intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Mùa hẹn nắng hồng

Chia sẻ: G G | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:5

64
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Nắng chiều rơi xuống mặt sông lấp lánh những ánh vàng. Chiếc dầm của anh rẽ nước, hướng xuồng về nhà má Bảy ở cuối xóm. Tay mân mê lá dừa, nhỏ Vân cao giọng hát: “Đây bóng dừa xanh xanh tôi mến thương, chim trắng về em vui reo ngàn hướng. Kìa cổng làng, hàng cau nghiêng nắng xuống. Đàn em bé đùa hát ca quên sầu thương. No ấm về tình ta thêm thắm tươi…”.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Mùa hẹn nắng hồng

  1. Mùa hẹn nắng hồng Nắng chiều rơi xuống mặt sông lấp lánh những ánh vàng. Chiếc dầm của anh rẽ nước, hướng xuồng về nhà má Bảy ở cuối xóm. Tay mân mê lá dừa, nhỏ Vân cao giọng hát: “Đây bóng dừa xanh xanh tôi mến thương, chim trắng về em vui reo ngàn hướng. Kìa cổng làng, hàng cau nghiêng nắng xuống. Đàn em bé đùa hát ca quên sầu thương. No ấm về tình ta thêm thắm tươi…”. Tiếng hát vang xa hòa vào dòng Tiền Giang hiền hòa chảy, như xua tan hết mệt nhọc của cả ngày làm việc dựng lại lớp học tình thương cho tụi nhóc trong xóm. Nhỏ Vân hát mà cứ như đi guốc trong bụng nó, tự dưng nó thấy lòng bâng khuâng lạ. Tựa hồ như một đám sương mù giăng kín đầy lưu luyến vì ngày mai nó phải rời xa nơi đây. Không biết anh có cảm giác như nó không? Nghĩ vậy nhưng nó không dám ngoảnh lại nhìn anh vì đôi má đang ửng hồng. Thời gian đến xứ dừa không nhiều nhưng đủ để nó và các bạn cảm nhận tình cảm chân chất mà nồng hậu của bà con nơi đây, nhất là của má Bảy. Ngày đầu tiên nó cùng nhỏ Chuyên, Vân được phân công ở nhà của má. Theo lời anh kể, má là bà mẹ Việt Nam anh hùng. Có ba người con thì cả ba đã nằm lại chiến trường trong cuộc tổng tiến công Mậu Thân 1968. Cuộc sống của má cứ lặng lẽ trôi trong quạnh quẽ cô đơn. Cảnh nhà đơn chiếc là vậy, nhưng lúc tụi nó xuống má tất bật lắm: nào lui cui bắt gà ở sau vườn, lui cui trong bếp để nấu một bữa cơm hoành tráng cho tụi nó. Nhìn má mà nó thương quá chừng, nhanh nhảu bảo: “Má ơi! Để tụi con phụ một tay”. Về thành phố nó không còn được ăn canh chua bông so đũa với cá bống kho tiêu của má, không còn được chong đèn nghe má kể chuyện thời khói lửa đến khuya lơ khuya lắc, không còn được má chặt cho những trái dừa óc ách nước ngọt lịm giữa nắng hè gay gắt… Nó sẽ nhớ nhiều nhất là hình ảnh má nấu cơm ở chái
  2. bếp, đôi mắt chảy nước vì mấy lọn khói cay xè. Nó nhớ cả những chiều đi dọc triền sông thả diều với lũ trẻ trong xóm, nhớ những câu hỏi ngô nghê khiến nó bao phen phải dở khóc dở cười. Và nó nhớ cả người không hẹn mà đến trong cuộc đời của nó. Lần đầu gặp anh, nó không ấn tượng gì nhiều ngoài cái đen chắc da chắc thịt đúng điệu con trai miền Tây chịu khó. Trời xui đất khiến thế nào một hôm được “chỉ thị” của anh bí thư trường rằng: “Ý có tài ăn nói, ngày mai Ý đi cùng anh Minh đến nhà chú Tư ở xóm Cồn để vận động mấy đứa con của chú ra lớp học nghen!”. Lệnh trên ban xuống nó đâu dám cãi. Nó được anh bí thư xã đưa vòng vèo qua mấy con kênh, đến nhà chú Tư thì trời sâm sẩm tối. Thằng Bần, thằng Bứa - con chú - nhảy cẫng lên sung sướng vì cái gật đầu muộn màng của cha chúng. Tụi thằng Bần sẽ được ra lớp “ánh sáng văn hóa hè”, được bắt con chuột vi tính, được nghe những câu chuyện cổ tích hấp dẫn như Tấm Cám hay Thạch Sanh… Nó hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc. Anh nhìn nó cười cười rồi bảo: “Anh phục em thiệt”. Nó không nói gì, chỉ đáp lại bằng một nụ cười khẽ. Chiếc xuồng chồng chành trên mặt nước trôi nhẹ trong không gian thanh vắng. Cảnh sông nước về đêm đẹp như một bức tranh. Rặng dừa nghiêng nghiêng in bóng xuống dòng nước lấp lánh ánh vàng. Lá dừa xào xạc trong gió đang vi vu thổi. Xa xa, sau mấy gốc dừa là mấy chú đom đóm đang lập lòe ánh sáng, nó cứ ngỡ những ngôi sao đang nhấp nháy ở trước mặt. Nó nhủ thầm: “Lãng mạn quá!”. Bỗng đâu gió thổi mỗi lúc càng to, mây đen kịt kéo đến che mất vầng trăng tròn vành vạnh. Phút chốc trời đổ mưa, trút nước xối xả làm rát cả mặt. Anh vội đưa chiếc áo mưa duy nhất trong khoang xuồng bảo: “Em mặc vào không khéo bệnh đó!”. “Còn anh?”. “Anh quen rồi, con trai miền Tây sợ gì mưa nắng”. Rồi anh cố sức đẩy xuồng đi nhanh hơn qua làn mưa dày đổ ào ào. Dù được mặc áo mưa mà nó vẫn bệnh, sốt li bì, mê man suốt đêm. Sáng tỉnh dậy, má Bảy bưng tô cháo cá
  3. lóc thơm phức có điểm mấy cọng hành bảo: “Ăn đi con rồi uống miếng thuốc. Mới tờ mờ sáng, thằng Minh đã bơi xuồng đem qua cho con, công nhận cái thằng chu đáo hết sức”. Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ mấy sợi nắng hồng hồng khiến lòng nó ấm áp, hay những lời lúc nãy của má Bảy miên man vào lòng nó, thật lạ… oOo Thức dậy từ sớm, cả đoàn chia ra làm việc: nhóm chuyền lá dừa xuống xuồng, nhóm chuyển lá dừa ra ngoài vàm để dựng lớp, còn riêng ba cô nương thì được đặc cách phụ má Bảy nấu đồ ăn sáng cho mọi người. Thủng thẳng bưng rổ khoai còn dậy mùi thơm mới chín, má Bảy nói: “Mấy đứa ăn sáng cho chắc dạ rồi hãy đi dựng lớp nghen bây”. Chưa bao giờ tụi nó thấy khoai nấu ngọt đến vậy. Nhỏ Chuyên chun chun cái mũi, dựa đầu vào vai má giọng nũng nịu: “Về thành phố rồi con hổng được ăn khoai má nấu nữa. Buồn lắm má ơi!”. Má cười: “Cha bây! Mấy đứa đi nhanh để phụ mọi người một tay. Không thôi ở ngoải trông dữ à”. “Dạ, thưa má tụi con đi”. Ra ngoài bãi đất rộng rãi nấp sau hàng bạch đàn chắn gió, mọi người ai cũng hăng say làm việc. Mệt nhọc dường như tan biến bởi những câu chuyện đáng yêu của lũ nhóc. Từ hỏi han trên thành phố: Ở trển đâu có xuồng nhiều như ở quê đâu hả chị? Chắc không có nhiều dừa như chỗ em... đến kể chuyện như mấy hôm trốn nhà tắm sông, hí hửng cùng nhau trèo hái trộm ổi suýt nữa bị con chó dữ của chủ nhà “hỏi thăm”, kể chiến tích leo lên ngọn dừa để giải cứu con diều bị “gãy cánh”… Thằng Bần vừa dứt tiếng thì một cái phập, lưỡi dao rọc tre lao vào tay nó. Nó đứng như trời trồng nhìn máu chảy ròng ròng. Trong lúc mọi người hốt hoảng thì anh bình tĩnh, nhảy phóc ra đám cỏ phía sau ngắt mấy đọt cỏ mực nhai giập đắp vào chỗ bị thương, xuýt xoa: “Sao em bất cẩn quá!”. Nhìn vẻ mặt vừa lo lắng vừa xót xa của
  4. anh, nó nghe tim mình đập rõ mồn một, đôi má đỏ bừng bừng. Đến chiều tối lớp học dựng xong, ai ai cũng phấn khởi vì điều đó. Buổi tối, trong khi mọi người tất bật chuẩn bị cho buổi chia tay, nó thấy thằng Bần ngồi một góc đang cặm cụi thắt cào cào, nó lại hỏi: “Thắt chi nhiều vậy em?”. “Em tặng mấy anh chị đó. Đây con to nhất, đẹp nhất này em dành riêng cho chị Ý. Về trển thấy nó chị nhớ tới em rồi năm sau chị về lại đây để thăm em nữa hen!”. Nó xoa đầu thằng Bần còn lòa xòa mấy sợi tóc vàng hoe khét nắng, nhẹ nhàng bảo: “Ừ. Nhưng Bần cũng phải hứa với chị là ráng học cho giỏi nha!”. Tự dưng nó buông thõng một câu: “Chị nhớ má quá! Lúc nhỏ má hay thắt cho chị mấy con cào cào như vầy. Cũng sắp đến ngày giỗ của má chị…”. Bất chợt nhỏ Chuyên chạy lại kéo tay nó và thằng Bần bảo: “Hai chị em nhanh lên, liên hoan bắt đầu rồi”. Không biết anh đứng ở phía sau từ bao giờ, nghe câu nói còn bỏ ngỏ dở dang của nó. oOo Ò… ó… o… tiếng gà gáy vang vang trong xóm nhỏ. Lúc ấy, bọn nó lục đục thức dậy. Má Bảy đưa tụi nó ra bến xe, đây là chuyến xuồng cuối nó không thể nấn ná thêm để đợi anh. Nó cứ mông lung suy nghĩ: Sao anh không ra tiễn nó? Anh có gặp chuyện gì không? Ra đến bến đò, nó bịn rịn khi trao vào tay má Bảy gói quà: “Má ơi! Mấy gói trà để má uống lấy thảo với tụi con. Má giữ gìn sức khỏe, năm sau… năm sau tụi con lại về thăm má”. Hai mắt má đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Con cũng vậy, ráng học tốt!”. Nó bước chân lên xe rồi bất chợt ngoảnh lại nhìn một lần nữa như muốn thu tất cả chốn này vào mắt. Nó sợ những kỷ niệm nằm yên trong quá khứ và sẽ trôi vào quên lãng. Nó khắc sâu hình ảnh con xuồng nhỏ neo bên hàng dừa xanh, mái nhà lá cũ nép mình rặng trâm bầu, khúc sông Tiền có mấy nhánh bần chìa ra khẳng khiu… Nó thấy mắt nhòe đi. Hành trình khép lại, nó thật sự rời xa nơi đây…
  5. Thành phố đón nó trở về bằng tiếng cười nói nhộn nhịp ồn ào của thường ngày. Nó nằm nhoài ra giường, nước mắt chảy dài. Điện thoại rung, có tin nhắn mới: “Xin lỗi em! Ông Năm ở cạnh nhà anh bị trúng gió lúc ra ruộng nên anh đưa ông đi cấp cứu. Anh không ra tiễn em được. Nhưng anh có quà cho em để trong balô đó.Về thành phố học tốt và giữ gìn sức khỏe nha!”. Nó ngồi dậy lục lọi khắp balô cuối cùng cũng tìm được món quà mà anh nói. Mở ra là một trái tim thắt bằng lá dừa tỉ mỉ, xinh xắn cùng một mảnh giấy nhỏ: Đừng buồn hay nuối tiếc những việc xảy ra trong quá khứ. Anh tin mẹ em sẽ mãi ở bên em”.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2