intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Muối Mặn Tình Người

Chia sẻ: đức Phúc | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:5

51
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Súng nổ rộ hai bên bờ sông gần cửa biển Ba Hòn. Mọi người chưa kịp hoàn hồn nhìn xem chuyện gì xảy ra thì đã thấy hai chiếc tàu vọt - loại nhẹ chạy bay trên mặt nước - không biết từ đâu hiện ra, kè sát hai bên chiếc ghe gắn máy nhỏ chở người đi vượt biên ra tàu lớn ở ngoài khơi. Lịnh truyền gay gắt ban ra : - Ngồi im! Không được nhúc nhích! Không được nói chuyện! Thôi, thế là hết! Thảo nhủ thầm. Đi đâu không đi lại đi ngay vào tù....

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Muối Mặn Tình Người

  1. vietmessenger.com Dân Miệt Thứ Muối Mặn Tình Người Súng nổ rộ hai bên bờ sông gần cửa biển Ba Hòn. Mọi người chưa kịp hoàn hồn nhìn xem chuyện gì xảy ra thì đã thấy hai chiếc tàu vọt - loại nhẹ chạy bay trên mặt nước - không biết từ đâu hiện ra, kè sát hai bên chiếc ghe gắn máy nhỏ chở người đi vượt biên ra tàu lớn ở ngoài khơi. Lịnh truyền gay gắt ban ra : - Ngồi im! Không được nhúc nhích! Không được nói chuyện! Thôi, thế là hết! Thảo nhủ thầm. Đi đâu không đi lại đi ngay vào tù. Thảo thấy lòng nặng trĩu, não nề, cổ như nghẹn lại, ngực như bị đá đè. Hai mắt Thảo cay xè, miệng mặn chát mùi vị nước biển văng lên bởi vì sự chạy nhanh và thắng gấp của hai chiếc tàu công an. Khi Thảo nhận ra mình đã nín thở từ nẫy giờ thì cũng là lúc Thảo thấy bàn tay đang nắm chặt lá thư gấp nhỏ, do một vị có uy tín viết để gửi gắm Thảo cho chủ tàu. Tờ thơ ướt sũng nước cũng như đầu cổ, tóc tai và quần áo của Thảo vậy. Thảo tính toán thật nhanh trong đầu : phải thủ tiêu tờ giấy để tránh liên lụy cho người khác. Nhưng làm cách nào đây? Khoảng trên dưới mười cây súng chĩa vào, hai mươi mấy con mắt nhìn như thấy được ý nghĩ ở trong đầu và những món để ở trong túi của đám vượt biên dưới tàu. Chỉ còn một cách duy nhất. Thảo đưa hai tay chắp lại trong có tờ thơ vo nhỏ lên ngang ngực như cầu nguyện, rồi rất từ từ đưa lần lên đến miệng. Khi tang vật vào trong miệng rồi, tuy ướt nhưng vẫn còn cứng ngắt, thì Thảo vận dụng tất cả tài khéo léo của một con chiên ngoan đạo, nuốt nó vào bụng như nuốt bánh lễ mà không được nhai để tránh làm tan nát mình thánh Chúa vậy. Nuốt xong rồi Thảo mới cảm nhận được tất cả cái vị mặn đắng chát của muối trong nước biển. Thảo triết lý vụn : đi vào tù để tìm tự do như thế này cũng đủ cay đắng lắm rồi, ai mà cần chi thêm muối mặn! Nhưng đó là vào cái lúc đang đau khổ, tuyệt vọng thôi. Sau này, khi ở vào thời điểm khác thì muối lại gắn chặt nồng nàn vào cuộc đời còn lại của Thảo. Đường đi vượt biên khó khăn, trục trặc trắc trở bao nhiêu thì đường đi vào tù lại dễ dàng, nhanh chóng bấy nhiêu. Thật vậy, Thảo được đưa đi vùn vụt từ nhà tù Kiên Lương sang Khám lớn ở Rạch Giá vì lý do Miên Đỏ đánh phá khốc liệt Hà Tiên và các vùng phụ cận... Rồi vì nạn nhân mãn của nhà tù, và cũng vì có cùng cái duyên "phong trần" của Thúy Kiều bám theo, nên Thảo được lênh đênh theo sóng nước sông rạch miền Tây đưa đẩy vào tận nhà tù ở Kinh làng thứ Bẩy vùng U Minh Hạ. Ở đó Thảo bắt đầu cuộc sống thật sự của một tù nhân chính hiệu. Tuy nhiên, điều này không nên nhắc đến nữa, vì số đông bạn bè cũng đã được nếm qua. Điều Thảo muốn nhấn mạnh ở đây là năm đó là năm miền Tây bị thiên
  2. tai, bão lụt thê thảm. Nước mênh mông, lênh láng lên cao hơn cả thước ở các tỉnh Rạch giá, Long xuyên, Châu đốc. v.v...nên sự di chuyển và tiếp tế rất ư là khó khăn, hạn chế. Những ngày đầu tù nhân còn được ăn trưa một chén cơm độn khoai lang, khoai mì mốc, chiều một chén cháo. Nhưng dần dần về sau, chưa có tiếp tế nên khẩu phần còn lại ngày một chén cháo "phù sa". Đây là loại cháo cũng giống như nước sông Cửu Long đang cuồn cuộn đổ xuống miền Tây vậy. Nếu lấy vải mùng dầy mà lược thì sẽ thu hoạch được một chút xíu chất mùn phù sa mịn màng. Nhưng ở cháo này thì chất mùn là do một số lượng rất ít gạo tan nát và hòa lẫn trong một nồi nước mênh mông như biển nước chung quanh trại tù. Như tất cả tân tù nhân khác mới đến trại đợt này, Thảo chưa có thân nhân thăm nuôi. Lại bị trễ kỳ cấp phát lương thực gồm nửa lít nước mắm một tháng, nên Thảo phải ăn cơm cháo lạt mà thôi. Dĩ nhiên là mọi người đều thèm thức ăn có đầy đủ chất dinh dưỡng và được nêm nếm đậm đà bởi muối và nước mắm. Nhất là Thảo, vốn dân miền biển có nhiều hãng nước mắm, đặc biệt là có những ruộng muối vuông vức dọc theo đường lưu thông, ngoằn ngoèo ôm sát chân núi và trải ra tiếp giáp tới mặt nước ngoài bờ biển. Lại thêm lọt vào cảnh nhà nghèo đông con, nên trong bữa ăn ở nhà Thảo không bao giờ thiếu hụt cái hương vị đậm đà của muối cả. Thức ăn mặn đỡ hao. Của không ngon nhà đông con cũng hết. Mẹ Thảo thường nhắc nhở câu này. Bởi thế, Thảo nhận xét, chị em Thảo đâm ra mặn mòi trong mọi khía cạnh. Từ vị giác thâm hậu, chịu được nồng độ muối cao, cho đến cái lối nói chuyện pha nhiều muối mặn hơn đường mật ngọt ngào. Và đặc biệt hơn, không biết là do nhiều muối trong cơ thể, hay vì tiếp xúc thường xuyên với gió biển có pha muối mà chị em Thảo người nào cũng có nước da mặn mà, đen óng ả như con gái xứ chùa tháp Cam pu chia. Thế nên, một tuần...hai tuần...rồi ba tuần thiếu muối Thảo đâm ra ngán ngẩm cái chuyện ăn uống thanh tịnh, lạt lẽo này quá mức. Có lẽ vì thiếu căn tu, không có duyên số được vào Niết Bàn nên Thảo bỗng nhiên biến thành kẻ ăn chay mà...vọng mặn. Nhiều lúc Thảo bắt gặp mình lén lén nhìn vào dĩa thức ăn của những người tù cũ khá giả hơn, hoặc dán mắt lên chai nước mắm để cạnh đầu giường của láng giềng bên cạnh. Đến tuần lễ thư tư thì cái hy vọng được thăm nuôi tiếp tế mòn dần. Thảo lý luận : mình bị di chuyển vùn vụt như người chạy loạn năm 75 từ nơi này sang nơi khác thì làm sao bố mẹ tìm ra được, lại thêm lụt lội mênh mông, tàu bè đi nguy hiểm nữa! Trong lúc càng cầm chắc mình sẽ là tù nhân mồ côi thì đêm đêm Thảo lại càng thao thức, trằn trọc. Hết nghĩ gần rồi lại nghĩ xa. Thảo tội nghiệp bố mẹ chắc phải một phen lo lắng, sợ hãi đến bạc đầu thêm. Tự hỏi không biết mình ở tù đến bao lâu? Ăn chay lạt đến bao giờ? Đứng tựa cổng rào nhà tù, nhìn bốn bề nước ngập lênh láng, ngửi mùi hăng hắc, thum thủm của nước phèn hòa lẫn bùn non - do thực vật thối rữa lâu ngày của vùng U Minh, Cà Mau - mà Thảo vẫn chắc là mình có thể phân biệt được rõ rệt mùi vị khác nhau của các món ăn. Từ cá khô nướng, mắm ruốc xào sả ớt, đến mùi nước mắm kho tiêu mặn quắn lưỡi của những sản phụ mới sinh. Mùi cay. Mùi nồng. Mùi đắng. Mùi ngọt. Mùi chua. Mùi chát. Mùi mặn....À, Thảo liên tưởng đến 36 thứ muối. Từ muối bọt trắng tinh mịn màng đến muối tán hột nhỏ li ti màu nâu nâu, bắt qua muối hột to to với những tinh thể óng ánh, cạnh sắc bén có màu nâu đậm. Ôi chao! Thảo nhớ ơi là nhớ! Nhớ đến những ruộng muối có từng ô vuông nho nhỏ nằm chen nhau, cái cao cái thấp, cái khô, cái xăm xắp nước, chạy quanh co theo con đường từ Ba Hòn về hướng Hà Tiên. Thảo tự trách mình sao lúc trước lại quá bất công, cứ chê trách những ruộng muối dơ bẩn, đen đúa làm mất vẻ thẩm mỹ của phong cảnh bờ biển. Giờ đây nếu có dịp đứng trước những ruộng muối này, Thảo sẽ nhìn nó với ánh mắt thiết tha, trìu mến. Sẽ trân trọng quý báu cái chất liệu tầm thường nằm trong những ô vuông xinh xắn đó. Đêm đó, và là đêm đầu tiên trong đời, Thảo nằm chiêm bao thấy mình giàu có hơn tất cả mọi người giàu : Thảo ăn cơm với muối!
  3. Ai có từng sống thiếu chất muối mặn một thời gian dài trong khi phải lao động nặng nhọc, vất vả dưới trời nóng bức, nắng đổ lửa, mồ hôi mồ kê tuôn dầm dề cả ngày thì mới thấy thèm khát muối, cần thiết muối. Thức ăn có chút muối vào sẽ biến đổi cả mùi lẫn vị. Đang nhạt nhẽo như nước ốc bỗng trở nên đậm đà. Đang lạnh lùng, vô vị như ngó môn, dọc mùng bỗng trở nên nồng nàn, thắm thiết. Muối mặn ngọt ngào len lỏi vào khắp các tế bào trong miệng của Thảo, lan dần vào cổ họng, rồi trôi tuốt xuống bao tử. Thảo cảm nhận thấm thía từng nguyên tử muối li ti. Ôi muối! Là nguyên nhân chánh làm cho thức ăn trở nên ngon lành. Là hương vị đậm đà của đời sống. Là nhu cầu căn bản của con người. Là chân lý. Là lẽ sống. Là châu báu của thế gian. Là... - Ủa, Thảo! Mầy đi đâu dzô đây dzậy? Đang thả hồn mơ màng theo tình yêu...muối, có người hỏi đến làm Thảo chới với, giật bắn người lên. - Ô, thiếm Bảy! Sao thiếm cũng vào trong này? - Ối, chiện dài lắm mầy ơi. Tóm lại là tụi nhỏ đi hết ráo. Tao cũng đi theo. Nhưng lúc ra tới tàu lớn tao chợt nhớ tội nghiệp mồ mả ông bà mồ côi hổng ai nhang khói tao mới quá giang ghe lội trở dzô đó chứ. Ai dè tụi nó cũng bắt nhốt tao nữa, thiệt hết nói nổi. Thiếm Bảy là người hàng xóm với gia đình Thảo khi xưa. Nhìn bà già đã ngoài tám mươi, đầu tóc bạc phơ, miệng móm xọm mà còn ở tù, Thảo thấy xót xa, ngậm ngùi nên dò hỏi : - Thiếm Bảy có khỏe không? Đi hết rồi thì có ai vào thăm nuôi thiếm vậy? Thiếm Bảy rơm rớm nước mắt, lấy tay quệt cỗ trầu dính hai bên mép, rồi kể lể - Thì có ông Tư Kèo ở kế bên đó. Ổng chịu khó lặn lội dzô thăm tao lâu nay chớ còn ai. Tội nghiệp ổng, hồi đi ổng khuyên tao thôi già rồi, ở lại bậu bạn dzới ổng chứ đi làm chi. Tao bỏ xấp nhỏ hổng đành... Rồi ngừng một chút cho giảm bớt sự xúc động, thiếm Bảy kể tiếp - Có ngờ đâu ra nông nỗi này!. Cũng may trước khi đi tao có gửi lại ông Tư một mớ để phòng cơ. Bây giờ ổng lấy bán đi để thăm nuôi tao. Nhờ dzậy tao mới mua được mấy miếng trầu nhai cho đỡ ghiền đó mầy ơi. Như chợt nhớ ra điều gì cấp bách, không cho Thảo chêm vào, thiếm Bảy hỏi tiếp - Dzậy chớ có ai dzô thăm nuôi mầy chưa? Thảo thật thà kể lể - Dạ chưa thiếm Bảy à, con bị đưa đi hết chỗ này tới chỗ khác liền liền nên chắc ba má con không tìm được. Thiếm Bảy thở dài ái ngại - Mèn đét ơi! Tội chưa! Ở đây mà hổng có thăm nuôi thì khổ chết. Đồ ăn mình phải tự túc. Một tháng có nửa lít nước mắm thúi thôi ăn gì đủ chớ. Ai có tiền cũng lo thủ thân. Mà mầy hổng biết chớ muối ở đây mắc hơn dzàng đó. Thảo được dịp trút nỗi tơ lòng
  4. - Dạ con biết. Muối mắc và quý hơn vàng. Mấy tuần nay con toàn ăn cơm với cháo lạt. Hồi đầu còn ráng chịu cho quen, bây giờ thèm muối và nước mắm gần chết. - Tội quá cỡ hông!. Phải chi tao không bị cảm cúm nằm liệt giường mấy hổm rày, tao chun ra ngoài thì gặp mày sớm rồi. Thôi mầy đứng đây chờ tao một chút nghe. Đừng có đi đâu hết á. Thảo chưa kịp phản ứng gì thì bà Bảy đã ngoe nguẩy bỏ đi. Độ năm phút sau bà trở lại với một gói nhỏ cầm trên tay và dúi vào tay Thảo - Nè, mầy cầm lấy đi. Tao còn cho mầy thêm ít tiền để mua đồ ăn cho đỡ thèm dzới người ta nữa nè. Chừng nào tao có nữa tao cho mầy thêm. Thảo đứng tần ngần, tay cầm gói giấy học trò gói vuông vức, mỏng và nhỏ độ 4 hay 5 phân trong chứa chất muối mà Thảo thường mơ ước. Nghẹn ngào đến không thốt nên lời. Thảo vừa cố ngăn chận cho nước mắt khỏi trào ra vừa đánh vật với lương tâm. Nhận hay không nhận? Cuối cùng, vì nhu cầu của cơ thể, vì bản năng sinh tồn tự nhiên của con người, Thảo đành phân trần với thiếm Bảy - Con xin thiếm Bảy gói muối này thôi. Cám ơn thiếm Bảy vô cùng. Còn tiền thì con xin thiếm Bảy nhận lại để có mà mua thức ăn, thuốc men và trầu cau. Vả lại chắc ba con cũng sắp vô thăm rồi. Sau khi giằng co qua lại, để Thảo năn nỉ hết lời một lát thiếm Bảy mới nhận lại tiền và bỏ về trại. Thảo về đến trại của mình thì cũng đúng lúc kẻng báo ngủ vừa đổ. Với tâm trạng của một người sung sướng, mãn nguyện nhất trên đời vì đã đạt được cái mình cần thiết và ước muốn, Thảo leo lên giường ngủ mà tay hay còn mân mê gói muối đang nằm gọn trong túi. Nằm chờ mỏi mòn cho đến khi hai người bên cạnh vừa tắt đèn thì Thảo ngồi bật dậy như cái lò xo, móc gói muối ra và mở một cách trịnh trọng. Thảo liếm một chút nước miếng cho hơi ướt đầu ngón tay trỏ. Rồi, với cử chỉ trang nghiêm và thiêng liêng - như một vị linh mục đang hành lễ rửa tội, đã dùng ngón tay chấm muối và để lên môi đứa trẻ trước khi nó trở nên một tín đồ công giáo - Thảo chấm ngón tay vào muối và từ từ đưa lên miệng. Làm như lo sợ sẽ có vài hột muối rớt ra ngoài, Thảo phải mím chặt hai môi vào ngón tay và giữ y như vậy. Chưa bao giờ vị giác của Thảo nhạy bén như lúc này. Thảo cảm nhận được hết cái vị mằn mặn nồng nàn, cái đậm đà ngon ngọt của muối. Cái giây phút thần tiên, tuyệt diệu mà suốt đời Thảo không quên. Hương vị muối làm tê tê đầu lưỡi, lăn tăn lan rộng dần, rồi hòa cùng nước miếng thấm vào tận từng tế bào trong miệng. Thảo cố kéo dài giây phút quý báu này một lát rồi mới nuốt xuống bụng. Dường như sợ phí chút vị mặn có thể ngấm vào da tay nên đêm đó Thảo ngủ với ngón tay còn ngậm nguyên trong miệng. Thảo giật mình thức dậy khi nghe tiếng kẻng gay gắt bên tai và có cảm giác mơ hồ như mình vừa trải qua giấc chiêm bao được ăn muối. Khi mọi chuyện từ từ hiện ra rõ rệt hơn, Thảo vội thò tay vào túi xem thử gói muối có thật hay giả. Cầm được gói muối rồi mà Thảo vẫn chưa tin hẳn nên vội mở ra xem cho kỹ hơn : trước mắt Thảo là những hạt muối nõn nà.... Mấy khi đời người mới được đãi ngộ một thứ hạnh phúc tuyệt vời như vậy chứ? Dù ở đâu và trong hoàn cảnh nào Thảo cũng cảm nhận được cái ngon, cái cần thiết và cái giá trị quý báu của muối cũng như của tình người. Đúng một tháng sáu ngày sau thì Thảo được tiếp tế từ gia đình. Có tiền rồi và ra tù rồi thì muối trở nên bình thường như những thứ khác. Nhưng chia xẻ cho nhau trong lúc thật hiếm muộn, thiếu thốn thì quả là một nghĩa cử, một sự thi ân mà người nhận khó quên. Gói muối của thiếm Bảy đã tăng thêm hương vị đậm đà cho cuộc đời bôn ba thăng trầm của Thảo. Đã ảnh hưởng phần nào đến ý nghĩa sống, nhân sinh quan và cách đối nhân xử thế của Thảo sau này nữa, nhất là ở trên cái đất Mỹ nhiều tiền nhưng ít tình nghĩa này. Có ai hỏi Thảo " cái gì ngon nhất trên đời ", Thảo đã,
  5. đang và sẽ xin thưa "đó là muối". Muối ngon vì đã đem lại hương vị tuyệt vời cho vị giác. Muối quý vì cơ thể cần. Và muối muôn đời khó quên vì "muối mặn tình người". Hết
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2