Phòng số 13 trong nhà xác quốc gia được dành cho những người<br />
đang ngủ.<br />
Nó nằm ở tầng hầm thứ tư, cũng là tầng dưới cùng, giống như một<br />
tầng địa ngục. Một địa ngục buốt giá với nhiều gian phòng lạnh, nơi<br />
tiếp nhận các thi thể vô danh. Rất hiếm khi nó được thăm viếng.<br />
Thế nhưng đêm nay, một vị khách đang trên đường xuống tận nơi.<br />
Người trông xác chờ đợi vị khách trước cửa thang máy, mắt ngước<br />
nhìn những con số ghi nhận chuyển động đi xuống của buồng thang<br />
máy. Trong khi chờ đợi, ông ta tự hỏi vị khách bất ngờ này là ai, và<br />
nhất là, điều gì đã đưa đẩy anh ta đến cái tiền đồn xa xôi rất lạ lẫm<br />
với người sống này.<br />
Con số cuối cùng xuất hiện. Im lặng kéo dài hồi lâu trước khi cửa<br />
thang máy xịch mở. Người trông xác quan sát vị khách. Anh ta tầm<br />
bốn mươi tuổi, mặc một bộ comlê màu xanh thẫm. Giống như những<br />
người lần đầu tiên xuống dưới này, anh ta tỏ vẻ kinh ngạc khi thấy ở<br />
đây không được ốp gạch men trắng và chiếu sáng bằng đèn diệt<br />
khuẩn, thay vào đó các bức tường có màu xanh lá cây và ánh sáng có<br />
màu cam.<br />
- Màu sắc giúp ngăn chặn chứng lo âu. - Người trông xác giải thích<br />
khi nhận thấy câu hỏi không được nói ra, đồng thời đưa chiếc áo blu<br />
màu xanh da trời cho khách.<br />
Người khách không nói gì. Anh ta mặc áo vào, sau đó hai người bắt<br />
đầu đi dọc theo hành lang.<br />
- Các thi thể nằm ở tầng này chủ yếu là của người vô gia cư hoặc<br />
dân nhập cư bất hợp pháp. Bọn họ không có giấy tờ tùy thân, cũng<br />
chẳng có gia đình, và sau khi chết ngóm thì học được đưa vào đây.<br />
Tất cả được phân vào các phòng đánh số thứ tự từ 1 đến 9. Phòng số<br />
10 và 11 được dành cho những người có đóng thuế đều đặn và xem<br />
được bóng đá trên truyền hình, giống như anh và tôi, nhưng nhồi máu<br />
cơ tim trên xe điện ngầm. Lấy cớ giúp đỡ, một hành khách móc ví của<br />
người xấu số và hấp, xảo thuật thành công, người kia biến mất mãi<br />
mãi. Cũng có khi, vấn đề chỉ là do quan liêu: một cán bộ nhầm lẫn<br />
giấy tờ của anh, và những thân nhân đến nhận dạng thi thể chỉ thấy<br />
trước mắt mình xác của một người khác. Như thể anh chưa chết, gia<br />
đình tiếp tục đi tìm anh. - Người trông xác kiêm hướng dẫn viên tự<br />
<br />
phong cố gây ấn tượng cho vị khách, nhưng hoài công. - Tiếp đến, các<br />
trường hợp tự tử hoặc tai nạn được đưa vào phòng số 12. Nhiều khi<br />
các thi thể ở tình trạng tệ hại đến nỗi không biết có phải là xác người<br />
hay không nữa. - Ông ta nói tiếp để thử bụng dạ của vị khách, nhưng<br />
có vẻ người này không phải loại non gan. - Dẫu sao thì, pháp luật đã<br />
dự tính một sự đối xử như nhau cho tất cả: họ phải nằm lại trong<br />
phòng lạnh ít nhất mười tám tháng. Sau đó, nếu thi thể vẫn không<br />
được nhận dạng hoặc được người thân đưa về, và nếu cảnh sát không<br />
có ý định mở lại cuộc điều tra, thi thể được phép đưa đi hỏa táng. Ông ta trích dẫn điều luật theo trí nhớ.<br />
Đến đây, giọng nói của người trông xác trở nên hơi căng thẳng một<br />
chút, vì những gì ông ta nói tiếp theo có liên quan đến mục tiêu của<br />
chuyến viếng thăm khuya khoắt này.<br />
- Và rồi, chúng ta có các thi thể nằm trong phòng số 13.<br />
Nạn nhân vô danh của những tội ác chưa được làm sáng tỏ.<br />
Trong trường hợp giết người, luật pháp quy định thi thể chỉ là một<br />
vật chứng cho đến khi danh tính của nạn nhân được xác nhận. Chúng<br />
ta không thể buộc tội một kẻ sát nhân nếu không chứng minh người<br />
bị hắn giết đã từng tồn tại thật sự. Thi thể vô danh là bằng chứng duy<br />
nhất của sự tồn tại đó. Do vậy nó phải được bảo quản vô hạn định. Đó<br />
là một chi tiết lạ lùng nhất của luật pháp mà các luật sư rất thích thú.<br />
Luật pháp đã quy định chừng nào hành vi tội ác gây ra cái chết<br />
chưa được xác định, thi thể không thể bị tiêu hủy hoặc để phân rã tự<br />
nhiên.<br />
- Chúng tôi gọi họ là những người đang ngủ.<br />
Những người đàn ông, phụ nữ, trẻ con vô danh mà kẻ giết hại họ<br />
chưa được xác định. Họ chờ đợi suốt nhiều năm trời để được ai đó<br />
xuất hiện giải thoát khỏi lời nguyền khiến họ giống như còn sống.<br />
Như một câu chuyện cổ tích rùng rợn, tất cả những gì phải làm là đọc<br />
một thần chú.<br />
Tên của họ.<br />
Nơi tiếp nhận họ - căn phòng số 13 - nằm ở cuối hành lang.<br />
Khi đi đến trước cánh cửa sắt, người trông xác loay hoay một lúc<br />
với chùm chìa khóa để tìm đúng chìa. Ông ta mở cửa và tránh sang<br />
một bên nhường lối để khách bước vào phòng. Ngay khi anh ta bước<br />
<br />