intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

NGÔI NHÀ BÍ ẨN

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:10

80
lượt xem
5
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Khá xa làng xóm. Nằm sâu trong con ngõ hẹp, khuất sau mấy bụi tre rậm, bên cạnh là ao rau muống, một bên nữa là đám bạch đàn cao ngất. Suốt ngày đóng cửa im ỉm, chỉ có con chó rất to luôn phủ phục trước hiên, có vẻ như lúc nào nó cũng sẵn sàng nhe răng ngoạn bất cứ ai đến gần. Lâu lâu mới có vài người ghé qua một lát rồi đi ngay. Có nhiều lời đồn từ bọn trẻ con trong xóm, rằng: Xẩm tối, có hàng ngàn con cò trắng muốt tụ về...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: NGÔI NHÀ BÍ ẨN

  1. NGÔI NHÀ BÍ ẨN TRUYỆN NGẮN CỦA PHA LÊ Khá xa làng xóm. Nằm sâu trong con ngõ hẹp, khuất sau mấy bụi tre rậm, bên cạnh là ao rau muống, một bên nữa là đám bạch đàn cao ngất. Suốt ngày đóng cửa im ỉm, chỉ có con chó rất to luôn phủ phục trước hiên, có vẻ như lúc nào nó cũng sẵn sàng nhe răng ngoạn bất cứ ai đến gần. Lâu lâu mới có vài người ghé qua một lát rồi đi ngay. Có nhiều lời đồn từ bọn trẻ con trong xóm, rằng: Xẩm tối, có hàng ngàn con cò trắng muốt tụ về chao liệng trên bầu trời khu vực đó rồi đáp xuống vườn bạch đàn, tạo nên một bức tranh huyền bí. Đêm, trong vườn cây ăn trái của ngôi nhà có nhiều tiếng động lạ. Khuya, những người đi soi ếch sợ lắm, không ai dám đến đó lần thứ hai. Có đứa còn quả quyết rằng đã thấy tận mắt những cái bóng bay chấp chới, rồi tiếng trẻ nhỏ khóc nghe lạnh sống lưng.Mỗi khi có một cơn gió thoảng qua là văng vẳng tiếng ken két ghê rợn. Tụi trẻ con trong làng cũng ít dám lai vãng đến ngôi nhà đó. Chủ nhân trước kia là một bà lão không chồng con làm nghề cạo gió, bán lá xông cho những người bị cảm. Nhưng cụ đã mất, nhà bị bỏ hoang khá lâu rồi.Có một người mà bọn trẻ rất khâm phục vì nói không với chữ “sợ” .Bằng chứng là thỉnh thoảng bác Hùng đến đó để kiểm tra. Bác nói sợ nhiều thanh, thiếu niên hư hỏng ở thành phố trốn cha mẹ, kéo nhau đến đấy bài bạc, hút chích ma túy, trộm cắp... Tụi trẻ trong làng thỉnh thoảng cũng rủ nhau đến vườn bạch đàn chơi trong những ngày oi bức. Vì không thể phủ nhận chỗ đó mát mẻ vô cùng, lại an toàn tuyệt đối với các loại trò chơi mà chúng bày ra (vì vừa rộng rãi lại vừa không bị la mắng vì ồn ào). Nhưng dù gì đi nữa thì tụi nó vẫn không đủ can đảm để nán lại đó khi tắt nắng.
  2. Mấy hôm nay trời nắng kinh khủng. Suốt ngày mồ hôi mẹ ,mồ hôi con chảy lòng thòng trên mặt, trên lưng. Thằng Bảo bức bối khó chịu, nó quyết tâm rủ bạn bè ra vườn bạch đàn hóng mát. Chẳng cần nhiều lời, bọn trẻ đã tâp hợp đông đủ. Thật ra thì tụi nó không có nhiều trò chơi nên mới một lát đã thấy chán, hay có lẽ hôm nay trời quá nóng nên nhanh mệt. Vì một lí do nữa là tối hôm qua nóng quá nên ai cũng khó ngủ, và thế là chẳng ai kêu ai, cả bọn lăn ra khò khò... ....Mặt trời đã biến mất từ lúc nào, sấm rì rầm trên cao, ếch kêu uôm uôm ngoài ao rau muống. Bắt đầu sụp tối, đàn cò lúc nãy nhao nhác, bây giờ cũng đã xếp cánh trong tổ. Không gian nhuộm màu xám ngắt của những đám mây đen nặng trĩu. Tiếng cót két của rặng tre nghiến răng theo gió tạo thành một chuỗi âm thanh hỗn hợp, ghê ghê, làm cho những ai yếu bóng vía có thể ngất xỉu. Mặc kệ, tụi nhỏ vẫn lăn lóc, vẫn khò khò... Bỗng dưng cả bọn giật mình choàng tỉnh vì tiếng hét thất thanh của thằng Triều: - Trời ơi con gì cắn đau quá! Và mặc dù đang ngái ngủ nhưng cả bọn đều kịp hiểu ra điều gì xung quanh chúng. Chẳng ai bảo ai, cả bọn đồng loạt vùng dậy chạy tán loạn, la thất thanh: - Mẹ ơi, ma ...ma! Không đứa nào kịp lấy dép hay mũ áo gì, cứ vậy đâm đầu chạy thục mạng.Thằng Nghĩa đâm sầm vào một bóng đen, ngã sóng soài ra đất, nó kinh hoàng nhắm tịt mắt, miệng la bai bải: - Ma ơi, ui ma ơi tha cho con, con hứa không chơi game nữa...hu..hu. Thằng Vũ cũng vừa chạy tới, giáp mặt bóng đen, và nó cũng nháo nhào, hai bàn tay xoa lia lịa vào nhau, đầu cúi gằm, miệng lải nhải: - Ma...ma tha cho Vũ, ma tha cho Vũ...Vũ không đi tắm sông ...nữa đâu. Bóng đen đứng sững một lát rồi lẩn nhanh vào bóng đêm.Thằng Phong cũng vừa tới :
  3. - Có tới hai ba con lận, có con ma lưng gù nữa- Nó đánh bò cạp răng lào thào với thằng Thiên đã ướt sũng quần từ lúc nào. Bảo không nói gì, nó cắm cúi bước nhanh... ... Suốt đêm thằng Bảo không ngủ được, có lẽ trời nóng mà cũng có thể nó băn khoăn một chuyện ... Nó nghĩ hoài không ra, rõ ràng chị thằng Nô kể ma thường bay là là,sao mấy con ma này chạy lịch bịch đâu khác tụi nó? Nó nhớ khi đụng vô ,nó nghe con ma đó chửi thề. Bảo chưa nghe về điều này. Trời chưa sáng thằng Bảo đã ngấp nghé trước cửa nhà Vũ lùn, nghe chuyện đó thằng Vũ thúc cùi chỏ vô lưng nó: - Mày khờ như con nít, ma thì làm gì không được! Bảo lừng khừng một lát, rồi nó quyết định rủ Triều đi đâu đó . Chiều nay Bảo phải năn nỉ muốn ná thở mới lôi được hết đám bạn ra vườn bạch đàn , vì tụi nó sợ lắm rồi. Bảo vừa nói gì đó thì bọn trẻ đã phản đối quyết liệt: - Tha cho tao đi, tao... tao ngán quá - Thằng Thiên hoảng hốt. - Ờ, có gì vui hơn không, chuyện đó lãng nhách. - Thằng Nô nhăn nhó. Bảo lại phải năn nỉ đám bạn muốn ná thở, cuối cùng thì cả bọn cũng xiêu lòng chụm đầu lại bàn bạc.... Chiều nay gió thổi quần quật. Còn sớm mà trời đất đã sầm sập một màu xám xịt, có lẽ sắp có trận mưa to, vì đêm qua bức bối. Tụi nhỏ tập trung đông hơn mọi ngày, ồn ào, náo nhiệt cả buổi chiều với những trò chơi, cãi nhau chí chóe. Rồi cả đám lại lăn lóc ngáy khò khò... Bây giờ thì đã tối sụp, mặc kệ, tụi nhỏ vẫn lăn lóc. Lách tách vài giọt mưa lấm tấm rớt trên mặt, lên tóc, bụi tre kế bên xoay vòng ngã rạp vì gió quần đảo. Đằng kia, trong ngôi nhà những âm thanh ghê rợn văng vẳng, tiếng rít ken két, giống hệt mụ phù thủy đang giận dữ, hình như có tiếng ma chó rú ăng ẳng, xen lẫn âm thanh gầm gừ nghe chẳng khác nào một lũ quỉ đang nhảy múa. Cả đám tụi nó không
  4. chạy tán loạn như thường ngày mà tất cả đều nằm úp mặt, bịt tai, không dám mở mắt.Chỉ có Bảo và Triều đang chổng mông , lôm côm bò đi đâu đó. Từ xa , có vệt sáng tiến dần lại hai đứa, một bóng đen, không phải ma. Đó là bác Hùng, Bảo và Triều thì thầm điều gì với bác Hùng rồi cả ba người lom khom chạy đi . Tụi nhỏ vẫn run rẩy nằm úp mặt tại chỗ. Một lát sau, bác Hùng và hai đứa quay lại, tất cả lẳng lặng rút êm... Đêm qua mưa rất to, bù lại những ngày nắng đổ lửa. Bảo vươn vai sảng khoái sau một giấc ngủ ngon lành. Chỉ còn vài ngày nữa là bắt đầu năm học mới. Gần trưa rồi, mẹ đang làm bếp. Ăn cơm, mẹ kể với cả nhà là tối hôm qua, nhờ sự tố giác của người dân, công an mới bắt gọn một băng nhóm tội phạm buôn bán thứ gì đó. Mẹ còn kể rằng, bọn tội phạm đã lợi dụng ngôi nhà hoang làm nơi trú ẩn. Để che mắt, chúng đã giả làm ma quỉ, tạo những âm thanh ghê rợn nhằm hù dọa cho mọi người khiếp sợ. Không ai dám đến đó để chúng dễ bề hoạt động, nhưng chúng không thể thoát được tai mắt của người dân. Bảo ngồi im lặng, nghe, rồi nó cúi xuống tủm tỉm cười. QUÀ CỦA BIỂN Biển rất thích ngủ trưa, vì ngủ trưa Biển sẽ bay bổng cùng giấc mơ. Những giấc mơ tuyệt vời, không phải ai cũng có được đâu nhé! Trong mơ, Biển sẽ là cô bé ‘hải quân nhí’, đầu đội chiếc mũ màu xanh của ba. Vì ba của Biển lả sĩ quan Quân đội nhân dân Việt Nam mà! Mỗi năm Biển chỉ gặp ba một lần thôi,
  5. lúc đó Biển tha hổ tíu tít kể chuyện bạn bẻ với ba.Biển tha hồ ôm cổ ba vòi vĩnh, hôn lên đôi gò má rám nắng của ba. Mỗi lần về ba đểu mang cho biển một nhành san hô rất đẹp. Khi nhớ ba Biển lại mang ra ngắm chúng. Và trong giấc mơ của Biển là những giây phút thấy mình đang đi dạo với ba ở đảo Song Tử Tây. Có lúc Biển lại thấy mình đang cùng ba chăm sóc những luống rau xanh rờn giữa mênh mông trùng khơi. Ba thường kể rằng ở quần đảo Trường Sa của Việt Nam rất nhiều rau xanh, nhưng ba và các chú chiễn sĩ hải quân đang làm nhiệm vụ can giữ miền hải đảo của quê hương phải chắt chiu từng giọt nước ngọt để tưới rau. Ba nói ai đến đảo Tốc Tan B sẽ ngỡ ngàng vì ở một nơi quanh năm gió thốc, hơi muối mặn chát và đất đai thì được tính bằng kilogam mà vẫn có những bức tường rau xanh mơn mởn như thách thức với sóng, với gió vần vũ của đại dương. Vì các chú đã không ngại vất vả để làm vườn rau di động để tránh gió mùa đông bắc và gió tây nam. Ba Biển cũng nói rằng ở đảo Trường Sa đã có điện dùng từ năng lượng mặt trời. Cuộc sống trên mảnh đất thiêng liêng của tổ quốc đã tươi đẹp lên từng ngày. Những ngôi nhà khang trang, tiếng ê a đọc bài, tình quân dân thắm thiết! Mỗi lần ba gọi điện thoại về là Biển lại được nghe ba kể những chuyện ngoài đảo. Và không biết từ bao giờ Biển đã mong ước được cùng mẹ ra sống với ba ở ngoài ấy. Vì trên đảo không chỉ có các chú bộ đội hải quân mà còn có rất nhiều người dân, trường học, bệnh viện, nhà văn hóa.... nữa. Mà thôi chỉ cần được đặt chân đến nơi hải đảo thân yêu ấy là Biển đã thấy sung sướng lắm rồi. Chưa hết đâu, trong giấc mơ của Biển còn nhiều điều hay lắm. Biển rất thích làm thơ, Biển đã làm được mười hai bài thơ rồi nhưng Biển chưa dám gửi đến tòa soạn. Mẹ phải động viên mãi mới, Biển mới dám gửi ba bài đến chuyên mục thiếu nhi của đài phát thanh tỉnh. Nhưng biển hồi hộp lắm, không biết bài của mình có được các cô chú ban biên tập đồng ý không nhỉ?
  6. Đó là một giấc mơ nữa của Biển đấy! Hôm nay, mẹ Biển đã đi họp nhân ngày báo chí 21/6, có một điều mà ai cũng biết, mẹ Biển là một phóng viên có tiếng. Đây cũng là một niềm tự hào của Biển đó! Mẹ đã được cùng đoàn phóng viên ra thăm đảo Trường Sa trong dịp mừng 35 năm giải phóng. Mẹ đã gặp ba và ba đã gửi về cho Biển một quả bàng vuông xinh xắn. Biển cất cẩn thận vào ngăn tủ, chung với những chùm san hô ba tặng. Đó là những vật quý giá nhất của Biển. Còn một điều mà không phải ai cũng biết, đó là cái tên Mai Biển. Ngày chia tay mẹ lên đường ra hải đào làm nghĩa vụ thiêng liêng cũng là thời gian mẹ đang mang thai Biển Ba căn dặn mẹ nếu sinh con trai đặt tên là Hùng Biển, còn con gái thì đặt tên là Mai Biển. Một cái tên vô cùng ý nghĩa và lại là một niềm tự hào nữa của Biển . Từ lúc sinh ra đến năm ba tuổi Biển mới được gặp ba, nhưng Biển không buồn vì xa ba, trái lại rất hãnh diện. Biển luôn cố gắng học hành, để mỗi lần ba về Biển sẽ tặng ba những giấy khen đỏ chói, vả những lúc như vậy Biển thấy ba rạng ngởi hạnh phúc . Chiều nay mẹ muốn đưa Biển đi chơi với các cô chú trong cơ quan dự liên hoan ngày Báo chí. Nhưng Biển phải ở nhà. Vì hôm nay là thứ năm mà ! Và Biển lại mở đài, Biển mong, mong lắm, Biển mong món quà sẽ đến với ba trong ngày hôm nay. Giọng chị phát thanh viên vẫn đều đều, Biển vẫn lắng nghe say sưa ... Và rồi Biển không tin vào tai mình! Rõ ràng là Biển nghe; mời các bạn thưởng thức bài thơ “Quà của biển” của bạn Mai Biển: Con muốn làm Biển xanh, Để ôm bờ sóng trắng. Con muốn làm ánh nắng, Để chiếu sáng muôn hoa. Con muốn làm chim ca,
  7. Để ban mai vui hát. Con muốn làm gió mát Để ba say giấc nồng.... Ôi, Biển cũng đang say, Biển đang ngây ngất. Vậy là ước mơ của Biển đã được toại nguyện rồi, vậy là quà của Biển đã đến được với ba rồi! Giọng chị phát thanh viên vẫn đều đều... Con muốn làm giọt nước Hòa vào lòng đại dương Con muốn gởi yêu thương Đến miền xa hải đảo.... “NGÀY ĐẦU TIÊN ĐI HỌC” - Lùng em, Lùng chị, thằng Mẹo, thằng Thìn đâu dắt em về ăn cơm coi! Sau một “mớ” tiếng “dạ” là một bầy con nít lóc nhóc, lem nhem, mặt mũi tèm hem chạy ào ào vô nhà như một cơn lốc. Chúng nhai, gắp chẳng khác gì tằm ăn rỗi, chưa đầy mười phút chén bát đã sạch sành sanh. Đứa nào cũng có vẻ hả hê, chỉ có thằng Mẹo cằn nhằn: -Con chưa no, hết cơm rồi hả má? Thím Sáu thở dài: -Còn đâu nữa mà ăn, hổm rày ngoài khơi gió bão trái mùa.Ba tụi bây đâu đi biển được.Ăn nhiều riết rồi mai mốt trời động lấy gì sống!
  8. Thằng Mẹo làu bàu đi ra sau, chúi đầu xuống cái lu nước uống một hơi. Nó xoa xoa cái bụng căng nước rồi leo lên chõng tre ngủ. Lùng chị thương em lắm. Nhưng bản thân nó không thể làm gì hơn vì chỉ mới 10 tuổi đầu. Chỉ tội cái má nó đau ốm triền miên vì sinh một lượt 5 đứa con, ăn uống thiếu thốn. Có lúc Lùng chị đâm ra giận ba nó. Hồi nó mới có 3 đứa em, mấy người trong ban kế hoạch hóa gì đó đến vân động má đừng đẻ nữa, vậy mà ba không nghe nên nó lại có thêm liền tù tì mấy đứa em còi cọc nữa. Ba Lùng chỉ quanh năm lênh đênh trên biển làm nghề đi bạn. Tháng nào mưa gió ở nhà uống rượu cả ngày. Mấy chị em Lùng rất thích đi học. Nhưng ba nói con gái đi học làm gì. Mai mốt chồng đi biển về nuôi. Hồi sáng hôm qua, con Loan, con cô Phương nhà bên cạnh, được mẹ dẫn đi mua sắm sách vở, quần áo chuẩn bị vào năm học mới. Con Loan học lớp 4 rồi, còn Lùng chị, bằng tuổi con Loan mà một chữ bẻ đôi cũng không biết! Ngày thường, chị em nó hay ra bãi biển nhặt vỏ ốc về sơn phết rồi đem bán ngoài phố. Thỉnh thoảng tàu ghe cập bến, mấy chị em phụ giúp mọi người khiêng cá, xẻ ruột phơi cá, gỡ lưới cũng kiếm được vài ngàn ăn sáng. Mấy chú, bạn của ba Lùng đặt cho nó cái chức “Giám đốc công ty dân biểu”. Tức là ai biểu gì làm cái đó. Cũng hay hay.... - Chị Hai! Em có một con ốc đẹp lắm! - Lùng em reo lên. - Của em, em thấy trước - thằng Mẹo léo nhéo, chạy lại giật con ốc màu xanh trên tay chị, Lùng em bực mình xô ngã thằng Mẹo lăn ra đất, giật lại con ốc. Bàn tay của nó làm con mắt thằng Mẹo đầy cát. Thằng mẹo khóc om sòm, dụi liên tục không mở ra được. - Trời ơi, sao vầy nè? - Thím Sáu hốt hoảng. - Đi ra tiệm mua một chai nhỏ mắt mau! Lùng chị luống cuống chạy đi, lát sau đem về một chai thuốc cỡ to bằng ngón tay cái người lớn. - Người ta dặn nhỏ một lần bao nhiêu giọt? - Con...con không biết.... con quên.
  9. - Thôi kệ, nhỏ đại đi. Chứ viết cái gì ai mà biết chữ Lùng chị luống cuống nhỏ thuốc vô mắt thằng Mẹo. Bao nhiêu đâu, cái chai có chút xíu, con mắt nó thì to. Thuốc mà, phải nước mắm đâu mà sợ. Chai thuốc đã cạn, thằng Mẹo khóc thét, hai tay ôm mặt lăn lộn. Cô Phương nghe thấy lật đật chạy qua. Nghe đầu đuôi câu chuyện, cô giục: - Đưa nó đi bệnh viện mau lên! Ba hôm sau, con mắt thằng Mẹo đã đỡ. Nếu không có cô Phương chắc không biết chuyện gì xảy ra. ... Tối nay, cô Phương và mấy chú ở phường ngồi nói chuyện gì đó với ba má Lùng chị rất lâu. Khi họ về, thím Sáu kêu tụi nó lại: - Vài bữa, ba má cho mấy đứa tụi bây đi học. Lùng chị, Lùng em, và cả thằng Mẹo luôn! - A! Đi học, được mặc đồ đẹp rồi! ... Cô Phương đem đến cho má nó một bọc to gồm vở sách và quần áo... và dặn dò điều gì đó. Sáng sớm nay, ba chị em nó được mặc đồng phục đi học. Áo sơ mi trắng (tuy có ngả màu cháo lòng chút chút), và cả quần dài màu xanh biển nữa. Nhưng đối với mấy đứa tụi nó, như vậy là mới, là đẹp lắm rồi! Vui nhất vẫn là thằng Mẹo. Cài hết mấy hột nút cuối cùng, nó và Lùng em chạy tung tăng khắp nơi, miệng líu lo như chim sẻ. Chỉ có Lùng chị ngồi im một góc nhà.. Tối hôm qua cô Phương nói là, nói là gì nó quên mất, à nó nhớ rồi, hôm nay là ngày khai giảng năm học mới. Và trên đường đi, mắt Lùng chị cứ hoe hoe đỏ... Đến cổng trường, lồng ngực Lùng chị đánh thùng thùng. Tiếng hát từ loa phóng thanh của trường: “Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt tay đến trường, em vừa đi vừa khóc, mẹ dỗ dành yêu thương...”
  10. Ôi, Lùng chị cũng đang khóc đây! Nhưng nó không cần mẹ dắt tay, dỗ dành đâu! Một mình nó đi đến trường là sung sướng lắm rồi.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2