intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Nắng giữa đông

Chia sẻ: Ong Va Buom | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:3

72
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Tôi thẫn thờ đi qua những con phố rực rỡ ánh đèn điện, lại hứa hẹn thêm một buổi tối sôi động nữa của Hà Nội, mà sao tâm trạng tôi nặng nề thế này. Khí lạnh buốt với những hạt mưa giăng giăng cứ bám riết lấy từng thớ thịt càng khiến tôi muốn bật khóc hơn nữa.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Nắng giữa đông

  1. Nắng giữa đông Tôi thẫn thờ đi qua những con phố rực rỡ ánh đèn điện, lại hứa hẹn thêm một buổi tối sôi động nữa của Hà Nội, mà sao tâm trạng tôi nặng nề thế này. Khí lạnh buốt với những hạt mưa giăng giăng cứ bám riết lấy từng thớ thịt càng khiến tôi muốn bật khóc hơn nữa. Bỗng một tiếng ới gọi giật tôi lại giữa những dòng suy nghĩ miên man, tôi quay lại theo phản xạ kéo mình đi giật lùi một bước. Một chiếc xe vụt qua với tốc độ tử thần. Tôi kịp hoàn hồn lại, vậy là suýt chết! Tôi cố gắng lôi cả cơ thể của mình băng qua đường với sự tập trung cao độ nhất có thể vào lúc này không khéo lại được một chuyến đi cùng Diêm Vương về chầu ông bà vải. Cố gắng thuê được một căn nhà cấp bốn ở ven đường, tôi chợt giật mình nhận ra tất cả những gì có thể coi là tài sản tôi có trên người là một cái cặp sách, điện thoại, một triệu rưỡi tiền lương làm thêm tháng này và một cuốn sách tôi đã định tặng mẹ nhân ngày sinh nhật. Thả người xuống lớp đệm cũ kĩ của căn phòng mình mới thuê, tôi nhắm mắt lại và những hình ảnh bất chợt ùa về. Đó lại là một trận cãi vã vì chuyện tiền bạc của bố mẹ. Tôi vừa đi học về, đứng sau cánh cửa đang hé mở, theo dõi tất cả mọt việc. Bố liên tục **** mắng mẹ, dường như từ lâu, mẹ đã trở thành cái bao để bố trút mọi phiền toái, bực dọc ở công ty. Những từ ngữ thô tục, báng bổ liên tục thoát ra từ miệng ông bố mà tôi từng cho là một thần tượng, một người có tiền tài, học thức và một tổ ấm hạnh phúc. Ông đâu có biết rằng giờ đây, ông đang tự phá vỡ hình tượng của mình trước tôi. Mẹ thì chỉ im lặng, chịu đựng tất cả, đó luôn là cách của mẹ dù cho mẹ đâu phải thua kém gì bố. Rồi mẹ tiến về phía bàn làm việc, rút từ ngăn bàn ra một tờ giấy đã được gấp lại gon ghẽ. Tôi mở to mắt, môi mím chặt lại, trong tâm trí chỉ còn tập trung vào tờ giấy đang trên tay mẹ tôi kia và một ước mong duy nhất, tờ giấ không phải là thứ tôi đang nghĩ tới. Và rồi những từ ngữ bật ra từ cổ họng bố tôi: - Cô sướng quá rồi không coi ai ra gì nữa phải không? Ly dị nữa à?... Ly dị Ly dị Ly dị …
  2. Hàng ngàn cái từ kinh khủng đó đập vào màng nhĩ tôi. Tôi choáng váng, không cần biết còn ai nói gì nữa. Tôi cứ chạy miết. Mặc cho mẹ đuổi theo, hét lên gọi tên tôi, tôi cứ tiếp tục chạy như một người vô hồn, một kẻ cuồng loạn mất kiểm xoát. Tôi lắc đầu, muốn rũ bỏ mọi hình ảnh đáng sợ đó ra khỏi đầu óc mình. Cứ mở mắt ra, nhắm mắt lại, nước mắt lại chực trào ra. Mấy tháng nay, công ty của bố tôi đang gặp khó khăn, những cuộc cãi vã triền miên, hay đúng hơn là việc bố tôi quát tháo kéo dài từ bữa ăn tối cho tới khi cả căn nhà đều đã chìm vào tĩnh lặng của buổi tối êm đềm mới kết thúc. Tôi đã lường trước được việc này nhưng sao nó đến nhanh quá, bất ngờ quá! Sau rồi tôi lại nghĩ đến bố mẹ. Không lẽ tình nghĩa của họ chỉ đến thế thôi sao. Tại sao bố có thể làm vậy, trong các bữa ăn thì còn là cả trước mặt con cái mình, bỗ vẫn có thể nghiễm nhiên làm vậy. Hay bố làm vậy để mẹ không chịu được mà chìa tờ giấy kia ra. Còn mẹ, mẹ còn nghĩ tới các con hay không mà đưa tờ giấy ly dị ra, đâu phả chỉ có mỗi tôi, còn thằng em trai của tôi nữa, thằng nhóc sẽ ra sao nếu bố mẹ ly dị. Nước mắt chảy dài trên má, tôi gạt phắt đi và tự nhủ giờ là lúc để mạnh mẽ, không được yếu mềm. Rồi tôi chìm dần vào giấc ngủ, lại ước cho đây chỉ là một cơn ác mộng và sáng mai mọi thứ sẽ lại bình thường. Cái buốt giá trong căn phòng làm tôi choàng tỉnh. Giật mình ngó quanh, chẳng có ai, tôi thở dốc, nếu đối với mọi người, giấc ngủ là một viên kẹo ngọt ngào thì đối với tôi lại là những cơn ác mộng rình rập thường xuyên. Biết mình chẳng thể chợp mắt thêm phút nào, tôi chống tay dậy và bắt đầu nghĩ tới việc quay về nhà. Nhưng rồi những câu hỏi vô duyên lại túa ra từ trong đầu tôi. Phải chăng mọi người đang nháo nhào tìm tôi? Nhỡ mà bố mẹ đang đâm đơn li dị thì sao? Không lẽ tôi lại mặt mo về nhà theo kiểu "mẹ ơi con đi học về rồi" chắc? Có khi về nhà lại phải nghe bố mẹ đang òm tỏi thì tôi không kiềm chế được mà lại lao ra đường vui vẻ dắt tay Diêm Vương lên trời mất? Rồi một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi. Dù sao hôm nay cũng là chủ nhật, tôi khẽ nở một nụ cười. Thời gian rất đúng lúc! Bây giờ là 5 giờ sáng, Hà Nội rét căm căm. Cái lạnh xộc vào căn phòng giúp tôi tỉnh táo hẳn lên. Tôi mặc nguyên bộ quần áo hôm trước mà lao ra đường tìm chuyến xe buýt như một thói quen thú vị vào mỗi chủ nhật. Chiếc xe buýt đỗ xịch ngay trước cửa nhà sách. Tôi vội vã lao ra tìm cuốn "Người trộm bóng" như thể tôi chậm chân thì sẽ hết sạch
  3. không bằng, trả tiền rồi đến quán cafe gần đấy nhất. Là Time. Tôi không hiểu tại sao nó cái tên đó nhưng nơi này dễ dàng làm người ta liên tưởng tới Bodeux những thập kỉ cuối của thế kỉ 20.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2