YOMEDIA
ADSENSE
Ngược chiều kim đồng hồ để nói yêu em...
67
lượt xem 3
download
lượt xem 3
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
- Anh có 1 mong muốn... – Hạ Vũ khẽ thì thầm.. - 1 mong muốn: Có thể ngược chiều kim đồng hồ để nói lời yêu em.. ... Thời gian có lẽ là giải pháp hoặc cũng có thể là thứ tàn nhẫn nhất trên đời... Đối với một số người,
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Ngược chiều kim đồng hồ để nói yêu em...
- Ngược chiều kim đồng hồ để nói yêu em... Tác giả: Toi_datungcan1aido - Anh có 1 mong muốn... – Hạ Vũ khẽ thì thầm.. - 1 mong muốn: Có thể ngược chiều kim đồng hồ để nói lời yêu em.. ... Thời gian có lẽ là giải pháp hoặc cũng có thể là thứ tàn nhẫn nhất trên đời... Đối với một số người, thời gian cứ vùn vụt trôi qua như con thoi, nhưng với một số khác, thời gian lại cứ như một tảng đá nặng nề chỉ chịu di chuyển từng chút, từng chút một... Vậy nên, khi còn ở bên nhau, anh ko hề biết trân trọng những khoảnh khắc “được xem là hạnh phúc” đó, mà suốt ngày chỉ biết than ngắn, thở dài, coi đó là khoảng thời gian cực hình, thảm hại nhất trong cuộc đời mình. Hạ Vũ vốn là một tay đua xe khét tiếng trong lòng thành phố ban đêm của quán bar Y. Sống trên đời, trước nay chưa hề biết hai chữ ngao ngán là gì. Lúc nào cũng chỉ biết vùi mình trong những cuộc vui thâu đêm, suốt sáng, nhìn đời bằng thái độ ngang ngược nhất có thể. Là tay lái đầu của các cuộc đua, Hạ Vũ luôn luôn có mặt vào tầm 2h sáng trên đường quốc lộ cùng các đàn em để bắt đầu cuộc vui. Hạ Vũ cũng chẳng còn nhớ nổi mình bắt đầu tập tành đua xe từ khi nào, chỉ biết rằng trong vài năm “hành nghề” mình chưa từng va phải bất cứ “tai nạn nghề nghiệp” nào hết, cho nên vẫn cứ ung dung chẳng biết sợ là gì.. Sống chết đều phó mặc cho số phận.. Nhưng sống ở đời, ít ai mà biết được chữ “ngờ” nó ra sao, nhất là đối với một thanh niên bất cần như Hạ Vũ. Đêm hôm ấy, trong lúc cả đoàn đang điên loạn, gào rú trên đường thì một âm thanh chói tai, kinh hoàng từ chiếc xe đầu tiên vọng lại, lấn át hết cả những âm thanh tạp nham ở phía sau. Cả đám kinh hoàng dừng lại.
- Phía trước có 2 con người đang nằm bất tỉnh ở đó cùng một vũng máu vẫn chưa kịp khô. Không gian như ngưng đọng, những âm thanh ồn ào khi nãy biến mất, màn đêm dường như lại được trả lại sự yên tĩnh vốn có. Một luồng gió vô hình lướt qua khiến cả đám người đông như thế cũng phải rùng mình run rẩy. Họ đứng im lặng, ngay cả lên tiếng thở cũng ko dám, chỉ còn biết nhìn trân trối về chỗ 2 người phía trước. Vũ nằm im lặng ở đó khiến bọn họ như rắn mất đầu, hoang mang run sợ.. Chẳng ai còn đủ tỉnh táo để biết mình phải nên làm gì.. Trong lúc hoang mang như thế, họ thấy những khớp ngón tay của Vũ cử động, rồi sau đó thấy anh nặng nhọc cố gắng trở mình dậy nhưng ko được. Một tên đứng gần đó nhất, phải mau lẹ chạy tới giúp anh.. - Đ.m... Con nhỏ đó bị mù ah.. giữa đêm hôm như thế này còn vác xác ra đường làm cái quái gì ko biết.. Vừa mới ngồi dậy, Hạ Vũ đã nhăn trán la lối, khiến các vệt rách trên mặt như bị kích động, máu càng chảy ra nhiều thêm. - Đại ca... con nhỏ đó.. nó... nó.. - NÓ NÓ CÁI GÌ.. mày đừng có ấp úng như thế được ko? Mày khiến tao đau đầu quá.. - Nó.. sẽ ko chết chứ đại ca? - Chết thế quái nào được.. Tao đã chết đâu mà nó đòi chết được.. Tao còn chưa xử lí nó cái tội lao vào tao.. Tuy nói cứng họng thế, nhưng Hạ Vũ vẫn phải vất vả nghiêng mặt về phía đứa con gái mà mình vừa mới đâm phải. Bàn tay Hạ Vũ muốn đưa ra để kiểm tra người đó còn thở ko mà đau buốt. Dường như những vệt máu trên trán anh đang khiến đôi mắt anh mờ dần. Điều duy nhất anh còn có thể nhớ là câu “Mau đưa vào bệnh viện.” Hạ Vũ mệt mỏi mở mắt, thấy ko gian xung quanh là một màu trắng toát thì có thể đoán ngay ra đây chính là địa ngục quen thuộc trên trần gian, nên đành ngao ngán nhắm mắt lại, ko muốn nhìn cũng ko muốn bị những tiếng ồn huyên thuyên từ những chiếc giường bên cạnh làm phiền. Tuy nhiên, chưa đầy 2 giây sau, một tên đàn em lâu la nào đó lại chạy đến làm phiền cậu..
- - Đại ca... Đại ca... Anh tỉnh chưa vậy? Có chuyện rồi... Dậy đi! Dậy đi! Hazz.. Nếu ko phải do cánh tay và cả người đang đau nhức ê ẩm thì Hạ Vũ chỉ muốn đạp cho cái thằng đang lay mình dậy này vài phát. Hắn ta nghĩ sự đau đớn của anh là đùa chắc.. Anh chỉ muốn được yên tĩnh 1 lát mà xem ra ko được rồi. - Cái gì? Tao ko bị điếc, gọi 1 lần là nghe thấy rồi.. Mà sao mày biết tao tỉnh rồi.. Tao đâu có mở mắt... - Thì tại... em thấy cái trán của đại ca đang nhăn nhó nên đoán là tỉnh rồi.. - Hừ.. thế có chuyện gì? - Ah, là chuyện... Con nhỏ hôm qua bị đại ca tông ấy.. nó nó.. nghe bác sĩ nói thì có vẻ bị thương ko nhẹ đâu.. Lần này, tụi mình chết chắc rồi... +_+ - Chết cái con khỉ! Là tại nó có mắt như mù, đang yên đang lành, nửa đêm lao ra đường, rồi ko thèm nhìn gì cả, cứ thế mà phi sang đường, ai mà tránh nổi.. Đi đứng kiểu như nó, ko chết mới là chuyện lạ đấy... - Đại ca... Nói vậy.. có phải có chút tàn nhẫn lắm ko... - Hừ, nếu như mày thấy tàn nhẫn, thì qua thăm nó luôn đi, vác xác sang đây làm quái gì nữa.. Coi như mày đừng biết thằng này là ai nữa đi... - Hjc, đừng tức giận vậy mà.. Chỉ tại em thấy con nhỏ đó cứ tội tội thế nào... - Có gì mà tội chứ? - Thì suốt hai ngày hôn mê, mãi mà em chẳng thể liên hệ được với gia đình con nhỏ đó.. Hình như điện thoại của nó bị người ta móc trộm rồi thì phải.. - Có gì khó.. Đợi nó tỉnh rồi hỏi... – Hạ Vũ thấy mình đúng là xui xẻo, tự nhiên ko đâu lại vơ rắc rối vào người. - Nó tỉnh rồi mà đại ca... - Hừ, đồ ngu.. thế thì ko hỏi luôn đi, còn kêu ca gì nữa.... – sẵn đang có cơn bực trong người, Hạ Vũ giơ tay ráng 1 quả đấm ko nhẹ vào mặt tên phía trước khiến hắn ta kêu la oai oái, những tiếng ồn ào huyên náo xung quanh lúc này cũng vì thế mà im bặt. Hạ Vũ thấy dễ chịu hẳn. - Tụi em biết... nhưng khổ nỗi... sau khi tỉnh, con bé đó cứ như bị điên.. hết cười rồi lại khóc.. liên miệng gọi “Con ơi, con ơi..” Nghe bác sĩ nói, thần kinh của nó có vấn đề.. - Đ.m.. Va phải con bình thường đã khốn khổ, ********, lần này lại còn va phải 1 con điên.. Ko hiểu mình đã đắc tội quái gì với cái xã hội thối nát này chứ.. Đi! Dẫn tao tới thăm con nhỏ đó.. Tuy mồm miệng phát ra những câu khó chịu như thế, nhưng trong lòng Hạ Vũ lại nhói lên một niềm thương cảm sâu sắc.. Ko hiểu sao bản thân lại vậy nữa.. Càng đến gần cái phòng bệnh đó, lòng anh càng thấy bất an – một nỗi bất an đáng sợ.
- Tập tễnh mãi trên chiếc hành lang dài, cuối cùng thì Hạ Vũ và tên đàn em cũng có thể đến được phòng bệnh của cô gái đó. Qua khung cửa, đôi mắt Hạ Vũ nhìn nhận thấy một cô gái, ko... nói đúng hơn thì đó là một chiếc bóng rất quen thuộc.. Phải! Chiếc bóng đó đã từng rất rất quen thuộc với cuộc đời anh.. Anh ngỡ ngàng, ko dám bước chân vào tiếp.. “Không! Không thể nào! Cô ấy đã bỏ đi rồi.. Ko thể nào mà ở đây được đâu.” Hạ Vũ đứng chôn chân ở đó, khẽ đưa tay lên đấm mạnh vào đầu mình mấy cái như để đấm tan đi những giả thiết đáng sợ vừa mới xuất hiện trong suy nghĩ của anh. Giữa ánh nắng tàn của **** chiều mùa hạ, bóng cô gái trẻ kéo dài trên mặt đất, trông đến là thê lương. Hạ Vũ chỉ biết nghệt mặt ra mà nhìn theo chiếc bóng ấy mà ko dám đối diện với khuôn mặt ấy.. Anh sợ... thật sự sợ cái điều mà anh vẫn luôn sợ.. Anh sợ sẽ có 1 ngày anh và cô ấy sẽ phải đối diện với nhau, càng sợ hơn khi biết chắc rằng chiếc bóng ấy chính là cô ấy.. Anh ko muốn.. thật sự ko muốn.. Tại sao.. tại sao sau tất cả mọi chuyện, anh vẫn cứ làm tổn thương cô ấy như thế.. ??? Anh ko biết cô ấy có nhìn anh hay không, chỉ biết rằng một thoáng sau đó có một đôi tay mỏng mảnh, yếu ớt nhào đến trên thân thế anh.. rằng xé.. Hạ Vũ đứng đó, ko có bất cứ phản ứng gì... Trên gương mặt ngạo mạn, bất cần ấy, một dòng nước hờ hững chảy ra như để hòa nhịp cùng với những tiếng khóc ai oán, ảo não của con người phía trước... - Trả con cho tôi, trả con cho tôi... Con.. Con ơi... Không biết sự việc ồn ào như thế đã xảy ra tất cả là bao nhiêu thời gian trong căn phòng này.. Chỉ mãi đến khi một vị bác sĩ tất tưởi chạy đến cũng với 1 liều thuốc mê thì căn phòng này mới được trả lại sự im lặng như ban đầu. Cô gái đó đã ko còn khóc lóc nữa, mà nằm im lặng giống như đã thuộc về một thế giới nào khác vậy.. Thấy tên đại ca mà mọi ngày mình vẫn đều rất kính phục, vẫn đang đứng bất động như tượng ở trước cửa trong bộ dạng ko thể nào tả tơi hơn, mấy tên đàn em ko kiềm nổi tò mò. - Anh.. Anh quen con nhỏ đó ah? -...
- - Có phải anh đã từng yêu nó đúng không? -... - Anh.. sao anh ko trả lời... anh sao thế.. bị con nhỏ đó làm cho sợ luôn rồi hả... -... Bỏ lại những dấu chấm hỏi to đùng ở đằng sau lưng, Hạ Vũ quay người, lẳng lặng bỏ lên sân thượng của bệnh viện, tìm 1 chỗ ngồi và rút một điếu thuốc ra hút. Trong cái không gian u tối của màn đêm, đốm lửa từ điếu thuốc trên miệng anh trông đến là nhỏ bé, yếu ớt.. Duyên số kể cũng thật kì lạ! Chỉ cần là có duyên thì có tìm cách nào để trốn tránh đi nữa, cũng ko thể tránh được. Ko gặp thì sẽ ko nhớ, thế nhưng một khi đã gặp rồi thì cái quá khứ đau đớn đó lại trào về... khiến cái trái tim tưởng chừng như lạnh lùng tới tận gốc rễ cũng phải trở nên nhức nhối, xót xa...
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn