intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Người đàn bà điên

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:5

68
lượt xem
1
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

1 - Bãi giữ xe nắng chang chang. Thuận nhỏ thó trong dãy xe xếp san sát nhau, đội cái nón rộng vành lụp xụp, cầm hộp cơm ăn nhồm nhoàm. Bên ngoài cổng, chị Xuyến vẫn luôn miệng chào mời: “Giữ xe đi cô chú, sân rộng nè, vô trong kẹt xe dữ lắm đó!”. Giọng chị cao, nghe lanh lảnh nhưng ngọt ngào, vui tai. Bãi giữ xe ngày chủ nhật bao giờ cũng đông. Nắng hoa hết cả mắt. Giậu mồng tơi trước cửa mới ra một loạt lá non, giờ héo rũ, phần vì nắng, phần...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Người đàn bà điên

  1. Người đàn bà điên TRUYỆN NGẮN CỦA LA THỊ ÁNH HƯỜNG 1 - Bãi giữ xe nắng chang chang. Thuận nhỏ thó trong dãy xe xếp san sát nhau, đội cái nón rộng vành lụp xụp, cầm hộp cơm ăn nhồm nhoàm. Bên ngoài cổng, chị Xuyến vẫn luôn miệng chào mời: “Giữ xe đi cô chú, sân rộng nè, vô trong kẹt xe dữ lắm đó!”. Giọng chị cao, nghe lanh lảnh nhưng ngọt ngào, vui tai. Bãi giữ xe ngày chủ nhật bao giờ cũng đông. Nắng hoa hết cả mắt. Giậu mồng tơi trước cửa mới ra một loạt lá non, giờ héo rũ, phần vì nắng, phần vì xe cộ qua lại cọ quẹt. Lúc đầu, chị Xuyến xót ra mặt, chồng chị thích nhất món canh mồng tơi nấu với tôm khô, nhưng sau thì mặc kệ. Giữ xe một ngày đông khách cũng bằng cả tuần chạy xe ôm của chồng chị chứ ít ỏi gì, mua được bao nhiêu là sữa cho cu Ken, vậy thì tiếc gì mấy ngọn rau. Cần thì vô vườn nhà ông Năm, ngắt một mớ là ăn cả ngày, lo gì. Đúng là chẳng lo gì. Anh Phan - chồng chị không có nhà. Tức là chẳng có ai phàn nàn về việc không bảo vệ giàn rau. Trước Tết một tuần, chị Xuyến vẫn ra cổng ngóng trông chồng con. Thể nào họ cũng về. Đàn ông mà, đi đâu rồi cũng quay về nhà thôi. Chị cứ đi ra đi vô như thế. Những ngày cuối năm sao mà buồn vời vợi khi nghĩ đến cảnh xa chồng, xa con. Một buổi sáng, trong lúc chị đang khom lưng quét lá khô trước nhà thì một cụ bà hàng xóm đến nhìn chị hồi lâu rồi nhổ nước trầu cái toẹt vào vách tường, nói với chị: “Đừng chờ nữa. Nó đi rồi. Đừng chờ mãi thế…”. Chị tiu nghỉu. Cụ bà nhổ nước trầu thêm cái toẹt rồi bước đi. Chị Xuyến gỡ dây buộc mấy con gà ở gốc xoài ra, chị để dành đặng chồng chị về thì có cái nhâm nhi với bạn bè. Anh ấy thích món gà hấp hành. Vì vậy mà chị trồng hẳn luống hành sau nhà, lúc nào lá cũng xanh mơn mởn. Gà thì chị nuôi trong vườn, cần thì cứ đi lùa, chọn con nào chân cẳng săn chắc, ăn cho ngọt thịt. Có điều, vườn nhà chị rộng quá.
  2. Mỗi lần có khách là đi lùa gà mệt nhoài, có khi gà không thấy đâu mà người thì tơi tả hết ra. Vì vậy mà chị nhằm lúc đàn gà ngủ, tóm đại mấy con cột vô gốc xoài cho chắc ăn. Chị thả cho đám gà chạy nhảy trong vườn. Thảy cho chúng mớ gạo ra giữa sân. Nhiều gà quá. Gà lớn có nhỏ có, trống có, mái có. Cứ đẻ trứng rồi chị cho ấp, nở thành con. Cứ thế… Hỏi sao chị không ăn hay bán bớt, chị nhất định không chịu, bảo nuôi để chồng con ăn. Thuận đi ngang, nhìn chị Xuyến, đứng lắc đầu bỏ đi… 2 Thuận kéo chị Xuyến vào lề đường, dúi vào tay chị một hộp cơm: “Chị để đó cho tui. Vào ăn cơm đi”. Chị đáp cụt lủn: “Chưa đói”. Thuận kéo mạnh tay chị, trợn mắt: “Gần 2 giờ chiều rồi đó, bộ muốn chết sao hả?”. Chị Xuyến nhìn Thuận, thấy có hột cơm còn sót lại ở khóe môi, chị cười hì hì, đưa tay lấy hột cơm, Thuận tránh sang một bên làm chị sém té nhào. Thuận nhanh tay đỡ chị, cằn nhằn: “Thấy chưa, đói đứng không muốn vững còn làm bộ. Giờ đã chịu vô ăn cơm chưa hả?”. Chị ỏn ẻn cầm hộp cơm đi vào. Thuận kéo sụp mũ xuống, than một mình: “Sao tui khổ vầy nè trời!”. Buổi trưa. Lượng khách đã giảm nhiều so với lúc sáng. Giờ chỉ còn khách lấy xe ra. Thuận nhìn về hướng phía trong chùa, dòng người vẫn nườm nượp ngược xuôi. Những đứa trẻ hầu hết được bố chúng đặt ngồi hẳn lên vai, vừa đỡ bị giẫm, đạp vì chen lấn, vừa không lo bị lạc. Mấy năm trôi qua rồi, Thuận không nhớ, anh đã gắn chặt với bãi giữ xe này. Hai mươi lăm tuổi, lứa tuổi mà đám thanh niên trong xóm đều bận rộn túi bụi với người yêu trong những ngày cuối tuần thì Thuận ở đây. Người nhà ra sức răn đe rồi cũng thôi, mấy cô bạn gái giận hờn mãi cũng chán. Thuận phớt lờ. Với lý do mà chị Xuyến đưa ra: “Kiếm tiền mua sữa cho con”, anh nghe ngậm ngùi lắm, nhưng không thể bỏ mặc người phụ nữ ấy với bãi giữ xe rộng thênh thang như thế này. Vì lẽ gì thì Thuận không thể nào giải thích nổi. Giống như thành thói quen, cứ mỗi sáng Chủ nhật, khách du lịch từ đâu ùn ùn kéo về
  3. tham quan chùa, Thuận ngồi bên nhà mình, chờ chị Xuyến dựng cái bảng màu đen có chữ: “GIỮ XE” lên là nhảy vọt qua, chẳng với một mục đích hay điều kiện gì. 3 Hơn 4 giờ chiều. Nắng đã ngả sang một màu vàng nhạt, dễ chịu hơn. Ngoài đường, người qua kẻ lại thưa thớt hơn. Từ phía chùa, tiếng loa phóng thanh phát ra từ giọng một người đàn ông trung niên: “Có một bé trai ba tuổi đi lạc. Bé mặc áo đỏ, quần trắng. Ai thấy cháu bé, vui lòng liên hệ với ban quản lý chùa gấp”. Người đàn ông lặp đi lặp lại rất nhiều lần câu nói ấy. Ngoài đường, mọi người bàn tán nháo nhác lên. Những câu chuyện về vụ bắt cóc đăng tải trên báo lần lượt được lôi ra kể. Có tiếng khóc thút thít của một phụ nữ lẫn trong dòng người, lúc đầu nhỏ, sau lớn dần và dừng lại ở chỗ Thuận đang ngồi. Chị ta độ chừng ngoài ba mươi, nước mắt làm phấn son nhòe nhoẹt trên gương mặt. Chị nói với Thuận trong tiếng nấc, có vẻ đã thấm mệt nên câu chuyện của chị không còn đầu đuôi: “Con tôi… nó mặc áo đỏ, quần trắng, cao cỡ này này…”. Chị đưa tay lên gần đến ngực để ra hiệu chiều cao. Thuận lắc đầu, nhìn chị với ánh nhìn chia sẻ. Chị bật khóc to hơn, thân hình liêu xiêu không vững. Thuận nhường hẳn cái ghế cho chị ngồi. Khách qua đường dừng lại đông hơn, mọi người hỏi nhau về câu chuyện của chị. Thuận lui hẳn vào trong, anh ngồi trên yên xe nhìn ra. Một trong số họ nhìn quanh rồi à lên: “Đúng là chỗ này, lúc đó, thằng Tin đứng lại đòi mua bong bóng. Sau đó thì mất tích”. Câu khẳng định chắc mẩm đó khiến mọi người dáo dác nhìn quanh. Vài cái nhìn dừng lại hơi lâu ở Thuận làm anh bất ngờ lẫn khó chịu. Chiều muộn. Vẫn chưa có thông tin gì về thằng bé. Tiếng loa trong chùa phát ra âm thanh yếu dần, rời rạc hơn. Thuận vẫn kiên nhẫn ngồi chờ những vị khách cuối cùng đến lấy xe. Bất ngờ, một người phụ nữ đi thẳng vào nhà chị Xuyến. Thuận gọi với theo: “Chị gì ơi, xe để ngoài này!”. Người phụ nữ vẫn xông vào tận trong buồng. Thuận bỏ mặc mấy xe máy bên ngoài, chạy theo. Anh đứng sững lại cùng người phụ nữ. Trước mắt anh là hình
  4. ảnh chị Xuyến ôm chặt đứa trẻ trong lòng, cả hai đang ngủ say sưa. Bên cạnh thằng bé là chiếc bong bóng căng tròn. Người phụ nữ xông vào, lôi thằng bé ra, bằng một động tác rất nhanh, một tay nhấc cổ, tay còn lại bà tát tới tấp vào mặt chị Xuyến. Thuận nhào tới can nhưng bà ta quá hung dữ, anh lãnh trọn những cái tát như trời giáng của bà. Chị Xuyến bị đau, giật bắn mình. Phản xạ đầu tiên của chị là dáo dác tìm thằng bé. Lúc này nó đã thức giấc và đứng núp sau lưng người phụ nữ kia, nhìn chị với ánh nhìn lạ lẫm. Người phụ nữ gào lên: “Tao phải đánh chết cái loại người đi bắt cóc trẻ con này. Thằng kia, mày có tránh ra không hả?”. Thuận ấp úng: “Chị ấy không phải bắt cóc trẻ con”. Người phụ nữ càng giận dữ: “Sờ sờ ra đó mà mày còn bao che hả, tao đưa ra tòa thì mày là đồng phạm đó, biết chưa?”. Mọi người kéo đến ngày một đông. Mẹ thằng bé cũng xuất hiện. Chị ta mừng rỡ ôm chặt lấy đứa trẻ. Thằng bé nhìn mọi người ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì. Một trong số họ lên tiếng, có nên tố cáo chị tội bắt cóc trẻ con không, hay ít nhất cũng đưa chị ra chính quyền để họ xử tội chứ không thể cho qua thế này được. Họ cho rằng, tuy thằng bé không sao nhưng rõ ràng chị không phải người tốt, chưa kể, chị còn làm tổn hại đến tinh thần của cả gia đình cháu bé. Lúc đó, chị chỉ ngồi im. Một vài người chua ngoa cho là chị đang giả điên giả khùng để được tha tội. Số còn lại nghe vậy càng phẫn nộ hơn. Thuận nói gì họ cũng không nghe. Trong mắt họ, Thuận chỉ là một thằng nhóc giữ xe và có thể là đồng phạm trong vụ bắt cóc này. Cuối cùng, họ thống nhất với nhau: giao chị cho chính quyền giải quyết. 4 Họ lôi chị ra đến cổng thì một vị sư trong chùa đi tới. Mọi người thả lỏng tay chị Xuyến ra. Sau đó, Thuận không nhớ vị sư nói gì mà họ lần lượt bỏ về.
  5. Người phụ nữ đã mạnh tay tát chị ấy còn quay vào nhà, lặng lẽ thắp hai nén nhang lên bàn thờ - nơi có di ảnh của người đàn ông và đứa trẻ khoảng chừng ba tuổi. Nắng chiều đã tắt hẳn. Đám đông giãn ra. Thằng bé ôm chặt lấy cổ mẹ nó. Thuận quay đi, anh không muốn chạm phải ánh mắt ráo hoảnh của chị Xuyến khi nhìn thằng bé tuột khỏi vòng tay chị thêm một lần nữa…
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
7=>1