intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Mùa Hè Năm Ấy

Chia sẻ: Nguyen Ngoc Han | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:186

80
lượt xem
7
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

- Hạ Lan Ðài ơi! Mi có vui không? - Không hối hận sao? Không buồn à? Vẫn như xưa chứ? Có phải mi đang vui sống trong tiếng nhạc và trong sự yêu thương chiều chuộng của ba mi? Ngồi trước bàn phấn nhìn vào gương tôi tự hỏi như vậy. Bỗng có tiếng gõ cửa, ống khóa xoay một vòng rồi cánh cửa mở ra: - Hạ Lan Ðài ơi, xong chưa con? Nhìn vào gương tôi thấy ba đứng ở cửa mỉm cười. Ðêm nay ba mặc bộ đồ veste đen, trông còn trẻ lắm, khi cười...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Mùa Hè Năm Ấy

  1. Mùa Hè Năm Ấy Y Ðạt Mùa Hè Năm Ấy Tác giả: Y Ðạt Thể loại: Tuổi Học Trò Website: http://motsach.info Date: 25-October-2012 Trang 1/186 http://motsach.info
  2. Mùa Hè Năm Ấy Y Ðạt Chương 1/25 - Hạ Lan Ðài ơi! Mi có vui không? - Không hối hận sao? Không buồn à? Vẫn như xưa chứ? Có phải mi đang vui sống trong tiếng nhạc và trong sự yêu thương chiều chuộng của ba mi? Ngồi trước bàn phấn nhìn vào gương tôi tự hỏi như vậy. Bỗng có tiếng gõ cửa, ống khóa xoay một vòng rồi cánh cửa mở ra: - Hạ Lan Ðài ơi, xong chưa con? Nhìn vào gương tôi thấy ba đứng ở cửa mỉm cười. Ðêm nay ba mặc bộ đồ veste đen, trông còn trẻ lắm, khi cười để lộ hàm răng thật đẹp, và đều đặn. Ba tuy đã thuộc tuổi trung niên, nhưng dưới mắt tôi ba vẫn còn là người đàn ông đầy ma lực có thể thu hút gái đẹp. Vẫn ngồi trước gương tôi quay đầu lại nói: - Bộ đồ mới của ba đẹp lắm! Ba cười rồi nói một cách ôn hòa: - Ba đem xe ra trước cửa đợi con nhé! Ba vừa xuống lầu, tôi đứng dậy cầm chiếc áo lá lên thầm nghĩ. Ðêm hôm kia, hôm qua, đêm nay, đêm nào cũng có vũ hội, ánh đèn, âm nhạc, nữ trang, tiếng cười, tiếng ồn ào, mùi rượu sâm banh... Nhìn qua cửa sổ tôi tự hỏi: có vui không? Quả thật không buồn à? Ðã quên hết rồi sao Hạ Lan Ðài? Bước xuống bật thang có trải thảm, đi qua phòng khách vắng tanh. Như thường lệ, tôi nhìn lên bức di ảnh tô dầu của má tôi treo trên tường rồi lặng lẽ bước ra ngoài. Ði ngang qua hoa viên, đi qua hồ phung nước và tượng Venus cụt tay, sau cùng ra khỏi cổng, tôi nhìn thấy ba ngồi ở chỗ lái, tay ôm "vô lăng". Xe chạy bon bon trên đường nhựa, ngồi trong xe tôi cảm thấy êm như ngồi trong ghế bành ở trong phòng khách. Tôi nhìn ánh sáng trước đầu xe nói: - Sao bà Lễ lại mời khách hả ba? - Bà ta vừa mới mua chiếc cà rá hột xoàn. Tôi im lặng, xe đang xuống dốc, tôi chăm chú nhìn ánh đèn châm chấm ở dưới kia. Trang 2/186 http://motsach.info
  3. Mùa Hè Năm Ấy Y Ðạt Ba nói: - Sao độ này con trầm lặng thế hả Lan Ðài? Tôi day mặt lại hỏi: - Hả? Ba nói chi? - Ðộ này con trầm lặng lắm. Môi tôi mấp máy nhưng không nói nên lời. Ba nói: - Sau cuộc nghỉ hè năm ấy ba nhận thấy con bắt đầu trầm lặng hẳn đi. Tôi nhìn ra cửa xe thở phì nói: - Nhà bà Lễ xa quá ba nhỉ? Ba im lặng, tôi cũng không nói gì nữa, có lẽ tại vì không còn việc gì đáng nói. Ba không muốn nhắc lại chuyện cũ, tôi cũng chả muốn kể đến mùa hè năm xưa. Tuy không muốn nghĩ tới nó, nhưng ánh mắt tôi bỗng mờ dần và dòng tư tưởng phiêu bạt càng lúc càng xa, thế là mùa hè năm ấy lại xuất hiện... Mùa hè năm đó tôi vừa tốt nghiệp một trường trung học, ba đưa tôi đi nghỉ mát tại bờ biển phía Nam. Khi ấy ba vừa đổi chiếc xe mới hiệu Cadillac. Trước khi đổi xe này ba đi chiếc Peupeot 404, trước đó nữa là chiếc Peupeot 403. Sau khi má qua đời, dường như ba chú trọng nhiều vấn đề hưởng thụ hơn. Năm nào ba cũng đi nghỉ hè và luôn luôn mang tôi theo, vì tôi là người ba thương yêu nhất, và cũng là đứa con gái duy nhất của ba. Ba tôi thuộc hạng đàn ông đẹp trai, vì thế có rất nhiều phụ nữ yêu ba. Mỗi khi quen biết người con gái nào ba luôn luôn hỏi tôi chẳng hạn như: - Con thấy Ánh Nguyệt ra sao? - Mỹ Hương thế nào? - Kim Thao có đẹp không? Tôi thường nhún vai trả lời: - Ánh Nguyệt mông quá to. - Mỹ Hương mũi két không đẹp. - Kim Thao tham tiền không tốt. Tôi biết ba không muốn kết hôn, người chỉ muốn đùa chơi với họ thế thôi. Nhưng những nàng con gái kia mỗi khi thấy ba thì đeo sát như đỉa đói, vì họ thấy ba có tiền. Tôi không phản đối hành động ấy của ba, vì dù sao ba cũng là đàn ông, hơn nữa lại có tiền. Trang 3/186 http://motsach.info
  4. Mùa Hè Năm Ấy Y Ðạt Mùa hè năm ấy ba lái chiếc Cadillac đưa tôi đến bờ biển phía Nam, trên đường đi nắng như thiêu đốt, ngồi trong xe cảm thấy khó thở, tôi thò đầu ra để cho mái tóc bay phất phới trước gió, tới một khúc quanh bỗng có cơn gió to tạt qua khiến chiếc băng nylong bịt tóc của tôi tuộc ra, tôi vội đưa tay ra chụp lại nhưng không kịp, chiếc băng bay dài theo trục lộ. Ba nhìn vào kính chiếu hậu nói: - Thôi bỏ đi, chút nữa ba mua cái khác cho con. Tôi thò đầu ra nhìn theo trục lộ không còn thấy chiếc băng đâu nữa, nhưng chỉ thấy một chiếc xe đua theo sát đằng sau, trong xe có một thanh niên tóc đen bóng láng, ở trần mặc quần tắm, ánh mắt của hắn nhìn theo xe tôi, xa xa trông thấy hắn đẹp trai lắm. Tôi hỏi ba: - Xe đó hiệu gì vậy ba? Ba nhìn vào kính chiếu hậu nói: - Ferarri. - Có đắt tiền không ba? - 100 ngàn tiền Hồng Kông. Tôi ngạc nhiên: - Sao, 100 ngàn à? Tôi quay đầu lại nhìn ra sau, thấy thùng xe bóng loáng dưới ánh nắng chói chang. Chỉ trong chốc lát chiếc xe đua đã vọt lên gần bắt kịp xe chúng tôi. Tôi ngồi quay lại hỏi: - Xe mình bao nhiêu tiền hả ba? - 70 ngàn. Tôi rú lên: - Chiếc xe đằng sau còn đắt tiền hơn của mình nữa hả ba? Thế mà con cứ ngỡ xe ba là đắt tiền nhất rồi chứ. Ba cười: - Bộ con tưởng ba là ông vua hay sao? Tôi nhìn xe sau khẽ hỏi: - Sao mình không đổi chiếc xe như xe hắn hả ba? - Như xe ai? Trang 4/186 http://motsach.info
  5. Mùa Hè Năm Ấy Y Ðạt - Như xe chàng thanh niên đằng sau kìa. Ba nhìn vào kính chiếu hậu nói: - Ba già rồi chạy xe đua coi sao được? Chiếc xe đua theo sát xe chúng tôi, ba mím môi đạp thêm ga, xe phóng như bay, xe đua bị bỏ khoảng cách khá xa, tôi liếc nhìn ba, ba nói: - Ba ghét người ta đeo sát đít lắm. Tính của ba tôi là như thế, người không chịu để kẻ khác lái xe qua mặt, nhất là ghét phụ nữ lái xe, vì má tôi cũng tại lái xe mà tử nạn. Bỗng ba tôi nghiến răng chửi: - Ðồ mất dạy. Tôi xoay mặt lại thấy chiếc xe đua bám sát sau đít. Ba cằn nhằn: - Thằng quỷ đó ý muốn chọc ba, đồ gì có chiếc xe đắt tiền cái muốn khoe, con có biết ý nó muốn làm gì không? Tôi nói: - Hắn muốn cho mình biết xe hắn đắt tiền hơn của mình chứ gì? Tôi day mặt lại thấy nước da của hắn bị nắng phơi đỏ sậm, phản chiếu dưới ánh nắng. Hắn vừa lái xe vừa vẫy chúng tôi. Tôi nhìn ba hỏi: - Ba có quen với hắn không? - Không. Tôi nói: - Dường như hắn vẫy tay với ba đó mà? Ba cười: - Hắn ngoắt tay xin qua mặt đấy. Ba đạp thêm ga, xe lại phóng nhanh vùn vụt, một lát sau tôi không thấy bóng hắn đâu nữa, nhưng lòng tôi cảm thấy làm sao đấy. Chẳng biết gã thanh niên ấy có ý định gì? Hay là hắn có chuyện gì muốn nói với chúng tôi? Khi đến nơi ba lái xe chạy lên núi, vì chúng tôi đã có ý định thuê khách sạn ở trên núi. Ðó là một Hotel kiến trúc theo kiểu Hạ Uy Di, chúng tôi thuê hai phòng, phòng tôi bên cạnh phòng ba, đứng ở cửa sổ có thể nhìn ra hải cảng. Trang 5/186 http://motsach.info
  6. Mùa Hè Năm Ấy Y Ðạt Tôi mở va ly ra xếp đồ vào tủ, bất thình lình có người gõ cửa, tôi buột miệng nói: - Mời vào. Người bước vào phòng không phải là ba mà là anh bồi phòng. Tôi hỏi: - Có chuyện gì không ông? Anh bồi phòng nói: - Thưa có người muốn gặp cô! Tôi nói: - Ba tôi ở phòng bên cạnh, xin anh cho ba tôi hay. - Không, người ta chỉ tìm cô chứ không có tìm ông. Tôi ngạc nhiên: - Tìm tôi? Tôi thầm nghĩ tại sao có người kiếm tôi, ở đây ngoại trừ một vài người trọc phú mà ba quen biết ra thì tôi có quen với ai đâu? Tôi hỏi: - Người đó như thế nào hả ông? Anh bồi ngần ngừ một phút nói: - Một đứa con trai. - Hắn đang ở đâu? - Dưới lầu ở ngoài cổng. Suy nghĩ một hồi tôi nói: - Ðược rồi tôi xuống ngay. Anh bồi vừa đi tôi bước vội sang phòng ba, thấy không có người, tôi hỏi: - Ba ơi! Trong phòng tắm nói ra: - Ba đang tắm. Ra khỏi phòng tôi vào thang máy xuống lầu, ra tới cửa thì nhìn thấy chiếc xe đua Ferarri đậu bên lề gần cổng, trong xe là gã thanh niên ở trần, tôi thấy làm lạ xô cửa bước ra, gã thanh niên ngửng đầu lên, tôi bước xuống nấc thang hỏi: - Anh là...? Trang 6/186 http://motsach.info
  7. Mùa Hè Năm Ấy Y Ðạt - Vâng. Tôi liếc hắn một cái rồi nhớ lại cảnh bám sát xe hồi nãy, tôi liền xụ mặt hỏi một cách lạnh nhạt: - Anh tìm tôi có chuyện gì? Hắn tỉnh bơ mỉm cười: - Vì tôi mặc quần tắm ở trần nên ông Giám Ðốc nhà hàng không cho tôi vào trong. - Tôi không biết anh, anh tìm tôi có chuyện chi? Hắn khom lưng cầm cái băng nylon đưa lại nói: - Tôi tìm cô để trả vật này. Tôi rú lên: - Ồ cái băng bịt tóc của tôi! - Có phải cô đánh rơi không? Tôi hỏi ngay: - Tại sao ở trên xe anh? Hắn nói: - Xe tôi theo sau xe cô rồi gió thổi bay vào xe tôi, tôi cố gắng theo sát, vẫy tay kêu cô, thế mà cô chả ngó ngàng gì đến tôi cả... Tôi trố mắt nói: - Té ra anh bám sát xe chúng tôi là để trả chiếc băng này à? Hắn trả lời: - Vâng, tôi theo đến đây nhưng họ không cho tôi vào trong, vì thế tôi nói muốn gặp cái cô vừa mới đến đây, bây giờ tôi trả lại cho cô rồi đó. Nếu để gió thổi bay nữa thì tại cô chớ không phải tại tôi đâu nhé! Tôi cầm lấy chiếc băng, hắn nhìn tôi tôi đăm đăm, tôi nói: - Cám ơn anh. Hắn nhún vai cười nhưng không lái xe đi. Tôi nói thêm lần nữa: - Cám ơn. Nhưng hắn vẫn nhìn tôi cười mà không nói năng gì, tôi hơi luống cuống nói bâng quơ: - Xe anh đẹp quá! Trang 7/186 http://motsach.info
  8. Mùa Hè Năm Ấy Y Ðạt Hắn nói: - Xe của má tôi, xe của bồ cô cũng đẹp lắm chứ. Tôi lắc đầu cười: - Không phải bồ, ba tôi đấy! Hắn lộ vẻ mừng rỡ nói: - Thế hả? Vậy mà tôi cứ tưởng... Tôi nói: - Ba tôi không thích anh, vì hồi nãy anh cứ theo sát chúng tôi hoài. Hắn cười, ngay khi đó có một chiếc xe phanh lại ở đằng sau xe gã thanh niên, người đàn bà mập mạp ngồi bóp còi inh ỏi, hắn quay đầu lại nhìn chiếc xe đằng sau, rồi day lại nhìn tôi. Tôi nói: - Bà ta chửi anh đó, vì anh đậu xe cản đường của bả. Hắn mở máy xe nói: - Thế thì tôi phải đi. Tôi nói một lần nữa: - Cám ơn anh. Trước khi cho xe chạy, hắn nói: - Ðón mừng cô đến đây nghỉ hè, ngày mai cô còn ở đây không? Tôi gật đầu, người đàn bà đằng sau lại bấm còi và miệng lẩm bẩm. Gã thanh niên nhìn tôi gật đầu chào rồi cho xe phóng nhanh. Tôi cầm chiếc băng vừa đi lên lầu, vừa suy nghĩ, tôi cảm thấy gã thanh niên ấy tử tế và dễ thương ghê. Bước vào phòng thấy ba đứng trước gương cạo râu, tôi nói: - Tìm lại được chiếc băng rồi ba ơi! Ba nhìn trong gương nói: - Hồi nãy con đánh rơi trên lộ kia mà. Tôi ngồi xuống giường nói: - Có người mang trả lại cho con. - Ai thế? Trang 8/186 http://motsach.info
  9. Mùa Hè Năm Ấy Y Ðạt Tôi nói: - Một người. Ba vừa lau mặt hỏi: - Ai? - Một người. Ba lại gần vò đầu tôi nói: - Con lớn rồi, đừng trẻ con nữa. Ừ, tối nay con ăn cơm một mình nhé? Tôi ngạc nhiên: - Tại sao hả ba? Ba nói: - Ba đi tìm ông Thắng, bạn của ba. - Con đi theo ba được không? - Không được. - Tại sao hả ba? - Bạn của ba chưa có vợ. Tôi hỏi: - Con không được đến nhà những người chưa có vợ sao? Ba đứng dậy nói: - Thôi con đi tắm rửa rồi xuống lầu ăn cơm, ăn rồi ký sổ ba sẽ tính tiền với họ. Tôi cằn nhằn: - Mới đến ngày đầu tiên đã bắt con ăn cơm một mình. Dứt lời tôi bước ra ngoài trở về phòng của tôi. Trang 9/186 http://motsach.info
  10. Mùa Hè Năm Ấy Y Ðạt Chương 2/25 Tôi mặc nguyên bộ đồ xanh đứng trước gương ngắm nhìn một lát rồi đóng cửa lại. Bây giờ tôi đang đứng trước cửa một hộp đêm, tai nghe tiếng nhạc vọng ra, tôi thò đầu vào trong nhìn, thấy ánh đèn màu lờ mờ và tai nghe tiếng nhạc du dương, tôi thích tiếng nhạc đó nên bước vào trong. Ở bên trong hộp đêm này, trang hoàng theo kiểu Hạ Uy Di, đi dọc theo sân khiêu vũ ra tới ngoài hành lang lộ thiên, tôi ngồi xuống chiếc bàn, ở đây người ta có thể nhìn thấy sân nhảy và sân khấu, ở đằng sau là biển. Khi đó anh bồi bàn đi lại đốt cho tôi một ngọn đèn cầy rồi lấy cái chụp thủy tinh màu đỏ chụp ngọn đèn lại, trong khi chờ thức ăn, tôi kêu một chai côca. Ở sân nhảy lúc đó chỉ có một cặp tình nhân đang dìu nhau. Trên sân khấu có chàng ca sĩ đang hát: " Tôi cười mà lệ rưng rưng Tôi cười nhưng khóc trong lòng". Ánh đèn màu thủy tinh ngân rọi trên mặt chàng ca sĩ khiến cho khán giả nhìn thấy mặt chàng tái xanh, tôi từ từ giơ ly nước ngọt lên ngang tầm mắt rồi nhìn xuyên qua nó, vũ trụ trong phút chốc biến thành màu hồng nhạt, và nhìn lên sân khấu thấy lờ mờ, chập chờn như trong giấc chiêm bao. Ngay khi đó có một bóng đen đi lại che khuất ánh mắt tôi, bỏ ly xuống ngửng mặt lên nhìn. Người ấy nói: - Bộ cô muốn dùng cái ly côca này để biến thế gian này thành màu hồng hay sao? Vũ trụ này không phải màu hồng đâu. Tôi ngạc nhiên: - Anh là...? Gã thanh niên này là người lái chiếc xe đua hồi trưa, nhưng bây giờ trông hắn đã khác hẳn đi, tóc chảy láng mướt, mặc chiếc dạ phục bằng hàng Ấn Ðộ, hắn đứng trước mặt mỉm cười hỏi tôi: - Cô ngồi đây một mình sao? - Vâng. Hắn cúi đầu nhìn tôi: - Còn ba cô đâu? Tôi nói: - Ði tìm người bạn. Trang 10/186 http://motsach.info
  11. Mùa Hè Năm Ấy Y Ðạt - Tôi có thể ngồi đây không? - Vâng ạ! Hắn ngồi xuống chiếc ghế đối diện, tôi nhìn hắn đăm đăm. Ánh đèn cầy xuyên qua cái chai thủy tinh màu đỏ rọi vào trông thấy mặt hắn đỏ hẳn lên, hắn trầm ngâm thật lâu. Tôi nói: - Sao lại có sự ngẫu nhiên khiến chúng ta... Hắn ngắt lời: - Không phải ngẫu nhiên, tôi cố tình đến tìm cô. Tôi ngơ ngác. Hắn chỉ qua cái Bar bên kia nói: - Tôi ngồi bên kia đợi cô lâu lắm, thấy cô vào đây và đến chiếc bàn này nên tôi tìm đến ngay. Tôi hỏi: - Tại sao? - Tại vì tôi đợi cô. Tôi hỏi: - Tại sao? Hắn chau mày: - Ðừng trẻ con, hỏi tại sao hoài vậy? Ðừng hỏi tại sao! Tôi chịu, hắn bảo tôi trẻ con, ba thường bảo tôi như vậy, tôi ưa ba, tôi cũng chịu hắn. Một lát sau hắn nói: - Cô muốn biết tại sao tôi đợi cô không? - Tại sao? Hắn nói: - Vì tôi muốn tìm cô nên tôi đến đây tìm cô. Tôi quan sát hắn một lát rồi hỏi: - Tại sao anh muốn tìm tôi? Hắn suy nghĩ một lát rồi nói: - Tại vì tôi chưa hỏi tên cô. Tôi cười: Trang 11/186 http://motsach.info
  12. Mùa Hè Năm Ấy Y Ðạt - Tôi tên Hạ Lan Ðài. - Tôi là Uy Lực - Quê anh ở đây à? Hắn nhìn ra mặt biển nói: - Má tôi ở đây, tôi học Kỹ thuật, vừa ở trường về. Tôi nhún vai: - Tôi đến đây nghỉ mát, ba tôi đi nghỉ hè ở khắp mọi nơi, tôi luôn luôn theo ba tôi. - Còn má cô đâu? Tôi khẽ nói: - Mười năm về trước đã chết bởi tai nạn xe hơi. - Ba tôi cũng thế. Tôi buột miệng hỏi: - Cũng chết bởi tai nạn xe hơi sao? Hắn nhìn tôi hơi buồn nói: - Không được biết, vì tôi mồ côi cha từ nhỏ. Khi ấy chiêu đãi viên mang cơm ra, trong khi tôi cầm muỗng nĩa lên định ăn thì phát hiện hắn chăm chú nhìn tôi. Tôi hỏi hắn anh dùng cơm không. Hắn lắc đầu: - Không. Tôi cười: - Ðừng khách sáo, tôi mời mà, ăn xong tôi ký sổ ba tôi trả tiền. Hắn nói: - Tôi ăn rồi, cô mới đến đây lần đầu tiên chớ gì? Tôi gật đầu: Hắn hỏi: - Không có bạn bè à? Tôi lắc đầu. Trang 12/186 http://motsach.info
  13. Mùa Hè Năm Ấy Y Ðạt Hắn nhìn lên sàn nhảy nói: - Tốt lắm cô muốn nhảy không? Tôi lắc đầu: - Không. Bây giờ trên sân khấu, anh chàng ca sĩ lại hát: "Em không biết tình yêu là gì Mãi đến khi em thao thức Ðến khi em nếm mùi nước mắt Em không biết tình yêu là gì?" Giọng ca và tiếng nhạc làm xúc động lòng tôi, bỏ muỗng nĩa xuống bàn tôi nói: - Tôi muốn nhảy một bản. Chúng tôi bước vào trong ánh đèn màu xanh, tiếng nhạc du dương, chầm chậm và tiếng ca truyền cảm của chàng ca sĩ làm dao động lòng tôi. Uy Lực cúi mặt nhìn tôi, mắt sáng ngời, nhẹ nhàng dìu tôi đi, tôi cảm thấy chơi vơi, bước chân lỗi nhịp. Uy Lực nhẹ nhàng ôm sau lưng tôi rồi kéo tôi úp mặt vào ngực chàng, chiếc áo lớn tơ Ấn Ðộ mát rượi cọ nhẹ mặt tôi, thật êm đềm. Tôi nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy ấm áp, dễ chịu và lưu luyến. Thật lạ lùng, tôi với chàng là kẻ xa lạ, mới quen nhau hôm qua, thế mà tôi cứ tưởng chàng như người bạn tri kỷ. Bây giờ chàng nhắm mắt lại dựa mặt vào tôi. Tiếng ca lại văng vẳng bên tai: "Em không biết tình yêu là gì Mãi đến khi em thao thức Ðến khi em nếm mùi nước mắt Em không biết tình yêu là gì..." Bỗng Uy Lực nói nhỏ bên tai tôi: - Cô có ưa tôi không? - Vâng. - Ưa chứ? Tôi gật đầu. - Vâng. Uy Lực nói: Trang 13/186 http://motsach.info
  14. Mùa Hè Năm Ấy Y Ðạt - Anh ghét những cô gái qua đường vì họ không ở lại đây lâu. Tôi ngẩng mặt lên hỏi: - Anh cũng ghét em chứ gì? Uy Lực cười: - Nếu ghét em tại sao anh lại tốn xăng theo em đến đây để trả chiếc băng cho em? Tại sao anh phải mặc bộ đồ lớn này ngồi đợi em cả buổi? Tôi nói: - Nhưng em sẽ rời nơi đây. - Nhưng chưa đi ngay phải không? Tôi gật đầu. Uy Lực mỉm cười: - Ðừng vội đi. Tôi nhắm mắt lại, Uy Lực ôm tôi vào lòng, dường như chàng sợ tôi sẽ bỏ đi nơi khác. Bây giờ tôi không cần thiết ba đưa tôi đi chơi chung nữa, nếu ba chịu để tôi một mình có lẽ còn thích thú hơn. Tôi từng nhảy đầm với nhiều người, nhưng chưa hề có cái cảm giác êm đềm như bây giờ. Tôi thầm nghĩ, phải chăng chàng là Hoàng Tử mà tôi hằng mong đợi? Có phải chàng sẽ mang cho tôi tình yêu? Tôi khẽ mở mắt ra, nhìn thấy ánh đèn xanh đậm, và những chiếc bóng đen lờ mờ, tai tôi nghe tiếng nhạc du dương quyến rũ, khiến tôi có cảm giác như đang ở trong giấc chiêm bao. Uy Lực hỏi nhỏ tôi: - Anh đưa em đi chơi nhé? - Ngồi xe của má anh phải không? Uy Lực nói: - Ăn sinh nhật xong má sẽ cho anh, bây giờ anh đưa em đi hóng gió nhé? - Em không biết đường. - Anh đưa em về. Tôi gật đầu. Trang 14/186 http://motsach.info
  15. Mùa Hè Năm Ấy Y Ðạt Chương 3/25 Chiếc xe Ferarri đậu dưới gốc cổ thụ gần bãi biển, ở đó thỉnh thoảng chúng tôi trông thấy những lằn sáng màu thủy ngân do mặt biển phản chiếu dưới ánh trăng. Cảnh vật thật thanh vắng, không có tiếng ồn, thỉnh thoảng chỉ nghe được tiếng côn trùng hay chim chóc ở xa đưa lại. Ánh trăng từ trên cao soi xuống xuyên qua lá tạo thành những vết sáng trên mặt đất. Uy Lực hỏi tôi: - Em thích chỗ này không? - Nơi này là nơi nào vậy? Uy Lực đưa tay chỉ đằng trước nói: - Hồi nhỏ anh thường đến đó bơi lội, sau này phải đi học nên không có dịp đến đó nữa. - Anh về đây bao lâu rồi? Uy Lực nói: - Vừa mới được một tuần, anh hy vọng được sống tự lực cánh sinh tại nơi này, cho đến bây giờ anh vẫn chưa làm ra tiền. Tôi nói: - Anh ở chung với má anh phải không? Uy Lực gật đầu: - Ở đây ai cũng biết má anh, vì má rất giàu có tại khu vực này. Tôi hỏi: - Chính vì thế mà anh muốn tự lực cánh sinh đó à? Uy Lực suy nghĩ một giây rồi lắc đầu: - Má anh thương anh và cung cấp cho anh đủ mọi nhu cầu. Anh đang học kỹ thuật, anh hy vọng có ngày thành tài để cho má vui. - Anh nghĩ đứng đắn lắm, như vậy em cũng phải tự lực cánh sinh. - Ba em giàu có lắm mà? Tôi cười: - Nếu ba rút hết tiền ở ngân hàng ra thì có thể đốt chết người ta. Anh thấy em nên làm việc gì? Ði dạy học được không? Uy Lực nhìn tôi chòng chọc nói: Trang 15/186 http://motsach.info
  16. Mùa Hè Năm Ấy Y Ðạt - Em cứ làm theo ý thích, đến khi đó có thiếu gì con trai yêu em, lúc đó em sẽ chọn lấy một người làm chồng, rồi sinh con, rồi làm mẹ, rồi làm bà nội... Tôi nhìn chàng, giọng nói của chàng trầm trầm nhưng có đầy ma lực lôi cuốn khiến tôi cảm giác yêu chàng. Từ hồi nào đến giờ tôi chưa hề nghĩ qua phải làm gì như chàng vừa nói, vì xưa nay tôi vẫn sống trong khung cảnh nâng niu chiều chuộng của ba, tôi chưa hề nghĩ tới phải làm gì trong tương lai, điều tôi mơ ước là một Hoàng Tử, một người yêu... Uy Lực nói: - Con gái nhà giàu hạnh phúc lắm. Tôi không trả lời. Uy Lực day mặt lại hỏi: - Em có nghe anh nói gì không? Tôi gật đầu: - Em nghe. Uy Lực mở cửa xe bước xuống, tôi xuống theo, chàng kéo tay tôi nói: - Anh đưa em lại đằng kia. Chúng tôi đang đi dưới bóng dừa, ánh trăng từ trên đầu chiếu xuống bị lá dừa che khuất nên dưới lối đi khi tỏ khi mờ. Uy Lực chỉ đằng trước nói: - Ở đằng kia có cây dừa ngã nghiêng giống như chiếc giường. Tôi không tin hỏi: - Thế hả? Uy Lực chạy nhanh đến đằng trước, một lát sau chàng nằm trên thân cây dừa giống như nằm trên chiếc võng.Tôi chạy vội lại gần đưa tay xô mạnh cây dừa, thân cây hơi đung đưa, tôi hỏi: - Sao anh tìm thấy cây dừa này thú quá vậy? Uy Lực nói: - Hồi nhỏ anh thường đến đây nằm ngủ, em lên đây nằm thử coi có giống nằm võng không? Uy Lực nhảy xuống đất, tôi lấy sức leo, chàng đỡ tôi lên, nằm xuống thân cây tôi thở phào. Uy Lực hỏi: - Nằm đó có êm không? Tôi trả lời: Trang 16/186 http://motsach.info
  17. Mùa Hè Năm Ấy Y Ðạt - Giống hồi nhỏ em nằm trên nôi. Uy Lực đung đưa thân cây, tôi nhắm mắt lại chàng hỏi: - Anh ru em ngủ nhé? Tôi không trả lời, nhưng tôi đang nhớ lại cái cảnh ngày xưa má ngồi bên cạnh đưa võng tôi. Khi đó tôi còn nhỏ tí tẹo, bây giờ tôi chỉ nhớ mang máng mà thôi. Uy Lực hỏi: - Em mở mắt coi có thấy gì không? Tôi từ từ mở mắt ra, trông thấy vì sao bên kẽ lá. Tôi nói: - Thấy vì sao. Bỗng dưng thân cây động đậy. Kế đó Uy Lực hỏi tôi: - Bây giờ em thấy gì nữa? - Thấy anh. Tôi nhìn chàng, mặt chàng thật gần mặt tôi, Uy Lực nhìn tôi một hồi lâu, tôi thấy sống mũi của chàng gần như muốn đụng mặt tôi. Tôi mỉm cười, chàng dường như đang suy nghĩ cái gì rồi khẽ lắc đầu nói: - Anh thấy em nên gặp má anh, vì em cũng đẹp như má anh. Tôi không trả lời, Uy Lực liền hôn lên môi tôi. Kế đó chàng hỏi: - Em, không sợ sao? Tôi lắc đầu: - Không? - Em từng bị con trai hôn qua rồi phải không? - Vâng. Một lát sau chàng hỏi: - Anh chưa từng được con gái hôn, em thấy anh hơi run phải không? Tôi cười thật giòn, Uy Lực hỏi: - Tại sao em cười? Tôi thu gọn nụ cười lại ngay rồi trầm ngâm. Tôi tự nhủ. Ðúng, chàng nói đúng, có gì đáng cười đâu? Chàng vừa mới hôn qua tôi, bây giờ chúng tôi không còn là kẻ xa lạ nữa, có lẽ tôi đã bắt đầu yêu chàng. Trang 17/186 http://motsach.info
  18. Mùa Hè Năm Ấy Y Ðạt Bây giờ bốn bề vắng vẻ như bãi tha ma, tai tôi nghe thấy tiếng thủy triều ở ngoài khơi. Uy Lực lấy tay điểm lên môi tôi rồi mỉm cười. Chàng khẽ hỏi: - Em yêu anh phải không? Trang 18/186 http://motsach.info
  19. Mùa Hè Năm Ấy Y Ðạt Chương 4/25 Tôi đã yêu chàng trai ấy rồi, nhanh thật, tình yêu như chớp nhoáng nhưng vô bờ bến. Ðêm hôm qua đi chơi với Uy Lực về tôi không được gặp ba, vì ba về trễ hơn tôi. Sáng hôm sau trong khi tôi còn say ngủ thì ba xô cửa bước vào đánh thức tôi dậy, từ từ mở mắt ra tôi thấy ba ngồi bên cạnh giường, nói với tôi: - Mau thức dậy thay quần áo rồi chúng ta dọn phòng con ơi! Tôi lôm côm ngồi dậy hỏi: - Dọn đi đâu hả ba? Ba giục tôi: - Chú Thắng đã thuê hộ cho ba một căn biệt thự ở gần bờ biển, chúng ta dọn đi Lan Ðài ạ, thu xếp nhanh lên nhé, chú Thắng đang đợi ở ngoài cổng. Tôi nhớ lại đã hẹn gặp Uy Lực ở dưới nhà gác dan nên tôi ngần ngừ rồi hỏi: - Sao không ở đây hả ba? Ba đứng dậy giục tôi rồi nói: - Hôm qua ba có đi xem căn biệt thự ấy rồi, ba tin con sẽ thích lắm. Mau đi con, trong vòng 10 phút nhé. Bây giờ tôi không còn thì giờ suy nghĩ gì nữa, lật đật xuống giường thu xếp đồ đạc nhưng trong lòng oán trách ông Thắng, mới ngày đầu tiên đã lôi ba đi ăn cơm lại còn dụ dỗ ba dọn nhà nữa. Vừa xuống tới lầu, trông thấy chú Thắng là tôi đã phát ghét, tuổi đã trung niên rồi mà còn mặc áo đỏ chót và quần trắng bó sát người, đeo kính râm, chừa râu mép, trông ra vẻ con người ăn chơi hết mức. Ba giới thiệu: - Chú Thắng đó con, con tôi Hạ Lan Ðài đấy. Chú Thắng vội bưóc lại xách hành lý cho tôi và dòm tôi không nháy mắt. Bây giờ chúng tôi bắt đầu đi, xe chạy xuống dốc. Chú Thắng ngồi bên cạnh hỏi chuyện tôi, qua những câu hỏi dồn dập tôi hiểu ra lý do tại sao ba từ chối không cho tôi gặp chú Thắng đêm hôm qua, lòng tôi cảm thấy ghét ông ấy làm sao đấy. Chú Thắng hỏi tôi: - Cháu mới ra trường đó hả? Tôi trả lời bằng giọng mũi: Trang 19/186 http://motsach.info
  20. Mùa Hè Năm Ấy Y Ðạt - Có ạ. - Cháu thích ở đây không? - Vâng. - Chú thuê biệt thự này cho cháu còn đẹp hơn ở Hotel nhiều. - Vâng. - Cháu biết bơi chứ? - Vâng. Ba đang lái xe day mặt lại hỏi: - Lan Ðài, tại sao chú Thắng hỏi con mà con không trả lời? Tôi nói: - Dạ con có trả lời mà. Chú Thắng nhìn tôi mỉm cười, gịong cười thật thí ghét. Chú Thắng dùng một câu sáo ngữ hỏi tôi: - Cháu có cảm tưởng gì với chỗ này? Tôi buột miệng trả lời: - Cháu không thích đàn ông ở xứ này. Chú Thằng cười rồi trầm ngâm, tôi không để ý đến chú nữa, đưa mắt ngắm cảnh hai bên đường. Ở gần bãi biển có nhiều biệt thự, chúng tôi thuê một căn trong số đó. Chú Thắng cho biết đây là khu người có tiền, ý của chú muốn nói cho tôi biết rằng chú cũng thuộc hạng người có tiền đấy. Ba cho xe chạy thẳng vào hoa viên, có hai đứa tớ gái mặc áo trắng đã túc trực sẵn đó. Chú Thắng nói nhỏ bên tai tôi: - Hai đứa này chú cho ba cháu mượn, một đứa cho ba cháu, còn đứa kia dành cho cháu sai khiến. Tôi xuống xe liếc vội một vòng, lòng cảm thấy thích khu vuờn này, ở sau vuờn có những bậc thang có thể đi xuống bãi biển, trong vườn có mấy chiếc ghế bố, người ta có thể nằm đây ngủ trưa. Nhà thì kiến trúc theo kiểu Pháp, đồ dùng đều chạm trổ bông hoa và các đuờng cạnh có viền kim loại. Ðứa ở đem hành lý vào phòng, tôi vẫn ở bên cạnh ba. Thoạt tiên tôi bước đến cửa sổ nhìn ra hoa viên. Khi đó chú Thắng buớc vào phòng rồi đi ra đứng tựa vào lan can khoanh tay dòm tôi, nhuớng mày và nhúc nhích râu mép. Tôi cảm thấy buồn cười, và nhìn ra mặt biển xa xa. Trang 20/186 http://motsach.info
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2