intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Mưa và duyên nợ...

Chia sẻ: Ong Va Buom | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:4

47
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

... Kiếp trước có 1 tình yêu rất đẹp đã tồn tại trên đời. Dù tình yêu đó thầm lặng, dù chỉ đến từ 1 phía, dù cô bé suốt đời chỉ yêu 1 có 1 cái tên... thì... Đó là những chuỗi tháng ngày trong lành, tĩnh lặng nhất từng đến với 1 cô bé-nhỏ.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Mưa và duyên nợ...

  1. Mưa và duyên nợ... ... Kiếp trước có 1 tình yêu rất đẹp đã tồn tại trên đời. Dù tình yêu đó thầm lặng, dù chỉ đến từ 1 phía, dù cô bé suốt đời chỉ yêu 1 có 1 cái tên... thì... Đó là những chuỗi tháng ngày trong lành, tĩnh lặng nhất từng đến với 1 cô bé-nhỏ. Khi tình yêu hiện diện, nắng trước cô hiện lên long lanh hơn; bướm bay từng đôi 1 chứ không còn đi riêng lẻ; đêm nào bầu trời cũng trong vắt ngàn sao; và nếu như trời có mưa thì mưa đó trong suốt và đẹp diệu kỳ, cứ như mưa càng làm tình yêu của họ thêm trong trẻo, lãng mạn. Tình yêu đó đẹp và hồn nhiên đến mức những thứ gì đẹp nhất, lộng lẫy nhất cũng ngoái nhìn ganh tỵ. ... Vào 1 ngày đầu tháng 9, tình yêu sẽ vẫn vẹn nguyên nếu cơn mưa định mệnh kia không tới. Nhưng nó đã đến, đã nỡ lòng nào... Có 1 chàng trai đã gửi linh hồn mình mãi theo màn mưa. Có 1 cô bé chỉ biết đứng nhìn, rồi bất lực, rồi hãi hùng... rồi... phát cơn đau tim đầu tiên... ... ... Những viên kẹo của chúng mình... "em sẽ cất cho đến hư chứ không ăn". ... Những lá thư của anh... "em sẽ khoá kín cửa tủ và không bao giờ lấy ra đọc thêm lần nào nữa". Cô bé đã không nghĩ rằng mình còn có thể yêu ai được như đã từng yêu anh. Đôi môi cô ngày đó luôn không ngớt nụ cười, giờ mỗi lần đến mùa mưa lại khô quặn, nứt nẻ, nhiều lúc còn chảy máu. Và dĩ nhiên là những nụ cười khi ấy giờ đã
  2. dập tắt hoàn toàn. Đôi mắt cô đẹp lắm, tuy hơi xếch xếch 1 tý nhưng vẫn đẹp, nhất là mấy lúc muốn ngủ, muốn khóc, đôi mắt lại long lanh lên, ươn ướt... ai cũng khen thế. Bây giờ vẫn đôi mắt đó nhưng đã ráo hoảnh, kẽ mắt nổi rõ những đường chân chim, những đường nhăn li ti mỗi khi cố gắng cười gượng. Và giờ này mỗi khi đối diện với ai, cô thường tránh tối đa việc hướng ánh nhìn đến đối phương. Vì nghĩ mình sẽ chẳng yêu ai nên cứ bỏ mặc mình, hình như là 1 khoảng thời gian rất dài. ... ... Vào 1 ngày nắng đẹp trời, cô bé thấy 1 tờ giấy nhỏ rớt cách mình vài bước, cô nhặt lên, đọc thử, trong đó có 199 cái tên, kèm theo mỗi cái tên là cách để liên lạc với người đó. Cô mở mắt – dừng đại ở 1 cái tên, không hiểu sao lại là "Mưa"... Từ hôm đó cô bắt đầu cho trò chơi may rủi hên xui của mình, chắc đó là thú vui khi người ta quá buồn đây mà. Cô đi tìm cậu con trai mang tên "Mưa"; rồi bằng mọi cách tiếp cận cậu. Mưa thấy buồn cười khi có 1 cô bé kỳ lạ xuất hiện và cứ mãi đi theo mình, mà thực chất cô cũng không biết mình đi theo để làm gì... ... Vài ngày trôi qua, hiểu rồi! Cô đang ngộ nhận Mưa với anh, ngộ nhận 1 cách lú lẫn mù quáng... Cứ ngỡ như ai cũng sẽ là anh, là anh hiền dịu và cưng cô hết mực................. Rồi cô nói cô yêu cậu, cậu cười khì, phủ nhận nhanh chóng. ... ... ... Hôm gặp Mưa, Mưa nói với cô bé là Mưa không thích con gái tóc ngắn... Hồi xưa đó anh cũng từng nói "anh không thích con gái tóc ngắn, tuy cá tính thật nhưng anh vẫn không thích!". Cô bé sững... "Không không, chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi mà, đừng để ý làm gì!". Tuy vậy cổ họng cô đã khô khẳm đi từ lúc nào. 1 sự việc gì đó xảy ra, tự nhiên Mưa cốc nhẹ vào đầu cô, kêu cô ngốc quá. ... ... Cô bé hoảng loạn cao độ, mắt chớp khó nhọc, nhìn trân trân vào nền nhà, sắc thái khuôn mặt đang có sự thay đổi kinh hoàng... Ký ức lại hiện về... Câu nói của anh lại hiện về "Em ngốc quá!"... Sao... mà... Mưa giống anh... quá. Giống quá... Cô bé lại tiếp tục nhầm tưởng, chợt 1 tiếng nói nào oang oang từ sau lưng dội thẳng vào tai cô, nhưng khi quay lại lại chẳng thấy ai... "Anh chết rồi, chết rồi, đừng ngộ nhận anh với ai hết!".................. ... ...
  3. ... Đêm ấy mưa, mưa rất to, mưa ào ào dữ dội, mưa như trách mắng, lên án 1 người đã sống trong bi luỵ ngộ nhận, đã buông thả mình để hình dung về 1 người khác không còn tồn tại... Đêm ấy có 1 con người đã tách rời thể xác và linh hồn để suy xét lại mình. ... Đêm ấy có cô bé-nhỏ nào ngồi trên nóc nhà cứ ngồi khóc mãi trông thật tội nghiệp, cô khóc mà không phát ra tiếng, rõ ràng nỗi đau đó đã gặm nhấm ăn mòn cô nhiều đến thế nào; rõ ràng tình yêu bé bỏng non nớt đầu tiên kia của cô đang được Thượng Đế chứng giám nơi Thiên Đàng. ... Đêm ấy, lần cuối cùng cô khóc cho anh. Và quyết định sẽ dành trọn tình yêu, cũng như những năm tháng còn lại của mình cho "Mưa". Vì người đầu tiên mở màn trò chơi là cô, người đầu tiên cô ngộ nhận là Mưa. Cô phải có trách nhiệm khi đã đưa Mưa vào trò chơi "bốc đại" của mình, phải có trách nhiệm với những gì lý trí đã gây ra... Hơn hết... cô cũng không ngờ được là mình đã yêu Mưa... hơn anh. Mưa nghĩ gì về cô, cô không biết nữa. Là cô bé hư hỏng chăng? Hay là con người dối trá dễ thay lòng... Trong mắt Mưa cô thế sao? Nếu thế thì thật đau lòng... thật oan ức... Tâm hồn cô bé trong sáng lắm đấy, nếu đã yêu thì trái tim chỉ biết đến tình yêu đó thôi, và cô yêu là yêu bằng trái tim chứ không phải bằng thứ gì khác. ... Cứ như là quả báo... cô bé cười gượng gạo... Mưa xua đuổi cô, không cần 1 người như cô bên cạnh. Cũng đúng, vì từ ấn tượng ban đầu cô đã tạo cho Mưa có cái nhìn và suy nghĩ không tốt về mình. Từ đầu lỗi đã ở cô, may là Mưa chưa hận cô chứ nói gì đến việc xin ban phát tình yêu... Dẫu thế cô vẫn không bỏ cuộc. Vì tình yêu của cô không dùng những gì bên ngoài con người để đánh giá. Vì những khuyết điểm nào đó của người cô yêu muốn che giấu đi thì cô lại càng yêu những khuyết điểm đó. Dù không toàn diện với người khác, nhưng bởi cô là cô bé kỳ lạ, nên sẽ luôn toàn diện với cô... Cũng như anh ngày xưa, luôn rất yêu những khuyết điểm của cô, luôn bỏ qua những điều xấu xí nhất ở cô... Cô khinh bạc những mối tình chớp nhoáng đôi ba ngày, yêu vì 1 mục đích nào đó mà không phải là mục đích yêu. ... Ngày mai... cô bé sẽ tỏ tình, sẽ cầu hôn Mưa. Có thể câu trả lời đã biết trước rồi nhưng vẫn phải thử. Cơ hội vẫn thường đến lúc mình định từ bỏ đấy thôi. Qua năm nay Mưa không còn ở đây nữa. Cô bé sợ Mưa sẽ quên mình mất khi chưa hề nhớ đến cô. Mưa sẽ có bạn gái, sẽ có người yêu, người đồng hành... Nghĩ đến đây cô bé không chịu đựng nổi, 2 hàng trong suốt đồng loạt trào ra rớt trên tay phải... "Vậy thì mình sẽ ra sao..." ... ... ... Tỏ tình thất bại, cầu hôn thất bại... 1 ngày nào đó như những ngày cô bé vẫn nói với Mưa, là sẽ chờ cậu ở chiếc ghế của trạm xe buýt – nơi cô đã đi. Hôm ấy thời
  4. tiết ưu ái dành tặng cô khoảng trời sầm sầm, mù mịt mà cô hằng mong đợi. Mưa đã nói không đến, và... không đến thật... Cô bé vẫn ngồi ở chiếc ghế đó, lâu đến mức sự chờ đợi trong cô đã dần thấy mỏi mòn. Đột nhiên các cơ từ bàn tay phải của cô co giật dữ dội, đau đến buốt nhức, và... cả bàn tay phải... không thể co duỗi được nữa... cô ngã người xuống băng ghế, vừa kịp nhìn chiếc xe cuối cùng đang đi đến từ xa, nhưng sao... nó cứ lộn ngược lên trời... ...Chiếc xe buýt của tuyến cuối cùng đỗ lại, không thấy người nên vội chạy vụt đi, đâu biết có 1 người muốn bước lên, nhưng cố mãi vẫn không bước lên được... ... tram199
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2