YOMEDIA
ADSENSE
Nhất bách thiên niên
51
lượt xem 3
download
lượt xem 3
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Ngũ hành sơn sừng sững hiện ra với vẻ hoang sơ tràn đầy sinh khí của một sinh thể gần như chưa vướng bụi trần. Trái ngược hẳn với gió tanh mưa máu bên ngoài, trong không khí thoang thoảng hương vị mộc mạc giản dị của một loài hoa không tên nào đó,
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Nhất bách thiên niên
- Nhất bách thiên niên Truyện ngắn là ngoại truyện của Ngàn dặm trúc mai lâm Tên fic : Nhất bách thiên niên; Tình Tên tác giả: Phương Tử Minh aka Evilly Thể loại:ngôn tình, tiên giới Rating:10+ Non xanh trời biếc. Ngũ hành sơn sừng sững hiện ra với vẻ hoang sơ tràn đầy sinh khí của một sinh thể gần như chưa vướng bụi trần. Trái ngược hẳn với gió tanh mưa máu bên ngoài, trong không khí thoang thoảng hương vị mộc mạc giản dị của một loài hoa không tên nào đó, mơ hồ gợi lên trong con người ta cảm giác bình yên và thanh thản. Trời vẫn còn sớm, có lẽ là vào khoảng cuối giờ Dần đầu giờ Mão. Dĩ nhiên chưa có nắng, vậy nên xung quanh năm ngọn sơn phong vẫn còn mờ ảo một làn sương khói vấn vít mỏng tang, hệt như nét quệt vô tình lên bức tranh thủy mặc mà lại hữu ý thêm cho nó một phần thần bí thê lương. Đạo thanh quang bình thản xuất hiên nơi ráng đỏ phía chân trời mà nhanh như
- chớp đã hạ xuống một trong năm đỉnh núi của ngũ hành sơn. Quang mang tắt đi, hiện ra hình dáng một nam tử anh tuấn, ngũ quan như hoạ, tư chất tiêu sái như ngọc thụ lâm phong. Chàng chỉ mặc một bộ thanh y đơn giản, mái tóc đen dài búi cao gọn gàng bằng chiếc mão bạc gần giống với màu sương sớm, nhìn xa giống như dùng vô số sợi sương mai kết tụ thành hình vậy. Thật sự là khiến người ta không nỡ rời mắt. Tiếng hót thánh thót không hiểu từ nơi nào đột ngột vang lên giữa không gian, trong trẻo như suối chảy, trầm ấm tựa khánh ngâm. Lúc thiết tha, lúc lưu luyến, khi dồn dập, khi thẩn thơ. Từng nốt từng nốt nhạc đều vô thanh vô tức ngấm vào lòng người, cho con người ta cảm giác được gần như đầy đủ tất cả tư vị tình cảm của cuộc sống: vui, buồn, hờn, giận, đắng, cay, ngọt, bùi,... Khi giai điệu kết thúc cũng là lúc tia nắng đầu tiên xuyên qua tầng mây chạm xuống mặt đất. Kim ô đỏ rực dần dần nổi lên từ chân trời, bắt đầu qui luật vận động ngàn đời nay vẫn vậy. Đồng thời trước mặt chàng chẳng biết tự bao giờ đã xuất hiện một con chim kì lạ. Con chim chỉ có một chân! Thần điểu Tất Phương trong truyền thuyết! Nghiêng cái đầu xinh đẹp, Tất Phương chăm chú nhìn chàng, in cả bóng chàng mỉm cười dịu dàng trong đáy mắt nó. Đẹp đẽ biết bao, cao quý biết bao... Tia sáng chiếu vào khoé mắt Tất Phương phản quang lại lấp lánh, một dòng lệ trong suốt bất ngờ chảy ra, lăn dài trên lớp lông mềm trắng muốt. Gió nổi lên mạnh mẽ cuốn quanh thân Tất Phương, bạch quang bùng phát, đem thân thể nó bọc kín lại như một cái kén lớn. Dị tượng khiến chàng dù ở gần nhưng vẫn trở tay không kịp. Ánh sáng quá mạnh, chàng theo phản xạ đưa tay lên che mắt. Đến khi quang mang tắt đi, đứng đối diện chàng không còn là thần điểu, thay vào đó là một thiếu nữ khoảng mười lăm tuổi vô cùng khả ái. Trên người cô khoác một bộ áo trắng viền lông vũ, cổ chân trần như được tạc từ ngọc đeo chiếc chuông bạc đang nhẹ đinh đang. Thần điểu hoá hình?
- Chàng không nén nổi vui mừng trong ánh mắt, nhẹ giọng nói. " Tất Phương, cuối cùng em cũng có thể hoá nhân hình." Điều duy nhất khiến chàng lo lắng đã được giải trừ, vậy là chàng yên tâm. Trái ngược với chàng, cô oà khóc tức tưởi, khóc thật lớn, nước mắt trong suốt trượt trên gò má trắng hồng, lưu lại trên đó dấu vết mơ hồ. Chàng bối rối, theo thói quen định ôm cô vào lòng. Đột nhiên nhớ ra cô đã không còn là chú chim nhỏ cả ngày lẽo đẽo đi theo chàng nữa. Cánh tay đưa ra nửa chừng chững lại rồi do dự thu về. Qua màn nước mắt nhoè nhoẹt, cô nhìn thấy hành động của chàng, ấm ức trong lòng cuồn cuộn bùng lên, không kiềm chế được lại biến thành vô vàn hạt lệ châu rơi xuống. " Ngài không cần em nữa, ngài muốn bỏ lại Tất Phương một mình, ngài xấu lắm..." Cô nói trong thổn thức nghẹn ngào, rõ ràng là trách chàng mà như đang tự trách mình. Từng câu từng chữ thế nhưng lại lặng lẽ đâm vào tim khiến chàng đau đớn. Tuy không đến mức tê tâm liệt phế nhưng tư vị khó chịu mãi vẫn không tan đi. Chàng trút tiếng thở dài, cuối cùng vẫn bước thêm một bước lên phía trước, nhẹ kéo cô ôm vào lòng. " Ngốc quá, sao ta lại không cần em nữa. Tất Phương dễ thương thế này mà." " Ngài nói dối." Cô nắm chặt lấy vạt áo chàng, gương mặt nhỏ nhắn áp vào lồng ngực hơi gầy nhưng vẫn đủ rộng rãi khiến một khoảng thanh y thấm đẫm nước mắt. Cô đang sợ. Chàng biết. Nhưng chàng không biết làm thế nào để trấn an cô, chỉ tuân theo ý nghĩ đầu tiên và duy nhất loé lên trong đầu là ôm cô chặt hơn một chút. " Tất Phương ngoan, không phải ta không cần em, chỉ là...ta phải đi."
- " Ngài không được đi. Em không cho ngài đi!" Cô ôm thật chặt cổ chàng, nức nở. "Ngài sẽ không trở lại nữa...nếu đi ngài sẽ không trở về nữa...ngài bỏ lại em...em biết làm thế nào..." " Tất Phương..." chàng gọi tên cô, thanh âm mơ hồ có chút nghẹn ngào nhưng rất nhanh đã biến mất. "...em mệt rồi, ngủ đi." chàng thì thầm bên tai khiến mi mắt cô nặng dần rồi sụp xuống. Mê man. Nhưng vòng tay cô ôm cổ chàng vẫn chẳng hề nơi lỏng. Gương mặt khả ái gục lên vai chàng, gió nhẹ thổi qua, làn tóc tơ đen nhánh phất phơ tán loạn, vờn trên má, trên cổ chàng và...chạm đến tận trong tim. Cẩn thận bế cô trên tay, chàng đằng vân đến một thạch động gần đó. Vốn dĩ chỉ định để cô lại rồi đi, nhưng chàng lưu luyến cảm giác này - cảm giác được che chở và bảo vệ cho cô. Chọn một phiến đá bằng phẳng, chàng chậm rãi ngồi xuống rồi đặt cô ngồi trong lòng mình. Chàng ôm cô rất chặt, giống như muốn mãi mãi giấu cô trong bàn tay. Cô ngủ rất ngoan, rèm mi cong khép chặt, đôi môi hồng thỉnh thoảng mím lại, dường như trong giấc mộng của mình cô đang giận dỗi điều gì đó. Cô giận điều gì nhỉ? Chàng miên man suy nghĩ, khoé miệng bất tri bất giác đã vẽ nên một nụ cười có chút khổ sở. Nếu có thể, chàng thực sự muốn nhìn thử một lần cô giận dỗi sẽ có phản ứng như thế nào. Nhưng chắc là không được. Chàng phải đi. " Ngài nói dối...ngài xấu...ngài lừa em..." Ngay cả trong mơ cũng nhớ rõ như vậy. Khi tỉnh dậy chắc cô sẽ hận chàng lắm đây. " Tình cảm là một thứ rất khó lí giải. Tất Phương à, sau này khi em yêu một người nào đó, em sẽ hiểu quyết định của ta ngày hôm nay." Chàng vuốt ve lọn tóc đen nhánh của cô, thì thầm rất nhẹ, rất nhẹ. Lưu luyến cô, lưu luyến cảm giác được ôm cô như thế này. Nhưng chàng nợ nàng một lời hứa, lời hứa sẽ giữ mãi hạnh phúc ở bên nàng. " Xin lỗi em. Quên ta đi nhé." Lau vệt nước mắt vẫn còn vương trên đôi gò má, chàng vẫy tay trải một tầng mây xốp bông trên bề mặt phiến đá mình đang ngồi rồi đặt cô nằm xuống. Bóng thanh y biến thành một đạo quang mang hướng về phía chân trời. Chàng lấy đi của cô một đoạn kí ức, nhưng lại chẳng hề biết, theo cùng đoạn kí ức đó, là trái tim của cô.
- *** Đông qua xuân lại hạ tới thu về.Thời gian vẫn lững lờ trôi tuột qua kẽ tay, thấm thoắt vậy mà cũng đã mười vạn năm kể từ đại chiến Thần Ma rung chuyển Tam giới. Quãng thời gian không quá dài nhưng cũng đã đủ để phong ấn trường hạo kiếp lớn nhất từ khi khai thiên lập địa vào chỉ một trang sử mỏng tang. "Năm Thiên đế Diệp Thành thứ ba vạn hai ngàn lẻ ba, Yêu Thần xuất thế, 6 vị thượng thần bao gồm Đại công chúa Minh Đằng Vi của Âm giới, Nguyệt Hạ thượng thần, Hà Tuyên thượng thần và thiên đế Diệp Thành hợp lực khai mở cấm chế ẩn trong kim ô, giải thoát Thần Ma Quân. Thần Ma Quân và Yêu Thần đại chiến chín chín tám mươi mốt ngày, cuối cùng đồng quy vu tận." Vị giáo thần râu tóc đều đã bạc như cước, vuốt vuốt chòm râu dài đến tận eo, ánh mắt mơ màng, giọng nói cũng mơ màng hệt như đang kể về mối tình đầu thời niên thiếu của mình. Pháp Linh môn một buổi sáng trời đẹp đến phát sợ, nắng nhẹ, gió mát, lại thêm chất giọng trầm khàn đặc trưng của giáo thần kể chuyện sử. Không còn nghi ngờ gì, toàn bộ lớp học đều nhất loạt... ngủ gật. Giáo thần thở dài nhìn xuống đám học trò, tuyệt đối không có chút hi vọng gì vào cái chuyện một trong số những người ngồi đây sẽ giống như Đằng Vi thượng thần hay Ngọc Thiên Minh thượng thần năm đó làm rạng danh Pháp Linh môn. Mà thôi, chỉ cần bọn chúng phi thăng được lên Thượng Tiên là lão đã mừng lắm rồi. "Giáo thần." Giọng nói thanh thanh đột ngột cất lên khiến lão hơi giật mình, hoá ra vẫn còn một trò chú ý đến bài giảng chán ngắt của lão. "Trò Tất Phương." Lão chỉ vào thiếu nữ vận bạch y viền lông vũ ngồi tít một góc phía cuối lớp. Đó là một tiên nữ vô cùng khả ái, da trắng, mi cong, môi hồng, mắt sáng.So với mười vạn năm trước khi vừa mới hoá hình, cô dường như không thay đổi bao nhiêu, chỉ có phong thái trở nên trầm ổn và trưởng thành hơn một chút. Dù cho lối suy nghĩ của cô có vẻ vẫn ngây thơ như vậy.Tất Phương nhìn lên phía giáo thần, thần sắc nghi hoặc. "Ngài vừa nói có 6 vị thượng thần hợp lực khai mở phong ấn. Nhưng Đằng Vi thượng thần, Nguyệt Hạ thượng thần, Hà Tuyên Thiên đế và Diệp Thành Thiên đế mới có bốn vị. Vậy hai người còn lại là ai?" Giáo thần có vẻ hài lòng, lại vuốt chòm râu."Hai thượng thần còn lại, một là Thiên đế Mạc Anh, một là Thượng thần Ngọc Thiên Minh." "Tại sao ngài lại nói đến bọn họ sau cùng?" Cô nhíu mi, tiếp tục hỏi mà trong tâm trí không hiểu sao cứ văng vẳng 3 chữ: Ngọc Thiên Minh. "Bởi vì đây chính là nội dung trong lần kiểm tra sắp tới. Các trò có một tháng để
- tìm hiểu, ngày này tháng sau mang giấy bút đến kiểm tra." Với khí thế sét đánh không kịp bưng tai, giáo thần quẳng lại một câu rồi phất tay áo rời đi, thành công khiến đám học trò đang mơ màng nhảy dựng lên la hét ầm ỹ. Cô lặng lẽ thu dọn sách vở rời khỏi lớp, vẫn không ngừng suy nghĩ về vị thượng thần Ngọc Thiên Minh mà giáo thần nhắc đến. Cô cảm giác mình dường như đã gặp qua cái tên này ở đâu đó trong miền kí ức mơ hồ đã đánh mất mười vạn năm trước.Nhưng lúc đó cô mới chỉ là một tiểu điểu bé nhỏ, sao có thể quen biết vị Thượng thần cao quý như thế chứ.Tự cười mình nghĩ nhiều, cô rảo bước nhanh hơn rẽ vào thư viện của môn phái. Kim Ô đang dần ngả về Tây. Khoác theo chiếc túi da trên vai, Tất Phương theo con đường nhỏ đi xuống chân núi, chẳng mấy chốc mà đã đến trước một toà điện nằm giữa rừng cây trầm hương. Vô tình phát hiện ra toà cung điện này chín vạn năm trước khi theo Tiểu Thanh thúc thúc đến Thái Sơn. Kể từ ngày nhập môn, mỗi buổi chiều cô đều đến, có thể là quét lá trầm hương rụng trên mảnh sân nhỏ lát đá, lau chùi xung quanh hay mang đến trồng vài loại cây thú vị. Hoặc đơn thuần chỉ là tìm kiếm một nơi yên tĩnh để học bài. Vậy mà cũng đã qua hơn tám vạn năm, cô gần như tạo thành thói quen, đến mức ngày nào không đến sẽ có cảm giác thiếu vắng thứ gì đó. Trong điện có người. Cô biết. Nhưng cô không biết đó là ai và hành động của mình có làm ảnh hưởng gì đến người đó không. Chưa bao giờ cô thấy cánh cửa đại môn nhúc nhích, cô nghĩ ở trong đó hẳn là một lão quái Thượng thần đang bế quan tu luyện thần thông nghịch thiên gì đó nên không thể ra ngoài. Cô giúp người đó quét dọn hơn 8 vạn năm, giả sử có làm phiền đến người ta thật thì coi như 8 vạn năm qua cô lao động không công đi. Như vậy hình như cô bị hớ, mà thôi, không tính toán nữa, cô là người rộng rãi mà. Sau khi quét dọn một lượt từ trước ra sau sạch sẽ, cô dựng gọn cây chổi rồi chọn một gốc trầm hương lớng ngồi xuống, lấy trong túi ra cuốn thư tịch mượn được trong thư viện sáng nay.Khó khăn lắm mới tìm thấy tư liệu về đề bài của giáo thần. Cô dự định sẽ nghiên cứu thật kĩ, phần vì không muốn bị đánh rớt môn Thiên sử đã khiến bao nhiêu sư huynh sư tỷ chết đuối trong vũng nước cạn, phần còn lại...cô cũng không rõ, có lẽ là do tò mò chăng? Kim ô chạm vào đỉnh núi phía xa, ánh nắng dịu đi phủ trên vai cô, cùng với những sợi lông vũ viền áo nhảy nhót trong cơn gió nhẹ. Cô chăm chú đọc thư tịch, ngón tay thanh mảnh lật giở từng trang giấy tạo ra tiếng động loạt xoạt nho nhỏ. Tâm trí cô như chìm cả trong cuốn thư tịch viết về Ngọc Thiên Minh, mặc kệ gió thổi rối mái tóc dài, mặc kệ nắng dần tắt, và...mặc kệ cánh cửa gỗ trầm hương đang từ từ mở ra. Mắt cô lướt nhanh qua những dòng chữ in trong thư tịch, màn sương mù bao phủ vùng kí ức đã mười vạn năm từng chút một tan ra. Sau màn sương ấy, chỉ có duy
- nhất một bóng lưng nam tử vận thanh y, trong tay là cây sáo ngọc trong suốt. Cô đã nhớ ra ngài! Thượng thần Ngọc Thiên Minh! "Ngài là đồ xấu xa." Cô không nén được bật khóc."Ngài lừa em, em ghét ngài." "Vậy em muốn phạt ta thế nào?" Thanh âm dịu dàng mang theo ý cười nhàn nhạt vang lên trên đỉnh đầu. Cô không tin vào tai mình vội vã nhìn lên. Vẫn là thanh y, ngân mão, ngọc địch, Ngọc Thiên Minh bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt cô. Thật sự đang đứng trước mặt cô! Cô không để chậm một giây vội vã lao đến ôm chầm lấy chàng, ôm rất chặt, giống như sợ chỉ cần nơi lỏng một chút chàng sẽ như 10 vạn năm trước bỏ cô đi. Cổ họng cô nghẹn đắng, cô không làm được gì ngoài khóc, khóc thật lớn, khóc bù cho cả mười vạn năm qua.Chàng cũng ôm cô, để cô nép sát vào mình. "Ta là kẻ xấu, ta lừa em, em ghét ta." Chàng ngừng lại, chăm chú nhìn cô. Không hề báo trước, chàng cúi người hôn nhẹ lên đôi môi hồng xinh ở ngay gần mình trong gang tấc. Chỉ là một tích tắc chạm vào nhau ngắn ngủi, hơi ấm chưa kịp ghi nhớ đã vội vã tan đi. Nhưng trong suốt những năm tháng sống trên đời, chàng chắc chắn, đó là phút giây chàng hạnh phúc nhất. Nhìn cô sững sờ bởi hành động có thể coi là táo bạo của mình, chàng không kìm được mỉm cười vui vẻ, đồng thời lại cúi xuống, nghiêng đầu hôn cô.Không chỉ nhẹ như cánh chuồn lướt nước, nụ hôn này kéo dài đến tận khi nắng tắt, đến tận khi gió ngừng.Mười vạn năm thương hải tang điền, rốt cuộc trái tim cô lại không thể trở về với cô được nữa. "Nếu ta nói ta thích em, liệu em có cho ta cơ hội theo đuổi em không?" "Nếu em không cho thì sao?" "Ồ, vậy ta sẽ tiếp tục hôn em cho đến khi nào em đồng ý." "Được rồi, vậy ngài cứ hôn đi, trong lúc đó em sẽ suy nghĩ...ưm..." " Tập trung một chút nào, em có thể suy nghĩ chuyện này sau cũng được." "..." "..." -End-
- P/s 1: nguyệt hắc phong cao, ai đen tối cứ đen tối, ta là người trong sáng. =)) P/s 2: Cuối cùng chính nhân quân tử duy nhất trong Ngàn dặm trúc mai lâm đã biến thành sói.* Gào khóc*. Tại sao các con của ta đứa nào cũng biến thái và phúc hắc thế này??? Còn đâu thiên lý!!!
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn