Gió Ơi, Đưa Em Theo Với
Đã có những lúc ngọt ngào...
... Tưởng chừng như không thể cách xa.
Nhưng
... Bây giờ
Lại nhạt nhoà...
Như 2 kẻ xa lạ..
Hạnh phúc nào...
Mà chả có cái giá
Của nó....
Phải chăng ? càng "Hạnh Phúc"...
Thì "Kết Thúc" lại càng ĐAU....
"vk à.hãy để ck yên tĩnh một thời gian nhé”
Đó là tin nhắn cuối cùng mà nó nhận được từ hắn sau vài ngày cãi cọ.Mối tình đầu
của nó đã kết thúc như vậy đấy!Một cái kết chẳng hoàn hảo phải không?
Nhận đươc tin nhắn đó mắt nó đã nhòe đi nước mắt.Nó hiểu câu nói ấy là một lời
đề nghị chia tay nhưng đước gói trong một tờ giấy gói quà vô cùng đẹp đẽ.Hiểu
như thế nhưng tại sao nó vẫn luôn mong đợi điều gì chăng? Ngay bản thân nó cũng
đã nghĩ đến truyện chia tay để hai đứa đượ thoải mái rồi cơ mà???
Những ngày sau đó nó vẫn nhắn tin mhưng không hề có hồi âm.Nó khá hiểu hắn
lần nào hắn cũng im lặng như vậy và điều duy nhất nó nên làm là im lặng và học
cách không có hắn.
Ngày ấy, hắn biến mất như một cơn gió, không một lời từ biệt, không một lời giải
thích, không một tin nhắn để lại cho nó một dấu hỏi: "Tại sao hắn rời xa nó?”
Tình yêu giữa nó và hắn cũng thật lạ chỉ là đïa nhau và trêu nhau của hai đứa bạn
cùng lớp.Rồi chẳng hiểu sao tình giả thành thật.Đến bây giờ nó cũng không hiểu
tại sao nó lại thích hắn,hắn không giống như tiêu chuẩn gà bông mà nó hay nói với
lũ bạn.Nó thích con trai cung bạch dương và phải vui tinh chút xíu.Ngày đó nó
luôn bô bô với lũ bạn phải mối tình đầu của nó phải là chàng trai cung bạch dương
thế mà nó lại yêu hắn một tràng trai cung bảo bình.
Không có hắn nó đã rất hụt hẫng.nó học đi cách từ bỏ những thói quen mà hơn một
năm quen hắn luôn làm..Nó nhớ hắn rất nhiều,đã có những lúc nó tự dằn vặt bản
thân không thể mạnh mẽ hơn. Và nó nhận ra gia đình luôn là điểm tựa mãi mãi của
nó, ở đó có những người yêu thương nó nhất dù trong bất cứ hoàn cảnh nào của
cuộc sống. Nó cũng nhận ra không có hắn bên cạnh có vẫn có thể dựa dẫm vào
thằng bạn thân, người luôn sẵn sàng nói chuyện chia sẻ với nó khi nó cần,nó còn
có những cái nắm tay nhẹ nhàng của con bạn cùng bàn khi nó nhớ hắn .Có lẽ trước
kia nó đã quá vô tâm mà không nhận ra sự quan trọng và tình yêu thương của mọi
người dành cho nó …
Thì ra nó vẫn luôn được yêu thương yêu thương rất nhiều.
Quên đi hắn nó dành thời gian nhiều hơn cho bạn bè ở ngôi trường đại học
mới,dành thời gian nhiều hơn cho những sở thích mới.Nó dành nhiều thời gian hơn
cho vẽ vời hay viết truyện.Nó học được thói quen đọc sách mỗi tối trước khi đi
ngủ,có lẽ chỉ có vậy nó mới dễ ngủ hơn mà không nhớ hắn.
Nhưng dù có đọc sách ngồi vẽ dù lúc ấy dảnh dỗi hay bận rộn thì trong đầu nó luôn
lảng vảng đâu đó hình bóng của ai đó chỉ là cố gắng tập trung để không phải nghĩ
nữa.Nhưng đâu phải lúc nào mình cũng có thể làm chỉ được cảm xúc.Nó đã bật
khóc khi nghe bài hát cùng tâm trạng hoặc đôi khi những kỷ niệm ngày đó xuất
hiện trong nó như thước phim quay chậm.Nó nhớ lắm những ngày hai đứa cùng đi
học,nhớ đôi bàn tay ấm áp từng của riêng nó
Nó vẫn giữ thói quen cũ lên tường và đọc status của hắn.Vẫn viết những tâm sự
mỗi khi nghĩ về hắn vào mảnh giấy nhớ.Những thói quen dù cố gắng nhưng nó vẫn
chưa thể từ bỏ.
Thời gian là liều thuốc kì diệu nhất để chữa lành những vết thương. Vết thương
ngày nào trong em đã hóa sẹo, đôi khi chạm vào cũng không còn đau như trước
Thời gian chia tay cũng đã lâu.Đủ để nó nguôi ngoai đi nhiều
Rồi qua một người bạn cũ nó biết hắn đã có người yêu mới.Cũng phải thôi kết thúc
rồi thì quen ai đó cũng là điều rất bình thường mà. Biết vậy nhưng sao nó vẫn buồn
vẫn đau quá.Nó chợt nhận ra thì ra lý do chia tay của nó và hắn có lẽ là do hắn đã
có người mới trong lòng.Càng nghĩ nó càng bực bội khó chịu và nó buồn một nỗi
buồn chẳng biết diễn tả thế nào nữa.Cảm xúc lẫn lộn và chẳng biết mắt nó đã nhèo
đi từ bao giờ nữa, nước mắt cứ rơi mà ngay bản thân nó lúc náy cũng không hiểu lý
do là gì,lẽ nào tình cảm ngày ấy vẫn còn sâu nặng nó đang ghen sao?Nhưng nó đâu
còn tư cách để ghen .
Tay em yếu
Tim em mềm
Yêu thương tuột mất
Nước mắt em cạn kiệt
Thôi thì đành buông tay
Hạnh phúc đành buông
Em nhường lại cho người ta
Hôm nay đã là những ngày cuối cùng của năm cũ. Quyển lịch đã chỉ còn mấy tớ
cuối cùng.Nó nhận ra sinh nhật hắn.Tìm mãi nó mới thấy mấy dòng chúc mừng
sinh nhật ý nghĩa và phù hợp với quan hệ bạn bè của nó và hắn.Nhưng tin nhắn của
nó gửi đi không có hồi âm,có lẽ với hắn nó chưa từng tồn tại ngay cả trong vị trí
bạn bè.Đây cũng là lần thứ 3 nó chúc hắn sinh nhật mà hình như cũng cả ba lần
chưa khi nào được trả lời.Có lẽ thằng bạn thân của nó nói đúng :con trai không
quan tâm vào những thứ gì đã bỏ đi.
Nếu một ngày bạn bước vào thế giới nội tâm của tôi,
Bạn sẽ phải khóc vì nơi đó ở đâu cũng có bạn…
Nếu một ngày tôi bước vào thế giới nội tâm của bạn,
Tôi,cũng sẽ khóc vì ở đó không hề có tôi…
Ở cái môi trường đại học này kỳ thi kết thúc học phần như muốn lấy đi hết sức lực
của sinh viên vậy.Lâu rồi nó mới phải nhờ đến cà phê hay nước chè để ôn thi như
vậy.Có lẽ từ ngày còn ôn thi đại học.Hoàn cảnh này lại làm nó nhớ đến hắn, nhớ
ngày đó 2 đứa nó cũng chịu khó học đấy chứ.kể ra nó cũng nên cảm ơn hắn một
tiếng mới phải, nếu không có hắn học cùng thì có lẽ nó đã không được ngồi đây
trong ngôi trường đại học,không nhờ hắn làm sao nó tìm được những đứa bạn mới
thân thiết.
Tối nay.sau kỳ thì vất vả nó đang lang thang trên tường Fb của mấy đứa bạn
(không phải hắn đâu đấy nó bỏ cái thói quen lên tường hắn nồi nhé ) thì bất ngờ
nhận được tin nhắn từ nick lạ.Sau khi giới thiệu qua nó nhận ra chủ nhân của cái
nick đó là người yêu hắn.Bạn đó cũng chỉ hỏi thăm vài chuyện thôi kể ra cũng
chẳng có gì to tát.Nhưng không hiểu sao lúc đó nó lại suy nghĩ nhiều đến vậy,
trong đầu nó xuất hiện lên một loạt hững lý do :”bạn lia nhắn tin cho nó như vậy lẽ
nàomuốn thông báo rằng hắn và bạn ấy đang yêu nhau hay muốn giễu cợt
nó…????
Tâm trạng của nó bây giờ nói sao nhỉ?Một chút tức giận ,một chút tủi thân và buồn
nữa giờ thì nó hoàn toàn tin vào chuyện hắn đã có người mới và người ấy là người
mà nó biết.Một người không hề xa lạ và nó hơi bất ngờ….
Quay một chút về vài tháng trước đã có lần nó thấy hắn tỏ tình với một người con
gai khác trong khi nó và hắn đang yêu nhau.Thời gian ây nó và hắn cũng xảy ra
không ít chuyện rắc rồi nhưng hắn đã quay trở về bên nó.
Ngay lập tức nó thoát facebook mà chưa kịp chào thằng bạn thân chí cốt.Những
lúc như thế này có chỉ muốn đi loanh quanh dao một mình.Nghĩ là làm nó quyết
định đi dạo quanh nhà. Trong đầu nó lại nghĩ về hắn và ghét hắn kinh khủng.Đang
mải mê với những suy nghĩ nó thấy ai đó đập nhẹ vào ngừoi mình,hoảng hồn quay
lại nó nhận ra anh.Cũng lâu lắm rồi nó mới gặp anh.
- Anh nói:Đêm hôm đi đâu thế nào thế này?
-Nó:em đi loanh quanh thôi ạ,anh về bao giờ thế?
Quá bất ngờ trước sự xuất hiện của anh nó cũng chẳng biết nói gì,mà trong nó bây
giờ là một đống hỗn độn.
Về phía anh,anh đã đi theo sau nó từ khi thầy nó ra khỏi cổng (nhà anh ngay kề nhà
nó mà chỉ cách nhau khoảng vườn nhà anh thôi), mà cũng lâu lắm rồi không nói
chuyện với nó nên anh quyết định đi theo nó,chỉ là nó mải nghĩ linh tinh nên không
biết thôi.Đi sau nó anh nghe thấy tiếng thút thít của cô hàng xóm nhỏ.
Hai anh em nó đi bộ một lúc chẳng ai nói gỡ sau màn chào hỏi xó giao.Anh biết nú
buồn vỡ hắn.Dự đi học xa nhà nhưng anh vẫn luôn theo dừi những dũng satus của
nó đều đặn và hỏi thăm nó qua con bạn thân của nó.Đi một vòng rồi anh mời nó
vào nhà.Hai anh em nó ngồi ngoài vườn nhà anh trên chiếc xích đu mà ngày bé nó
nới anh hay chơi đồ hàng.Rồi anh cất tiếng nói phá vỡ đi bầu không khí
-Lại nghĩ về cu đó là?kể anh xem nào
Nó im lặng không nói gì chỉ gật đầu một cái nhẹ
Rồi anh ôm nó vào lòng:-Khóc đi em,rồi mọi chuyện sẽ qua thôi mà.
Đêm đó,trong phòng nó có một cô bé không ngủ được.Giờ thì cô mới thấy ngại khi
khóc trước mặt anh.Dù anh là người mà nó quý nhưng là trước kia thôi từ khi anh
đi học cấp 3 nó đã không còn nói chuyện hay liên lạc mà ngày trước nó còn hình
như còn hơi thích anh nữa thì phải.Ngày đó nó còn quá bé nên cũng chẳng rõ tình
cảm ấy là gì nữa.Nhưng nó vẫn nhớ như in hình ảnh một cậu nhóc và một cô bé
luôn chốn đi chơi lang thang khắp cánh đồng sau nhà hay đi bắt đom đóm.Mải mê
nghĩ đến anh và nó đã chìm vào giấc ngủ khi nào không hay.Nó chìm vào một giấc
mơ thật đẹp,nơi đó có một cậu con trai không phải là hắn mà là anh. <3<3<3
Cũng ở căn phũng ngủ của ngôi nhà bên cạnh.Anh cũng mải mê nghĩ đến nó.Lúc
biết nó có người yêu anh đó không có ít những lo lắng:không biết ngừơi yêu nó có
tốt với nó không, có thương nó thật lòng.Mỗi lần đọc status nào của nó mà buồn
buồn anh cũng luôn thấy bồn chồn không yên.Hôm nay khi thấy nó khóc anh thấy
đau lắm,thấy xót lắm nhưng anh cũng đâu thể làm được cho nó ,lúc ấy anh chỉ biết
ngồi bên cạnh nó để an ủi nó.Trước đây anh nghĩ anh chỉ quan tâm nó như em gái
thôi nên quan tâm như thế cũng là binh thường.Nhưng giờ anh đó hiểu có lẽ tình
cảm ấy không chỉ là vậy ....
Những ngày sau đó nó không gặp anh,thấy bà anh nói anh đã về trường.Nó nhớ
những gì anh nói với nó hôm ấy.Và nó thấy có thể nó chỉ chưa dám đối mặt với sự
ra đi của hắn,và nó cũng thấy không còn bực bội nữa.Nhờ hắn mà nó biết cách yêu
thương bản thân hơn,nếu như khi yêu hắn nó chỉ là một cô bé bướng bỉnh thì giờ
đây nó lớn hơn bao giờ hết,nó biết đi ngủ đúng giờ ăn cơm đúng bữa.Không còn
trẻ con và hay khóc nhè như trước.Giờ đây nó còn biết mỉn cười trước những nỗi
đau, nỗi đau chỉ là những thử thách trong mà cuộc đời muốn nó vượt qua……
Sau ngày đó một thời gian:
Ông mặt trời đã lên.Nó tỉnh giấc sau một giấc mơ kỳ lạ.Nó lần cái điện thoại mà cả
tối qua không biết nó đã vứt vào cái xó xỉnh nào.Nó không lần điện thoại để chờ
tin nhắn của ai kia nữa,mà nó muốn nhắn tin cảm ơn anh (nó mới xin được nick
facebook của anh đêm hôm qua khi facebook với 1 chị hàng xóm thì ra anh cũng là
bạn bè trên facebook của nó mà nó đâu hay)
Bất ngờ rằng khi lên đến facebook nó nhận được một đoạn tin nhắn từ anh:
Trên một cánh đồng nọ,chỉ có duy nhất một cây bồ công anh.Đất đai khô cằn tới
nỗi không có một loại cây nào .Riêng bồ công anh vẫn tồn tại vì nó yêu đất và
không muốn đất cô đơn.Rồi một ngày gió đến và gió cũng yêu bồ công anh tha
thiết.Khi đó trên mảnh đất kia đã có thêm những cây hoa mới mọc.Nhìn Bồ công
anh bé nhỏ phải khó khăn buồn bã chắt chiu từng giọt dinh dưỡng để sống khi đất
đã quên đi mình mà chỉ chăm lo cho loài hoa mới gió đã không khỏi xót xa.Ngày
qua ngày, gió vẫn ghé qua cánh đồng ,muốn cuốn theo cánh Bồ công anh bay đến
nơi hạnh phúc.Nhưng Bồ công anh lại nghĩ mình chỉ có thể ở bên Đất.Rồi ngày
qua ngày nó càng yếu đi khi đất không còn quan tâm đến nó nữa.Rồi cũng đến lúc
Bồ công anh không còn đủ sức để rung rinh, nó buông xuôi và chấp nhận thả mình
theo gió, nó thấy lòng hạnh phúc . Nó hiểu ra rằng ,khi không thể cố gắng thêm
nữa, hãy đón nhận những điều đến với mình một cách vui vẻ,và để gió cuốn
đi….Bởi yêu thương thì luôn còn đó và sẽ mãi mãi kì diệu .
Em có muốn thử không?Và anh sẽ là gió…
Nó nhớ đến giấc mơ hôm qua giấc mơ có sự xuất hiện của 1 người con trai mới
Nó muốn nhắn đến anh rằng:………………..
End......
Cả nhà ơi, Mọi người đọc truyện xong cho tớ xin mấy cái comment nhé.Đây là lần
đầu tớ viết truyện nên chắc còn nhiều thiếu sót mọi người cho tớ ít nhận xét để
những câu truyện sau sẽ không mắc lỗi như vậy nữa.Cảm ơn mọi người rất nhiều.