YOMEDIA
ADSENSE
NGỤC GIỚI-chương 3b
64
lượt xem 2
download
lượt xem 2
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Bốn mươi ngày này, ngoài tận lực rèn luyện gân cốt, luyện tinh hóa khí ra, mỗi ngày lúc ban ngày Lý Hải Đông khổ tâm tu luyện, buổi tối cùng Du Bạch Mi ngồi ở đống lửa, tán gẫu chuyện thiên hạ.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: NGỤC GIỚI-chương 3b
- NGỤC GIỚI Tác giả: Xuyên Mã Giáp Đích trư Đệ nhất tập Dị giới xuyên toa Đệ tam chương Hư vô chi lộ (B) Bốn mươi ngày này, ngoài tận lực rèn luyện gân cốt, luyện tinh hóa khí ra, mỗi ngày lúc ban ngày Lý Hải Đông khổ tâm tu luyện, buổi tối cùng Du Bạch Mi ngồi ở đống lửa, tán gẫu chuyện thiên hạ. Lý Hải Đông kể cho Du Bạch Mi chuyện nhân gian gió mưa biến ảo, Du Bạch Mi kể cho Lý Hải Đông chuyện ngục giới phong thổ nhân tình, Hàm Hàm thì cứ ăn đến mập lù, cân nặng cứ thẳng lên trời. Ngày hôm đó Du Bạch Mi dùng thần thức thử dò xét đan điền khí hải Lý Hải Đông một chút, cảm giác được hắn chân khí đã đủ, vô luận là ngoại công gân cốt mà ngay cả nội công khí huyết cũng đã có chút thành tựu, có thể chống cự hung hiểm cũa núi cao . "Ngươi có thể thử được rồi." Du Bạch Mi nói. Lý Hải Đông mấy ngày này cảm giác được thần khí thanh sảng, thân thể tráng kiện, chạy nhảy so với trước mạnh hơn rất nhiều, sớm đã háo hức muốn thử, vừa nghe có thể đi qua Hư Vô Lộ, như mở cờ trong bụng. Nhưng thoáng nghĩ nếu về nhà sẽ chia tay cùng Hàm Hàm, trong lòng hơi có chút không nỡ. "Mình mà đi, Hàm Hàm làm sao bây giờ?" Hơn bốn mươi ngày qua, Lý Hải Đông với Hàm Hàm giống như tình cha con, mỗi ngày cùng nướng thịt, buổi tối Lý Hải Đông ngủ ở bụng mềm mại ấm áp của Hàm Hàm. Một người một thú mỗi ngày đùa giờn vui vầy, làm cho Du Bạch Mi nhìn thấy cũng hâm mộ phi thường. Ngục Giới
- "Để ta chiếu cố vài ngày, ngươi đi mau về mau." Du Bạch Mi nói. Lý Hải Đông đi tới trước mặt Hàm Hàm, cũng không biết nó có có thể nghe hiểu hay không, dặn dò nó một lần, đơn giản là bảo nó nghe Du Bạch Mi nói. Hàm Hàm rất hiểu nhân tình, biết là Lý Hải Đông phải đi, ôn thuận nằm xuống đất, nước mắt uông uông chảy xuống mặt. An ủi xong Hàm Hàm, Lý Hải Đông hành trang gọn gàng, theo Du Bạch Mi đi tới Hư Vô Lộ. Du Bạch Mi tay rút ra Thanh Tuyền, kéo Lý Hải Đông bước trên Thanh Tuyền, ngự kiếm phi hành, cũng không biết bay bao lâu, chân trời phía trước trở nên tối dần, phía dưới đất tựa hồ bị phủ một lớp khói mờ. Du Bạch Mi chỉ phương xa nói: "Phía trước chính là biên giới ngục giới , Hư Vô Lộ ngay bên kia." Càng gần tầng khói mờ, Lý Hải Đông thấy càng rõ ràng, mặt đất giống một chiếc lá, trùm dưới một kết giới thật lớn .... Bọn họ đi tới bên bờ kết giới, Du Bạch Mi khống chế Thanh Tuyền đáp xuống. Lý Hải Đông đi tới trước kết giới, thấy kết giới dựng lên đầy trời, thẳng đến đỉnh đầu bao la không cùng bao phủ khắp không trung, cảnh tượng huy hoàng rực rỡ. Du Bạch Mi đứng cách kết giới ở phía xa nói: "Kết giới này chuyên môn dùng để đối phó với thần tiên yêu ma, ta cũng không thể tới gần, nếu không dẫn xuống thiên lôi, lập tức bị đánh thành tro bụi." Lý Hải Đông đưa tay nhẹ nhàng sờ vào kết giới, ngón tay không có gì ngăn trở xuyên qua kết giới, tầng sương khói ở ngoài tựa hồ là một không gian rộng lớn, hắn trong lòng thích thú, muốn cất bước xuyên qua kết giới, sau lưng Du Bạch Mi hét lớn: "Đừng đi về phía trước!" Lý Hải Đông cả kinh, vội vàng thu chân lại, tò mò chậm rãi chui đầu qua màn kết giới, thấy được thế giới bên ngoài của Ngục Giới
- kết giới. Bên ngoài kết giới rõ ràng là một mảnh hư vô không gian không cùng không đáy, một màu đen tối không bờ bến. Nếu vừa rồi liều lỉnh đi ra kết giới, lọt xuống, lập tức muôn đời muôn kiếp không trở lại được Lý Hải Đông một thân đầm đìa mồ hôi lạnh, lui ra phía sau hai bước, xoay người lại nói: "May là ngươi nhắc nhở." Du Bạch Mi chỉ vào một ngọn núi cách đó không xa nói: "Nếu muốn rời khỏi ngục giới, chỉ có thể đi Hư Vô Lộ ở đỉnh núi. Chúng ta đi qua đó." Lý Hải Đông nhìn qua, thấy một ngọn núi cao sừng sững trên mặt đất, ngọn núi cao nhất với kết giới tựa hồ có một luồn chỉ đen loáng thoáng nối qua. Rất nhanh đi tới chân núi, ngẩng đầu nhìn, sợi chỉ đen nguyên lai là một cây cầu đá thật dài, vững chắc treo ở không trung nối giữa đĩnh núi và kết giới. Du Bạch Mi nói: "Đó là cửa vào Hư Vô Lộ ." Núi cao vạn nhận, đỉnh thiên lập địa, Du Bạch Mi cởi Thanh Tuyền bay lên, một hồi lâu mới đến đỉnh núi. Đỉnh ngọn núi rất rộng rãi, làm lòng người vui vẻ thoải mái, quay đầu nhìn lại, ngục giới sơn sơn thủy thủy trải rộng trên mặt đất, thật giống con cờ trên bàn cờ, vuông vắn hoàn chỉnh. Đứng trên cao, nhìn ra xa, gió mạnh thổi tới mặt, giống như phi đao. Lý Hải Đông đứng ở đỉnh núi, nhìn về Hư Vô Lộ, chỉ thấy một mảnh đất bằng, phía sau đó là cầu đá vừa hẹp vừa dài, cầu to màu đen như bay trên không, giống một mũi tên nhọn xuyên thủng kết giới. Ngục Giới
- Trên cầu không có tay vịn, cũng rất hẹp, chỉ có thể đủ một người qua. Gió mạnh thổi qua, Lý Hải Đông đứng ở đầu cầu, vẫn có chút lung lay hoáng hoảng. Du Bạch Mi ân cần nói: "Ta chỉ có thể đến nơi đây, tiến xa hơn liền dẫn phát cơ quan cấm chế, ngươi có chắc chắn không?" Lý Hải Đông ước lượng sức gió, cảm giác có thể ứng phó, bèn nói: "Ngươi yên tâm đi." Dứt lời hít sâu một hơi, trong cơ thể chân khí cuồn cuộn lưu động, thân thể tay chân tràn ngập lực lượng, bước chân vững vàng như đinh đóng, từng bước đi trên thạch kiều. Từng cơn gió lốc, thổi mạnh vẩn không ảnh hưởng Lý Hải Đông kiên định bước đi, mặc dù có phần lảo đảo, nhưng vẫn thẳng tiến không lùi. Du Bạch Mi phía sau nhìn, cảm thấy kinh tâm động phách, sợ Lý Hải Đông rơi xuống. Lúc này, Lý Hải Đông tu luyện thành quả hiển lộ ra, cuồng phong mặc dù kịch liệt, nhưng lại lay không được thân hình hắn, trong cơ thể chân khí nóng bừng không ngừng lưu động, ổn định thân thể. Nhìn thấy cầu đá thật dài, cũng như nhân sinh, mặc dù gian nan khốn khổ, chỉ cần kiên trì quá cửa ải khó lúc ban đầu, thành công liền tại trước mắt. Từng bước từng bước tiến về phía trước, Lý Hải Đông đã có thể thấy được cuối đường chính là một đám mây mù chính là cửa ra . Mắt thấy cửa ra kết giới ngay trước mắt, bên người sương mù dần dần dày lên, che phủ cảnh tượng trước mắt. Lý Hải Đông trong mây mù nhìn không thấy con đường phía trước, chỉ có thể chậm bước đi, sợ bước trật rơi xuống thì ngay cả hài cốt cũng tìm không thấy. Đả thử dò xét, mới có thể bảo trì một khu vực thẳng tới, tay quơ quạt không ngừng, hy vọng quạt tan sương mù dày đặt, đáng tiếc giống như muối bỏ biển, không có chút tác dụng nào. Lý Hải Đông càng đi càng sợ, không dám mạo hiểm, chỉ có thể cúi người sát xuống cầu đá, lết đi từng chút từng chút về phía trước. Ngục Giới
- Mất cữu ngưu nhị hổ nổ lực rốt cục xuyên phá tầng tầng mây mù, đi tới cuối cầu đá, Lý Hải Đông đứng lên, quay đầu nhìn lại, bóng hình Du Bạch Mi sớm bị sương mù che phủ, không thấy bóng dáng. Cuối cầu đá là một cửa vào mờ mịt, giống như đường hầm, vô cùng vô tận đen nhánh. Lý Hải Đông thu hết dũng khí cất bước đi đi vào. Vừa vào trong đường hầm, bốn phía bắt đầu có chút ánh sáng, trên vách đường hầm có lấm tấm ánh sánh lân tinh, như những con mắt đầy trời lấp lánh đang nhìn Lý Hải Đông. Lý Hải Đông từng bước từng bước tiến tới, chẳng biết đang ở đâu, chẳng biết từ đâu tới, chẳng biết đi hướng nào. Hắn chỉ biết là một đường tiến về phía trước mới có hy vọng, mới có thể trở lại Nhân Gian Giới. Sự không biết làm cho đáy lòng Lý Hải Đông nổi lên một tia sợ hãi. Sợ không phải mềm yếu, mà là nhân tính căn bản của con người. Lý Hải Đông cứ đi không mục đích, chẳng biết còn phải đi bao lâu, khó tránh khỏi có thắc thỏm bất an. Hắn càng đi càng buồn bực, quyết định lên tiếng ca xướng. Điệu hát dân ca, dân ca tây bộ, âm nhạc mới nhất lưu hành, còn có nhạc RAP. Hát lên, vậy mà làm sự can đảm tăng lên không ít. Dù sao vẩn phải tiến tới, dù sao vẩn phải chiến đấu, dù sao vẩn không thể dừng chân, đã như vầy, cần gì phải buồn bực không vui. Đời người ngắn ngủi, vui được thì vui, phía trước là vực sâu ngàn dặm, là ngũ lôi oanh đính, là núi đao biển lửa, là địa ngục ảo ảnh, cũng ngăn cản không được Lý Hải Đông tiếng ca. Cứ như vậy vừa đi vừa ca hát, hát quên thời gian, quên đi thân thể thừa nhận năng lực, cũng không biết trải qua bao lâu, có lẽ chỉ là trong bóng tối một giây đồng hồ, có lẽ đã qua một ngàn năm. Phía trước rốt cục xuất hiện một tia ánh sáng le lói. Tại sa mạc dặm tìm thấy nước, trong bóng đêm thấy ánh sáng, Ngục Giới
- Lý Hải Đông vui sướng có thể tưởng tượng ra được, dưới chân bước tiến nhẹ nhanh rất nhiều, một đường chạy như điên, ánh sáng càng lúc càng rỏ, càng lúc càng nhiều, rốt cục, một cánh cửa tròn tỏa sáng hiện ra trước mặt Lý Hải Đông . Đạp phá bóng tối, phía trước liền là bờ sáng. Lý Hải Đông từng bước bước ra cửa, liền đã xuất hiện tại trong một hang đá. Hang đá trống trơn, vậy mà là trung tâm thế giới này. Lý Hải Đông phía sau, là cửa vào nối ngục giới với hang đa, Hư Vô Lộ đã được ở phía sau, trước mặt chính là trung tâm của tứ giới . Hang đá có hai phía, mỗi phía hai cửa đá, trên cửa có vẻ bốn loại đồ họa. Lý Hải Đông lòng than khổ, cửa nào trong bốn cửa này là nhân gian giới đây? Trên cửa thứ nhất vẻ một tòa cung điện trông giàu có sang trọng có nhiều đóa mây trắng bao quanh; trên cửa thứ hai là một ngọn lửa đỏ rực; trên cửa thứ ba là một đám ác quỷ, đang đem người kéo vào một mảnh bóng tối; trên cửa thứ tư là hình hai người một nam một nữ . Bức hình thứ tư được vẻ trông rất sống động, Lý Hải Đông nhìn qua từng cửa, thầm nghĩ cửa thứ nhất là Thiên giới, cửa thứ tư là Nhân gian giới. Cửa thứ ba thoạt nhìn hẳn là là Địa phủ, cửa thứ hai hình ngọn lửa tự nhiên đại biểu Ma giới. Đã xác định đường đi Nhân Gian Giới, Lý Hải Đông cố trấn tỉnh tâm tình, đánh một tiếng trống thúc quân bước vào cửa đá thứ tư. Vừa vào cửa đá, lưỡng trọng thiên địa. Trong cửa đá suốt đoạn đường dài, giống như một hồi tinh thần thanh tẩy. Lý Hải Đông một đường đi tới, trong đầu giống như đang xem phim. Từ thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang, tới đao canh hỏa loại, ngư tiều nông chức, lại tới điện quang thạch hỏa, công nghiệp cách mệnh, thương hải tang điền, loài người trăm ngàn năm lịch sử, chỉ trong một đoạn Ngục Giới
- đường. hình ảnh theo ánh sáng lước lước qua, có tiếng có màu, trong trần thế vui giận lo buồn, sầu khổ điên sân, yêu hận ly hợp, giống như một gánh nặng đè xuống vai. Giấc mộng phù du, màu sắc nhân gian, phàm trần tự mê, một ngàn năm qua trong chớp mắt. Phồn hoa tan đi, nhân gian tình dục bi hoan nhưng lại vĩnh viễn không tan. Lý Hải Đông như say như ngây, cười xong lại khóc, một hồi vui mừng, một hồi buồn bã. Thất tình lục dục trong lòng đầu lật qua lật lại, có trăm ngàn vạn con kiến trong lòng cào ngứa ngáy. Bất ngờ, trước mắt một luồng ánh sáng bảy màu hiện lên, trong chớp mắt, tình dục dây dưa được một luồng ánh sáng mạnh cắt đứt, vạn ngàn tia phiền não, một cuộc đời kết thúc, tất cả nghi hoặc, sợ hãi, khổ sở, khó khăn, đau đớn, tất cả nhất niệm, nhất đốn, nhất ngộ trung, hoàn toàn tan biến. Nếu nói Ngọc Hư Chân Quyết tạm thời chỉ có thể trợ giúp Lý Hải Đông cường thân kiện thể, vậy thì cảnh tượng trong đoạn đường này, đoạn đường thí luyện, đoạn đường tâm thần kích động, có thể nói là tinh thần Lý Hải Đông hoán nhiên biến đổi như mới. Rất nhiều điều nghĩ không ra, nghĩ không thấu, hôm nay hết thảy bỏ qua; rất nhiều điều nhìn không ra, nhìn không thấy, hôm nay tất cả bỏ đi. Rất nhiều điều dây dưa, vấn víu, hôm nay thoát ra; rất nhiều điều bận lòng, trói buộc, hôm nay tất cả đều trôi qua đi. Vậy là tĩnh ngộ sao? Lý Hải Đông chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, hư vô một mảnh, rồi lại phảng phất có vô số ý niệm trong đầu, vượt xa tầng nguyên bản cảnh giới. Không phá không lập. Cái gọi là mua giây cột mình, nói là nhân sinh trăm năm chính mình quấy quá, nếy không có cái kén làm nhân, làm sao có phá kén hồi sinh làm quả? Lý Hải Đông tâm tư phức tạp, tại nhân gian thì có lo có suy nghĩ, bất quá người phảm nhỏ bé bi hoan ly hợp. Hôm nay xem qua nhân gian ngàn năm tang thương, từ đó cái kén trói buột ràng rịt trong lòng đã phá tan thấy được tiểu thiên địa, cảm thấy hai Ngục Giới
- mươi mấy năm nhân sinh trước kia tất cả đều lãng phí cho vật ngoài thân, quên tự thân đạo hạnh. Một kén phá ra, bước vào một cái kén mới, vô luận thần ma nhân yêu, đều là lập lên một cái kén, rồi lại một cái kén, sau lại phá đi, rồi lại tiếp tục phá ra, ở trong lúc phá phá lập lập chạm tới thiên địa đại đạo bản chất. Lý Hải Đông đã siêu nhiên quá thế tục, nhưng lại chờ đến lúc thoát ra ngoài tại thế tục mới lập nên chính mình chiếc kén mới. Lý Hải Đông lòng rối loạn, tạp niệm rối rắm, trong lúc tâm tư rối loạn, lòng phân vân bất định, trước mắt xuất hiện ánh sáng, cửa ra ngay phía trước. Lý Hải Đông vội vàng mại khai bước tiến, hướng đó cửa động chạy đi. Cửa động khá hẹp, Lý Hải Đông ra sức chen tới, thân thể đẩy mạnh, cả người liền chui ra khỏi động . Trước mắt trở nên sáng sủa, trên đĩnh núi cao ngất, cả trời đất là băng với tuyết, Lý Hải Đông từ ngục giới huyệt động ra, đứng trong gió tuyết, trước mặt là nhân gian khí tượng rộng lớn. Đây là nơi nào cũng không trọng yếu, trọng yếu chính là đã trở lại nhân gian. Trọng yếu chính là, tương lai từ từ rõ ràng. Ngửa mặt nhìn trời, một biển mây trắng mang mang, như sóng lớn dập vào bờ, cuồn cuộn nổi lên ngàn đống tuyết. Cúi người nhìn xuống, môt mãnh đất đen, loạn thạch xuyên không, vắng vẻ ngàn năm lạnh lẻo. Lý Hải Đông hú dài một tiếng, vang khắp trời, rung động tầng mây cuộn vẩn, rung động đất ra sóng gợn. Phá tan trời cao mây sợ nổi sóng, hiểu ngộ đại đạo chém cỏ bồng. Lý Hải Đông thân nhẹ phiêu phiêu, hướng chân núi chạy như điên xuống. Trên đường lưu lại thanh âm hét dài, rung động lòng người. Ngục Giới
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn