intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Nhỏ à!Em chỉ là của anh

Chia sẻ: Nguyen Van Khoai | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:9

86
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Sống trên đời...mỗi người 1 hoàn cảnh, có người hạnh phúc ắt sẽ có người đau thương và chính tôi cũng vậy tôi đã cùng nhỏ bước đi trên những chặn đường đó...nhưng chỉ có 1 điều..tôi đã đánh mất nhỏ. Tôi chẳng bao giờ qên đc người con gái đã thay đổi cuộc đời tồi tệ của tôi...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Nhỏ à!Em chỉ là của anh

  1. Nhỏ à!Em chỉ là của anh Sống trên đời...mỗi người 1 hoàn cảnh, có người hạnh phúc ắt sẽ có người đau thương và chính tôi cũng vậy tôi đã cùng nhỏ bước đi trên những chặn đường đó...nhưng chỉ có 1 điều..tôi đã đánh mất nhỏ. Tôi chẳng bao giờ qên đc người con gái đã thay đổi cuộc đời tồi tệ của tôi... Nhỏ chỉ đứng thứ 2 trong cuộc thi “nữ sinh thah lịch”của trường bên. Tâm hồn nhỏ sáng như 1 tấm gương phẳng lặng...cuộc sống ấy sẽ ko bị mất đi nếu ngày đó tôi ko đến. Trường tôi cách trường nhỏ khỏang 9 cây số nhưng tôi vẫn biết hết sự tình bên ấy chả chừa chút nào vì tôi là thằng rong chơi, xúng xính...chả ra gì. Tôi nghe nói nhỏ là 1 con nhỏ tí ta tí tởn, 1 con nhỏ chẳng ra gì nhưng rất giỏi “giả nai” so với vẻ ngoài dễ thương của nhỏ, nếu rơi vào 1 thằng nổi tiếng giang hồ nghe thế cũng có vẻ thú vị đấy nhỉ..và tôi cũng ko bị loại trừ trong số đó...tôi tìm mọi cách để qen với nhỏ, chưa có chuyện gì có thể làm tôi nản bước nhưng việc tìm số đt của nhỏ đã làm chuần vài bước đi của tôi và ngay lúc tôi định từ bỏ tôi lại tình cờ biết dc con bồ của thằng Huy bạn tôi lại sát nhà với nhỏ. Có đc số đt của nhỏ trong tay tôi đã chắc mẩm đùa vs nhỏ 1 trận cay đắng, và tôi bắt đầu nhắn tin với nhỏ. Đầu tiên tôi cố ý bắn cho nhỏ 50k tiền đt, nhưng đến khi nhỏ nt lại hỏi và từ chối số tiền, tôi lại cho là có duyên nên đòi làm qen vs nhỏ và thế là chúng tôi bắt đầu biết nhau... rồi thi thoảng tôi lại nhắn vài cái tin giả vờ quan tâm đến nhỏ hoặc chọc cho nhỏ cười, vì thế nhỏ rất thích nói chuyện vs tôi...và thóang chốc chúng tôi đã thành bồ bịch của nhau sau 1 buổi tối, bất ngờ tôi sang chở nhỏ đi học về.... Khi ấy tôi thấy nhỏ cũng “dại trai” như những con nhỏ tôi từng gặp, nên tôi xem thường nhỏ 1 cách vô đối Những lúc đi chơi vs nhỏ tôi rất ít thấy nhỏ cười..chắc là đang chảnh(hay sợ mất hình tượng gì đó, tôi chả bíêt), tôi và cả chúng bạn qậy của tôi đều ko thấy nhỏ có chút gì kiêu kì của 1 đứa đứng nhì nữ sinh thanh lịch 1 trường lớn...nhỏ rất bình thường, nhỏ ko sơn môi phếch phấn, ko điệu đà ngọc nữ, điều đó khiến chúng tôi càng ghét vẻ “giả nai”của nhỏ hơn. Tôi hay kéo nhỏ đi chơi những trò mà chỉ có bọn con trai mới có thể, tôi thích ép nhỏ làm những điều mà những đứa con gái hiền lành ko mún và tôi hay dẫn nhỏ đi chung mỗi khi tôi có trận qyết chiến. Nhưng nhỏ vẫn ko thể hiện gì nhìu trên khuôn mặt baby có mái tóc búp bê ấy, nhỏ chỉ lặng im nghe theo, ko chống trả và hay chăm sóc mỗi khi tôi bị thương vì đánh nhau.Tất nhiên...tôi chưa đụng gì dến những gì qá đáng vs nhỏ...vì tôi mún tạo lòng tin, tôi cũng là người “giả nai” như nhỏ. Nhỏ biết tôi chỉ đùa giỡn 1 kiểu vô tâm vs tình cảm của nhỏ, nhưng nhỏ vẫn thế...đôi lúc nhỏ qá đà nói cười vs tôi rất thân thiết, hay la tôi những điều có sẵn
  2. trong bản tính của tôi, hay trùng tu những thói qen tật xấu đã ngấm chìm trong máu tôi, và hay cản tôi những gì nguy hiểm.... tôi đã bắt đầu thấy nhỏ nhanh chóng trở thành mẹ kế của tôi. Tôi nhớ nhất lần đầu chúng tôi ko gặp nhau lâu dài cũng là do tính “mẹ kế” của nhỏ trổ ra, lúc đó tôi say mà thấy nhỏ cứ nhăn nhăn khi thấy tôi lạn lách cùng lũ bạn , tôi ko thể là 1 đứa có bồ “qa đường” mà bỏ bạn “chí cốt” đc nên tôi xuống xe và tát nhỏ 1 tai trời giáng trước tiếng cười sặc sụa của lũ bạn, tôi vẩn nhớ như in má nhỏ lúc đó mau chóng hằn lên 5 dấu tay rỉ máu của tôi còn trên môi toé lên vài sợi máu đỏ. Lúc đó tôi chả thấy gì là tội lỗi về việc bỏ nhỏ đứng 1 mình đó mà đi trước con mắt của bao nhiu kẻ đang nhộn nhịp trên đường giờ công sở. Chiều đó nhỏ đã tự lê bộ về bằng đôi chân bé nhỏ khoảng 3 cây số vì nhỏ bị say xe trừ xe đạp còn xe máy thì tôi chưa rõ. sau đó 1 ngày nhỏ vẫn nhắn tin đt cho tôi bình thường nhưng tôi ko bắt mấy, nhỏ nói sẽ đón xe buýt để vào nhưng tôi ko cho.. nhỏ vẫn cứng đầu đón xe...mấy chiếc xe chạy qa nhưng nhỏ ko giám vẫy lại vì nhỏ sợ cảm giác bị say xe... đứng dưới trời chiều nắng gắt, oi bức nhỏ quyết định đón chiếc tiếp theo nhưng ko ngờ nhỏ lại xỉu nên đc mọi ng đưa vào viên. Tuy nhiên tôi ko biết điều này và vẫn thầm chửi nhỏ, cũng thất hứa như những con nhỏ kia thôi.... Gia đình tôi từ khi gặp nhỏ đã rất thích cái vẻ “cáo chín đuôi” đó. Hôm đó là ngày thứ 4 chúng tôi ko gặp nhau chắc nhỏ vẫn chuyên tâm viết cho hết câu chuyện của mình(nhỏ rất thích sáng tác truyện nhưng ko biết đang lên ntn) còn tôi thì có vụ đua xe khá béo bở. chuyến đó tôi đã bị tai nạn..cũng nặng. ba mẹ tôi, bạn bè chí cốt đâu chưa thấy, chứ nhỏ-tình yêu qa đường thì đã hớt hơ hớt hãi ở đó rồi. sau khi hoàn hồn nhớ lại vụ tai nạn tôi chợt liếc qa nhỏ,mắt nhỏ sưng húp còn hoe đỏ tôi chắc nhỏ đã khóc rất nhìu...”tại sao nhỏ lại khóc vì 1 người ko yêu nhỏ”, “ko phải nhỏ cáo già lắm à”, “hơi đâu lại lo cho người dưng cơ chứ” htấy nhỏ mà tất cả ngi vấn đều nổi lên rần rần trong đầu tôi. Nhỏ ko nói gì chỉ im lặng lấy khăn ướt lau mặt cho tôi bằng đôi tay run run và ánh mắt lo lắng....và từ ngày đó tôi đã bắt đàu nhìn nhận nhỏ bằng ánh mắt thật lòng chứ ko chỉ là “đùa” như trc kia. Như biết đc điều đó nhỏ vui hẳn lên, cười và kể tôi những câu chuyện thường ngày của nhỏ và nhỏ cũng kể lun nhỏ đã từng thương thầm 1 cậu bạn cùng khối...qa đó nhỏ cười nhìu hơn tự nhiên tôi thấy nụ cười ấy rát đẹp mà tôi lại là người ...cần nụ cười ấy. Để khẳng định vị thế trong lòng tôi, nhỏ bắt tôi phải học, tôi chấp nhận và học kì vừa qa tôi xếp thứ 6 trong 5 đứa giỏi nhất lớp, cái lo lắng mà nhỏ mang đến cho tôi như lôi kéo tất cả gia đình tôi lại đầm ấm cùng nhau... Tết đến xuân về, tôi và nhỏ đã cùng đi thăm núi Ngũ Hành, chúng tôi đã gặp rất nhìu vị khách nước ngoài, nhỏ trổ tài tiếng anh của mình làm tôi phải chóng mặt qay cuồng cuồng nếu như họ cứ mãi day dứt ko ngừng nói chuyện. bất chợt nhỏ nắm cổ áo tôi kéo xuống hít lên môi tôi 1 phát, 1 tấm ảnh ra đời ngay trên tay vị du khách nhưng tôi ko chú ý điều đó đều lạ nhất là trái tim tôi đập cùng nhịp run vs
  3. tay bởi bây giờ tôi là ng “bị hại”. Ngày đi học đầu tiên của năm mới, sáng sớm tôi đã làm 1 chuyện rất điên rồ nhưng cũng ko kém lãng mạn...là chạy xe đạp hơn 9 cây số ra viết trước ngõ nhà nhỏ 1 câu “t rất iu q”rồi chạy về....19 cây số chứ ít đâu chạy ra mệt gần chết, rồi chạy về cũng mệt...gần chết nhưng thay vì nản tôi lại thấy rất vui và hạnh phúc vì người mình iu... Rồi cuộc sống hạnh phúc ấy cứ qa đi đều đều bên tôi cho đến khi câu nói định mệnh đó bước vào tai tôi... là 1 ngày trời ko nắng tôi tung tăng trên hành lan vs vẻ ngoài giản dị mà tôi học ở nhỏ và tôi vô tình gặp lại thằng gây tai nạn cho tôi lần ấy hắn chọc tôi rất nhìu hắn lôi ra những đề tài tôi ko mún nói để nói và cuối vấn dề hắn có phán 1 câu... -“mày vẫn chưa biết cái đuôi của mày(í nói nhỏ) đang lén lút vs đứa khác sao?”_lúc đầu tôi định đấm cho hắn ta 1 cái vì giám sĩ nhục nhỏ nhưng tôi lặng người giây lát rồi lấy hơi nói -“hàng của tau ko như kiểu rẻ mạc của mày đâu nhok ạ”_lúc đó tôi đã mún gọi là “người iu tao”nhưng có gì đó nghẹn nghẹn thôi thúc tôi nói vậy... -“cuối cùng thì nó cũng là “hàng”của mày mà thôi” Đây là câu nói ghét nhất trong những câu tôi ghét... tôi chưa từng bị đứa nào chơi xỏ bao giờ. Nhưng vấn đề là nhỏ, ngay lập tức tôi gọi cho nhỏ... “người dùng bận”tôi gọi cả trăm lần nhưng màn hình cứ in ra câu đó... tôi nghe tim tôi đang rỉ máu, nó như bị nhỏ bóp chặt đau lắm, lòng dạ tôi cứ xốn xan. Mãi đến sáng hôm sau tôi mới gọi đc cho nhỏ... -“q hả hôm nay em rảnh ko...đi sinh nhật vs anh đi” thực ra thì hôm nay đúg là sinh nhật của tôi... -“ko đc rồi hom nay em bận lắm, em phải...” nhỏ còn mún nói gì đó nhưng tôi đã gụp máy...tôi trèo ra tận trường nhỏ, đúng là nhỏ bận...nhỏ bận ngồi đọc sách cho 1 thằng nhok bên cạnh cứ say sưa nhìn ánh mắt đen tròn của nhỏ... “nhỏ đúng là cáo rồi...” chính mắt tôi đã chứng minh đc nhỏ rất cáo như lời đồn... tôi bỏ về bất lực. Hôm nay sinh nhật tôi, tôi uống rượu rất nhìu. trong buổi sn này có cả con bạn sát nhà nhỏ, con bạn gửi tôi 1 lọ thuỷ tinh đựng toàn hạc giấy nói là của nhỏ, tôi cầm chiếc lọ đưa lên cao cười 1 cách mãn nguyện và thả nhẹ xuống.. ...xoảng... những con hạc văng ra tứ tung ra sàn cùng những mảnh thuỷ tinh trong cướt nhưng lúc đó tôi say rồi...có biết dưới cánh mỗi con hạc là 1 chử nhỏ do nhỏ viết lên. chiều đó tôi về nhà và đập hết những thứ gì nhỏ đã chạm vào trong nhà tôi ...bể ko còn 1 mảnh, mẹ tôi rất hoảng, ba ko có nhà, anh 2 thì đòi đánh lun cả tôi nhưng tôi say thật rồi có biết gì là đau đâu?... Ngay cả anh 2 tôi cũng bó tay, đành gọi cho nhỏ. Tôi nghe tiếng anh 2 kể lể vs nhỏ
  4. mà lòng tôi nóng như lửa nhưng nhỏ vẫn trăm lời 1 ý là nhỏ bận ko tới đc. Tôi rất mún nhỏ có đây để đánh nhỏ 1 trận nhưng nghĩ lại tôi vẫn chưa là gì của nhỏ. Chính miệng tôi chưa hề nói iu nhỏ, tôi chỉ nói qa chữ viết những tin nhắn đọc rồi lại xoá thì có ý nghĩa gì ko ..... chắc giờ nhỏ đang cùng thằng nhỏ kia vui cười ở 1cái xó nào đó, càng nghĩ tôi càng thấy tức mà tức lên tôi lại qơ hết đồ ra đập, đến khi sức cùng lực cạn tôi ngồi thừ xuống sàn đập đầu vào tường 1 cách vô dụng thì cánh cửa mở ra, nhỏ lật dạt chạy tới vs làn da mặt xanh ko còn chút máu nhưng vẫn ko bằng vẻ mặt lo lắng của nhỏ, nhỏ tiếp tục chạy đến để lừa tôi? nhỏ tưởng tôi chưa biết...mặt nhỏ coi vậy mà dày!. Nhỏ quỳ xuống đỡ lấy tôi và nhờ anh2 kéo tôi vào phòng. Khi anh đang đỡ tôi nhỏ định giũ tấm chăng đầy mảnh thuỷ tinh cho bay đi nhưng tôi đã vô tình “lấy tay mà phủi ”, nhỏ nhìn tôi ngẩn ng 1 chút rồi cũng cuối xuống phủi sạch chiếc nệm. Những mảnh nhỏ xóc vào làn da tay mỏng của nhỏ làm máu thi nhau chảy ra tôi thì ko ngừng nguyền rủa nhỏ...nhỏ giám lừa tôi đến khi nào thì tôi hành hạ nhỏ đến lúc đó. Đặt tôi nằm xuống rồi anh 2 cũng đi ra, nhỏ thì lấy khăn lạnh lau mặt cho tôi , tôi lại nhớ đến lúc ở bv nhỏ cũng như thế này nhưng giờ con ng đã khác, nỗi nhớ bất chợt đó càng làm tôi thêm ghét vẻ cáo già của nhỏ. Bây giờ tôi cứ nhìn chằm chằm vào mặt nhỏ lâu lâu lại đột ngột nhăn lên, tôi thừa biết là do những mảnh vỡ kia càng đâm sâu vào tay nhỏ...để tôi lại trong phòng nhỏ đi sang phòng mẹ tôi vì bà chụi ko nỗi cảnh tôi vừa gây ra, bà vẫn ôn tồn vút tóc nhỏ rồi băng bó tay nhỏ lại bằng mảnh băng trắng, sau đó nhỏ lại đi qậy nước chanh cho tôi uống....đầu tôi giờ rối cuồng, khi thấy nhỏ vào tôi vẫn chao đảo... CHOẢNG.....LENG KENG...leng keng......li nước chanh trên tay nhỏ đáp đất ngay khi tôi khoá cửa phòng lại. Nhỏ vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt hoảng sợ, ngơ ngác, ngay lúc đó tôi xô nhỏ ngã xuống nệm. Là ng thông minh chắc nhỏ đã biết tôi sắp làm gì... ánh ắt nhỏ chớp nhanh lia lịa, đôi mà ửng đỏ che mất những đường gân xanh và hơi thở ngày càng gấy gáp. Tôi nhếch mép sát vào tai nhỏ “hạn ng như cô đây thua gì mấy ****** nhỉ? Chắc ko còn gì đáng giá nữa phải ko?”. Khi buông ra câu đó tôi rất tin là đúng nhưng thật sự tôi đã lầm, nhỏ vẫn còn trong trắng, nhỏ vẫn như chiếc gương phẳng lặng nhưnng chính tôi là ng đập vỡ chiếc gương đó. Phút chốc tôi nghĩ tôi hành động sai nhưng nghĩ lại chắc nhỏ chưa bị đứa nào lừa mới vậy. lúc đó tôi đã thấy nhỏ khóc, hai hàng nước mắt cứ liên tục chảy dọc xuống thái dương và tràn vào cả hốc tai. Đó là lần đầu tiên chính mắt tôi thấy nhỏ khóc. Sau 5 tháng dài nhằng qen nhau, ngay khi tôi tát nhỏ bỏng da, ép nhỏ uống nhữn li rượu đắng chát, kể cả lúc thuỷ tinh xước vào tay nhỏ cũng ko hề khóc. Chắc giờ nhỏ đau lòng lắm nhưng liệu 1 con cáo như nhỏ có biết đau khổ là gì ko?. Nghe thấy tiếng vỡ trong phòng sợ có gì nên anh 2 vs mẹ tôi cứ kêu la dập cửa rầm rầm ngoài kia, tôi biết hết, nhưng con dã thú trong tôi, tôi gằn lại ko nỗi, nó vẫn 1 lòng muốn giết chết nhỏ-kẻ đã phản bội nó. Lúc đó tôi ko ngĩ đc gì nữa, nhưng khi nghĩ lại tôi thấy mình thật ghê tởm, tôi kinh khủng chính bản thân mìh, tôi đã qá lòng lan dạ sói, vẫn trừng mắt nhìn nhỏ khóc đẫm cả tấm ga trải nệm, và những vết
  5. loang hồng thấm qanh cả tấm chăn. Sau đó tôi qăng vào mặt nhỏ chiếc áo 1 cách sĩ nhục, và chìm vào giấc ngủ của 1 con ác quỷ, nhỏ thu sát ng vào 1 góc tường rồi ngồi khóc..... sau khi nhỏ đã hoàn toàn tỉnh táo và mún về, anh 2 tôi đã đưa nhỏ về, cả chặng đường mắt nhỏ nhìn ngơ ngác, xa xăm anh2 nhìn vào kính chiếu hậu thấy cũng rầu lòng. Gần đến nhà, nhỏ bắt anh2 dừng lại và đi về, nhưng anh 2 cứ nằng nặc đòi vào nhỏ đành chấp nhận. tôi cũng thế, chưa lần nào nhỏ cho tôi vào nhà, trừ 1 ngày tết tôi đc vào phòng nhỏ... tòn là những bức tranh có nội dung đơn giản nhưng trông rất tình cảm, trong đó có cả bức tranh tôi chỏ nhỏ đi học về, rồi những hình ảnh tôi chăm sóc cười đùa vs nhỏ đều đc ghi lại bằng những đường nét rất sắc và đẹp. Tôi tưởng nhỏ chỉ là 1 con nhỏ rỗi hơi nhưng về sau mới biết, nhỏ bị gia đình bỏ rơi, ngay cả đám bạn trong trường cũng ganh tị vs nhỏ, ngoài tôi và Dang(cô bạn sát nhà) thì nhỏ ko còn 1 ng bạn. sau mỗi ca tan học tối nhỏ luôn ngước đôi mắt thèm muốn của mìnhđể nhìn những đứa bạn đc ba mẹ đến đưa về, chỉ riêng nhỏ thì bị bỏ lại trong khoảng tối lủi thủi 1 mình. Và nhớ lại lúc tôi đến đón nhỏ theo lòng qan tâm giả tạo tôi mới hỉu nhỏ đã rất tin vào ng như tôi nhỏ hạnh phúc vì thế...vì 1 lần nhỏ ko bị bỏ rơi...... lúc anh2 vào nhà nhỏ, 1 căn nhà phản phất hương thơm sát khí đùng đùng, nhỏ vừa bước xuống xe đã bị 1 tai trời giáng của ba và những cái cán chổi xối xả của mẹ, và ngay cả anh2 cũng ko ngoại lệ bị ba nhỏ nắm cổ áo chỉ thẳng vào mặt -“mày lo đi rượn vs thằng này hả con quỷ...” 1 ng cha qá đỗi ghê tởm ..hèn gì tôi chưa lần nào thấy nét mặt đau khổ hiện hữu trên khuôn mặt nhỏ như bao đứa khác.. cuộc sống nhỏ đã đc “hưởng” qá nhìu...lúc đó nhờ có anh nhỏ đi đâu về nhảy vào chịu giùm nhỏ mấy gậy, rồi nhỏ cũng ngất lun trong lòng anh.... Sau 2 ngày nho vẫn chưa đi học, vì phải đi cấp cứu do tắt thở đột ngột. ba mẹ nhỏ vẫn ko thấy, chỉ có 2 anh là đôn đáo lo cho nhỏ. Anh2 tôi lun phải canh cánh trong lòng vì tình yêu của anh nhỏ dành cho nhỏ nên ko giám nói việc tôi đã làm đồi bại thế nào... sau 2 ngày hoang mang hoảng sợ nhỏ đã qa con nguy anh tôi mới chịu về...anh2 cũng rất thương nhỏ. Tôi phóng xe từ trường về vẫn lạn lách qa mấy co hẻm tìm đường đánh nhau cho đỡ ngứa tay rồi mới chịu về. Ko biết anh2 học thủ pháp của 3 nhỏ lúc nào mà khi tôi chưa kịp xuống xe đã bị đấm ngay 1 cái khiến rỉ cả máu, mẹ tôi thì ko phản ứng, tôi bắt đầu đổ ngầu vì miệng chảy máu, tôi định chửi lại anh nhưng nhìn khuôn mặt ko chút thần sắc, cùng đôi mi ướt trên cặp mắt thâm quần của anh...anh khóc,lúc đó tôi lại nhớ về 1 ng cũn chưa từng khóc như anh, là nhỏ. Tôi chưa kịp nghĩ hết anh đã nắm đầu tôi lên xe kéo ra đến bệnh viện rồi lại lôi cổ tôi vào phòng nhỏ...ai cũng nhìn làm tôi ngượng mún chết, nhưng khi nhìn nhỏ đang nắm im trên dường tôi ko cảm giác đc gì, nhìn khuôn mặt baby giờ đây bầm tím những vệt, lòng tôi đông cứng, tôi ko nhớ đến hận thù nữa mà chạy ôm lấy nhỏ nấc nghẹn và hỏi về nhỏ ko dứt, anh nhỏ thì vẫn đờ điếc trả lời, mặt ko chút cảm xúc...1 tuần sau nhỏ mới chịu tỉnh, tôi mừng lắm nhưng ko biết đói mặt nhỏ ntn, nhỏ cũng ko thèm nhìn tôi 1 cái. Thật sự
  6. tôi mong nhỏ xem tôi là ko khí đi chứ đừng coi tôi là kẻ xa lạ, tôi đau lắm.... Mỗi tối tan học tôi vẫn đến thăm nhỏ đều đều nhưng chỉ đứng ngoài cửa sổ liếc nhìn khuôn mặt thẩn thờ ấy, rồi 1 lần, khi tôi vừa về,nhỏ đòi anh mua đồ ăn, tưởng đâu tin tốt nhưng ko ngờ đến lúc anh về ko thấy nhỏ đâu, chỉ thấy 1 mẫu giấy vẻn vẹn 4 chữ “xin đừng tìm em”. Anh nhỏ hoảng loạn tìm khắp nơi. Cả bv chả ai thấy nhỏ, cả trong wc nữ anh cũng ko ngại tìm mong có chút cơ hội mong manh, nhưng ko đc............còn nhỏ thì vô tâm ngồi bó gối 1 xó tối, nhìn theo chiếc bóng liêu xiêu của anh trai mình mà bịt miệng khóc. Và từ đó chúng tôi, ko còn ai tìm thấy sự hiện diện của nhỏ nữa. 8 tháng sau..... Tôi đã trở thành 1 sinh viên nghành luật, vì qa chuyện của nhỏ tôi đã quyết tâm theo đuổi nghề đó, tôi vẫn thơ thẩn tìm nhỏ trong vô vọng nhưng chẳng 1 tăm hơi.. ngày thứ 3 tong 8 tháng xa cách tôi đang học ơ đất sài thành xa xôi bỗng nghe đc tiếng điện thoại của thằng bạn, tôi ko mún nghe vì sắp vào lớp nhưng điều gì thôi thúc tôi phảỉ nghe. -gì thế mày? Nói nhanh tau còn học -con bé...con bé..._tiếng thèn bạn ngập ngừng -nếu mày điện vs ý này thì thôi đi..._chả là hắn có giói thiệu cho tôi 1 mối tốt nhưng tôi ko chịu, -đừng ...đừng chờ đã ...tau thấy con bé bồ mày mấy tháng trước ...ấy...khụ khụ khụ Ngay lúc đó lòng dạ tôi nghe trống rỗng ko bít chuyện mình vừa nghe có thật ko,....cũng nhờ thằng này đại gia(ko sợ tốn tiền đt) nên tôi lại đc nghe tiếp những lời í ới của hắn... -nó ...nó đang ở đây.. -mày nói rõ đi thằng điên....ở đây là đâu -bên...bên tau nek -mà mày ở đâu -1 cái bệnh viện phụ sản nhỏ ở quê mình... -sao lại là bệnh viện phụ sản.. -chị tau sinh ở đây.... -ừh mày chờ tau.....về...về tới tau gọi Như bắt đc vàng tôi chạy về kí túc xá lấy đồ lên chuyến bay đầu tiên....tôi sắp gặp lại nhỏ lòng tôi lúc này vui như hội ng tôi ko ở yên đc 1 chỗ cứ nhún nhảy như điên gây chú ý cho mọi ng xung qanh. Xuống máy bay tôi lại gọi cho thằng bạn... -mày đâu rồi, tau đang ở sân bay -nhanh vậy mày...chị tao sinh ko đc chuyển đi rồi.. -tau có hỏi chị mày đâu..tau hỏi con nhỏ mầy thấy á...
  7. À...nó ở bv gì gì đó tau cũng ko biết tên, mà nó là bệnh viện phụ sản nhỏ lắm ẹc tôi cúp mày não nè khi nghe xong câu trả lời huề vốn... nhưng tôi vẫn mong có 1 tia hi vọng loé sáng...tôi quyết tâm đi tìm nhỏ, đi đâu tôi hoỉ bv phụ sản, ai cũng nhì 1 thanh niên như tôi mà chửi điên. Đến khỏang 8h tối tôi tìm thấy cái bệnh viện ấy nó nhỏ hơn tôi nghĩ nhiù nhưng nó rất sạch sẽ.... tôi lang thang đi khặp hành lan vì nghe đâu nhỏ đang làm công nhân vệ sinh cho chỗ này....đi đến con đường cụt thi tôi chợt thấy nhỏ.... nhỏ có thai, chắc đó là con tôi...1 tay nhỏ đang chống lưng chân cố gắng khuỵ xuống thật nhẹ để nhặt túi rác. Có phải cảm giác thương hại hay lâu ngày ko gặp mà tôi thấy thương nhỏ trong bộ váy xanh lam của bv, và đôi giày xanh của công nhân, nhỏ đang cố gắng nhạt từng túi rác trong thùng, bất chợt nhỏ làm rơi cái túi tất cả chai lọ lăn hết ra ngoài, nhỏ lại phải vất vả ngồi xuống nhưng tôi đã nhanh chóng chạy lại ôm lấy nhỏ vào lòng. Tôi cảm nhận đc cái giật mìh cùa nhỏ, rồi ánh mắt ngơ ngác và sau đó là cặp mắt tròn của nhỏ đang nhìn chằm chằm vào tôi -buông ra..._nhỏ dùng hết sức của 1 sản phụ đẩy tôi nhưng tôi càng ôm chặt hơn- cái ôm thương nhớ..giờ tôi mới bít nhỏ đã khác xưa ...thân hình ốm teo, da xanh xao,yếu ớt còn cái bụng thì to ra... Tôi thả tay ra, nhỏ lờ đi như ko qen biết tôi, tôi đã nghĩ nhỏ sẽ mắng tôi nhưng tôi lại ko ghĩ nhõ sẽ coi tôi như ng dưng, ko chút qen bít thế này... Nhỏ đi chậm nhưng mỗi bước đang cố gắng lớn dần, tôi thì cúng ng ko phản ứng đc gì nữa đứng nhìn nhỏ bước đi... Mấy ngày sau tôi vẫn lì lợm theo chọc nhỏ, lúc đầu nhỏ im như ko có chuyện gì nhưng sau đó nhỏ có hơi nhăn mặt vì tôi cứ xen vào công việc của nhỏ, tôi ko cho nhỏ làm gì, sáng sớm tôi đã thu dọn hết nhạnh rác còn vãi và lau sạch sàn...vì tôi biết nhỏ rất kĩ , kĩ đến từng chi tiết. theo đuôi nhỏ mãi, cuối cùng nhỏ cũng phải chịu thua tôi và sự đồng ý của các bác sĩ ở đây(họ ủng hộ tôi nhìu lắm). tôi đã đánh bại đc nhỏ cứng đầu của tôi..... Bv cho nhỏ nghĩ làm sớm để an thai vì hơn 8 tháng qa nhỏ chỉ bít làm công ở đây để tự nuôi mình, chưa 1 ai chăm sóc cho nhỏ cả. Tôi về nhà, căn nhà vẫn như vậy có bố đang phụ mẹ bán đò ở cửa hàng, còn có anh 2 đang xon xen bưng vác họ thật bận rộn nhưng ko thíu hạnh phúc.... tôi để nhỏ ở ngoài và bước vào vs khuôn mặt ngu đời nhất.. -ba ,mẹ..._tôi cúi đầu thê thảm -con...sao con ko lo học mà về đây?_mẹ tôi bất ngờ -sao mày cứ thích làm khổ tao thế hả... mày tưởng trường mày học của chú mày thì mày ưng ăn chơi, bỏ học lúc nào là bỏ đấy hả?_sau chuyện của nhỏ ba tôi đã thay đỏi rất nhìu, vì lí do đơn giản...nhà tôi ko có con gái nên 3 rất thương nhỏ. -con xin lỗi_tôi cố hạ giọng_nhưng con có xin chú ấy rồi - mày lừa ai thế hả..._bố tôi cứ thấy mặt tôi là ưng đánh cho bỏ ghét, lần nào mẹ tôi cũng ko cản lại đc lần này bố cũng định đánh tôi
  8. -chú...chú ơi.._nhỏ nghe tiếng lớn nên cố lê vào...tất cả ánh mắt nhìn vào nhỏ như sinh vật lạ, mẹ tôi ba tôi cả anh 2 nữa họ ngạc nhiên toàn tập khi thấy nhỏ chống lưng đi vào -chú đừng đánh anh ấy...tại... tại con, con xin lỗi, con chào cả nhà_kế tiếp nhỏ làm bộ buồn tệ rồi qay lưng đi...tôi biết chiêu của nhỏ nên để nhỏ diễn luôn...(lúc nãy tôi vs nhỏ có tính trước trên taxi rồi dấy mà.). -bé q .....là em đó hả?_anh tôi ngập ngùng -mẹ sắp có cháu bồng rồi đây_tôi nói vẻ tự hoà đầy mình, ai ngờ bố quất luôn bạt tai lỡ dở lúc nãy vào mặt tôi đau điếng “chát....” 1 bath tai kinh khủng nhất,tôi mún khóc để đòi công bằng...mà ai lại đi khóc trước mặt con gái bao giờ -sao con ko chịu nói vs ba hả _lần đầu tiên trong hơn 8 tháng qa ba lại kêu tôi là con -con chịu đưa con dâu của mẹ về rồi_mẹ tôi cười hồn nhiên (như kon điên) đến ôm lấy nhỏ -he he vậy là gia đình mình lại như xưa.._tôi lém lỉnh cười nịnh... -ai nói như xưa..._anh tôi gằn giọng nghe lạnh thấu xương -..._cả nhà tôi hướng mắt nhìn chằm chằm vào anh? --ko phải sắp có thêm ng mới nữa sao??/_anh tôi tròn mắt nhìn vào bụng nhỏ.... Ba, mẹ tôi vui ra mặt anh 2 thì cứ ríu rít như chim, còn nhỏ cũng vui ko xuể, sau đó ba mẹ bắt nhỏ phải ở lại nhà tôi vì họ đã biết nhà nhỏ là gia đình thế nào họ cứ gọi nhỏ là con gái rồi xít xoa vs nhỏ làm tôi mún đổ máu ghen ... ở nhà tôi nhỏ lúc nào cũng cười nhưng tôi cảm nhận đc nhỏ lun nhớ nhà nhưng sao tôi có thể để nhỏ về ngôi nhà ghê tởm đó đc..nhỏ chết mất, và tôi quyết định nói cho anh nhỏ biết anh ấy bỏ hết công việc chạy vào nhà tôi khoảng vài phút sau đó. Anh em họ gặp nhau thật tuyệt hình như tôi đã làm gì đó rất có ý nghĩa vs nhỏ... ngày nhỏ sinh anh nhỏ cũng tới, nhỏ sinh cho tôi 1 đứa con trai khấu khỉnh, nó có khuôn mặt bùn y như nhỏ, còn mắt mũi sao giống tôi ghê. tôi hạnh phúc nhìn dứa con mà quên mất nhỏ, chạy đến phòng mổ nhỏ vân còn trong đó tự nhiên tôi thấy sốt ruột. tôi nôn nóng chờ đợi bác sĩ, nhìn khuôn mặt ông ta tôi ko ưa vào đâu đc nhưng ổng chỉ nói vỏn vẹn... -do sản phụ ko đủ sức khoẻ, cô ấy qá sức để có thê làm 1 ng mẹ.....tôi xin lỗi.. -ông đùa đấy à_tôi cố cười hỏi lại -....tôi xin lỗi, mong cậu đừng đau bùn..._ông bác sĩ bỏ đi lướt khỏi mặt tôi 1 kiểu cay dắng... rồi ko cảm giác đc gì tôi víu tay ông lại chực khóc... -ông nói gì vậy, ông đứng lại ...đứng lại_tôi gào lên và kéo khuỷu tay ông bác sĩ lại. nhưng ông ta cũng ko còn ngăn đc nước mắt nên giật tay tôi bỏ đi Ông nói đi.. vợ tôi bị sao?.... cô ấy bị gì...ông mau nói đi_ tôi chạy tới bấu chặt 2 vai nác sĩ. Cậu đừng qá đau lòng... cũng do số trời thôi_lại 1 lần nữa ông gạt tay tôi ra
  9. Tôi ko mún.... ko mún nge ... ông nhất định phải cứu. phải cứu cô ấy Tôi gục ngay xuống dó ko còn nghe thấy đc gì nữa ngoài những tiếng rên la inh ỏi của tôi sau lưng vị bs, chiếc giường trắng đỏ đầy những máu của nhỏ đc 1 y tá đẩy ra, tôi sảng ng ôm lấy nhỏ mà gào...nhỏ đã ko 1 lời nào nới vs tôi mà nhỏ đi tôi ko mún... tôi vẫn chưa kịp nói vs nhỏ lời yêu.Tôi hận mình sao lúc nhỏ muốn tôi nói câu đó tôi ko nói tôi rất hận mình, chính tôi đã cướp đi tất cả của nhỏ, tôi ko đáng làm 1 con ng. Gia đình nhỏ biết nhung ko mẩy may 1 chút gì tâm sự, từ khi nhỏ đi, họ đã lập sẵn bàn thờ đề tử, tôi ko hỉu đc gia đình đó họ ko có tíh ng trừ anh nhỏ... anh rất đâu lòng nhưng vẫn ko nói hây đánh tôi... anh giống nhỏ 1 điều là họ rất biết chịu đựng họ ko biết oán trách dù lòng rất đau khổ... Giờ đây tôi nhìn đứa con bé bỏng mất mẹ tôi mới ngộ ra.. nhỏ sinh ra là dành cho tôi hạnh phúc...tôi sẽ mãi iu nhỏ dù cho nhỏ ko còn ở đây....và tất nhiên tôi sẽ đóng tốt vai cha lẫn mẹ cho đứa con bé bỏng của mình, và khi lớn lên tôi sẽ tự hào cho con bít” mẹ con là ng duy nhất trên đời ...mẹ con chỉ dành cho 3, sinh ra là thuộc về 3 mà thôi”( giờ nhìn lại tôi tự hỏi tôi đã qá ích kỉ hay sai lầm khi nới vs con điều đó, bởi nó sẽ nói là.... “mẹ cũng dành cho con nữa chứ bộ mình 3 ko hả....?” The end
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2