở nên quen thuộc với bản văn lời đại nhạc kịch và các dự<br />
định của tôi cho một vở đại nhạc kịch. Ông ta rất thận trọng về tất cả chuyện<br />
đó và đem tác phẩm về nhà nghiên cứu. Khi ông trở lại, gương mặt giống<br />
như con trẻ của ông với bộ râu đẹp đẽ đỏ ửng với thích thú và kích thích về<br />
âm nhạc.<br />
- Vở đại nhạc kịch của anh sẽ là một cái gì! – ông ta kêu lên với sự kích<br />
thích – Tôi có thể đã cảm thấy khởi khúc trên đầu các ngón chân tôi. Nào,<br />
hãy đi uống rượu chơi, anh ranh con. Nếu không cho là tự mãn quá thì tôi sẽ<br />
đề nghị rằng chúng ta uống để mừng cho tình thân hữu nữa, nhưng tôi không<br />
muốn bắt buộc anh.<br />
Tôi sẵn sàng chấp thuận lời mời và chúng tôi đã có một bữa tối thú vị với<br />
nhau. Vì lẽ đây là lần đầu tiên Teiser đưa tôi về nhà với ông. Em gái ông,<br />
người bị bỏ lại một mình sau khi mẹ nàng qua đời, vừa mới đến ở với ông ta.<br />
Teiser không thể nói một cách đủ cao xa về sự an lạc ở việc thay đổi nhà của<br />
ông sau những năm dài sống độc thân của ông ta. Em gái ông là một cô gái<br />
im lặng thú vị, với cặp mắt sáng rỡ như con trẻ cũng như anh nàng. Nàng<br />
được gọi là Brigitte. Nàng bưng đến cho chúng tôi bánh và rượu vang trong<br />
của nước Áo, cũng có một hộp xì gà Virginia điếu dài. Chúng tôi uống ly<br />
rượu đầu tiên chúc mừng sức khoẻ cho nàng và ly thứ hai cho tình bằng hữu<br />
tốt đẹp của chúng tôi, và trong khi chúng tôi ăn bánh, uống rượu vang và hút<br />
thuốc, Teiser đi lại một cách thích thú trong phòng. Thoạt tiên ngồi xuống<br />
bên đàn dương cầm, rồi trên trường kỷ với cây đàn tây ban cầm, rồi đến cuối<br />
<br />
bàn với cây vĩ cầm của ông ta, và chơi bất cứ điệu nhạc nào thích thú hiện<br />
trong đầu ông lúc đó. Ông ta cũng hát nữa và cứ mắt sáng của ông lấp lánh<br />
và tất cả đều cống hiến cho tôi và cho vở đại nhạc kịch. Hình như em gái ông<br />
cũng có cùng dòng máu ấy trong huyết quản nàng và quả quyết là ông không<br />
kém gì Mozart. Các điệu nhạc từ Magic Flute và những đoạn trích từ Don<br />
Gionvanni thỉnh thoảng được chêm vào bởi cuộc đàm thoại và cụng ly, đã<br />
vang vọng qua căn nhà nhỏ, được đệm nhạc một cách diễm lệ bởi anh nàng<br />
bằng vĩ cầm, dương cầm hoặc tây ban cầm hoặc cả đến chỉ bằng huýt gió.<br />
Tôi vẫn còn tham dự như một vĩ cầm thủ trong ban nhạc cho mùa hè ngắn<br />
ngủi, nhưng đã yêu cầu cho tôi được nghỉ vào mùa thu, khi tôi đã ao ước<br />
dành tất cả thì giờ và năng lực của tôi cho tác phẩm của tôi. Ông nhạc<br />
trưởng, đã bực bội vì việc tôi ra đi, và rất thô lỗ với tôi về sau đó, nhưng<br />
Teiser đã giúp tôi một cách lớn lao để chống đỡ tôi và để vượt lên trên điều<br />
đó.<br />
Với sự giúp đỡ của người bạn trung thành này, tôi đã làm việc ở chỗ phân<br />
tấu nhạc cho vở đại nhạc kịch của tôi. Trong khi kính trọng các ý tưởng của<br />
tôi, một cách nghiêm khắc ông ta đã tìm ra được tất cả những lầm lỗi về kỹ<br />
thuật. thường khi ông ta trở nên hoàn toàn bực bội và khiển trách tôi y như<br />
một nhạc trưởng nói toạc móng heo, cho đến khi cái phần khả nghi mà tôi<br />
thích mà muốn được giữ lại đã bị bôi xoá và thay đổi. Ông ta luôn luôn sẵn<br />
sàng với những ví dụ bất kỳ lúc nào tôi ngờ vực. Khi tôi giả vờ có một cái gì<br />
không thoả lòng hoặc không đủ liều lĩnh, thì ông đã phân khúc cho tôi với<br />
những đoạn hợp tấu và chỉ cho tôi Mozart hoặc Lortzing đã điều khiển<br />
chúng như thế nào, và chứng tỏ với tôi rằng sự do dự ngần ngại của tôi là<br />
chết nhát, hoặc sự liều lĩnh ngu xuẩn tối tăm của tôi. Chúng tôi đã tru tréo<br />
lẫn nhau, đã bàn cãi và trở nên kích thích, và nếu nó có cho thấy rằng trong<br />
căn nhà của Terser, Brigitte đã lắng nghe chúng tôi một cách chú ý, đi đi lại<br />
lại với rượu vang, xì gà và dọn dẹp sạch sẽ nhiều giấy nhạc bị vò xé, vứt bỏ<br />
một cách cẩn thận và giao cảm. sự ngưỡng mộ của nàng với tôi cũng ngang<br />
với tình cảm của nàng dàng cho người anh nàng, đối với nàng thì tôi là một<br />
nhạc sư đại tài. Mỗi chủ nhật tôi đều được mời dùng cơm trưa tại nhà Teiser.<br />
Sau bữa ăn, dẫu rằng chỉ có một dải mây màu xanh nhỏ tí trên bầu trời,<br />
<br />
chúng tôi cũng bắt xe điện đi ra ngoại ô thành phố. Rồi chúng tôi bách bộ<br />
qua những ngọn đồi và qua những khu rừng, chuyện trò và ca hát, và anh em<br />
Teiser thường hò theo điệu hò quê hương của họ.<br />
Một lần chúng tôi dừng lại để ăn qua loa tại một chiếc quán trong vườn<br />
khu làng, nơi mà âm nhạc vui tươi của vũ điệu miền quê vọng đến chúng tôi<br />
qua cách cánh cửa sổ mở rộng. Khi chúng tôi đã ăn xong và ngồi nghỉ ngơi<br />
bên cạnh ly rượu táo của chúng tôi, Brigitte lẻn qua căn nhà và đi vô trong.<br />
Chúng tôi đã thấy nàng làm chuyện này và chẳng mấy chốc sau đó chúng tôi<br />
thấy nàng khiêu vũ bên kia cửa sổ, tươi thắm và lấp lánh như buổi sáng mùa<br />
hè. Khi nàng trở về, Teiser điểm ngón tay chỉ mặt nàng và nói nàng cũng nên<br />
hỏi ông ta để đi chứ. Bấy giờ nàng mặt mày đỏ rần và trở nên luống cuống,<br />
cúi đầu một cách tự vệ và nhìn đến tôi.<br />
- Có việc gì thế? – anh nàng hỏi.<br />
- Không có gì cả - nàng nói – nhưng do tình cờ tôi đã thấy nàng làm cho<br />
ông ta nhận ra ý nghĩa của cái liếc nhìn của nàng như thế nào. Teiser nói:<br />
- Ồ, dĩ nhiên.<br />
Tôi không nói gì cả, nhưng có vẻ như là lạ lùng cho tôi thấy sự bối rối của<br />
nàng bởi vì nàng đã khiêu vũ trong khi tôi có đấy. Vì rằng lần thứ nhất tôi<br />
chợt nghĩ rằng những cuộc bách bộ của họ cũng sẽ nhanh hơn và lâu hơn nếu<br />
tôi không có đấy để cản trở họ, và sau đó tôi chỉ thỉnh thoảng mới nhập bọn<br />
với họ vào những cuộc nhàn tản vào ngày chủ nhật của họ mà thôi.<br />
Khi đã hoàn tất cái phần giọng nữ kim như khả dĩ có thể có được,<br />
Gertrude đã chú ý là tôi miễn cưỡng từ bỏ những cuộc thăm viếng thường<br />
xuyên của tôi với nàng và những thì giờ thú vị của chúng tôi có ở bên nhau<br />
cạnh dương cầm, và tuy vậy tôi vẫn còn quá e thẹn để xin lỗi cho sự tiếp tục<br />
của cuộc thăm viếng ấy. Bấy giờ nàng làm tôi ngạc nhiên với đề nghị là tôi<br />
sẽ thường xuyên đến thăm nàng để đệm cho nàng hát, và hiện nay tôi đã đến<br />
nhà nàng hai hoặc ba lần trong tuần vào các buổi tối. thân phụ nàng đã vui<br />
lòng ở sự thân hữu của nàng với tôi. Gertrude đã mất mẹ khi nàng còn niên<br />
<br />
thiếu, nàng là nữ chủ nhân của căn nhà và thân phụ nàng để nàng làm theo ý<br />
của nàng trong mọi sự.<br />
Khu vườn có đầy cái rực rỡ của nó. Có vô số bông hoa, và những con<br />
chim hót líu lo xung quanh căn nhà im vắng. Khi tôi từ đường cái bước vào<br />
khu vườn và đi qua những bức tượng cũ kĩ đen đúa vòng đến căn nhà, được<br />
phủ vây bởi cái màu xanh biêng biếc, mỗi lần như thế đối với tôi cũng hệt<br />
như bước vào một đền thờ nơi mà những âm thanh và những đồ vật của thế<br />
giới chỉ có thể thâm nhập với một cấp độ nhỏ nhoi. Đàn ong bay vo ve trên<br />
các cành hoa trước cửa sổ, ánh mặt trời và những cái bóng râm mát của tất cả<br />
cây lá in lốm đốm trong phòng, và tôi ngồi bên đàn dương cầm Gertrude hát.<br />
Tôi lắng nghe giọng nàng vút lên dễ dàng và không cố gắng, và khi sau bài<br />
hát chúng tôi nhìn nhau và mỉm cười thì đó là trong sự hợp nhất và cách thức<br />
tin cậy như thể giữa anh và em. Vào những lúc này tôi thường hay cảm thấy<br />
rằng tôi chi còn chìa tay tôi ra để bắt lấy hạnh phúc của tôi và có nó vĩnh<br />
viễn, và tuy vậy tôi hãy chưa vội làm như vậy, bởi vì tôi muốn chờ đợi cho<br />
đến khi nàng cũng chứng tỏ một vài dấu hiệu khát vọng và mong mỏi.<br />
Nhưng Gertrude hình như đã bằng lòng và không ao ước bất cứ điều gì khác<br />
nữa. thật thế, thường khi đối với tôi thì có vẻ như nàng không muốn làm tan<br />
vỡ mối tương giao êm ả này và quấy rầy cái thời kỳ xuân sắc của tình bằng<br />
hữu của chúng tôi.<br />
Nếu tôi thất vọng về việc này, thì đã có một niềm an ủi cho tôi khi biết<br />
rằng nàng đã chú trọng một cách sâu xa đến âm nhạc của tôi dường nào,<br />
nàng cũng đã hiểu biết tường tận và lấy làm hãnh diện về âm nhạc ấy như<br />
thế nào.<br />
Sự vụ này kéo dài cho đến tháng sáu. Lúc bấy giờ Gertrude và thân phụ<br />
nàng đi về miền núi. Tôi trở lại đàng sau, và hễ khi nào tôi đi qua căn nhà<br />
nàng, tôi đều thấy nó đứng trống trải đằng sau những cây dương ngô đồng,<br />
với cánh cổng khoá kín lại. Nỗi đau đớn trở lại, nảy nở dần lên và theo tôi đi<br />
vào đêm tối.<br />
Vào các buổi tối, tôi đi đến nhà anh em Teiser, gần như luôn luôn có nhạc<br />
<br />