intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Người đứng sau

Chia sẻ: Hoi Dac Tri | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:5

48
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

.Tuyết, nhưng rồi cũng phải đồng ý cho Thành và con gái bà yêu nhau. Bà không chia rẽ hai đứa được. Bà kéo Thành ở lại ngồi một chút, rồi nói cho cậu cách làm lành với Tuyết. Thành rối rít cảm ơn bà, niềm vui sướng vì tìm được cách giải quyết hiện rõ lên trong mắt.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Người đứng sau

  1. Ngư đứn sa ười ng au uyện ngắn tham dự Event “G nắng t Tru n Giọt trong tim” ” . --- Ngườ đứng sa --- ời au Tác giả: L Luna [tin_ _1098] Vào m chiều đông đầy tu rơi, m sinh linh bé nhỏ đ được sin ra trên đ một đ uyết một đã nh đời, một ngư sẽ thay đổi toàn b một thế giới. ười bộ Thế g của m giới mẹ. === “Ngọc TTuyết, con sao vậy?” Bà mẹ vớ khuôn m đầy nếp nhăn ân c hỏi con n ” ới mặt p cần n gái. Bà không mắn con vì c dầm m về như mọi ngày nữa. Bởi t ánh mắt của ng con mưa ư từ t con gái, bà hiểu ra hôm nay con bé có chuyện bu , a uồn, buồn v hạn. vô Ngọc Tuyết khóc nức nở, sa vào lòng m mặc k cả người vẫn ướt đ a mẹ, kệ i đẫm. Cô ng ghẹn ngào nó “Mẹ, Th ói: hành…Thà ành… anh ấy lừa con n…” Tiếng kkhóc nức nở như một con dao đâm xé lòng bà. Bà bi nó đau, nó tủi, như ở g iết ưng thân làm mẹ như bà, thấy co như vậy cũng đau vô cùng. D Ngọc Tuyết lên m b on y, u Dẫn nhà, tha quần áo, đỡ cô lên giường nằ bà dặn dò vài câu rồi xuống bếp nấu ay n ằm, n u g cháo ch con. ho Chỉ một lúc sau, bát cháo thịt nóng đã được bê lê Mùi thơ thoang thoảng că t b ên. ơm g ăn phòng, v đậm đà của cháo c chứa b bao tìn mẫu tử. Cứ một m vị chất biết nh miếng, rồi lạ ại một miế bà xúc cho Tuyết. Sự âu lo trong mắt bà vẫn ch hết. Nh đâu, Tuy ếng c t hưa hỡ yết nó lại là gì dại dột thì sao? àm d ?
  2. Sau khi cho con ăn hết cháo lót bụng, bà vuốt tóc con gái, rồi đắp chăn cho con, chờ Tuyết ngủ hẳn rồi mới tắt đèn, bê bát cháo ra khỏi phòng. Rửa nồi, bát xong, bà ra ghế sô pha ngồi, lo lắng cho đứa con gái mới trải sự đời của bà. Theo như những gì bà biết, Thành là một thằng bé rất lễ phép, hiếu học, giỏi giang, vậy sao lại phụ cái Tuyết được? Bà đang chìm vào những suy nghĩ miên man về chuyện của con gái mình, thì tiếng gõ cửa nhẹ vang lên. Vội vàng ra mở cửa, thì ra Thành đang ở trước nhà bà. Cậu ta cũng ướt đẫm người, vẻ mệt mỏi và lo lắng trên khuôn mặt khiến Thành không khác gì Tuyết vừa nãy. “Bác, bác, Tuyết đã về nhà chưa bác?” Thành hổn hển, hai tay chống đùi, vội vàng hỏi bà. Bà gật đầu nhẹ, rồi kéo Thành vào, đưa cho cậu một chiếc khăn để lau người, rồi lại túm cậu ngồi xuống ghế sô pha. “Hai đứa có chuyện gì vậy?” “Bác, bác thay quần áo đi đã, cả người bác ướt hết rồi kìa.” Thành quan tâm nhìn bà. Nhưng tâm trí bà đâu còn để trên bộ quần áo ướt kia nữa? “Cậu cứ nói cho tôi biết hai đứa có chuyện gì đi đã.” Giọng nói bà kiên quyết, như một mệnh lệnh dành cho Thành. Nếu như thực sự cậu ta làm tổn thương con gái bà, thì bà quyết không tha cho cậu ta. Dù cho có phải làm gì đi nữa, ít nhất Thành cũng phải đứng trước mặt con gái bà và nói lời xin lỗi. “Cháu… cháu…” Thành ấp úng một hồi, lát sau mới nói được tiếp. “Hôm nay cháu bị một cô gái hẹn ra ngoài sân vận động của trường. Cháu hẹn Tuyết ở đấy, cũng khoảng giờ đấy nên cũng ra gặp. Xong cô ta nói một hồi gì đó, cháu cũng không nghe rõ, rồi kéo cổ áo cháu xuống rồi hôn cháu. Cháu…cháu cũng không ngờ Tuyết lại đến đúng lúc đó. Cháu bất ngờ quá nên dù kịp đẩy cô ta ra nhưng cũng không giải thích nổi với Tuyết. Rồi Tuyết chạy đi mất, cháu đuổi không kịp. Cháu tìm cô ấy khắp nơi, trời thì đổ mưa. Sau đó cháu mới chạy đến đây, mong là cô ấy về nhà rồi. Nếu Tuyết về nhà rồi thì may quá, cháu cũng xin phép về trước. Có gì đành để hôm sau cháu giải thích với cô ấy.” Mẹ Tuyết thở dài. Bà biết tính con gái bà, nó bướng lắm chứ! Nếu như lời cậu ta nói là thật, thì phải nghĩ cách cho hai đứa chúng nó hòa hợp lại. Bởi bà biết, cái Tuyết yêu Thành rất nhiều, nhiều hơn những gì bà có thể tưởng tượng. Thậm chí, một lần bà phản đối chuyện hai đứa bởi gia tộc bên nhà Thành không chấp nhận
  3. Tuyết, nhưng rồi cũng phải đồng ý cho Thành và con gái bà yêu nhau. Bà không chia rẽ hai đứa được. Bà kéo Thành ở lại ngồi một chút, rồi nói cho cậu cách làm lành với Tuyết. Thành rối rít cảm ơn bà, niềm vui sướng vì tìm được cách giải quyết hiện rõ lên trong mắt. Bà cũng mỉm cười, không nói gì nữa. Chỉ cần con gái bà được hạnh phúc. Sau hôm ấy, bà chăm sóc con gái tận tình, mặc kệ mình đang nhức đầu và mệt mỏi. Chắc do hôm qua thấm lạnh từ bộ quần áo, cảm thường, uống một chút thuốc là khỏi thôi, không nên đả động đến con bé. Rồi hai đứa cũng giảng hòa với nhau. Tưởng chừng như mọi chuyện sẽ yên lành, nhưng không, gia tộc nhà Thành vẫn kiên quyết không cho Tuyết về làm dâu, dù cho hai đứa đã tự đính hôn với nhau. Đã khó khăn trong việc kinh tế gia đình, bởi bố Tuyết mất sớm, bà còn phải lo cho hạnh phúc mai này của con gái. Vừa làm lụng quản lý một cửa hàng bách hóa nhỏ, bà thường xuyên dành thời gian đến nhà họ Thành để giải thích cho họ về tình cảm giữa hai đứa chúng nó. Bây giờ, Tuyết đang cuống lên vì chuyện của Tuyết với Thành. Bà cũng lo cho hai đứa chúng nó lắm, tìm đủ mọi cách để nhà bên kia chấp thuận mà vẫn không được. Rồi một sáng, bà thức dậy, không thấy con gái đâu, đồ đạc của con cũng biến mất toàn bộ, chỉ còn lại một bức thư trên bàn. “Mẹ yêu. Con quyết định sẽ bỏ trốn cùng anh Thành. Mẹ yên tâm, con sẽ về sớm thôi, chắc chắn rằng nhà anh ấy sẽ chấp nhận con. Con gái yêu của mẹ Ngọc Tuyết” Nhìn thấy dòng chữ này, đôi tay bà run run. Vậy là đứa con gái bé bỏng của bà đã bắt đầu rời xa vòng tay mẹ để cùng vòng tay khác xây dựng tổ ấm rồi. Bà già này nên an nghỉ dưỡng sinh thôi. Thở phào vì biết con không sao, bà tiếp tục cuộc sống không con. Tưởng chừng như dễ dàng, nhưng thiếu vắng một bóng hình hai nhăm năm nay vẫn ở bên cạnh mình, bà thấy buồn vô cùng. Nỗi nhớ con không chỉ một, hai ngày, mà cứ day dứt theo năm tháng. Thỉnh thoảng, bà lại vô thức gọi tên con, rồi chợt
  4. nhận ra nó không ở bên cạnh mình nữa rồi. Một năm… hai năm… lại ba năm…. Mười năm đã trôi qua, Ngọc Tuyết vẫn không về. Dạo gần đây, bà hay bị đau đầu, hoa mắt, chóng mặt, nhiều lúc còn đi không vững. Được một người bạn khuyên, bà đến khám bác sĩ, và bàng hoàng nhận ra rằng: Mình bị ung thu não. Nỗi buồn không có Tuyết bên cạnh lại càng tăng lên gấp bội. Bà đã già, đã yếu, bệnh tật, vậy mà con gái không ở được bên cạnh để chăm sóc mẹ. Biết căn bệnh này không chữa được, bà chỉ mong được nhìn thấy con lần cuối, nhìn thấy đứa bé do mình mang nặng chín tháng mười ngày đẻ ra. Cứ thế lại qua ngày, đến lúc bệnh tình bà nguy kịch, đến cửa hàng, căn nhà cũng phải bán đi để chữa trị bệnh. Nhưng chữa xong rồi thì sao? Chỗ ở không còn, chỗ làm không còn, bà biết nương tựa ai? Và rồi, vào một ngày đông lạnh giá, vào đúng ngày con bà sinh ra đời, bà từ biệt cõi trần, không màng nhân thế, ra đi vô cùng bình thả, chỉ tiếc một điều là không được gặp con. Cuộc đời một người mẹ chấm dứt tại đây. Không biết người con gái về sẽ khóc, sẽ thương mẹ bao nhiêu, nhưng không chăm sóc mẹ lúc mẹ cần nhất, đó là một cái sai lầm đáng trách của người con. Ngọc Tuyết có được trọn vẹn chữ “tình”, nhưng cô lại đánh mất chữ “hiếu”. Từ khi còn tấm bé, bà làm lụng vất vả nuôi cô, thương cô, chăm sóc cô lúc cô suy sụp nhất, rồi để cô ra đi dù bản thân mình vô cùng nhớ con. Sự hy sinh của bà dành cho cô là vô hạn. Vì chăm con thất tình mà ốm, vì chăm con không cha mà làm việc ngày đêm, vì nhớ con mà ngã bệnh, bà đã vì con biết bao thứ. Sự tiếc nuối vì không làm trọn chữ “hiếu” của Ngọc Tuyết có lẽ sẽ theo cô đến hết cuộc đời. Người đời cứ nói, tìm được một nửa của cuộc đời mình, tức là tìm được người sẽ gắn bó với mình suốt nửa cuộc đời còn lại. Nhưng, nó chỉ là một phần tư của cuộc đời mình. Một nửa là mình, một phần tư là người mình yêu, và một phần tư còn lại, vô cùng quan trọng, ấy là gia đình – những người luôn hết lòng và sẵn sàng hi sinh vì mình. The End.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2