Nấm mồ
Ông đi qua, bà đi lại đều nhìn vào cái mô đất nho nhỏ bên đường cạnh sông Lệ
Giang, cắm đầy hương. Chân hương cũ xoè ra như một đài hoa lớn, hương mới
cắm ở giữa như cái nhuỵ cháy nghi ngút toả mùi ngan ngát, lan xa. Những người
gánh cá vào chợ thị xã bao giờ cũng lặng lẽ thắp dăm cây hương, lẩm bẩm vài
tiếng nhờ linh hồn người đã mất phù hộ "mua may bán đắt". Có người để ý cứ đêm
rằm, mồng một, bao giờ cũng thấy ba đứa trẻ khoảng mười một, mười hai tuổi, ăn
mặc gọn gàng từ trong phường gần đó, đem cam, đem chuối đặt lên mô đất rồi thắp
hương và kính cẩn thay nhau vái.
- Sao chúng lại cúng vái linh hồn một thằng điên? Hay là người bà con của chúng?
Không hiểu ăn uống ở đâu, chỉ thấy hắn đi lang thang suốt ngày, chẳng gây gổ,
quấy rầy ai. Trưa hè nắng như thiêu, hắn vẫn đi chân đất. Mình trần đen cháy, tóc
dài chấm vai, vàng hoe như râu tôm luộc. Chiếc quần đùi mặc lâu ngày, từ màu
xanh đã chuyển sang màu đỏ lục vì bụi đất, rách tua tủa như rèm thưa. Mỗi lần có
gió thổi mạnh là dải "rèm thưa" ấy bay lắt phất "của quý" trong người bày ra hết.
Hắn cứ tự nhiên, "của quý" cứ lúc lắc, mặc ai trông thấy nó tự xấu hổ lấy. Người
lớn tuổi thấy thì thương hại, liếc mắt nhìn rồi đi qua. Còn các cô gái lúc gặp hắn đi
ngược chiều là thẹn tím mặt, che nón không kịp. Nhất là các nữ sinh trường cấp III
thị xã, đi từng đoàn vài chục cô, thấy hắn là ré lên cười, thụi vào lưng nhau tùm
thụp. Gặp cảnh như vậy, hắn có để ý không thì đố ai biết, chỉ thấy hắn vẫn thản
nhiên im lặng đi. Trông hắn cao lớn, mặt mũi sáng sủa, chẳng thấy có gia đình bố
mẹ chăm sóc, đi hết chỗ này sang chỗ khác, tối nằm đường nằm chợ. Người có
lương tâm động lòng dò hỏi gốc gác ra sao. Và người ta truyền nhau rằng : Hắn tên
là Trường, con nhà khá giả ở phía ngoài thị xã. Hắn học hết cấp ba, đi học lái xe
rồi làm việc ở một công ty thương nghiệp. Hắn có vợ khá xinh, chuyên buôn vặt,
mua đầu chợ bán cuối chợ. Vào thời cơ chế thị trường, thấy công ty như người
bệnh thở thoi thóp, lương tháng có tháng không, hắn bàn với vợ:
- Trong lúc còn son trẻ, chưa bận bịu con cái nên xoay xở làm sao để gây dựng
được vốn liếng sau này. Thế rồi, hai vợ chồng chạy ngược chạy xuôi vừa bán mọi
thứ có giá trị trong nhà vừa đi vay thêm tiền để vợ đi Đức, nơi lắm bạn bè đi theo
con đường lén lút vẫn ăn nên làm ra. Năm đầu, vợ gửi thư về, mở đầu bao giờ cũng
"Anh thương yêu" ngọt xớt và cuối thư "gửi anh nhiều cái hôn" nồng nàn. Sang
năm thứ hai, chỉ độc có một lá thư chia tay :"Anh đi đằng anh, tôi đi đằng tôi".
Người ta kháo nhau vợ hắn theo một người nước ngoài chẳng bao giờ về nữa! Nỗi
đau xé lòng vì một mối tình phụ bạc chưa nguôi thì công ty của hắn lại bị giải thể
do làm ăn thua lỗ, thậm chí cái giường cưới còn lại cũng không cánh mà bay. Hắn
chán đời, uống rượu say li bì, bỏ nhà đi lang thang. Bố mẹ, anh em nói gì hẵn cũng
bỏ ngoài tai. Vốn là một anh chàng đẹp trai, vui tính, khi nào cũng áo quần tươm
tất, chỉ sau một năm hắn thành thân tàn ma dại. Bố mẹ đi tìm, gặp, hắn coi như
người dưng, đem áo quần cho hắn, hắn vứt xuống đường chẳng thèm mặc. Tiếng
kêu khóc của người thân chẳng lay chuyển được hắn. Lâu rồi người nhà cũng đành
nuốt nước mắt mà nhìn hắn tự hành hạ thân xác mình. Từ đó, người ta gọi hắn là
thằng điên.
Hôm ấy, hắn đi dọc bờ sông theo đường đi ra cửa biển. Bỗng nghe tiếng kêu la
văng vẳng của trẻ con :"Chết đuối! Chết đuối!". Hai thằng bé trần truồng như
nhộng leo lên bờ mặt tái xanh vừa run vừa la. Cách bờ vài con sào, một mái tóc
đen loà xoà rồi chìm nghỉm giữa sông. Người chạy lại khá đông, cả người đi xe
máy, xe con cũng dừng lại. Họ loay hoay trên bờ, người cở áo phông, quần lót,
miệng la "cứu" om sòm.
Thằng điên nghe tiếng liền lao đến như một mũi tên bắn. Hắn vọt qua đám đông
buột miệng **** đổng một câu: "Những thằng hèn!" rồi vụt xuống nước. Hắn hụp
lặn, quờ quạng nắm được tóc thằng bé kéo lên. Nhưng được một lúc thì hết hơi,
hắn phải thả xác thằng bé rồi trồi lên mặt nước, thở. Rồi lại lặn xuống. Cứ thế, hắn
cố sức lặn xuống, trồi lên đến ba nhịp, và đẩy được xác thằng bé vào bờ thì hắn
kiệt sức.
Người ta ào xuống kéo thằng bé lên, xốc nước, làm hô hấp nhân tạo. Được một lúc
thì nó sống lại.
Còn thằng điên, vì lặn quá sâu, kiệt sức, khi có người xuống vớt lên thì máu trào ra
cả mũi và miệng, cứu chữa thế nào cũng không được.