intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Ngôi sao của Mẹ

Chia sẻ: Vylanh Ngọc Vy | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:6

62
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Cho đến hôm nay, con vẫn là gánh nặng. Nhưng con cứ tự nhận mình là ngôi sao của mẹ. Cái hôm mà mẹ tức con lắm cơ, mẹ nói hoài mà sao con chẳng chuyển. Con làm mẹ ức chế, mẹ phải nặng lời, như than trách, như dằn vặt răn đe. Hoàn cảnh của con khiến con không thể bày tỏ. Con cũng ức chế

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Ngôi sao của Mẹ

  1. Ngôi sao của Mẹ
  2. Cho đến hôm nay, con vẫn là gánh nặng. Nhưng con cứ tự nhận mình là ngôi sao của mẹ. Cái hôm mà mẹ tức con lắm cơ, mẹ nói hoài mà sao con chẳng chuyển. Con làm mẹ ức chế, mẹ phải nặng lời, như than trách, như dằn vặt răn đe. Hoàn cảnh của con khiến con không thể bày tỏ. Con cũng ức chế. Mẹ không bao giờ dùng lời lẽ xúc phạm con, lời mẹ dù có gay gắt đến đâu vẫn tử tế tốt lành. Chỉ là mẹ sốt ruột với đứa con đã hai mấy tuổi đầu rồi mà cứ mãi trẻ con chẳng chịu lớn khôn. Con hiểu sự lo lắng của mẹ. Mẹ không đánh mà con đau. Mẹ không biết những khó khăn của con hiện giờ. Những nỗ lực âm thầm của con con chưa thể cho mẹ thấy. Con đường con đi là con đường mẹ không thấy. Con đường mẹ thấy lại không phải là con đường con muốn đi. Mẹ thấy con không chú tâm thì lo đủ điều: -Ta không thể tin được ta lại sinh ra một đứa con gái như thế này! Con ngang bướng muốn cãi lời mẹ. Nhưng thương mẹ quá. Con không muốn không khí thêm căng thẳng. Con dài giọng hờn yêu:
  3. -Thế mà ngày xưa cứ ao ước có một cô con gái cơ! Mẹ nghe tưởng cãi, định nạt con. Bỗng bất ngờ mẹ cười. Tức cái con bé này! Nhưng mẹ không chịu thua, phải mắng cho nó chuyển, cười với nó, nó lại được thể, lần sau khó đe: “Đấy! Ao ước đấy! Chỉ làm khổ tôi thôi!”. Bao nhiêu tuổi rồi mà còn để mẹ phải lo lắng từng tí một? Bé bỏng gì nữa mà cứ mãi trẻ con?_ Hai mươi mốt tuổi rồi, con vẫn là gánh nặng. Chợt nhớ con hồi bé, có một lần con đã là một gánh nặng thật sự theo đúng nghĩa. Hồi đó mẹ phải gánh hàng lên chợ bằng quang gánh trên vai. Con từng thấy rất nhiều bà mẹ, khi tan chợ về, một bên gánh hàng, một bên gánh con. Hình ảnh ấy quen thuộc và có vẻ thú vị ghê. Ngồi trong sọt chắc là thích lắm nhỉ? Vì lũ trẻ con rất hay ngồi vào mà. Con rất muốn thử, nhưng vì đã quen việc mẹ luôn sẵn lòng mở lời trước với con nên ít khi con chủ động bày tỏ nguyện vọng của mình. Vì chưa bao giờ thấy mẹ có ý bảo con ngồi vào, nên trong lòng có chút e ngại, sợ mẹ không thích như thế, sợ mẹ cho rằng con nhũng nhiễu. Rồi một ngày kia, sự tò mò thôi thúc con đề nghị:
  4. -Mẹ ơi, con ngồi vào một bên sọt nhá?! Lần đầu tiên con chủ động đề nghị mà không có trước một sự khuyến khích nào. Con nói nhỏ thôi, sợ mẹ từ chối. Mẹ đi chợ đã mệt rồi, con lại sợ làm mẹ nặng nhọc thêm thì sao? Con cảm thấy mình có phần ích kỷ, dù con có suy nghĩ cho mẹ, nhưng rồi vẫn không thể chiến thắng được những ham thích trẻ thơ. Dù mẹ không bằng lòng thì con cũng chẳng giận gì. Nhưng dù sao cũng vẫn thích mẹ đồng ý hơn. Sợ làm mẹ không vui, nhưng cũng đã can đảm nói ra rồi, con sẵn sàng đối diện với mọi thái độ của mẹ. Mẹ gật đầu tươi tỉnh, đồng ý luôn. Mẹ xếp hết hàng vào một bên sọt, để dành một bên cho con. Con bất ngờ quá. Mẹ có vẻ chẳng thấy phiền chút nào. Lòng con rộn ràng vui. Con ngồi vào, hồi hộp đợi chờ cái giây phút được mẹ gánh trên vai như bao đứa trẻ khác. Hẳn phải thú vị lắm đây. Thế mới có nhiều đứa trẻ thích thú đến thế chứ. Mẹ ơi! Con nặng hơn cả gánh hàng. Sự bấp bênh mà con cảm nhận khiến con cảm thấy đáng lẽ ra mẹ không phải nhận điều này. Ngay từ những bước chân đầu tiên của mẹ, con đã muốn bước ngay xuống. Chỉ vì ý thích của con, chỉ vì lầm tưởng muốn biết những thú vị khi được mẹ gánh trên vai, vì con nghĩ rằng chắc chắn sẽ vui lắm… Chỉ vì thế thôi, con đã mong mỏi điều này. Nhưng rồi điều con tưởng thế lại không có thật. Trong con chỉ thấy nỗi phập phồng, ngồi yên mà chẳng yên. Con biết, với cân nặng này, chẳng
  5. khiến mẹ nặng nhọc hơn là mấy. Nhưng nếu không có con, thì có phải mẹ đã nhẹ nhàng hơn rồi không? Con vẫn chưa bước xuống, bởi con còn hồ nghi. Rõ ràng phải có niềm vui thì mới có nhiều đứa trẻ muốn được như thế này chứ? Chắc tại đi chưa được bao lâu, nên con chưa cảm nhận được điều thú vị chăng? Con cố ngồi thêm. Con phải trả lời được câu hỏi đã từ lâu trong đầu: Điều gì đã làm đôi quang gánh của những bà mẹ trở nên hấp dẫn thế? Chỉ vì thế mà con đã cố ngồi thêm chút nữa trong khi lòng thấp thỏm chỉ muốn bước ra cho mẹ nhẹ nhàng. Nhưng con thấy không dễ chịu, cứ mỗi lúc một cồn cào lao xao. Cuối cùng thì con cũng ngước lên nhìn mẹ: -Mẹ ơi! Cho con xuống! Mẹ bảo không sao, con không nặng, cứ ngồi yên để mẹ gánh về. Con nhắc lại lời mình, mẹ cũng nhắc lại điều đã nói. Nhưng con nhất định muốn xuống. Mẹ biết mà, con sẽ không thay đổi những gì đã quyết. Con bước xuống, mẹ xếp qua qua lại sọt hàng. Chung bước cùng mẹ trở về nhà, con thấy điều đó mới thật thú vị và thoải mái làm sao. Những suy nghĩ và cảm giác hôm ấy luôn tồn tại trong tâm trí con. Con nhớ lắm. Đứa bé ngày xưa biết bước xuống để không là gánh nặng cho
  6. mẹ. Đứa bé ngày nay muộn phiền vì chưa thể tự lập để mẹ nhẹ nhàng hơn. Hai mươi mấy tuổi đầu, con còn không bằng một đứa trẻ năm, sáu tuổi. Hình ảnh con đi bên mẹ chiều chợ về, những kỷ niệm ít ỏi thời thơ bé con được bên mẹ vì sự bận rộn của mẹ, những điều vô giá trong đời, con mãi nhớ và luôn yêu dấu. Mẹ là điểm tựa tâm hồn cho con. Con sẽ luôn cố gắng để là nụ cười của mẹ. Tin con mẹ nhé! Yêu con hơn mẹ nhé
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2