
Tôi Chỉ Là Đàn Bà
1.
một ngày tháng 4/75, tôi rời khỏi Saigon khi thành phố đang như người lên cơn sốt cao
độ không thuốc thang hay phương cách gì có thể làm giảm đi sức nóng chết người ấỵ Tôi
như người bị thôi miên chen lấn giữa cơ man là người nơi sân bay tôi đã vài lần đến với
Quang lúc để cùng Quang đi thăm gia đình ở Đà Lạt, có lúc lại đến tiễn Quang đi công
tác. Những chuyến bay của Quang càng lúc càng thất thường khi cuộc chiến trở nên khốc
liệt hơn và dù tôi đã quen với những chuyến bay của Quang nhưng tôi bắt đầu sợ hãi
nghe người tị nạn kéo về thành phố kể lại những cảnh bom đạn kinh hoàng và những vụ
chết chóc thê thảm. Quang vẫn xa vời đâu đó trên dải đất cong hình chữ S. Tôi bắt đầu
khóc vì lo lắng, bắt đầu đôn đáo đi vòng quanh đám bạn bè có thân nhân đi lính để hỏi
thăm tin tức, bắt đầu làm kẻ thực sự đợi chờ đến khi biết rằng "bọn họ" đã vào gần
Saigon lắm rồi và tôi cuống lên, điên cuồng …
- Mày đi với tao, anh tao đang chờ trong phi trường, biết đâu anh tao biết tin của Quang
cô bạn bảo thế và tôi không có hy vọng nào khác để bám víu, thế là tôi đi theo như kẻ vô
hồn, không tâm thức mãi tới khi thấy mình kẹt cứng giữa rừng người xô đẩy, mãi tới khi
có bàn tay ai đó níu lấy tay tôi thật chặt đẩy mạnh về phía cửa phi cơ, tôi hốt hoảng:
- Quyên à, mày kéo tao đi đâu vậy, tao còn phải về nhà với mẹ tao
- Anh tao nói mình không về được nữa đâu, Việt Cộng sắp vào Saigon rồi, sau này yên
chỗ rồi báo với mẹ mày sau
tôi la lớn:
- Nhưng bây giờ mình đi đâu ? Đi đâu hả Quyên ?
Quyên vừa mới chúi nhũi theo đà kéo của ông anh, tay phải của Quyên vẫn nắm chặt lấy
tay tôi, Quyên thẫn thờ nhìn lại tôi với gương mặt bơ phờ, tiếng người đàn ông đâu đó
quát:

- Đi trốn Cộng Sản chứ đi đâụ Cô muốn ở lại thì đi xuống đi cho người khác lên
vài ánh mắt nhìn tôi bực dọc, tôi sợ hãi bóp chặt bàn tay Quyên, nép vào người Quyên rồi
không ai bảo ai, hai đứa cùng rơi nước mắt … Có lẽ chiều nay mẹ tôi sẽ lo lắng đi tìm tôi
khắp nơi trong thành phố đang lên cơn sốt cao độ ấy và khi tìm không thấy tôi, mẹ sẽ ra
sao ??? Thốt nhiên tôi thấy ruột mình quặn đau, người ta bảo "mẹ con liền khúc ruột",
biết đâu mẹ vừa linh cảm sự mất mát của mình khi ruột tôi quặn đau ??? và còn Quang,
không biết anh còn sống hay đã chết ??? Tôi nôn nao nhớ lại những câu chuyện thê lương
do những người tị nạn vào thành phố kể lạị Nếu như Quang đã chết rồi thì sao ??? bom
đạn không biết tự chủ còn người sử dụng chúng nếu không mất nhân tính để bảo vệ thứ lý
tưởng vô lý nào đó thì cũng vì bảo vệ mạng sống mình và đồng độị Tôi bất chợt nhắm
nghiền mắt đau đớn nghĩ đến Quang có thể đã gục ngã nơi rừng cao núi thẳm hay ở thành
phố xa lạ nào đó tôi chưa hề đặt chân đến, hoặc tệ hơn, biết đâu "bọn họ" đã bắt Quang
và như thế sống còn khổ hơn đã chết. Tôi kêu trời trong bụng, nhớ mẹ, nhớ Quang nhưng
tôi như người đã phóng lao phải theo lao, không còn cách gì có thể Quay lại được nữa và
tôi không biết được những gì đang chờ đợi tôi phía trước chỉ biết rằng phía sau tôi mịt
mờ khói đạn, ly tán, kẻ lấn người chen để có thể rời khỏi mảnh đất quê nhà nơi chôn nhau
cắt rún. Tôi thốt nhiên òa khóc thật to cho mình, cho mẹ, cho Quang và cho mọi người
đang thất thần nhốn nháo quanh tôi …
tôi định cư ở vùng Đông Bắc Hoa Kỳ. Maryland là tiểu bang hiền hòa . Ngoài những
ngày lạnh nhiều hơn những ngày ấm trong năm, tôi tìm được sự bình an ở nơi nàỵ Như
bao người tị nạn khác, tôi chăm chỉ làm việc và sau đó trở lại trường, vạch cho mình một
hướng đi nhất định. Những ngày xoay sở cô đơn đã khiến tôi trưởng thành hơn, suy nghĩ
kỹ càng hơn trước khi quyết định bất cứ sự việc gì. Cũng may, hai anh em của Quyên ở
tiểu bang sát bên cạnh nên thỉnh thoảng chúng tôi vẫn gặp được nhaụ Với tôi, anh em
Quyên là "người thân" duy nhất ở xứ sở này và chừng như với họ, tôi cũng là "người thân
duy nhất. Tôi đã liên lạc được về nhà, lá thư đầu tiên mẹ cho biết vẫn chưa tìm được
Quang "có người nói chính mắt thấy nó ngã xuống giữa bom đạn và đồng đội, có người
lại nói thấy nó đi trình diện học tập cải tạọ Như con đã biết, mẹ rất thương thằng Quang

nhưng con gái chỉ có một thời, con đã lớn lại sống một mình bên ấy, mẹ thật sự không an
tâm. Đôi khi không tin vào định mệnh cũng không được con ạ, có duyên phận với nhau
mới nên được vợ chồng ...". Hầu như lá thư nào của mẹ cũng có những câu tương tự như
vậy về vấn đề tình cảm của tôị Mẹ đâu biết rằng có lúc tôi "đầu tắt mặt tối" với học hành
và công việc. Đôi khi nghĩ tới Quang, lòng tôi vẫn thắt chặt cơn đau và từ trong sâu thẳm
lương tâm, tôi bối rối tự trách tôi quá ích kỷ nhưng khi đối diện với hiện tại, tôi lại đâm ra
phân vân không còn hiểu được chính mình chỉ biết rằng thời gian không bao giờ ngừng
lại và tôi như người trượt trên dòng thời gian ấy để đi tới mãi có lúc quên mất tôi chỉ là
một người đàn bà vô cùng đơn độc, người đàn bà trong thể xác đứa con gái 22 tuổi tự bảo
vệ chính mình bằng cách tạo cho mình tấm áo choàng bằng gai nhọn để những ai đối diện
với tôi sẽ không cho rằng tôi yếu đuối quá. Tấm áo ấy khiến tôi thành công không ít và
đôi khi cũng khiến tôi vô cùng xót xa, nhất là những đêm nhớ nhà, nhớ Quang da diết ...
2.
cuối cùng tôi cũng lập gia đình dù tôi không biết rõ trong lòng tôi nghĩ gì về tình yêu. Khi
quen biết Quang, tôi vẫn còn đang ngồi ở ghế Trung Học. Tình yêu như nụ tơ noãn dưới
ánh nắng mùa xuân. Tôi e ấp, mong manh và Quang càng cảm thấy mình mạnh mẽ để
chở che, bảo vệ. Tình yêu với Quang nhẹ nhàng nhưng nồng nàn, ngây dại. Tôi đã sống
nhiều năm một mình để nhớ Quang hay vì tôi chưa tới "số" lập gia đình nên vẫn tưởng
mình còn yêu Quang ??? Tôi thật sự không biết biện minh cho mình bằng cách nào, chỉ
biết rằng người đàn ông trở thành chồng tôi rất ngưỡng mộ tính tình tự lập, tự chủ của tôi.
Tôi đã không còn e ấp, mắc cỡ như xưa nữa, tôi đã biết "thấy" người đối diện bằng cách
xoáy ánh nhìn của tôi vào đôi mắt họ với gương mặt vẫn sáng nụ cười. Trong đời sống vợ
chồng, chúng tôi song hành chứ không phải kẻ trước người sau và tôi nghĩ tôi may mắn
đã gặp được Nick, dù Nick là người đàn ông khác màu da, chủng tộc và lớn hơn tôi 10
tuổi chẵn!
những năm đầu tị nạn, tôi rất chật vật vì ngôn ngữ, do đó tôi cố gắng thu xếp để đi học
lại. Thời đó, thư viện trở thành nơi tạm trú thường xuyên của tôi và tôi không ngờ tình
duyên của tôi bắt đầu từ nơi này. Khi đó Nick đang chuẩn bị cho luận án Tiến Sĩ. Nick đi

làm đã nhiều năm, có nhà cửa đàng hoàng nhưng Nick cho biết Nick thích khung cảnh ở
thư viện vì khung cảnh này gợi nhớ tới thời còn là sinh viên nghèo mạt nhưng … vui.
Chúng tôi quen nhau nhờ một bài luận văn tôi phải viết lại sau khi lãnh con "F" to tướng
của bà giáo. Thật nản lòng, tôi ngồi bó gối trên ghế nhìn qua khung cửa, không biết Nick
đang tò mò nhìn tôi từ bàn bên cạnh. Vài phút sau đó và mãi tới sau này, Nick trở thành
"thày giáo ESL" của tôi. Nick rất kiên nhẫn với mớ chữ nghĩa tiếng Mỹ ít ỏi của tôi
nhưng chúng tôi lại từ từ trở thành bạn thân và nơi gặp gỡ vẫn là góc bàn trong thư viện
quen thuộc.
hai năm quen biết trôi qua, một chiều mùa đông, Nick tỏ tình với tôi. Tôi thật sự bất ngờ
vì tôi không bao giờ nghĩ tới tình yêu giữa tôi và người đàn ông khác … chủng tộc. Nick
nhìn nét mặt tôi, khẽ hỏi:
- Có phải Nghi Bình còn nhớ Quang không ???
câu hỏi khiến tôi bất chợt thấy mình quay lưng lại với quá khứ, lục lọi trong mớ trí óc
ngỗn ngang đầy những bài viết, những công thức toán lý, những giờ làm việc, những tiền
điện, tiền nước, tiền nhà để cuối cùng tìm được quang cảnh phi trường Tân Sơn Nhất và
Quang mờ ảo như khói như sương đưa bàn tay ra cho tôi để rồi rút trở về cũng vội vã như
lúc đưa ra. Quang ở đâu mấy năm qua và tôi đã lau sạch nước mắt khóc Quang lần cuối
cùng là lúc nào, tôi thật sự không nhớ được nữa …
- Khi nào anh biết nói "I love you" bằng tiếng Việt Nam thì tôi sẽ nhận lời
nói xong, tôi bất chợt nắm chặt bàn tay của Nick, hối hận nhìn gương mặt yểu xìu của
người đàn ông đã chia sẻ với tôi rất nhiều trong thời gian qua, hối hận vì tôi biết tôi đã
làm Nick buồn. Tận trong thâm tâm, tôi vẫn chưa yêu Nick. Tôi và Nick đều biết rõ điều
này nhưng hai tháng sau, Nick đã tỏ tình lần nữa bằng một câu nói Việt Nam rất chuẩn:
- Anh yêu em. Chúng ta hãy thành hôn, anh nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho em
Hôn lễ của chúng tôi vô cùng đơn giản. Hai anh em Quyên đại diện nhà gái. Nick là con
duy nhất, bố mất, mẹ đã già nên đám cưới của chúng tôi chỉ trong vòng bạn bè thân mật.
Nhìn Nick lồng nhẫn cưới vào ngón tay tôi, nửa phần lý trí bảo rằng tôi sẽ rất bình an với

mối tình của Nick, nửa kia lại ngần ngừ với những suy nghĩ rối ren, mâu thuẫn. Tôi vốn
luôn có một câu hỏi cho những người con lai, đó là làm sao họ xác định được đâu mới
thật sự là quê hương của họ. Nhận lời lấy Nick, con cái của chúng tôi rồi sẽ có lúc bối rối
để tìm câu trả lời cho chính xác "đâu là quê hương". Tôi là người con gái mang hai dòng
máu Bắc, Nam. Tôi đã từng không biết trả lời sao nếu có ai hỏi tôi người miền nào. Hôn
nhân là kết thúc đời sống độc thân để bắt đầu đời sống với mối ràng buộc có bằng chứng,
có ký kết. Nghĩ thế, bỗng dưng bản tính đàn bà yếu đuối lại nổi dậy trong tôi … Không lẽ
đã nói "I do" rồi nhưng tôi vẫn còn chưa cảm được tình yêu từ chính trái tim tôi ???
3.
Năm năm sau, Cecilia chào đời. Tôi bận rộn với vai trò mới. Đời sống bỗng nhiên trở nên
đa dạng, nhiều sắc màu. Tôi không ngờ đứa con bé bỏng lại có sức mạnh vô hình ràng
buộc thêm đời sống vợ chồng của tôi như vậy. Cecilia giống như những nét chấm phá cần
thiết để bức tranh gia đình chúng tôi sinh động hơn, đúng nghĩa hơn.
Công việc khiến Nick thường đi công tác xa nên Cecilia dần dần trở thành người bạn nhỏ
của tôi. Con bé rất thông thạo tiếng Việt Nam và tôi cảm thấy vô cùng thích thú khi
Cecilia trêu Nick bằng ngôn ngữ líu lo của tôi:
- Bố học nói tiếng Việt đi, con sẽ là cô giáo của bố
thế nhưng không ngờ những khi có thì giờ, Nick "tham gia" lớp tiếng Việt tại gia của tôi.
Thỉnh thoảng ôm tôi trong tay, Nick bảo:
- Học ngôn ngữ của em để hiểu em hơn
- Chúng ta còn điều gì chưa hiểu nhau ?
Nick nghiêm trang nói:
- Những người có khả năng làm chủ hành động, tư tưởng của mình đều khó hiểu cả vì
lòng họ là vực thẳm, là biển, là lửa. Ngôn ngữ là nhịp cầu để nối liền sự cảm thông giữa
người và người nhưng ngôn ngữ mẹ đẻ luân lưu trong dòng máu nên có những việc chỉ
có ngôn ngữ mẹ đẻ mới diễn đạt được sâu sắc, toàn vẹn.

