
Hôn Anh Đi Nhóc Của Anh

Hôn anh đi nhóc của anh.
- Không. Con bé ngúng nguẩy đẩy người yêu nó ra và rút trong cặp 1 tờ giấy, giơ
lên gí sát mặt và đọc: Èm hèm.....
Điều 1:Hôn phải có lý do chính đáng.
Điều 2:Hôn phải đúng nơi, đúng lúc, đúng chỗ.
...Điều 3:Hôn mất rất nhiều calo.Hôn sẽ mang tới 278 loại vi khuẩn,1 nụ hôn dài có
thể truyền tới 10 triệu vi khuẩn.Ngoài ra có thể mắc bệnh suy nhược cơ thể do
virus Epstein_Bar và viêm gan B.
Điều 4:Hôn có thể.......
Anh cười phá lên và kéo con bé lại gần : "Em đọc mấy cài vớ vẩn đó ở đâu
vậy?.Cứ làm như anh bị hủi không bằng ý.Sợ anh bị HIV hay HBV hả cô bé?
Được rồi để ngày mai anh sẽ đi khám xem anh có mắc bệnh gì không nhé"

- Ha..ha..ha. Đúng rồi,em sợ anh bị bệnh truyền nhiễm.Con bé lè lưỡi ra trêu anh.
- Anh : Nếu thế thật em sẽ phải chăm sóc anh cả đời.Vậy càng tốt.
- Nó: Xí. Ai thèm chăm anh cơ chứ.Lúc đấy em chạy mất dép còn chẳng dám quay
lại nhặt nữa là.
Anh giả vờ giận dỗi : "Xuy..Xuy..Vậy tránh xa anh ra. Không chơi với em nữa."
Nói rồi anh quay mặt đi.
Con bé lay lay vạt áo anh: " Thôi em thương , để em thơm cái nào,không hôn thì
thơm vậy,nói rồi con bé chụt, chụt ... vào trán, vào má, vào môi anh. Nó không biết
là đã đụng vào dây thần kinh phấn khích của anh. Anh giữ chặt 2 cánh tay nó và
hôn lên đôi môi nó bằng 1 nụ hôn nồng cháy, nó cố dùng sức đẩy anh ra nhưng vô
tác dụng. Vài phút sau nụ hôn cũng kết thúc.
Nó thở hổn hển : "Anh vi phạm điều lệ hôn rồi đấy nhé.Giờ nghe bản án giành cho
anh đi"
- Được anh chấp nhận hết. Anh cười âu yếm và nắm tay nó cùng đi trên con đường

rộng thênh thang 2 bên đường những cây cổ thụ chụm đầu vào nhau tạo thành 1
vòng cung che đi cái nắng chói chang của mùa hè. Chính nơi này nó và anh đã gặp
nhau. Nó và anh cứ tan học lại đến đây đi dạo.
Không hiểu vì sao hôm sau anh đi khám thật. Thực sự là mấy ngày nay anh cũng
cảm thấy trong người rất mệt mỏi, thỉnh thoảng còn buồn nôn. Lần đầu tiên đến
bệnh viện, ngơ ngác như con nai vàng, hôm ấy là thứ 6 nên bệnh viện đông ngịt
người.
Đợi gần 4 tiếng mới khám xong, lúc cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay mặt anh biến
sắc. Bầu trời như tối sầm lại trước mắt anh. Anh cầm tờ giấy và vò nát nó trong tay
từ lúc nào không hay.
Anh không ngờ ông trời lại đùa ác với anh như thế. Anh hối hận vì đã hôn nó. Đầu
óc choáng váng, giờ anh chỉ nghĩ đến nó. Anh muốn gặp nó, muốn được nó an ủi
nhưng 1 ý nghĩ khác lại đè lên :
- Không được, không thể gần cô ấy, không thể để cô ấy lây bệnh của mình.
Hôm đó nó gọi cho anh mấy chục cuộc điện thoại mà anh không nghe.Nó nhắn tin

anh cũng không trả lời.
Rồi nó cũng nhận được tin nhắn của anh:
- "Em ơi chúng mình chia tay nhé. Anh mệt mỏi vì yêu em lắm rồi" .
Nó sững người khi đọc được tin nhắn của anh. Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ
nói mệt mỏi hay chán nó cả.
Vì sao? Vì sao mà bỗng dưng anh lại làm vậy. Nó như bị ai đó từ thiên đường đẩy
xuống địa ngục. Nó không tin những gì anh nói. Nó chạy vụt đến nhà anh, đầu tóc
cũng không kịp chải, mồ hôi thì nhễ nhại. Nó vừa thở hổn hển vừa gọi cửa nhưng
anh không mở cửa, thế là nó trèo tường vào. Cái tường cao đến hơn 3m mà nó chi
có 1m56, may mà có những viên gạch nhỏ ở đó nó xếp lại và trèo vào rất khó khăn,
tay,c hân nó đều bị xước và chảy máu.Lúc nhảy từ độ cao hơn 3m xuống nó đã vấp
vào hòn gạch làm chân như gãy làm đôi, đau lắm nhưng nó không khóc vẫn cố lê
vào và đẩy cửa ra đờ đẫn nhìn anh, anh đang nằm trên ghế sôpha. Nhìn nó anh
ngạc nhiên:
- Em vào đây bằng cách nào thế?