intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Nắng chiều lung linh

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:5

54
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

1. Trúc run run đọc đi đọc lại dòng tin nhắn: “Anh về nước đã một tuần. Anh đã biết tất cả về em. Ngày mai mình gặp nhau lúc 7 giờ tối ở quán Thiên Thần em nhé!” Thế là Bảo, người yêu cũ của cô đã trở về sau bao năm biệt tích, anh trở về cũng đột ngột như khi ra đi và lại hẹn gặp cô ở quán Thiên Thần… Quán xưa đã ấp ủ bao kỷ niệm đẹp mà từ ngày lấy chồng, cô thường tránh đi qua để khỏi phải xao động, bâng khuâng…...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Nắng chiều lung linh

  1. Nắng chiều lung linh TRUYỆN NGẮN CỦA VŨ THANH HOA 1. Trúc run run đọc đi đọc lại dòng tin nhắn: “Anh về nước đã một tuần. Anh đã biết tất cả về em. Ngày mai mình gặp nhau lúc 7 giờ tối ở quán Thiên Thần em nhé!” Thế là Bảo, người yêu cũ của cô đã trở về sau bao năm biệt tích, anh trở về cũng đột ngột như khi ra đi và lại hẹn gặp cô ở quán Thiên Thần… Quán xưa đã ấp ủ bao kỷ niệm đẹp mà từ ngày lấy chồng, cô thường tránh đi qua để khỏi phải xao động, bâng khuâng… 2. Hòa, chồng Trúc vừa đón bé Trà My đi học về, anh bế con bé xuống xe và âu yếm hôn vào má nó. Trúc chạy ra đỡ chiếc cặp nặng trĩu giúp chồng. Hòa mỉm cười: - Hai bố con có bất ngờ cho mẹ đấy! - Mẹ ơi! Bố mua quà… hình như là phấn... Bé My ngừng nói khi Hòa đưa ngón tay lên “suỵt” ra hiệu bí mật. Bé My cười khúc khích khoe hàm răng sún. Nhìn con cười, Trúc bồi hồi vì nụ cười giống hệt Bảo, giọt máu cô trót mang trước khi làm vợ Hòa. Hòa đặt vào tay vợ gói quà nhỏ buộc nơ xanh xinh xắn: - Bé My nói sai rồi, không phải phấn mà là nước hoa Pháp "xịn" đấy! - Cám ơn anh… - Trúc nhận gói quà mà tránh ánh mắt chồng, quay vội xuống bếp dọn bữa cơm tươm tất đã chuẩn bị từ sớm, cô nói: - Cô bạn học cũ mời em dự sinh nhật chiều nay, hai bố con ăn cơm nhé, em đến một chút rồi về anh ạ…Hòa vừa cởi áo khoác, vừa mỉm cười: - Thế thì tối nay em mặc thật đẹp và khai trương luôn chai nước hoa mới cho oách nhé!
  2. - Dạ, anh… Trúc bối rối quá, cô chưa bao giờ nói dối chồng nhưng tối nay thì… khó nói thật được... Thôi đành... 3. Người phục vụ kính cẩn mở cửa và cúi chào, Trúc bước vào quán Thiên Thần trong bộ váy xanh lộng lẫy nổi bật dáng vóc xinh đẹp, hương nước hoa Pháp quyến rũ.... Bảo hiện ra, tay cầm bó hồng đỏ rực. 9 năm trôi qua anh vẫn đẹp trai kiểu lãng tử... - Anh luôn nhớ em, ngay cả trong giấc ngủ…- Vừa ngồi xuống, Bảo đã thì thầm. - Nhưng tại sao ngày ấy anh ra đi mà chẳng nói với em một lời…? Bảo nắm tay Trúc tự nhiên như giữa họ không hề có khoảng cách 9 năm: - Ngày ấy anh trốn đi bất hợp pháp, anh không thể nói với em… Tha lỗi cho anh… Trầm tư một chút, anh tiếp - Anh sang đó và kết hôn vội vàng với một cô gái Mỹ nhưng rồi lại vội vàng li hôn. Anh chỉ yêu mình em… - Nhưng… em đã lấy chồng… Trúc sợ sệt khe khẽ rụt tay lại. Im lặng. Bản nhạc da diết như vẳng từ xa xăm, nhưng Trúc không tìm thấy cảm giác của 9 năm về trước. Bảo thong thả nhấm nháp li rượu vang, thong thả nhả khói điếu xì-gà rồi anh âu yếm nhìn Trúc, mỉm cười: - Em xinh đẹp, có học thức. Hòa chỉ là một anh công chức quèn lại thêm căn bệnh không thể có con. Dù em vẫn giấu nhưng anh biết từ lâu bé Trà My là con anh! Trúc choáng váng. Thì ra Bảo đã biết tất cả nhưng anh im lặng cho đến ngày hôm nay. - Tại sao anh im lặng lâu thế? - Những dòng lệ bao năm tủi hờn bắt đầu rơi nhạt nhòa trên mi Trúc. Bảo hơi bối rối trước câu hỏi này nhưng rồi anh lấy lại ngay vẻ tự tin, giải thích: - Vì… hoàn cảnh anh phải tha hương kiếm sống, anh phải vất vả tạo được một cơ ngơi đàng hoàng để đón mẹ con em và quan trọng là anh biết em vẫn luôn… yêu anh.
  3. Trúc không dám nhìn vào mắt Bảo, đôi mắt cương nghị bao năm vẫn hiện về trong ký ức yêu thương. Ngày hôm nay cô phải tránh nhìn vào mắt cả hai người đàn ông trong cuộc đời mình. Cô bối rối quá… 4. Trúc cố nhắm mắt ngủ nhưng những kỷ niệm thơ mộng tràn nắng sân trường ngày xưa với Bảo cứ hiện lên làm xao động cô. Hòa chợt thức giấc, lo lắng: - Em có mệt không? Em uống cốc sữa nóng nhé? - Không, không anh ạ, em uống chút trà đặc nên khó ngủ đấy mà, anh ngủ đi nhé… Trúc choàng tay qua người chồng, thấy anh thở đều đều ngỡ anh ngủ say nên cô len lén lau nước mắt…Hòa chợt quay người lại ôm vợ, anh bảo: - Lâu rồi anh không ru em ngủ như hồi mới cưới, ngủ đi em nhé, mai còn đi làm sớm… Giấc ngủ đến nhẹ nhàng với Trúc trong vòng tay ấm áp của Hòa ... 5. Bảo bồn chồn đi qua đi lại…Thấy Trúc, anh nhíu mày: - Sao em chậm thế, anh chờ đến nửa tiếng rồi… Em phải tập tác phong văn minh phương Tây đi chứ… - Xin lỗi anh, em… đón con rồi mới đến đây… Bảo run lên vì xúc động khi thấy bé My. Anh dang rộng hai tay đón đứa bé: - Lại đây với bố, con gái… - Không đâu - Con bé vội trốn sau lưng mẹ, tròn xoe cặp mắt đem láy nhìn Bảo - Bố Hòa chứ ? Bảo hơi giận nhưng rồi anh trấn tĩnh ngay, mỉm cười. Trúc bảo con bé ra xem cá bơi ở mấy cái bể cá cảnh. Còn hai người, Bảo hỏi: - Thế nào em? Đến đâu rồi? Em đã nói thẳng với Hòa chưa?
  4. - Em không thể nói với anh ấy được… - Tại sao? - Em sợ... Em không thể nhìn anh ấy đau đớn… Bảo gật đầu. Anh suy nghĩ một lúc rồi dịu dàng bảo: - Anh hiểu em là người phụ nữ nhân hậu. Không nói ngay bây giờ cũng được, Hòa đã chăm sóc em và Trà My bao năm nay. Em hãy cùng con lặng lẽ ra đi vào chủ nhật tới nhé, không mang theo gì cả em ạ. Bên Mỹ đã có tất cả rồi. 6. Sân bay chủ nhật đông hơn mọi ngày. Chiếc taxi xanh dừng lại. Người phụ nữ dong dỏng cao trong bộ váy đen cùng một bé gái khoảng tám, chín tuổi bước xuống. Bảo chạy ra đón, mỉm cười: - Anh cứ hồi hộp mãi, cuối cùng thì em và con đã đến, em mặc phong phanh thế có lạnh không? - Anh ạ, em mặc thế này là hợp với khí hậu hôm nay mà… - Trúc mỉm cười. - Nhưng đi xa sẽ lạnh em ạ… - Anh…- Cô nắm chặt tay anh mặc xung quanh vài người tò mò nhìn – Em và con đến để tiễn anh… - Em nói sao? - Em đã suy nghĩ kỹ và quyết định ở lại anh ạ. Em cám ơn anh đã chuẩn bị cho mẹ con em một cuộc sống đầy đủ bên Mỹ nhưng… - Nhưng em không hài lòng việc gì? Em còn muốn anh thế nào nữa? Giọng Bảo cố ghìm lại. Lần này thì Trúc nhìn thẳng vào mắt Bảo, cô nói điềm tĩnh và dịu dàng: - Anh ơi, em đã nhận ra là... em yêu Hòa, em yêu Hòa vô cùng anh ạ!
  5. Bảo lặng đi, rồi anh gật đầu: - Thế thì em về với anh ấy đi! Đoạn Bảo cúi xuống ôm bé My thật chặt, giọng rưng rưng: - Kỳ sau về nước, bố sẽ thăm con, con gái yêu! 7. Máy bay cất cánh, bé My cứ vẫy theo mãi. Trúc định gọi chiếc taxi gần đó thì nghe thấy giọng nói thân quen sau lưng: - Xin mời Quý khách lên xe! - Bố! - Bé My chạy ào tới bá cổ Hòa. Anh nhấc bổng con bé lên quay một vòng làm nó cười khúc khích. - Sao anh… biết? - Trúc lúng túng nhìn chồng. - Anh biết cả mà, anh để em lựa chọn và anh đến đón em về, em thân yêu. Hòa chỉ nói vậy, giản dị. Trúc choàng tay ôm ngang lưng anh, mùi mồ hôi thân thuộc làm cô xúc động. Chiếc xe chở ba người lẫn vào dòng xe cộ ồn ào của Sài Gòn náo nhiệt, nắng chiều trải những tia lung linh lạ kỳ…
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
7=>1