
Khi Anh Chạm Vào Môi Cô Ấy
-Những Con Cò Trắng

Chắc có lẽ điều đau lòng nhất đối với em không phải là khi anh quay đi mà là khi
anh-hôn-cô-ấy. Em cảm giác thứ ngọt ngào em lôi từ trong tiểu thuyết ra để tôn
sùng nay lại trở thành vệt dài những nỗi đau trong em.
***
Anh có biết đằng sau mỗi thứ em thêm vào tình yêu đơn giản chỉ là sự nhẫn nại.
Nhẫn nại yêu thương.
Nhẫn nại ghen tuông.
Nhẫn nại mong nhớ.
Nhẫn nại đợi chờ.
Khi sâu trong đôi mắt anh là nơi em biết mình luôn thuộc về thì dù cho khúc tình
ca cũ kĩ có lạc nhịp hay sắc môi em có héo úa thì chân thành em dành cho anh đôi
lần liều lĩnh sánh ngang hàng cùng vĩnh cửu.
Chắc có lẽ điều đau lòng nhất đối với em không phải là khi anh quay đi mà là khi
anh-hôn-cô-ấy. Em cảm giác thứ ngọt ngào em lôi từ trong tiểu thuyết ra để tôn
sùng nay lại trở thành vệt dài những nỗi đau trong em.
Khi anh chạm vào môi cô ấy – anh đã gián tiếp phản bội một quá khứ yên bình
trong tim em.
Khi anh chạm vào môi cô ấy – là tình yêu anh dành cho em rơi tõm vào khoảng
không vô định nơi anh thể không níu và em không thể giữ.
Khi anh chạm vào môi cô ấy – em hiểu thứ hiện tại xa xỉ này đã không còn dấu
chân của chúng ta.
Khi anh chạm vào môi cô ấy – ngân hà kia bỗng chốc sụp đổ trong mắt em ngấn lệ

xót xa. Là do ai em gục ngã?
Khi anh chạm vào môi cô ấy – là giây phút em biết mình nên ngừng cố gắng vì
những điều em từng rất yêu thương.
Khi anh chạm vào môi cô ấy – em đặt xuống trả lại anh những lời hứa vốn chẳng
thể giữ, em sẽ quên như anh chưa từng hứa.
Khi anh chạm vào môi cô ấy – là môi em run lên nỗi tái tê chạy thắt sâu vào đáy
tim rồi tự khắc chết lặng.
Em luôn muốn ôm lấy anh sau tất cả, em luôn muốn dù con đường muôn ngả anh
sẽ quay về duy nhất trong em... nhưng đôi khi anh biết không, cố tích lại không có
thật, chúng ta vẫn đến và yêu nhau nhưng rồi ngã rẽ là một kết thúc chả ai ngờ.
Bầu trời này chưa bao giờ là của chúng ta, một phần nó là của anh, một phần nó là
của em, nay anh lấy chia thêm cho cô ấy.
Nơi em bầu trời vẫn xanh, thế còn nơi anh?

Những Con Cò Trắng
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Những Con Cò Trắng | Truyện Ngắn | Kênh
Truyện http://kenhtruyen.com/news/nhung_con_co_trang/2014-03-12-
10498#ixzz2xE5R4SQb
Tôi không biết mình phải làm gì để chuộc lỗi với Tâm, khi đã quá muộn màng rồi.
***
Quốc lộ hun hút. Xe cộ tấp nập quanh năm. Suốt ngày, xe này tiếp nối xe kia, màu
này xen kẽ màu kia cứ lao vùn vùn trên con đường nhựa láng cóng. Dưới nắng
chang chang, tôi điều khiển chiếc xa máy Trung Quốc len lỏi trên khắp nẻo đường.
Nghề của tôi là vậy, tôi luôn tất tả trên đường, trong dòng xe cộ ngược xuôi.
Không giống như một vài người cùng đi đường với tôi, họ vừa đi vừa ngắm cảnh.
Còn tôi vừa lao xe, vừa nhìn chăm chăm nhìn xuống lộ, nhìn chăm chăm những
vạch phấn do cảnh sát giao thông vẽ trên mặt lộ. Không những nhìn, đôi lúc, tôi
còn đếm số lượng đường phấn ấy trên suốt cả đoạn đường mình đi. Mỗi lần gặp
vạch phấn trắng dưới lộ, mỗi lần tôi rùng người. Mỗi lần tai nạn giao thông xảy ra,
mỗi lần xuất hiện những đường phấn trên lộ.

Tôi lại nghĩ đến những người chuyên vẽ các đường phấn ấy trên lộ. Những người
luôn luôn xuất hiện trong những lúc bi thương, tang tóc. Thế rồi, tôi chợt nhớ đến
Tâm. Một anh chàng ít nói hay cười học cùng tôi thuở trước. Chuyện như đã cũ
lắm rồi. Vậy mà, tôi cứ ngỡ mọi chuyện mới vừa xảy ra hôm qua. Bởi vì, tôi và
Tâm đã cùng học với nhau từ thời phổ thông. Cái thời mà mọi thứ còn trong trẻo,
lãng mạn của lứa tuổi mới lớn.
Ngày ấy, Tâm rất khờ khạo và nhếch nhác. Người lại đen đúa. Được một điều,
Tâm học rất giỏi, giỏi hơn tôi. Học sinh giỏi toán của lớp, nếu bình bầu, mọi người
sẽ tôn Tâm lên bậc nhất. Chứ không như bây giờ, một anh cảnh sát giao thông lạnh
lùng và khẳng khái. Tôi không ngờ, dòng thời gian đã làm những người bạn học
với cùng mình đổi thay đến vậy. Đôi khi nghĩ đến những ngày ấy, lòng tôi lại miên
man buồn. Nỗi buồn vô cớ, không có lời giải thích. Vậy mà, những câu chuyện của
một thời vụng dại cứ sống mãi với tôi. Những câu chuyện đã qua đi trên trang giấy
học trò. Những chuyện mà tôi luôn luôn tiếc nuối khi đã đánh mất từ thuở còn màu
"áo trắng".
Để rồi mỗi khi nghĩ về Tâm, tôi nhớ về những ngày đầu năm học lớp mười. Những
ngày ấy, tôi và Tâm nổi đình nổi đám như một hiện tượng lạ của lớp. Nghĩ lại, tôi