Người đàn bà khóc
lượt xem 3
download
Lẳng lặng lướt qua những bức tranh treo trên vách, nhìn chúng bằng một đôi mắt hờ hững, bất chợt người phụ nữ ấy quay về phía anh, hỏi với một kiểu cách như thể nàng đang làm điều tự nhiên nhất trên đời: “Kiểu tranh của anh cứ như là Picasso gì gì đấy phải không?” Anh gần như là há hốc vì một cơn bực bội phi lý: Picasso gì gì đấy? Cô ả ngớ ngẩn này đang muốn nói về cái gì? Dừng một chút, anh thở ra nhẹ, trả lời một cách từ tốn. “Vâng, Picasso...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Người đàn bà khóc
- Người đàn bà khóc TRUYỆN NGẮN CỦA BÍCH KHOA Lẳng lặng lướt qua những bức tranh treo trên vách, nhìn chúng bằng một đôi mắt hờ hững, bất chợt người phụ nữ ấy quay về phía anh, hỏi với một kiểu cách như thể nàng đang làm điều tự nhiên nhất trên đời: “Kiểu tranh của anh cứ như là Picasso gì gì đấy phải không?” Anh gần như là há hốc vì một cơn bực bội phi lý: Picasso gì gì đấy? Cô ả ngớ ngẩn này đang muốn nói về cái gì? Dừng một chút, anh thở ra nhẹ, trả lời một cách từ tốn. “Vâng, Picasso Pablo. Một hoạ sĩ Tây Ban Nha. Ông ta là hoạ sĩ theo trường phái trừu tượng. Và có lẽ những bức tranh của tôi trong triển lãm này cũng có thể gọi là trừu tượng. Nếu như đó là ý cô muốn đề cập tới.” Lúc ấy, vì mải tập trung vào việc ứng xử một cách lịch lãm và hài hoà như một quí ông đúng mực, anh đã không ghi nhớ được khuôn mặt của người phụ nữ vào lúc ấy. Đó là điều mà anh đã rất hối tiếc về sau này. Nhưng khi đó thì chuyện cũng đã xong. Tất cả đã gói ghém gọn ghẽ vào trong ký ức, chẳng thể nào làm gì được. Nhưng ấn tượng duy nhất của anh về nàng vào lúc này, ngoài việc nàng có hai đôi mắt, một cái miệng và một cái mũi, bình thường và dễ quên lãng như tất cả những người đàn bà khác; đó là gương mặt với lớp phấn thật trắng và một đôi môi sơn thật đỏ, rất đỏ. Nhìn chung nàng dễ coi. Nhưng nàng kỳ quặc và lạc lõng. Anh biết hầu hết những người xuất hiện trong buổi triển lãm của mình, thân hoặc không thân, hoặc chỉ đơn giản là “có biết”. Nhưng anh không biết nàng, điều này anh chắc chắn. Dẫu sao thì, ngày hôm đó, gương mặt trắng và đôi môi đỏ ấy đã ở cùng với anh suốt đêm, ít ra thì cũng tới khi anh chìm vào giấc ngủ.
- Chiều tối hôm ấy, anh đã thấy mình ngập trong nỗi niềm phấn khích, pha lẫn chán chường một cách kỳ lạ mà vẫn không hiểu được vì sao. Kiểu như một cảm giác thở ra nhẹ nhõm, lúc ngồi gỡ cho kỳ được đám chỉ rối. Trong đám đông rào rào như một bầy cào cào cắn lá xung quanh, anh thỉnh thoảng đưa mắt tìm bóng người đàn bà đó. Nàng nhẩn nha, xem tranh, nhấp rượu, không trò chuyện với ai, không có vẻ quen biết một người nào. Và cũng rất tự nhiên như khi nàng bất chợt bắt chuyện với anh, lúc khách khứa đã ra về gần hết, nàng tiến về phía anh và mời anh đi uống một chút gì đó. Anh cười thầm: “Cô ta đã uống “chút gì” từ suốt nãy giờ” nhưng vẫn đồng ý. Dù thật trong lòng vẫn không thể hiểu tại sao. Không có một lý do gì để chấp nhận lời mời của người phụ nữ xa lạ này. Anh không bị cuốn hút bởi type của nàng, và nàng ta cũng không phải là dạng đặc biệt xinh đẹp. Những dẫu sao, cuối cùng họ đã đến một bar nhỏ. Hai người đã cùng ngồi uống, cùng nói những câu chuyện vớ vẩn gì đấy. Mà hình như hầu hết là những chuyện không đầu không đuôi, không cả về bản thân anh lẫn về nàng. Anh biết được duy nhất một cái tên “Vân”. Mà anh cũng không hỏi thêm. Trong cái thành phố đông đúc này có lẽ có cả triệu người tên Vân. Có đúng thế không? Anh cũng không chắc. Không ai bỏ thời gian để nghĩ ngợi nhiều về chuyện đó. *** Ký ức về buổi tối hôm đó như được lọc qua một đám khói mù sương, của mấy chục điếu thuốc lá thở mờ mịt không gian quán bar nọ. Anh nhớ khi khói tan, là lúc anh thấy mình đang đu đưa phía trên người nàng. Anh có cảm tưởng như mình đang lơ lửng, với một sợi dây vô hình lủng lẳng giữa không trung, nối từ lưng anh lên đến một điểm nào đấy trên trần nhà. Ở vị trí này, anh ngắm nàng với một cặp mắt hờ hững, hơi mệt mỏi. À, chuyện là thế này? Đại khái anh nghĩ thế. Mình sắp ngủ với nàng. Mà tại sao lại ra thế này nhỉ? Nhưng đã thế này rồi thì cũng chả thế nào khác được. Còn làm thế nào khác nữa? Gương mặt nàng phía dưới anh, vẫn trắng và môi vẫn đỏ. Trong ánh sáng mờ ảo, nàng trông có vẻ buồn.
- Anh muốn vặn cho đèn rõ hơn, anh muốn nhìn kỹ nàng một chút. Cánh tay anh khi vừa vươn ra đến cái nút của ngọn đèn ngủ đầu giường thì đã bị bàn tay nàng nhẹ nhàng chặn lấy. Nàng khẽ lắc đầu. Anh đành hôn hít nàng qua loa rồi bắt đầu. Giữa lúc ấy, bỗng nhiên nàng khóc. Không nấc lên thành từng tiếng. Chỉ là nước mắt chảy ra đó thôi. Nước mắt đẫm thành đôi dòng trên gương mặt phấn trắng của nàng. Anh bỗng phân vân. Thái độ nhạt nhẽo của anh đã làm nàng chán ghét hay buồn bã gì chăng? Nhưng nàng đã đặt bàn tay lên cánh tay anh, vuốt nhẹ nhàng, và kéo anh lại sát hơn. Không có cách gì khác hơn, anh đành tiếp tục. Để cho tập trung, anh đành nhắm mắt lại. Không có gương mặt của nàng. Không có vẻ buồn bã của nàng. Không còn phòng ngủ. Không còn ánh sáng chung quanh. Giờ đây chỉ có một màu đen. Phía trên góc khoảng không màu đen ấy, là một cái gì như một làn màu cam: ánh sáng nhẹ của cái đèn ngủ nọ. Rồi thì khoảng màu cam ấy hoá ra như một đốm sáng của mặt trời, và anh thấy mình lướt đi trên một cánh đồng trồng đầy lúa mạch. Không gian đẫm một màu vàng óng. Anh cứ trôi, cứ trôi đi. Gió thổi nhẹ nhàng và những bông lúa mạch chập chờn như thể trong một bộ phim quay chậm, như trong một giấc mơ. Kỳ quặc. Mà anh đã có bao giờ được trông thấy một cánh đồng lúa mạch thực sự nó như thế nào đâu? Đây chỉ là cái cánh đồng trong tư tưởng của anh, chứ không phải là một cánh đồng có thực nào. Đúng. Anh chợt nhớ ra cái nhãn hiệu bia mà anh đã uống với bức hình chụp cánh đồng lúa mạch. Còn nàng thì đã uống tới sáu ly cocktail. Mọi chuyện đã rõ, bất chợt anh thấy mình xong xuôi. Sáng hôm sau anh tỉnh dậy trong tình trạng váng vất mông lung. Nàng thì đã biến mất như người kỵ sĩ lẳng lặng tung vó ngựa vào trong bóng tối. Kiểm tra lại không có gì mất mát. Mà cũng không hề sót lại bất cứ vật gì hay dấu hiệu gì của nàng. Cứ như nàng đã bay hơi hoặc giả là nàng cũng chưa hề tồn tại. *** Câu chuyện này trở thành một thứ như kiểu “truyền thuyết truyền kỳ” trong lúc trà dư tửu hậu của anh với đám bạn thân.
- Ngày hôm đó, họ cùng ngồi với nhau trong một quán quen, đốt thuốc và trao đổi những chuyện nhăng nhít vớ vẩn như thường lệ. Và câu chuyện của anh được mọi người thử giải đáp một cách tận tình. “Hẳn cô nàng ấy là một fan hâm mộ gì đấy chứ gì? Kiểu như tình yêu “một lần cho mãi mãi” ấy thôi?”, một cô bạn thân, đầu tóc bù xù, uống rượu như cá uống nước và thuốc lá đốt mỗi ngày hai gói bình luận. “Hoặc giả như cô nàng thấy cậu kém quá nên chạy mất dép”, một cậu bạn khác bông đùa. Anh trầm ngâm. Dường như cũng không để tâm tới những giải thích của họ. Anh chỉ lẩm bẩm “Cũng có lẽ.” “Này, chỉ là đùa thôi”, dừng một lát, anh bạn ấy lại nói tiếp, “Thể nào sau này cô ta cũng lại đến tìm cậu ngay ấy mà.” Anh ngẩng lên như thể tỉnh khỏi một cơn mơ. “Thật thế à?” “Thật chứ. Những chuyện như vậy thì cũng có thể xảy ra lắm.” Thế nhưng, chuyện như vậy đã không xảy ra. Người đàn bà ấy quả thật đã mất hút, như bóng chim tăm cá. Và lời nói của người bạn, rốt cuộc cũng chỉ là võ đoán mông lung mà thôi. Bản thân anh, không thể nói là chưa từng trải qua những chuyện đại loại như thế này. Và những người phụ nữ biến mất tăm, như mẩu đường tan trong nước ấm cũng không thể nói là không có. Nhưng có gì đấy ở người phụ nữ này khiến anh phải ngẫm nghĩ, cảm thấy vướng víu như một mẩu xương hóc trong cổ họng giữa bữa cơm. Suốt những ngày tiếp theo, anh lảng vảng gần gallery cả ngày để xem nàng có đến không. Anh cũng có kiểm tra lại cả guestbook, dò kỹ thử coi nàng có để lại thông tin liên lạc gì hay không. Không có cái tên “Vân” nào trong sổ. Mà nghĩ cho cùng, không chừng cái tên “Vân” ấy cũng không có thực.
- Người đàn bà ấy, như thể một mảnh ký ức hư cấu, đã hoàn toàn tan biến khỏi hiện thực của cuộc đời anh. *** Có một điều anh không nói với đám bạn bè của mình. Đêm hôm ấy, thực ra, anh đã thoáng có một chút nghi ngại, phân vân, và cuối cùng điều này đã được xác định chính xác vào sáng hôm sau. Người phụ nữ ấy, nói cho chính xác không hẳn là đã hoàn toàn không để lại dấu vết gì. Anh đã nhận ra, nàng đã qua đêm với anh lần đầu tiên, và đó cũng chính là lần đầu tiên đối với nàng. Điều này bỗng nhiên hoá ra một cái gì rất đáng kể, như thể một bí mật, một điều quan trọng mà anh không muốn chia sẻ với ai. Số phận đã đặt nàng và anh giao nhau trong một khoảng thời khắc ngắn ngủi. Rồi chấm hết. Nàng có thể hiểu ý nghĩa của điều đó là gì. Nhưng còn anh, anh vẫn không hiểu, anh vẫn không biết phải làm sao. Dưới lớp phấn trắng và lớp son đỏ rực ấy, khuôn mặt thực sự của nàng hiện lên như thế nào? Điều đó thực sự có ý nghĩa gì với anh, có tác động gì tới cuộc đời của anh? Đó là điều anh không bao giờ biết. Đó là điều làm cho anh không ngừng nghỉ, bất chợt, bồn chồn, khó chịu như thể một ngày hè nóng nực, oi nồng. Như thể một quyển sách viết giữa chừng, anh không thể nào biết kết thúc nó ra sao.
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Hai số Phận
346 p | 129 | 37
-
Khóc Lên Đi, Ôi Quê Hương Yêu Dấu
214 p | 75 | 10
-
Tiểu thuyết Hồng Nhan Bạc Phận
70 p | 77 | 9
-
Nhà bên
7 p | 53 | 6
-
Khóc bằng máu
18 p | 60 | 5
-
Bùa thần - Phần 7
6 p | 60 | 4
-
Năm muơi ngàn của người đàn bà đồng nát
15 p | 36 | 4
-
Truyện ngắn Khóc bằng máu
10 p | 46 | 4
-
Truyện ngắn TẶNG NGƯỜI CHỒNG ĐÃ LÀM EM KHÓC BẰNG MÁU !!!
11 p | 59 | 4
-
Người Thắp Lửa
2 p | 61 | 3
-
Yên Hoa
7 p | 67 | 3
-
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 12 (B)
18 p | 54 | 3
-
Tôi Chỉ Là Đàn Bà
12 p | 34 | 3
-
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 24
12 p | 64 | 3
-
Năm Người Một Bàn
6 p | 57 | 2
-
Vừa Đọc Vừa Khóc
6 p | 53 | 2
-
Nghèo
4 p | 56 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn