intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Món quà cuối cùng

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:7

83
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Hưng ngồi trong phòng thi Toán chọn đội tuyển quốc gia của tỉnh, đầu hàng hoàn toàn sau hai tiếng mà nó chỉ giải được hai bài dễ nhất. Thất vọng nhưng nói gì thì nói nó cũng chỉ mới học lớp 11, chưa đủ ''lượng'' để tham gia thi. Nó cũng không thuộc dạng ''thông minh xuất chúng'' , và cho dù cố thế nào chăng nữa thì nửa tiếng còn lại nó chỉ có thể cắn bút và vẽ lung tung ra nháp. Vẩn vơ nhìn các thí sinh khác, nó nghĩ về Linh- cô bạn đang ngồi...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Món quà cuối cùng

  1. Món quà cuối cùng Hưng ngồi trong phòng thi Toán chọn đội tuyển quốc gia của tỉnh, đầu hàng hoàn toàn sau hai tiếng mà nó chỉ giải được hai bài dễ nhất. Thất vọng nhưng nói gì thì nói nó cũng chỉ mới học lớp 11, chưa đủ ''lượng'' để tham gia thi. Nó cũng không thuộc dạng ''thông minh xuất chúng'' , và cho dù cố thế nào chăng nữa thì nửa tiếng còn lại nó chỉ có thể cắn bút và vẽ lung tung ra nháp. Vẩn vơ nhìn các thí sinh khác, nó nghĩ về Linh- cô bạn đang ngồi trong một phòng ở ngay tầng phía trên. Ngược lại với nó-''đi thi không ai hỏi, về chẳng ai hay'' Linh được cả trường kì vọng sẽ vào đội Tiếng Anh. Linh là bạn nó từ rất lâu rồi, khi mà nhà hai đứa ở sát cạnh nhau trong một hẻm nhỏ. Nó và Linh thân nhau đến nỗi hồn nhiên sang nhà nhau chơi đến tận năm lớp 7. Sau đó, bố Linh chuyển nhà ra mặt đường lớn tiện cho việc kinh doanh. Không sang nhà nhau được nữa, hai đứa vẫn hẹn nhau mỗi tuần ra thư viện tỉnh vào chiều thứ bảy để gặp nhau học chung. Chẳng cần đợi mọi người nói, nó biết Linh học giỏi hơn nó nhiều. Đến khi thi vào lớp 10, Hưng đăng kí thi chuyên Toán cùng trường chuyên với Linh. Cô chủ nhiệm và bạn bè dường như biết chắc chắn Linh sẽ đậu còn nó thì bị coi là ''trèo cao ngã đau thôi''. Nhưng Hưng đã làm được, sau bao cố gắng, để theo kịp cô bạn mình. Những ngày sau kì thi ấy là những ngày tuyệt vời nhất, khi nó nhận được những lời ngợi khen, rồi cùng cô bạn chuẩn bị năm học mới. Nhưng khi vào trường mọi việc nhanh chóng đảo ngược, trong khi Linh vào trường trở nên nổi bật, nó lại ngày càng mờ nhạt bên cạnh cô bạn. Linh luôn tỏ ra là một cô gái cá tính, thích tập bóng rổ, có nhiều bạn bè, học giỏi tiếng Anh ( do từ nhỏ đã được gia đình định hướng trước nên lên cấp 3 Linh đã nắm ngữ pháp khá vững). Còn Hưng thì lại trầm tĩnh, ít bạn, không học siêu, không chơi thể thao cừ, không phải con nhà khá giả.... Nó nhận ra mình ngày càng kém cỏi nếu so sánh với Linh. Càng nỗ lực vào đội tuyển, nó chỉ càng nhận thấy không đủ khả năng, bị đuối so với đứa khác. Vả lại, khác với bọn bạn, nó không thật sự thích Toán học; nó chỉ muốn bắt kịp Linh. Nhiều lần, Hưng bị đám bạn của Linh trêu chọc khi đi cùng. Dần dần, Hưng cứ tránh mặt Linh chỗ đông người. Những buổi cùng học cũng thưa dần, tuỳ theo lịch của Linh. Điều đăc biệt là, Hưng không cần Linh thông báo trước buổi nào sẽ học, vì tuần nào nó cũng đến thư viện như
  2. một thói quen dù có Linh hay không, đôi khi nó chỉ ngồi không hàng tiếng, nghe nhạc, chờ đợi. Nó tự hỏi phải con người Linh đã thay đổi hoàn toàn, cô bạn mà nó biết không mạnh mẽ, cá tính như vẻ ngoài Linh hiện tại. Trống hết giờ vang lên cắt đứt suy nghĩ của Hưng, nó nôn nóng nộp bài sau khi ngồi đợi nửa tiếng. Bước ra khỏi phòng thi, Hưng bước quẩn quanh ở chân cầu thang, hi vọng ''tình cờ'' gặp Linh đi xuống một mình. Một lát sau, nó nghe thấy giọng Linh, cô bé đang nói chuyện với Tùng về bài thi. Tùng học lớp 12, cậu chàng trong ban chấp hành đoàn trường, năng nổ, có duyên ăn nói, (theo Hưng thì đáng ghét với những đứa con trai khác- cũng có thể là chỉ với nó) và chẳng cần giấu giếm là thích Linh. Hưng ghét những tiếng bước chân của hai người vang lên cùng lúc, nó rẽ lối ra cầu thang phụ, biến mất khỏi tầm nhìn của Linh. Nó về thẳng nhà, chẳng thèm xem lại đề cùng mấy đứa bạn. Cuối ngõ nhỏ, Hưng nặng nhọc đẩy cánh cửa kéo đã han gỉ của nhà nó. -Kết quả thi thế nào hả con ? - cô Thanh khẽ hỏi khi thấy con về. Cô không mong chờ nhiều ở cậu con trai khi được thầy chủ nhiệm nói rõ về sức học của cậu. -Kém lắm ạ. -Không sao đâu, mẹ rất tự hào vì con, con luôn làm hơn những gì mẹ mong đợi. -Con nghĩ rồi, con sẽ không theo đội tuyển nữa. Cô Thanh hơi ngạc nhiên khi cậu từ bỏ, cũng như từng bất ngờ khi cậu bỏ bao nhiêu công sức chỉ để vào đội của trường. Cô không nói gì thêm, để Hưng về phòng với điều duy nhất làm nó quên đi sự buồn bực: nghe nhạc. Đến 9 giờ tối, Hưng nhận được tin nhắn hỏi thăm của Linh, nó không nhắn lại như để
  3. Linh tự hiểu:''Mình trượt rồi đấy, cậu cần biết làm gì? Cậu làm bài tốt thì đi mà nhắn tin với anh ta, sao cậu không thôi giả vờ quan tâm tới mình đi?''. Nó đã quá mệt mỏi với việc chạy theo Linh, sao nó phải cố gắng nhiều như vậy cho 1 cô bạn chưa bao giờ dừng lại chờ đợi nó chứ?. Nó quyết định từ giờ sẽ không thế nữa, nó sẽ sống với những mục tiêu đơn giản hơn cho chính nó. ...Sau 1 tuần, kết quả thi được công bố. Biết thừa nó sẽ trượt, Hưng chỉ mong chờ kết quả của cô bạn. Hưng luôn đến sớm nhất nên cậu là người đầu tiên nhìn bảng tin của trường- được đặt ngay phía bên phải lối đi vào trường. Linh được chọn với kết quả đứng thứ tư cả tỉnh. Hưng không biết sao nó lại thở dài, lẽ ra nó phải thấy vui cho Linh chứ nhỉ? Một lát sau, Hưng mới để tâm đến việc tên nó đứng dưới cùng trong danh sách điểm Toán. ''Hừ, in mấy người đậu là đủ rồi, có cần thêm tôi vào với cả số điểm thấp đẹt đó không?''. Chợt nhận ra Linh đứng ngay sau nó, Hưng giật mình quay lại nói: -Sao Linh đi sớm vậy? -Vì nếu không gặp cậu vào lúc vắng người thì cậu sẽ chẳng nói chuyện với mình. -Nói rồi Linh bước đến cạnh Hưng, cũng giống cậu, Linh không xem điểm mình trước. -Không sao đâu, năm sau cố gắng cậu sẽ vào thôi, chắc chắn đấy. Lớp 11 khó được vào đội, cậu biết mà. -Thế mà cậu vào được đấy thôi. Vậy là do tôi kém nên mới bị trượt. -Không, có thể cậu chưa cố hết sức, chỉ cần... -Tôi bỏ đội rồi, năm sau không thi nữa, tôi biết mình không đủ khả năng, có cố gắng thì chỉ phí thêm một năm nữa thôi. Tôi đâu học được như cậu, tôi lại càng không có năng khiếu gì hết. Lẽ ra tôi không nên vào học lớp chuyên này mới phải. Tôi ngày ngày ở đây, thấy mình chẳng ra gì, còn cậu thì vẫn tốt đấy thôi. Cậu vào đội rồi đấy, tiếp đến là đội
  4. bóng rổ nữ nhỉ, chẳng mấy chốc...-Hưng biết nó sẽ hối hận về những gì mình nói nhưng cảm xúc dồn nén bao lâu đang lấn át lí trí nó. -Sao cậu cứ bi quan vậy, thất bại hay thành công đều ở cậu, nếu cậu cố gắng. Chẳng lẽ cậu muốn mình thất bại cùng cậu sao?-Linh ngắt lời, nói với giọng to, đôi chút giận hờn. Hưng buột miệng nói thẳng suy nghĩ: -PHẢI ĐẤY, ĐÔI KHI TÔI CHỈ MONG CẬU THẤT BẠI. Nó bỏ mặc Linh ở đó, đi như chạy lên lớp. Nó không cần Linh thương hại, Linh đâu biết nó đã cố gắng, nỗ lực hết sức trong lớp để có thể thi quốc gia, hay khi thi vào trường chuyên mà nó không thích gì vì Linh... Linh không biết, vì nó chưa bao giờ nói. Chiều thứ bảy, Hưng đến thư viện theo thói quen đã ngấm vào óc. Sau hơn một tiếng chìm trong giọng hát của Adele từ headphone, nó chợt nhận ra hôm nay là ngày đội tuyển Anh học. ''Mà điều đó có ý nghĩa gì chứ, mày hi vọng cô ấy vẫn đến gặp mày sau những gì mày nói sao? Chính mày đã quyết định từ bỏ rồi mà. Mày đang chờ đợi cái quái gì vậy. Linh khác mày quá nhiều. Linh giỏi hơn mày, cô ấy chưa bao giờ cần mày. Mày không xứng, chỉ là đứa con trai ngu ngốc theo đuổi cô bạn thân mà chẳng bao giờ đủ dũng cảm dám nhận''. Bao nhiêu ý nghĩ làm Hưng tức tối, bực bội. Hưng thu dọn sách vở và gây tiếng động thật to, đáp lại những cái nhìn trong thư viện bằng vẻ mặt thách thức. Sáng thứ hai, Hưng đến trường sớm sau cả ngày chủ nhật nằm dài, suy nghĩ vẩn vơ về ca khúc Chasing Pavement. Bất ngờ là Linh còn đến sớm hơn, cô nàng cũng vô luôn đội bóng rổ, nên phải đến sớm để tập. Hưng đi ngang qua sân, ngoài Linh ra còn có một vài anh chị khác trong đội nữa. Linh bắt gặp ánh mắt của Hưng, cô bé như cố tỏ ra phớt lờ cậu. Hưng càng bước nhanh hơn, tự nhủ sẽ không nhìn lại. ti_xung_2
  5. Tháng mười một Sắp tới có trận bóng rổ ''giao hữu'' giữa các trường trong thành phố. Gọi như vậy là vì đây là do các đội tự tổ chức cho các mem mới. Tuy không có giải gì nhưng đã thành lệ mỗi năm, 2 trận đấu trái mùa của đội nam và nữ cũng thu hút cả trường. Vừa phải học đội tuyển, Linh vừa phải bỏ thời gian ở sân bóng nhiều hơn, cảm thấy như sắp hết năng lượng. Sau buổi tập cuối, Tùng-cậu bạn năng nổ trong ban tổ chức họp lại đội nam và nữ, thông báo lịch thi đấu ngày kia. Cậu nhắc nhở từng người một, đến lượt Linh, cậu nói thêm: -Em cần một đôi giày mới, loại chuyên dùng cho bóng rổ Linh à. Linh không nghe rõ vì hơi mất tập trung khi nhận ra Hưng vừa băng qua trước phòng nghỉ, không nhìn cô. Kể cả đã một tháng không nói chuyện, chỉ có những cái nhìn vô tâm, Cô bé chưa bao giờ nghĩ đến việc cậu sẽ từ bỏ mình. Hưng và Linh bây giờ như không tồn tại trong thế giới của người kia vậy. Sáng ngày thi đấu-Sáng thứ 7 Linh đến lớp đội tuyển sớm hơn mọi ngày ( sáng nay mọi người nghỉ tập để giữ sức ). Chợt thấy thứ gì đó trong ngăn bàn cản nó đẩy cặp vào. Nó đưa tay vào trong, lôi ra một hộp đựng giày. Đôi giày dùng cho bóng rổ,màu xanh, cỡ 37. Trong hộp còn rơi ra một con hạc giấy gấp bằng loại giấy nháp kẻ ô ly. Linh nâng niu hạc giấy, chợt mỉm cười khẽ khi nghĩ đến Tùng. Chiều hôm đó, Linh ra sân trong đôi giày mới, tràn đầy tự tin. Tùng khen: -Đôi giày hợp với em lắm.
  6. -Cám ơn anh, mà sao anh biết em thích màu xanh da trời vậy? - Linh cười và nháy mắt với Tùng. Cậu chàng dĩ nhiên chẳng hiểu gì cả, nhưng cũng ậm ừ với Linh. Linh nhìn về phía khán giả, Hưng không có trong số đó, cô tự nhủ ''Mình chẳng làm gì sai, là cậu ấy quyết định không là một người bạn của mình nữa''. Sau gần 2 tiếng căng thẳng như chung kết SeaGames, Đội của Linh giành thắng lợi nhờ pha ghi điểm cuối giờ của nó. Vui tưng bừng, cả nhóm chuẩn bị đi ăn mừng theo kế hoạch từ trước. Vào phòng tập, Linh cẩn thận gói lại đôi giầy xanh, cảm thấy như đôi giày đã đem lại may mắn cho nó. Một giọt mồ hôi như vô tình từ trán khẽ lăn xuống cằm, rơi vào con hạc giấy mà nó vẫn để ở vỏ hộp giầy. Nó vội đưa con hạc ra để tránh bị hỏng. Chợt nhận ra ở phần trong chỗ giấy bị ướt có một nét chữ. Chần chừ 1 thoáng, nó quyết định mở những nếp gấp con hạc, tờ giấy vuông ban đầu hiện ra. Tờ giấy chỉ có một dòng chữ, được viết rồi lại bị gạch đi, nét bút là của người bạn đã luôn bên Linh bao lâu nay. Linh như người mất hồn, nó chẳng còn nghe rõ bất cứ lời nào xung quanh của Tùng và những cô bạn đang gọi giật nó lại. Đi thẳng ra nhà xe, nó nghĩ chỉ có một nơi duy nhất mà Hưng có thể ở vào lúc này. Cô đi xe thẳng đến thư viện, trên đường đi, những kí ức về những buổi học thêm, sự quan tâm của Hưng hiện lên tràn ngập trong đầu. Linh nhận ra mình đã vô tâm thế nào trong suốt thời gian qua, coi thường Hưng vì đủ lí do... Hưng đã luôn bên nó, như một hình bóng âm thầm che chở cho nó dù chẳng nhận được gì. Đến nhà xe thư viện, Linh biết mình đã đúng: Xe của Hưng xếp ở dãy trong cùng dưới mái lợp tôn màu xanh rì ảm đạm - cậu luôn đến từ rất sớm. Nó chạy lên cầu thang, gặp Hưng đang đi xuống-Cậu đã quyết định xa rời Linh-không đến xem trận đấu, định đến đây lần cuối rồi không níu kéo những kỉ niệm với cô bạn nữa. Linh ôm lấy cậu như không còn biết làm gì khác, những giọt nước mắt khẽ rơi. Hưng lặng yên, cậu không biết nói gì - đứng trước cậu là cô bạn thực sự mà cậu biết, chẳng hề mạnh mẽ như vẻ bề ngoài. Sau khoảng lặng lâu đến vài thế kỉ, trước vài chục ánh mắt ngó phía trên cầu thang, Hưng và Linh cùng nở nụ cười nhìn mọi người.
  7. Chị quản lý thư viện là người vỗ tay đầu tiên, sau đó đến những người khác, làm cho Hưng và Linh mặt đỏ ửng. Họ không biết rõ chuyện gì đã xảy ra mà chỉ biết đang chứng kiến phần kết thúc của một câu chuyện, có hậu. Còn với Hưng và Linh, đây lại là một khởi đầu mới.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2