Nguyễn Hoài Sâm – Chùm truyện ngắn 3
lượt xem 4
download
Trường mầm non Mỹ Phước. Sáng sớm, nhạc thể dục mầm non vang lên vui nhộn, lôi cuốn các bé líu ríu đến trường. Bé trai, bé gái nhỏ tí xíu, mũm mĩm và ngây thơ, những mầm non môùi nhuù bập bẹ chào cha, chào mẹ bước vào lớp. … Masơ hiệu trưởng đón ở cổng. Masơ Xuân rất hiền. Masơ nhớ tên tất cả con trong trường (gần năm trăm con). Masơ dạy các con từng ly từng tí, lắng nghe các con, gọi tên nhắc nhở từng con một, chăm sóc kỹ càng khi con bị ốm....
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Nguyễn Hoài Sâm – Chùm truyện ngắn 3
- Nguyễn Hoài Sâm – Chùm truyện ngắn 3 Người gieo hạt Trường mầm non Mỹ Phước. Sáng sớm, nhạc thể dục mầm non vang lên vui nhộn, lôi cuốn các bé líu ríu đến trường. Bé trai, bé gái nhỏ tí xíu, mũm mĩm và ngây thơ, những mầm non môùi nhuù bập bẹ chào cha, chào mẹ bước vào lớp. … Masơ hiệu trưởng đón ở cổng. Masơ Xuân rất hiền. Masơ nhớ tên tất cả con trong trường (gần năm trăm con). Masơ dạy các con từng ly từng tí, lắng nghe các con, gọi tên nhắc nhở từng con một, chăm sóc kỹ càng khi con bị ốm. Masơ không lập gia đình, không một chút riêng tư…hy sinh cả đời mình cho những mầm non thân yêu của trường. … Mỗi sáng, ông ngoại đưa cháu đến trường. Ông bảy mươi ba. Tuổi cháu đúng bằng số tuổi lẻ của ông. Dấu vết thời gian trên gương mặt ông giãn ra khi cháu gái nhoẻn miệng cười. Hai bím tóc tí xíu với hai cái nơ hồng nghiêng nghiêng… Mái tóc bạc phơ và mái đầu xanh chụm lại tạm biệt nhau. “Con chào ông ngoại con đi học, chiều ông ngoại đón con…” Khi cháu đã vào lớp, ông ngoại lụi cụi mang những hạt giống hoa đủ loại gieo quanh trường cháu, trong những chậu cảnh, những nơi đất còn trống, ông cần mẫn chăm bón, tưới nước… Mỗi ngày, ông khấp khởi nhìn đồng hồ để xem giờ đi đón cháu. Không sai một phút. Hai ông cháu tỉ tê trò chuyện râm ran cả quãng đường về nhà. Bờ vai nhỏ đeo cặp thỏ nhỏ, nhất định không chịu để ông cầm hộ “Con đeo để ông ngoại đỡ nặng mà…!” Không phụ lòng ông. Thời gian. Những hạt giống rủ nhau nảy mầm xanh biếc. Những chồi non tươi xanh. Hoa hé nụ. Màu vàng, đỏ, tím… chen nhau đua nở.
- Một ngày kia, trường mầm non của cháu bỗng trở thành một vườn hoa rực rỡ thơm ngát. Hoa xinh ngoan, biết cười, biết nói, biết hát líu lo… Lời con muốn nói Buổi sáng họp phụ huynh của học kỳ I, lớp 6 trường Đinh Thiện Lý. Những ông bố, bà mẹ đáng kính và đáng yêu chăm chú nghe như nuốt từng lời của cô giáo chủ nhiệm. Cô nhận xét về từng trò của mình, những búp măng có trách nhiệm gánh vác tương lai, niềm hy vọng; những tác phẩm tuyệt vời, những bản sao đặc biệt của các ông bố, bà mẹ … Con điểm cao, học giỏi, cha mẹ thở phào sung sướng, mãn nguyện. Con điểm thấp, nghịch phá, mẹ cha thở dài, buồn bã, lo lắng … Cô giáo vui vẻ ghi nhận góp ý với tất cả tấm lòng… Cuối buổi, cha mẹ viết lời nhắn gửi lên “cây tình yêu” cho con mình. Phụ huynh đắn đo tìm lời hay ý đẹp nhắn nhủ… hì hụi tìm chỗ dán lời nhắn lên cây ở cuối lớp học. Ngày mai, cây sẽ hoàn thành nhiệm vụ chuyển lời nhắn đến ba mươi cô cậu nhóc tì đang tuổi ăn tuổi lớn, đang khao khát khám phá thế giới. Những mái đầu xanh mướt sẽ chụm lại để tìm đọc lời nhắn gửi đầy yêu thương của cha mẹ dành cho mình… ”Ráng lên, con yêu”… “Cha mẹ yêu con nhiều lắm”… “Cha mẹ luôn tin tưởng và hãnh diện về con”… ”Út cưng của mẹ giỏi lắm”… “Con phải chăm hơn nhé”… “Con hãy tự tin, vượt lên tất cả”…
- … Ồ, nơi đó đã có ba mươi chiếc lá và hoa ghi lời con muốn nói rồi… …Những đôi mắt kính dò tìm lời nhắn nhóc tì con gửi cho mình. Hồi hộp không kém, có chữ viết láu nên phụ huynh vừa đọc vừa đoán xem có phải con viết cho mình không... Lời con muốn nói: “I love you, khi họp xong nếu con bị điểm thấp thì đừng giận con nhé!!!” “Con không muốn bố đón con về nhà bố mỗi buổi chiều thứ 6” ”Con yêu bố mẹ, con mong bố mẹ sẽ dành nhiều thời gian hơn cho con” ”Mong là mẹ sẽ không đi công tác quá nhiều - Mong là mẹ cho con sử dụng máy tính để học bài - Mong là con không phải ở cùng ông và bà khi mẹ đi công tác” “Con mong bố mẹ sẽ hiểu con hơn, yêu bố mẹ nhiều” “Con yêu ba mẹ nhất” … “I love MaPa” “Mẹ ơi, ba lúc nào cũng đánh con, mà ba giảng bài con không hiểu gì hết” “Mong ba mẹ đừng la con nhiều, con không hư như ba mẹ nghĩ đâu” … Phụ huynh xúc động. Người vui cười. Người bần thần nghĩ ngợi... Ước muốn của con đơn giản vậy mà sao mình vô tâm … Cảm ơn “Cây tình yêu”. Rau gửi từ Đà Lạt Bạn học chung với nhau những năm phổ thông.
- Ra trường mỗi đứa mỗi phương, mình ở lại thành phố. Bạn chuyển lên sống với Đà Lạt mộng mơ. Nơi đó có thung lũng tình yêu nên thơ và lãng mạn, nơi rừng thông reo rì rào nỗi nhớ…, nơi những cô gái Đà Lạt má hây đỏ luôn cười tươi hiền hòa, nơi tiếng rao đậu hũ nóng vang lên khắc khoải trong cái lạnh cao nguyên… Giữa cái nắng mùa hạ của Sài Gòn tưởng chừng như thiêu đốt tất cả, nhận thùng quà bạn gửi, mở ra bỗng thấy hơi lạnh của Đà Lạt tỏa ra, rất gần, mát rượi … …Bạn thức dậy từ bốn giờ sáng, đi xe máy lên tận những vườn trồng rau của nhà nông, chọn mua những cây bắp cải cuộn nhất, những bông lơ xanh nhất, những nụ hồng nhung còn đẫm sương đêm (bạn biết mình yêu hoa hồng nhung). Cải bó xôi, cải xong, hoa Atichau, cà rốt, khoai tây, cần tây, tỏi tây…, mỗi thứ một ít đủ cả. Loại nào cũng còn nguyên phấn và cành lá xanh bên ngoài. Một gói vuông vắn bạn ủ những trái hồng to, vàng rực tròn xoe với đất đèn (ôi, vì bạn thấy mình lên Đà Lạt lần nào cũng mê mẩn chụp ảnh với những cây hồng sai trĩu quả)… Nhận quà bạn gửi, thấy mắt mình rưng rưng… Chỉ còn em và anh Anh chị đã qua tuổi ngũ tuần. Đôi khi ngồi ngẫm nghĩ lại thấy một đời người nhanh quá. Những ngày tháng bận rộn tối mắt tối mũi với mưu sinh, với công danh sự nghiệp… Năm tháng, từng cái Tết hối hả trôi qua. Để rồi một ngày bỗng giật mình nhận ra mình đã già, đã trở thành quá khứ, phải trả lại tương lai cho con cháu đang tươi rói thanh xuân kia. Tấm ảnh cưới của hai vợ chồng, nụ cười rạng rỡ tinh khôi treo trên tường thế kia, mà giờ đây hai mái đầu tóc đã bạc gần hết, gương mặt mệt mỏi phôi pha, chẳng thể nhận ra từng đường nét trai thanh, nữ tú ngày xưa…
- Con gái đi lấy chồng ở tận Đà Nẵng, một năm mới thu xếp về thăm cha mẹ một lần. Con trai được học bổng đi du học ở Singapore đã sáu tháng… Hàng xóm thì toàn người nước ngoài sinh sống, mà họ cũng đi làm từ sáng đến tối mịt mới về. Trong nhà ít có tiếng nói tiếng cười. Chị đã nghỉ hưu. Nhiều khi chị phải mở ti vi và đài thật to cho đỡ hiu quạnh. Vợ chồng không ai nói ra, nhưng chẳng dám giận nhau, vì có hai con người trong một ngôi nhà mà giận thì làm sao mà sống nổi… Trước đây bận đi làm, rồi lo cho con nhỏ chị để anh tự lo, nhưng bây giờ quỹ thời gian nhiều, chị chăm sóc anh từng ly từng tí “Anh ngồi lên ghế này mà xỏ giày, đứng thế trượt chân sút lưng thì khổ…” Hàng ngày chị đi chợ, dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm chờ anh đi làm về. Từng bát canh rau non tươi xanh, nồi cá bống sông Trà kho vàng ươm màu nghệ chị nấu với tất cả sự chăm chút và tình yêu thương… … Đôi khi đi chợ, chị tần ngần đứng trước quầy hàng bán bình sữa, tã lót, đồ em bé quen thuộc mà chị đã mua cho hai hài nhi bé bỏng đầu đời, cách đây hơn hai mươi năm… Bà bán hàng tóc cũng đã hoa râm nhận ra chị vẫy tay chào. Ký ức hiện về rõ mồn một, hai má thơm mùi sữa của con, những bước đi chập chững, những ngón tay bé bỏng nắn nót viết chữ O đầu tiên…nhưng tất cả đã quá xa xôi. Chị bỗng thấy thèm cái ngày xưa ấy, bỗng muốn khóc… Anh đi chơi thể thao về, mở tủ lạnh ra đã có sẵn bát chè thơm ngát hương sen, long nhãn hoặc sắn dây… mát bổ đợi chờ. Chị ngồi bên cạnh ngắm anh ăn xong bát chè mới đứng lên “Sao em không ăn?” “Nhìn anh ăn là em thấy no rồi”… Anh chợt thấy lòng mình chùng xuống. Cảm động. Ân hận với những gì mình đã đối xử không tốt xưa nay, đã trót sai lầm với vợ trong những năm tháng tuổi trẻ… Anh ôm chị vào lòng. Nắng chiều đã tắt, đêm sắp buông. Bây giờ chỉ còn anh và em. Phố mưa
- Đô thị mới Phú Mỹ Hưng chiều cuối thu. Những dãy nhà sầm uất thiết kế rất đẹp và tiện nghi. Phú Mỹ Hưng như một Singapore thu nhỏ. Xe hơi đời mới bóng lộn đậu sát bên nhau, hàng quán sạch sẽ, sang trọng và đẹp mắt. Quán vắng khách, nhiều người đắn đo nghĩ đến số tiền phải trả khi rời quán. Một số người đi bộ ngang qua chỉ để … ngắm. Ở đó những con người sang trọng ra vào. Họ mặc áo hiệu Piecardin, giày Loui, họ toát lên vẻ tĩnh tại, thản nhiên khi bước vào. Bờ sông, cỏ mọc xanh mướt. Hoa dã quỳ nở vàng rực. Gió sông thổi mát rượi.Đường Nguyễn Văn Linh rộng thênh thang. Người xe qua lại đông đúc. Người phụ nữ trung niên hân hoan đạp chiếc xe chở đầy những tấm bìa giấy cát tông cũ mới lẫn lộn ái đó mới cho, buộc ép gọn gàng vào yên xe đạp. Cơn mưa rào ào đến. Ô tô phóng nhanh. Xe đạp, xe máy tấp vội vào lề. Mọi người vội vã mặc áo mưa cho khỏi ướt. Chị luống cuống dừng xe lại, kéo vội chiếc áo mưa ở dưới yên xe, mở nhanh che cho những tấm bìa cát tông. Bàn tay gầy guộc cố kéo chiếc áo mưa che kín bốn góc xe. Dòng nước mưa vẫn sầm sập đổ xuống. Toàn thân chị ướt sũng, yên tâm là bìa không ướt, chị lên xe đạp đi tiếp. …Hai đứa con gầy nhong, nhỏ bé đang ngóng chờ mẹ trong căn phòng thuê mười sáu mét vuông. Xung quanh cũ kỹ, nồi xoong cũ kỹ, áo quần cũ kỹ.Chỉ có bốn đôi mắt trong trẻo thỉnh thoảng ngóng ra cửa. Mẹ sắp về! Chị học lớp hai, ra dáng bà cụ non đi qua đi lại dọn dẹp nhà cửa, lấy cây chổi mòn vẹt ra quét nhà, cất giọng trong trẻo nhắc em trai như người lớn: “Em tập viết đi chứ, còn nửa trang nữa thôi mà, không viết đẹp không được đi học đâu! Ở nhà buồn lắm!” Cậu em năm tuổi, mắt sáng, đang mải mê cố gắn lại cánh tay con Robot đồ chơi bị gãy lìa ai đó mới cho vội chạy ra ngồi ngay ngắn vào cái bàn học cũng bé tí xíu. Cậu lấy tay chống xuống bàn, ướm đo khoảng cách mắt cách vở một khuỷu tay, cầm bút rồi hí hoáy viết tiếp.
- Cô chị đến sát bên em, dõi nhìn theo em viết xong một dòng, rồi yên tâm đi lấy bó rau dền mẹ để ở góc nhà, cần mẫn nhặt từng cọng rau bỏ vào cái rổ con. … Mưa lạnh làm răng chị đánh lập cập. Toàn thân run rẩy. Nhưng chị không thấy lạnh. Ngày mai, sẽ có vở tập viết mới cho cu em, vẻ mặt khắc khổ của chị giãn ra và thoáng nét cười… Hạnh phúc Hạnh phúc là những điều đơn giản nhất trên cuộc đời này… Hoàng hôn đỏ lựng buông xuống. Dòng sông hờ hững trôi. Sông thẫm xanh soi bóng con thuyền gỗ không mui neo sát mé nước. Chèo gỗ buộc mạn thuyền, dập dềnh theo gió. Những gợn sóng lăn tăn êm ái, nước sông trong vắt, mát lạnh. Bên kia sông là núi cao sừng sững. Dưới chân núi, cây to, cây nhỏ đan chen nhau mọc kín, thẳm sâu một màu đen bí hiểm. Bờ bên này xấp xoải lau sậy trổ bông trắng chen lẫn cỏ dại, một vài bụi sim nở bung những bông hoa tím ngắt, đẹp nao lòng. Thấp thoáng khói bếp bốc lên vòng tròn, lan tỏa. Khói bay lãng đãng quanh ngôi nhà ghép bằng những tấm gỗ ván mỏng sơ sài. Đứng ở ngoài có thể nhìn thấy những kẽ hở cho ánh sáng yếu ớt lọt vào. Bên trong ngôi nhà treo đầy áo quần công nhân xanh bạc màu trên những chiếc đinh đóng vào gỗ. Mũ lưỡi trai ngả màu mưa nắng úp bên ngoài… Đàn gà choai choai khoảng hai chục con, thản nhiên mổ những hạt ngô khô không biết được rải ra từ lúc nào, dưới những bụi lau trổ bông trắng muốt. Chiều buông. Người phụ nữ còn trẻ, mặc chiếc áo thun màu cỏ úa dài tay, chiếc quần xà lỏn nhàu nhĩ có những bông hoa màu nâu nhạt. Một tay nắm cái túi ni lon, một tay xốc nách bé trai khoảng ba tuổi, tóc hoe, mắt tròn xoe, đen nhẻm. Chị cười để lộ hai chiếc răng cửa mọc thưa nhau, gọi với vào trong nhà:
- - Bác cho em xin ít rau cải về nấu canh nhé, hôm nay nhà bắt được con rô mề ngon lắm! Chẳng đợi câu trả lời, chị nhanh nhảu mở tấm liếp che chiếu lệ ở vườn rau, thả con xuống, bước vào. Đứa trẻ gầy guộc, nhưng bàn chân thoăn thoắt, chạy theo sát gót chân mẹ. Trong nhà, người đàn ông trung niên đang cầm đũa tre, trở trên than hồng những con cá bằng bàn tay vừa mới bắt ở sông lên, vàng ươm, mỡ sôi xèo xèo, tỏa mùi thơm nức. Ông quay mặt ra cửa, nói với ra: - Cứ nhổ cả cây, đừng bẻ, muốn ăn gì cứ hái. - Vâng! Vườn rau ven sông. Có đến hàng chục thứ rau củ đủ loại. Đất phù sa màu mỡ, tiết trời se lạnh, trồng cây gì cũng tươi tốt. Sát bờ sông, hoa cải nở vàng rực một góc vườn. Màu vàng hoa cải dịu dàng thôn nữ, nhưng đẹp kiêu hãnh không kém bất cứ nàng công chúa con vua nào, rực sáng một góc sông trong hoàng hôn màu tím… Cải xanh xòe bẹ trắng muốt, xà lách xanh rờn. Dền đỏ lá to mỡ màng, rau ngót xanh. Bầu, bí đan xen trên một giàn sai lúc lỉu. Ớt hiểm trái tua tủa. Rau húng, ngò gai và cả cây thì là cũng nở hoa trắng tinh nguyên. Hoa cà từng chùm nhỏ xíu, tím nhạt gợi nỗi nhớ mênh mang… Chị lấy hai tay nhổ mấy bụi cải to, rũ đất bỏ vào túi ni lông. Mới ba bụi mà túi đã muốn đầy. Đứa bé lấy tay rứt chùm hoa húng quế khô, đưa lên mũi ngửi, thích thú “Mẹ ơi, mẹ ơi… mùi thơm…”. Người phụ nữ nhét đầy túi ni lông rau cải, với hái vài cọng rau thơm, nắm ớt hiểm, vài quả cà chua xanh hườm, nhổ thêm củ gừng. Một tay lễ mễ ôm rau, tay kia nhấc bổng đứa con quay trở ra. Vẻ vui thích hiện trên gương mặt chị. « Mẹ con cháu về, rau ngon quá, cảm ơn bác! » - Muốn ăn gì cứ sang mà hái nhé, nhà bác ăn chẳng hết, già, bỏ uổng.
- …Căn nhà của chị nép mình dưới cây ổi cao vóng, ít lá nhưng quả sai trĩu cành. Bên hiên, người chồng đang loay hoay lắp cái loa vuông màu đen, cũ mèm mới mua được trên chợ huyện, tiếng nhạc xập xình lúc được lúc mất vọng sang. Đứa bé nhoài khỏi tay mẹ, chạy lại bên cha. Nó tò mò sờ sẫm, mân mê cái loa đang phát ra những tiếng nhạc lúc to, lúc nhỏ, rột rột rẹt rẹt… tỏ vẻ mãn nguyện vô cùng. Mẹ nó đứng ngẩn ra nghe, ngắm nhìn thứ tài sản mới của mình. Quên bẵng con rô mề đang vùng vẫy trong chậu và túi rau tươi rói mới hái về cho bữa tối. Lần đầu tiên, cả nhà được biết thế nào là âm nhạc.
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn