intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Ngàn lẻ một ngày

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:8

45
lượt xem
1
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

P. ơi, em lên đây tìm anh, như một thói quen. Tinh thần em đang xấu quá. Khi em gõ xong mấy dòng đó, những ngón tay em dừng lại trong chốc lát, chờ đợi. Em biết, chỉ vài giây nữa thôi, bên dưới cửa sổ chat sẽ hiện lên dòng chữ “P. is typing a message”. Rồi thì, như một thói quen bất di bất dịch, em tưởng như có thể hình dung ra P. dịu dàng bảo: Anh đang nghe đây. Và chỉ cần có thế. Tất cả chỉ bấy nhiêu là đủ. Như một cái chai vừa...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Ngàn lẻ một ngày

  1. Ngàn lẻ một ngày TRUYỆN NGẮN CỦA HOÀNG MY P. ơi, em lên đây tìm anh, như một thói quen. Tinh thần em đang xấu quá. Khi em gõ xong mấy dòng đó, những ngón tay em dừng lại trong chốc lát, chờ đợi. Em biết, chỉ vài giây nữa thôi, bên dưới cửa sổ chat sẽ hiện lên dòng chữ “P. is typing a message”. Rồi thì, như một thói quen bất di bất dịch, em tưởng như có thể hình dung ra P. dịu dàng bảo: Anh đang nghe đây. Và chỉ cần có thế. Tất cả chỉ bấy nhiêu là đủ. Như một cái chai vừa được bật nút, dốc ngược xuống, em sẽ hối hả gõ chữ, hối hả kể lể, hối hả khóc lóc, hối hả than thở... Em thoải mái trút cạn những ấm ức khổ sở đau đớn của mình. Có khi nước mắt cũng hối hả hoặc lặng lẽ rơi xuống cái máy tính đang để bên cạnh em, thậm chí em chẳng khách sáo gì mà không áp mặt vào đó để khóc. Em không e dè, em chẳng ngại ngần, em lại càng chẳng cần giữ kẽ. Mình nào có biết ai là ai. Mình đâu có hẹn hò yêu đương gì. Mình lại càng chẳng bao giờ có ý định gặp gỡ nhau, tìm hiểu nhau, nắm lấy bàn tay nhau bằng xương bằng thịt thật sự. Nói không tìm hiểu cũng chẳng phải. Bạn bảo, anh là người kiêu hãnh, nóng nảy, “chảnh” vô cùng. Mới đầu còn muốn nói chuyện đàng hoàng, sau mình cũng đanh đá với ổng luôn cho bõ ghét. Nguyên văn, bạn nói thế. Để hôm sau, em hoan hỉ bảo: Em với bạn mới mang anh ra mổ xẻ Trong đó có gì – Anh hỏi một cách… thách thức. Tất nhiên, em sẽ không kể. Anh cứ việc tức tối vì phải đoán mò.
  2. Hừ, chơi quăng một chiếc giày hoài nghen. Bây giờ thì em chẳng còn phải tò mò hỏi lại, “quăng một chiếc giày” nghĩa là gì nữa. Bởi anh đã từng một lần nhọc công kể lại cho cái đứa ít chịu suy nghĩ là em rằng, có một chàng kia ở cạnh nhà của bà già đau tim. Một hôm bà già qua nhà phàn nàn: - Ngày nào cậu đi về cũng cởi giày quăng vào tường, tiếng động mạnh làm tôi bực mình, mệt người lắm. Anh chàng xin lỗi, hứa sẽ lưu ý, không tiếp tục nữa. Hôm sau, chàng ta đi về, quăng một chiếc giày theo thói quen xong, mới sực nhớ tới bà già hàng xóm tội nghiệp. Chàng ta bèn cởi chiếc còn lại ra, nhẹ nhàng để xuống. Chỉ một lát sau, bà già tay ôm ngực, hổn hển gõ cửa, bảo: - Sao cậu không quăng nốt chiếc kia đi cho xong, tôi chờ nãy giờ, hồi hộp, khó thở quá! *** Sau khi đã “nư”, em sẽ bình tĩnh hơn, thậm chí có thể dùng một cái icon mặt cười để P. hiểu rằng, sóng gió em vừa trải qua đã tạm dừng đôi chút. Lúc đó, P. sẽ hỏi lại, một lần nữa đầy kiên nhẫn: Nào, bây giờ nói anh nghe, cái gì đã xảy ra với em sáng nay? Em biết bắt đầu câu chuyện từ đâu đây nhỉ. Mọi thứ sao cứ bủa vây lấy em, đưa em đi từ nỗi buồn này sang thất vọng khác, đau khổ này đến chán nản kia. Kể từ ngày bạn giới thiệu em với P., chắc đại khái, em cũng viết lách chút đỉnh, anh coi có gì nâng đỡ chẳng hạn. Rồi add nick. Thì từ đó, bao nhiêu ngày em và P. chat cùng nhau, hay chính xác hơn, em làm phiền P. bằng vô số câu chuyện léo xéo ngớ ngẩn của mình. Quả thật toàn là vớ vẩn. Đứa con gái nhập cư không một người thân, giữa một thành phố đông đúc mà lạnh lẽo, xô bồ và khốc liệt này. Đứa con gái từng yêu đôi ba lần, và khi quen P., nó cũng đang yêu. Yêu đương giữa thời buổi này hình như khó lắm, chứ chẳng dễ dàng gì. Nên nó chật vật, nó điêu đứng, nó bị phụ tình. Nó mất phương hướng và mất hẳn niềm tin vào mọi thứ. Mình phải thế nào thì người ta mới phũ phàng như thế. Mình
  3. chắc chắn phải có cái “phốt” gì đó chứ, chẳng ai lại trở mặt khi người kia không hề “khìn khìn” gì cả. Đứa con gái có cái công việc được diễn nôm là “ăn rồi bắt lỗi thiên hạ”, để khi nó hứng chí kể rõ hơn cho P. nghe về chuyên môn của mình, anh đã không kềm nén được, phải kêu lên: - Trời ơi, sao lại có cái nghề ác nhơn vậy trời! Thật ra cũng chẳng có gì ghê gớm như tiếng kêu cảm thán đầy tâm trạng của P.. Em mỗi ngày cặm cụi nghe lại từng cuộc gọi được ghi âm toàn bộ, để gõ lên phần nhận xét chữ “đạt” hoặc chi tiết hơn, vi phạm gì về thái độ, kỹ năng, nghiệp vụ. Nói một cách công tâm, đó cũng là vạch lá tìm sâu, để cuộc sống tốt hơn đấy thôi. Là em gân cổ lên cãi một cách hăng hái, như thể đang tự bảo vệ mình trước sự tấn công của kẻ thù. Nhưng vì anh mà ai đó bị trừ lương thì anh không làm được. Hừ, làm biên tập như anh chắc tốt lắm đấy à? Thì anh cũng lựa bài hay bài dở, sửa sang lại theo ý mình. Vì anh mà bài viết của người ta không được đăng, ảnh hưởng tới… thu nhập. Vậy thì có khác gì em đâu nào?! P. có vẻ như bàng hoàng, không tin là có lúc cái công việc đầy trí tuệ và quyền uy của mình bị em mang ra trả treo như vậy. Chắc là choáng lắm, vì P. xua tay, bảo: Được rồi, được rồi, anh biết mình cũng ác nhơn rồi, chịu chưa?! Như chợt nhớ ra, anh hỏi: Bận rộn vậy, em viết vào lúc nào? Là những khoảnh khắc em ngập ngời đau khổ nhất. Là cái duyên, hay sở thích, hay cái nghiệp, hay gì gì khác. Những kiểu nói văn vẻ đó, hình như không hợp với em. Chẳng lẽ lại nói cùng anh, em viết để thấy mình không vô dụng, thấy mình ít ra còn có cảm giác tồn tại giữa bao nhiêu thờ ơ tranh giành bên cạnh. Em viết để không thấy mình quá đơn độc, sau khi người đã bỏ em mà đi, sau những lúc ân tình ấm áp, em cứ ngỡ đó phải là
  4. duyên phận của mình. Để rồi chưng hửng nhận ra, em vẫn đứng lại bên đường, một mình. Thế thôi. *** Đã bao nhiêu ngày trôi qua từ cái hôm vô duyên đó? Em không biết. Chỉ biết rằng khi em vui vẻ, khi em buồn bã, khi em thất vọng, khi em đau khổ… mọi trạng thái cảm xúc của mình đều hiện diện một cái gì đó canh cánh bên lòng… Có một người đang giận em. Hay thậm chí, có thể là cao hơn chữ “giận” đó nữa. P. không thèm cười chào em khi nhìn thấy em cố tình chàng ràng trước mặt cả ngày. Khi em chịu hết thấu, phải gạt tự ái và sĩ diện “Hi” anh, thì P. trả lời nhát gừng, lâu lắm mới gõ một dòng. P. ghét em đến vậy sao? Hạnh phúc và niềm vui thật khó kiếm tìm. Có ông nào đó, trong cuốn sách gì đó, tuyên bố: đàn bà 30 (và đàn bà 30 băm vài nhát) như cây sau bão. Em cũng chẳng biết có đúng không. Nhưng quả thật, khi người ta phải đối diện với quá nhiều lo toan, quay cuồng với cái guồng chảy chóng mặt, thì không dưng cũng xao xác, cũng khốn khổ như một cái cây phải gồng mình trong bão dữ. Tủ sách nhà anh có cuốn “Ngàn lẻ một đêm” chưa? Tính tặng anh hả? Mới đầu, em tính mua bộ sách trinh thám của “thủ đô nước Úc” kìa. Em đã quen gọi ông trinh thám Sydney Sheldon bằng cái nick đó, dù anh từng bỏ công giảng giải cho em hiểu, nhiều người, cũng như em, lầm Sydney là thủ đô nước Úc. Vậy thì tại sao lại chọn “Ngàn lẻ một đêm”. Cho em nói “bỏ qua”, như khi chơi game show vậy nhé. Không, nếu không giải thích thì anh không nhận. …
  5. Em muốn nói lắm chứ, là em mê cô gái Sheherazade xinh đẹp, em mê những đêm Ả rập huyền hoặc bên người đàn ông của đời mình. Em mê những cuộc truyện trò vụn vặt, như những viên gạch mơ hồ để xây nên một cây cầu mơ hồ nào đó. Có vẻ buồn cười lắm phải không P.? Mấy cái đó thuộc về quá khứ, thuộc về tâm linh, thuộc về đủ thứ linh tinh khác. Anh từng đọc Ngàn lẻ một đêm trọn vẹn chứ? Hừ, câu hỏi xúc phạm nhe. Anh thuộc làu làu từ hồi bé xíu. Dám bữa nào đó em len lén yêu anh mất. Liên quan gì, chẳng lẽ người nào đọc cuốn đó rồi thì yêu, người nào chưa đọc thì không yêu à? Cũng có thể lắm chứ! Có phải mình đang nói tào lao với nhau, theo cái kiểu ấm ớ quen thuộc giữa một người đàn ông và một người đàn bà? Những câu chuyện nối dài ngày này qua ngày khác, khi em ngồi quán, gõ chữ lóc cóc trên cái máy tính cũ kỹ của mình. Khi anh đang dán mắt vào những trang bản thảo, hay đang trực, chờ báo in ra. Khi em ở công ty, làm cái công việc “ác nhơn” của mình. Khi mặt trời mỗi ngày xuất hiện, trao cho cả anh và em hai mươi bốn tiếng cùng vô số bất ngờ của cuộc đời chờ mình khám phá… Và nàng Sheherazade ở độ tuổi sau bão, chân ngắn ngủn, không biết múa bụng, chẳng biết trang điểm, bàn tay vụng về “không thuộc gu của anh” lại trò chuyện cùng người đàn ông chắc chưa và cũng không bao giờ là của mình. Anh có tin vào duyên phận không? Thi thoảng. Ngày trước, khi em nói với người yêu cũ rằng, em cảm giác rất rõ rệt, có một người đàn ông dành cho em, thực sự thuộc về em đang chờ em ở phía trước, anh ấy đã rất phẫn nộ. Cũng phải, đang quen người ta mà em nói thế.
  6. Là em thật sự chia sẻ thôi mà. Mãi về sau, anh ấy vẫn mang chuyện đó ra chì chiết em, rằng “đi mà tìm bạch mã hoàng tử của em”. Hihi Em không mê tín, chưa bao giờ chịu bỏ một xu một đồng nào cho những việc nhảm nhí. Duy nhất, em là cô gái có niềm tin mãnh liệt vào hai chữ “nhân duyên”. Như khi người yêu rồi cũng bỏ em mà đi, sau bao nhiêu nắm níu, bao nhiêu tình thật em đã mang ra trao tặng. Bạn chửi em ngu, già đầu mà còn dại. Yêu chứ có phải tôn giáo đâu mà em cứ như tử vì đạo, yêu chết bỏ thế thì còn gì cho thằng sau nữa. Bạn tức giận và bỗ bã nói vậy. Em không trách bạn nói lên những câu nghiệt ngã, em chỉ giận bản thân em, cả đời quanh quẩn hết mình bên những gã đàn ông tệ bạc. Mà đàn ông tệ bạc trên đời này, hình như còn nhiều, nhiều lắm. Em biết tin ai, biết trông đợi vào ai bây giờ hả P.? Liệu trên cõi đời này có còn tồn tại thứ gọi là tình yêu thật sự hay không? Hay chỉ là thoáng chốc qua đường, là “đi chơi thì được chứ chẳng muốn phải chia sẻ”, là cuộc hẹn bắt đầu ở hàng quán và kết thúc ở một khách sạn nào đó? Có xa xỉ lắm không những món gọi là hy sinh, là hạnh phúc giản đơn, là cùng nếm trải buồn vui bên nhau? Sau bao nhiêu khổ sở, em chỉ mơ một chút hạnh phúc nhỏ nhoi. Em đau đáu với ý nghĩ: sẽ có người đàn ông mỗi tối về nhà ăn cơm cùng em, vài món đơn giản thôi, để hàng đêm em yên tâm gối đầu lên cánh tay người đó mà ngủ, được dịu dàng xoa lưng cho, lắng nghe câu chuyện Sheherazade không đầu không cuối của riêng em.Để mỗi sớm mai thức dậy em luôn được nhìn thấy người đàn ông yêu thương của mình. Và nếu trái tim mỏng manh mang em phải xa người đó mãi mãi, em cũng thèm một giấc ngủ khi có người bên cạnh. Khó lắm phải không P.? Làm sao em giải thích để P. hiểu được, em viết lách, la cà cũng nhiều, nhưng người đàn ông hiểu và chia sẻ với em từng câu chữ, chỉ có P. Làm sao chỉ vài dòng em có thể kể cùng P. những buổi xưa mẹ sai đi chợ, em đã tự cho phép mình thư giãn vài phút nơi sạp báo nghèo nàn quê cũ, bằng cách ngồi bệt bên góc sạp, đọc ngấu nghiến những cuốn sách thuê, hết trang này qua trang khác. Để khi em choàng đứng dậy, cũng là lúc bàng hoàng
  7. nhận ra trời đã về chiều, và giờ đang sụp tối. Đứa con gái mọt sách đó thèm khát biết bao nhiêu được trò chuyện với một người có quyền năng nắm giữ mọi suy nghĩ của mình. Hình như anh im lặng, vì sao hả P.? Bao nhiêu lần rồi em thắc mắc, vì sao P. tốt với em không vụ lợi, không toan tính, không gợn trong em rằng anh đang giấu kín điều gì đó trong cái vẻ ngoài tốt bụng vô tư lự của mình. Sao P. không giống như những người đàn ông khác, câu trước câu sau, nào chia sẻ, nào an ủi, nào “luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu”, nhưng chỉ chăm chăm mục đích cuối là dằn em xuống nệm. Có còn tồn tại hay không tình bạn vô ưu giữa hai người khác phái, như giữa P. và em? Anh tin rằng có duyên phận. Nhưng anh nghĩ, định mệnh như một cây cầu. Muốn đến được với nhau, mình cũng phải nhọc công xây và có ý định bước qua cây cầu đó. Là em phải luôn sống, phấn đấu và tiến về phía trước, phải không P.? Em có thói quen kêu tên người khác như vậy ư? Dạ không, nhưng, nói thật, em thích cảm giác khi nghe chữ P. vang lên. Cảm giác thật khó tả, cũng như em thích con gái tên Nhiên ấy. Anh biết rồi, vẫn thấy tên nhân vật nữ của em là Nhiên mà. Ừ thì P. tinh ý thật. Cẩn trọng từng câu từ. Em không còn dám giữ thói quen cẩu thả từ ngày quen anh. Em không muốn P. chỉ trích rằng những trang viết của em luôn hụt hơi, cái kết toàn lỡ dở. Em làm việc nghiêm túc hơn, nhưng lâu lâu, em vẫn giữ cái nết hoang đàng của mình. Để rồi sau đó, em lại i ỉ khóc và kể với người đàn ông chưa biết mặt. Anh sẵn sàng đến bên em ngay lập tức nếu em cần. An ủi em, dỗ dành em, đưa bờ vai cho em tựa. Thậm chí tắm cho em, nếu em muốn. Nhưng chỉ đến thế thôi. Không dưng đoạn này làm em nhớ tới phim Người tình, đoạn anh chàng người Hoa tắm cho cô gái Pháp ấy. Hihi *** Em mở máy tính. P. không có đó, khuôn mặt cười im lặng, trông trống. Ngày đang qua, ngày lẻ của những ngày đã trôi. Em lừng khừng, và gõ offline:
  8. Hôm nay có người đi vắng rồi, lạ quá! Rồi thì em viết tiếp câu chuyện của một cô gái tên Nhiên nào đó. Nhân vật đó vẫn sống, vẫn làm việc, vẫn hy vọng và chờ đợi. Cây cầu định mệnh dài lắm chứ, đòi hỏi bao nhiêu chữ tâm, chữ nhẫn. Nên nhân vật của em sẽ không bao giờ được bỏ cuộc. Em chợt nhớ tới lần mình mang ra bông đùa cùng nhau: Bữa nào em viết truyện giữa anh và em xem sao. Nhưng em vẫn chưa nghĩ ra đoạn kết. Giỡn chơi, tưởng thiệt à. Vậy em muốn giữa anh và em “kết” như thế nào? Em không biết nữa. Định mệnh như một cây cầu, anh chẳng phải đã nói vậy sao? Và em mãi mãi vẫn là cô gái luôn tin vào duyên phận, phải không P.?
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
4=>1