intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Nhật ký Barbie

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:4

140
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Tớ tên là búp bê Barbie. Tớ không biết mình bao nhiêu tuổi, nhưng tớ trở về sống ở ngôi nhà này từ khi cô chủ còn chưa ra đời nữa cơ. Vậy là tớ “già” hơn cô chủ rồi nhé! Tớ còn nhớ lần đó, một người bạn của mẹ cô chủ đưa tớ đến đây. Lúc ấy, cô chủ còn đang nằm trong bụng mẹ. Mẹ cô chủ vuốt tóc tớ, nói rằng: “Cảm ơn mẹ Bí Ngô nhé! Bé Na sẽ rất thích cho mà coi!”. Cô chủ tớ tên là Na. Một cái tên thật dễ...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Nhật ký Barbie

  1. Nhật ký Barbie TRUYỆN NGẮN CỦA LA THỊ ÁNH HƯỜNG Tớ tên là búp bê Barbie. Tớ không biết mình bao nhiêu tuổi, nhưng tớ trở về sống ở ngôi nhà này từ khi cô chủ còn chưa ra đời nữa cơ. Vậy là tớ “già” hơn cô chủ rồi nhé! Tớ còn nhớ lần đó, một người bạn của mẹ cô chủ đưa tớ đến đây. Lúc ấy, cô chủ còn đang nằm trong bụng mẹ. Mẹ cô chủ vuốt tóc tớ, nói rằng: “Cảm ơn mẹ Bí Ngô nhé! Bé Na sẽ rất thích cho mà coi!”. Cô chủ tớ tên là Na. Một cái tên thật dễ thương như chính cô vậy. Tớ rất thích ngắm nhìn cô chủ mỗi khi ngủ. Mà cô ngủ nhiều lắm nhé! Ngủ suốt ngày luôn. Có một lần cô thức khá lâu, chân tay cô giẫy đạp tứ tung lên. Mẹ cô chủ đặt tớ bên cạnh cô, bảo: “Chơi với bạn nhé!”. Lúc đó, cô chủ chỉ nhỉnh hơn tớ một chút thôi à. Tớ sướng rơn hết cả người, nhất là khi cô chủ khẽ nhúc nhích ngón tay nhỏ xíu vào hông tớ. Nhột chết đi được. Khi đó, ba và mẹ cô chủ cũng có bên cạnh. Họ nói với nhau: “Con mình cười kìa! Thật tuyệt”. Tớ thấy tiếc vì nằm ở tư thế này, tớ không thể nhìn thấy cô chủ cười. Nhưng tớ tự hào lắm, chẳng phải vì có tớ bên cạnh mà cô mới cười đó sao? Bữa nay, cô chủ đã biết bò. Thỉnh thoảng, cô còn cho tay tớ vào miệng cắn nữa chứ! Cô cắn không đau chút nào, nhưng nhột. Tớ chịu nhột kém lắm! May mà mẹ cô chủ lại, kéo tớ ra. Mẹ cô chủ nói: “Không được ăn, dơ lắm đấy!”. Tớ nghe, có hơi tự ái chút, nhưng kệ đi. Thật ra, tớ cũng có tắm rửa gì bao giờ đâu. Nhưng tớ bắt đầu thấy ghét ghét mẹ của cô chủ rồi. Cuộc sống hình như nỗi buồn nhiều hơn niềm vui. Tớ còn chưa hết buồn cái vụ mẹ cô chủ cho là tớ ở dơ thì một ngày, cô chủ có bạn mới. Cậu ấy tên là Bí Ngô. Cả nhà hôm ấy vui vẻ lắm vì có cả gia đình nhà cậu Bí Ngô đến chơi mà. Đúng như cái tên của cậu, cậu tròn như trái bí ngô. Có điều, cậu nói nhiều hơn trái bí mà tớ từng thấy.
  2. Bí Ngô mang tới rất nhiều trò chơi khiến cô chủ mê tít. Cô quên hẳn tớ trong ngày hôm ấy. Tớ nằm trong góc nhà, buồn rũ rượi. Thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, mong cho thời gian qua nhanh để cậu Bí Ngô rời khỏi đây. Nhưng mà ở đời, cái gì mình càng mong chờ thì nó càng kéo dài. Vậy mới đáng ghét chứ! May mà tớ dễ ngủ. Cứ đứng thì không sao, nằm xuống là hai mắt khép lại, giấc ngủ đến thật yên bình. Hôm sau, tớ đang còn ngủ thì cô chủ nhấc bổng tớ lên. Tớ tỉnh dậy ngay. Chỉ cần những ngón tay mềm mại của cô chủ vuốt tóc tớ, tớ biết mọi giận hờn trong tớ đều tan biến. Tớ muốn vòng tay ôm cô chủ một cái quá! Ôi, cô chủ. Suốt buổi sáng hôm ấy, cô chủ chỉ chơi với mình tớ. Cô đi đến đâu cũng ôm tớ đi theo. Không có gì ấm áp bằng vòng tay, nhất là vòng tay của người mình thương yêu. Tớ cứ lim dim mắt mà hưởng thụ cảm giác hạnh phúc ấy. Một ngày. Tớ nghe thấy bố mẹ của cô chủ nói chuyện với nhau trong bữa ăn. - Em tính rồi, gửi con ở trường Bé Ngoan cho gần nhà, anh ạ! - Mình có xe hơi mà, cứ chọn trường tốt, đâu cần cứ phải gần nhà. - Anh muốn gửi chỗ trường của Bí Ngô à? - Không phải là anh muốn, nhưng tất cả là tốt cho con mình. - Thôi được, em sẽ suy nghĩ lại. - Mà bao giờ em định gửi? - Sang tháng anh ạ! - Ừ! Cô chủ đi nhà trẻ. Đấy là một ngày u ám nhất của tớ. Cô đi từ sáng sớm đến gần tối mới về. Tớ ở nhà, buồn không thể tả. Không chỉ có một ngày mà từ bây giờ trở đi sẽ như thế. Đúng như câu nói mà tớ từng nghe của một ai đó: cuộc sống gắn liền với sự chờ đợi. Tớ chán ghét chờ đợi. Tớ muốn như ngày xưa, lúc nào cũng ở bên cạnh cô chủ. Tớ sẽ không
  3. quá tâm trạng khi nghe mẹ của cô chủ nói mình là thứ dơ bẩn. Tớ cũng sẽ không buồn khi cậu Bí Ngô qua chơi… Tớ chỉ mong một điều, lúc nào cũng được nhìn thấy cô chủ. Một ngày, mẹ của Bí Ngô tới chơi. Tớ đoán ngay thể nào cũng có cậu Bí Ngô “tròn ủng” ấy tới. Lúc cô chủ cùng mẹ ra đón khách, có mang theo tớ. Lúc đó, tớ cố ngoái cổ nhìn ra phía sau mà không thấy. Tớ nghe họ nói chuyện với nhau. Mẹ của cô chủ còn khóc nữa cơ. - Chị à, em không ngờ ổng lại tệ như vậy. Con em - vòng tay qua cô chủ tớ - chưa đầy 3 tuổi mà con của cô gái ấy gần 2 tuổi chị ạ! - Đúng là không thể ngờ được. Nhìn hiền lành, chịu thương chịu khó vậy mà không bỏ được cái tính lăng nhăng. Giờ em tính sao? - Em quyết định rồi. Ly dị thôi! Mẹ Bí Ngô vuốt tóc cô chủ tớ: - Tội cho bé Na quá! - Cần gì người cha như vậy hả chị? Cô chủ thấy mẹ khóc, lay vai mẹ: - Mẹ đừng khóc nữa, Na ngoan mà! Mẹ cô chủ ôm cô chủ vào lòng, ôm luôn cả Tớ nữa. Tớ vỗ nhè nhẹ lên vai mẹ cô chủ, không biết bà có cảm nhận được Tớ rất muốn chia sẻ với bà nỗi đau này không? Tớ nghiệm ra thêm một điều: con người không chung thủy chút nào. Họ sẵn sàng rời xa người mình từng yêu thương và gọi chung là: thay lòng đổi dạ. Tớ thì không có hai thứ đó để “thay” nên tớ muốn ở mãi bên cô chủ, không bao giờ rời xa. Nhưng đó là chuyện hoàn toàn sai lầm. Một ngày kia. Đó là ngày cô chủ lên cấp II. Cô chủ dọn dẹp hết đống đồ chơi của cô chủ vào một cái hộp. Khỏi phải nói thì cũng biết tớ khóc than thảm thiết thế nào. Nhưng cô chủ không nghe thấy đâu. Cô ấy làm rất nhanh vì mẹ cô đang đợi dưới xe. Đến khi chiếc thùng được đóng lại thì tớ không còn nhìn thấy thế giới bên ngoài nữa. Chiếc xe đưa chúng tớ đến một nơi thật xa.
  4. Nơi tớ đến là một căn nhà khang trang. Cô chủ dựng đứng chúng tớ lên, dặn dò: “Chị tặng hết cho Chích đó!”. Cô bé tên Chích nhìn quen lắm, mà tớ không nhận ra là ai. Mãi đến khi một cậu chủ to lớn tiến lại, hồ hởi: “Tớ có cái này khoe với Na nè!”. Cô chủ quay lại: “Đâu? Bí Ngô cho Na xem với!”. Thì ra là Bí Ngô. Cậu bé tròn ủng mà ngày xưa mình rất ghét. Bây giờ nhìn cậu ta lớn tướng và rất hiền lành, ăn nói lại nhỏ nhẹ nữa chứ. Cô chủ chơi với Bí Ngô rất hợp. Hai người dắt nhau ra ngoài sân. Tớ ở trong này với Chích. Chích thích tớ nhất trong số các món trò chơi của cô chủ. Tớ cảm thấy mình được an ủi phần nào. “Mà này, cậu thích trẻ con vậy sao không nói mẹ sinh cho một đứa em?”. “Đó cũng là tin vui tớ muốn báo với cậu đó. Mẹ tớ mới có thai!”. “Tốt quá! Lâu rồi cậu còn gặp ba cậu nữa không? Hết ghét chưa?”. “Tớ không ghét. Giờ tớ có hai người ba. Mẹ tớ cũng không còn buồn nhiều nữa”. Người ta có thể thay đổi thương yêu. Cả những thương yêu tưởng là vĩnh cửu trên đời. Thế nên, cuộc sống luôn tiếp nối những chia ly, đau thương và hạnh phúc. Mà bao giờ cũng vậy, khi kết thúc một câu chuyện thì sẽ có câu chuyện mới mở ra. Giống như tớ với Chích vậy. Tớ yêu cô ấy chẳng thua kém gì cô chủ Na của tớ đâu nhé! Và tình yêu đó luôn tươi mới như thuở ban đầu.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2