Thông tin ebook<br />
Người hùng trở lại - Harlan Coben<br />
Nhà xuất bản văn học<br />
Thể loại: Detective<br />
Tạo và hiệu chỉnh ebook: Hoàng Nghĩa Hạnh<br />
Diễn đàn Tinh Tế<br />
Dự án ebook định dạng epub chuẩn cho mọi thiết bị di động<br />
http://dl.dropbox.com/u/46534480/library/_catalog/<br />
OPDS catalog:<br />
http://dl.dropbox.com/u/46534480/library/_catalog/index.xml<br />
<br />
Chương 1<br />
Cô gái mất tích ấy - bản tin được phát dồn dập, và lần nào cũng chiếu lên bức ảnh chân<br />
dung thời trung học cố ra vẻ bình thường của cô gái mới lớn vừa mất tích, bạn biết kiểu<br />
ảnh đó mà, bức ảnh có nền xoáy cầu vồng sặc sỡ, tóc cô bé quá thẳng, còn nụ cười lại<br />
chẳng tự nhiên chút nào, rồi chuyển phắt sang cảnh ông bố bà mẹ đang lo lắng ở thảm cỏ<br />
trước ngôi nhà, micrô vây quanh họ, bà mẹ lặng lẽ khóc, còn ông bố thì môi run run tường<br />
trình sự việc - cô gái ấy, chính cô gái mất tích ấy, vừa mới đi ngang qua Edna Skylar.<br />
Edna lạnh cứng người.<br />
Chồng bà, Stanley, bước thêm hai bước nữa mới nhận ra vợ không còn đi bên mình.<br />
Ông quay lại và gọi: “Edna?”<br />
Họ đứng ở góc ngã tư nơi phố Hai mốt cắt Đại lộ Tám của New York. Sáng thứ Bảy<br />
này xe cộ trên đường không nhiều. Người đi bộ thì lại khá đông. Cô gái mất tích đã đi lên<br />
khu phố trên.<br />
Stanley thở dài chán nản. “Lại gì nữa thế?”<br />
“Suỵt.”<br />
Bà cần phải suy nghĩ. Tấm chân dung thời trung học của cô gái, bức ảnh có nền xoáy<br />
cầu vồng sặc sỡ… Edna nhắm mắt lại. Bà cần phải mường tượng lại tấm ảnh đó trong đầu.<br />
So sánh và đối chiếu điểm khác biệt.<br />
Trong tấm ảnh, cô gái mất tích có mái tóc dài màu nâu xỉn. Người đàn bà vừa đi ngang<br />
qua - đàn bà, chứ không phải cô gái, bởi cái người vừa mới đi ngang qua ấy trông già dặn<br />
hơn, tuy nhiên có thể bức ảnh ấy chụp lâu rồi cũng nên - có mái tóc đỏ rực cắt ngắn hơn<br />
và lượn sóng bồng bềnh. Cô gái trong tấm ảnh không đeo kính. Người đàn bà vừa đi lên<br />
hướng Bắc theo Đại lộ 8 đeo một cặp kính hợp mốt, gọng hình chữ nhật tối màu. Cách ăn<br />
mặc và trang điểm của cô ta đều - hầu như chẳng còn từ nào thích hợp hơn - người lớn<br />
hơn.<br />
Đối với Edna, nghiên cứu các khuôn mặt còn hơn cả sở thích. Bà đã sáu mươi ba tuổi,<br />
là một trong số các nữ bác sĩ hiếm hoi ở độ tuổi ấy là chuyên gia về di truyền học. Các<br />
khuôn mặt chính là cuộc sống của bà. Một phần bộ não của Edna vẫn luôn làm việc, kể cả<br />
khi đã rời xa nhiệm sở. Bà không thể cưỡng lại được - bác sĩ Edna Skylar luôn nghiên cứu<br />
mọi khuôn mặt. Bạn bè và gia đình của bà đã quen với kiểu nhìn chằm chằm vừa thăm dò<br />
vừa phân tích ấy, nhưng những người lạ hay mới quen thì sẽ thấy lúng túng.<br />
Đấy chính là những gì Edna vẫn thường làm. Đi dạo trên phố. Phớt lờ mọi âm thanh<br />
và quang cảnh xung quanh, thường là vậy. Chìm đắm trong niềm hạnh phúc tột đỉnh của<br />
riêng mình là nghiên cứu khuôn mặt của khách qua đường. Chú ý tới cấu trúc của gò má<br />
và độ sâu của xương hàm dưới, khoảng cách giữa hai mắt và chiều cao của tai, đường viền<br />
xương hàm cũng như khoảng cách của hốc mắt. Và đó chính là lý do tại sao Edna có thể<br />
nhận ra cô gái mất tích, bất chấp màu tóc và kiểu tóc mới, bất chấp cặp kính hợp mốt cùng<br />
cách ăn mặc và trang điểm người lớn.<br />
“Cô ta đi cùng một người đàn ông.”<br />
<br />
“Gì cơ?”<br />
Edna không nhận ra rằng mình đã bật thốt thành lời.<br />
“Cô gái ấy.”<br />
Stanley nhăn mặt. “Em đang nói về cái gì thế, Edna?”<br />
Tấm ảnh đó. Bức ảnh chân dung thời trung học cố cường điệu cho ra vẻ bình thường.<br />
Bạn đã nhìn thấy nó hàng triệu lần. Bạn thấy nó trong một cuốn kỷ yếu của nhà trường, và<br />
cảm xúc bắt đầu khuấy đảo. Cùng một lúc, bạn thấy được quá khứ, bạn thấy được tương<br />
lai của cô gái. Bạn còn cảm thấy cả niềm vui của tuổi trẻ lẫn nỗi đau của quá trình trưởng<br />
thành. Bạn có thể thấy được cả tiềm năng của cô ta. Bạn có thể cảm thấy nỗi day dứt luyến<br />
tiếc quá khứ. Bạn thấy năm tháng của cô ta vùn vụt trôi đi, có thể là thời sinh viên, rồi hôn<br />
nhân, con cái, tất thảy những thứ đó.<br />
Nhưng một khi chính tấm ảnh ấy lại xuất hiện trong chương trình bản tin tối, thì nó sẽ<br />
gây ra nỗi khiếp sợ xuyên thấu tim bạn. Bạn nhìn vào khuôn mặt cô, vào nụ cười ngập<br />
ngừng, vào mái tóc rủ xuống và bờ vai trễ, và tâm trí của bạn đi vào những miền tăm tối<br />
không nên chút nào.<br />
Đã bao lâu rồi Katie - đó chính là tên cô gái, Katie - đã bao lâu rồi kể từ khi cô ta biến<br />
mất?<br />
Edna cố gắng nhớ lại. Hình như một tháng. Cũng có thể là sáu tuần. Câu chuyện lan<br />
truyền chỉ trong vùng này, và chắc không lâu đến vậy. Có những người cho rằng cô gái đã<br />
bỏ trốn. Katie Rochester đã bước sang tuổi mười tám vài ngày trước khi biến mất - điều<br />
này khẳng định cô đã là người lớn và do đó hạ thấp mức độ ưu tiên khá nhiều. Rất có thể<br />
cô gặp rắc rối ở nhà, nhất là với ông bố nghiêm khắc nhưng khi nói môi vẫn cứ run lẩy<br />
bẩy.<br />
Có thể Edna đã nhầm. Có thể đó không phải là cô gái ấy.<br />
Có một cách xác định.<br />
“Nhanh lên,” Edna gọi Stanley.<br />
“Sao thế? Đi đâu bây giờ?”<br />
Không có thì giờ để trả lời. Cô gái có thể chỉ ở cách đây một khu nhà về phía trước mà<br />
thôi. Stanley sẽ bám theo sau. Stanley Rickenback, một bác sĩ sản-phụ khoa, là người<br />
chồng thứ hai của Edna. Người chồng đầu tiên của bà chỉ như cơn gió thoảng qua, một<br />
anh chàng huênh hoang tự mãn, quá điển trai và cũng quá ham hố, tóm lại là một gã chẳng<br />
ra gì. Nói vậy cũng không công bằng cho lắm, nhưng thế thì đã sao nào? Cái ý nghĩ lấy<br />
một bà vợ bác sĩ - hồi bốn mươi năm về trước - là một ý tưởng mới mẻ độc đáo đối với<br />
Ông chồng Thứ nhất. Tuy nhiên, thực tế lại không được như anh ta mong muốn. Anh ta<br />
tưởng rằng Edna sẽ sao nhãng công việc chuyên môn một khi họ có con. Nhưng Edna thì<br />
không, thậm chí còn ngược lại. Sự thực là, một sự thực không qua mắt được con cái của<br />
Edna, bà yêu công việc của một bác sĩ hơn là làm mẹ.<br />
Bà chạy nhanh về phía trước. Vỉa hè chật cứng người qua lại. Bà lượn xuống lòng<br />
đường, cạnh lề đường và tăng tốc. Stanley cố gắng bám theo. “Edna?”<br />
“Cứ ở cạnh em đi.”<br />
<br />
Ông bắt kịp bà. “Chúng ta đang làm cái quái gì vậy?”<br />
Mắt Edna còn mải tìm kiếm mái tóc đỏ.<br />
Kia rồi. Ở phía trên kia bên trái.<br />
Bà cần nhìn gần hơn nữa. Giờ thì Edna bứt phá mở hết tốc lực, một hình ảnh hầu như<br />
ở bất cứ nơi nào đều được cho là kỳ khôi - một bà già ngoại lục tuần ăn mặc chỉnh tề đang<br />
chạy như bay dọc con phố, nhưng đây là Manhattan. Chẳng mấy ai buồn để ý.<br />
Bà vòng ra phía trước người phụ nữ, cố gắng không tỏ ra quá lộ liễu, lẩn vào sau<br />
những người cao lớn hơn, và khi đã chọn được chỗ thích hợp, Edna mới ngó nghiêng xung<br />
quanh. Người-có-thể-là-Katie tiến lại gần bà. Ánh mắt họ gặp nhau trong tích tắc, và Edna<br />
hiểu ngay.<br />
Chính là cô gái ấy.<br />
Katie Rochester đi cùng một người đàn ông tóc đen, khoảng ngoài ba mươi tuổi. Họ<br />
đang nắm tay nhau. Trông cô không có vẻ gì là đau khổ cả. Đúng ra là trông cô khá mãn<br />
nguyện, cho tới tận thời điểm ánh mắt họ gặp nhau. Tất nhiên, có thể điều này chẳng có ý<br />
nghĩa gì hết. Elizabeth Smart, cô gái trẻ đã bị bắt cóc khỏi Utah, đi ngoài đường với kẻ bắt<br />
cóc mình, mà không bao giờ phát tín hiệu cầu cứu. Đây có lẽ cũng là một trường hợp<br />
tương tự.<br />
Edna không tin vào khả năng đó.<br />
Cô gái tóc đỏ có-thể-là-Katie thì thầm điều gì với người đàn ông tóc đen. Họ rảo bước<br />
nhanh hơn. Edna nhìn thấy hai người rẽ phải và đi xuống cầu thang dẫn vào ga tàu điện<br />
ngầm. Tấm biển ghi TÀU C và E. Stanley đã bắt kịp Edna. Ông đang định nói điều gì đó,<br />
nhưng khi thấy vẻ mặt của bà ông liền im lặng.<br />
“Đi nào.” Bà nói.<br />
Họ vội vã vòng ra phía trước và đi xuống cầu thang. Người phụ nữ mất tích và người<br />
đàn ông tóc đen vừa bước qua chiếc cửa quay. Edna tiến lại chỗ đó.<br />
“Khốn kiếp thật!”<br />
“Sao vậy?”<br />
“Em không mang theo thẻ tàu điện ngầm rồi.”<br />
“Anh có mang theo đây.” Stanley nói.<br />
“Đưa cho em. Nhanh lên nào.”<br />
Stanley rút chiếc thẻ ra khỏi ví và đưa cho bà. Bà quét thẻ, rồi đi qua chiếc cửa quay,<br />
đưa trả thẻ lại cho ông. Bà không đợi. Họ đã xuống cầu thang và đi về phía bên phải. Bà<br />
bám theo. Bà nghe thấy tiếng lao ầm ầm của con tàu sắp đến, và rảo bước nhanh hơn.<br />
Tiếng phanh rin rít rồi con tàu dừng lại. Cửa tàu điện ngầm mở ra, tim Edna đập loạn<br />
lên trong lồng ngực. Bà nhìn quanh khắp lượt, tìm kiếm mái tóc đỏ.<br />
Không thấy gì hết.<br />
Cô gái đó đâu rồi?<br />
<br />