intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Nhờ có anh...em đã quên hết quá khứ

Chia sẻ: Lang Thị May | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:4

58
lượt xem
5
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

đau khổ khi còn là con gái. Rất sợ tốc độ và mọi loại xe (trừ xe đạp). Ko thích con gái, càng ghét con trai bởi vì trong lòng vẫn còn hình bóng của bạn trai cũ. Đẹp, lạnh lùng, không bao giờ nói chuyện trừ khi được bắt chuyện. Khi là con gái: Khi là con trai: LAM THOA: Là bạn thân nhất của Diễm Anh, ko có gì về Diễm Anh mà Lam Thoa ko biết,

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Nhờ có anh...em đã quên hết quá khứ

  1. Nhờ có anh...em đã quên hết quá khứ Tên truyện: Nhờ có anh...em đã quên hết quá khứ Tác giả: nhavantien123 Tình trạng: đang sáng tác Giới thiệu: DIỄM ANH: Giả thành con trai bởi vì ko muốn nhớ đến quá khứ đầy tuyệt vọng, đau khổ khi còn là con gái. Rất sợ tốc độ và mọi loại xe (trừ xe đạp). Ko thích con gái, càng ghét con trai bởi vì trong lòng vẫn còn hình bóng của bạn trai cũ. Đẹp, lạnh lùng, không bao giờ nói chuyện trừ khi được bắt chuyện. Khi là con gái: Khi là con trai: LAM THOA: Là bạn thân nhất của Diễm Anh, ko có gì về Diễm Anh mà Lam Thoa ko biết, là người đầu tiên biết Diễm Anh là con gái. Mạnh mẽ nhưng dễ mềm lòng trước Diễm Anh. Mỗi lần Diễm Anh khóc là Lam Thoa cũng ko thể cầm nổi nước mắt. Luôn cho Diễm Anh những lời khuyên khi gặp vấn đề về tâm lí TÂY LUÂN: Là một người không những đẹp trai mà còn vui vẻ hòa đồng, đi đến đâu là mang nụ cười đến đó, bởi vậy cả trường coi Tây Luân là thần tượng của mình. Rất tò mò về Diễm Anh bởi cô là người duy nhất ko nở nụ cười mặc dù Tây Luân cố gắng đến mấy. Luôn tìm mọi cách tiếp cận để làm bạn với Diễm Anh nhưng sau này, cậu mới phát hiện rằng mình càng lúc càng thích Diễm Anh. CHÂU HÒA: Sau khi nghe Diễm Anh hát, Châu Hòa rất muốn biết về quá khứ của Diễm Anh. Luôn lạnh lùng với Diễm Anh nhưng lại âm thầm bảo vệ cô. Cũng như Tây Luân, Châu Hòa được cả trường quý mến là bởi vì cậu đẹp trai, lạnh lùng, nhưng luôn bảo vệ người mình iu quí. Bạn thân của Tây Luân, 2 người có chung một mục đích, tìm hiểu xem Diễm Anh thật ra đã bị tổn thương như thế nào.
  2. Và còn các nhân vật khác, sẽ được nhắc tới trong truyện Chương 1: Nơi bắt đầu những câu hỏi- Diễm Anh -Chào mọi người, Tây Luân đã có mặt- Tây Luân, một trong các thần tượng được yêu thích nhất ở trường, giỏi thể thao, lại đẹp trai, đi đến đâu là mang lại nụ cười đến đó. Đúng như mọi người nói, vừa mới bước vô lớp là nở nột nụ cười rạng rỡ. -A! Luân, cậu tới rồi à. Ủa? Mà Châu hòa đâu rồi? Mọi ngày cậu ấy luôn đi chung với cậu cơ mà? -Sáng nay khi qua nhà hắn là hắn đã biến mất tăm. -Chắc trời sập quá!- Mọi người tụ tập lại chỗ của Tây Luân càng lúc càng nhiều. - Hỏi bác gái thì mới biết hắn đã đi học từ sớm. Không ngờ tên lười như hắn cũng có ngày lại siêng như thế. Cả lớp bật cười, thật là Tây Luân có khác. Lúc nãy không khí ảm đạm, dường như ai cũng làm việc riêng của mình. Vậy mà giờ đây lại rộn rã, mọi người cùng họp lại nói chung một chủ đề. Không sai, Tây Luân thật sự rất giống mặt trời, cậu ấy đã tiếp sức sống cho lớp. Lúc này, âm thanh được nhắc lại nhiều nhất là “Tây Luân” Giờ nhìn lại, chỉ có hai người duy nhất không bước ra khỏi ghế để cùng nhập bọn, là Lam Thoa và Diễm Anh. Lam Thoa đang nhìn Tây Luân, nhìn chăm chú, đôi mắt đượm buồn, một chút gì xót xa cho chính bản thân mình. Nhưng Tây Luân lại không nhìn Lam Thoa mà nhìn Diễm Anh đang nằm gục xuống bàn đánh giấc. Tây Luân cảm thấy nhói trong lòng bởi vì chỉ có duy nhất một nơi là anh không thể đem tia nắng đến và đó chính là Diễm Anh. Cho dù có bắt chuyện, Diễm Anh không đáp trả. Lịch sự lắm là cũng ừ lại một tiếng. Không bao giờ cười cho dù Tây Luân có cố gắng đến mấy nhưng Luân là một người mạnh mẽ, anh nhất định phải làm cho Diễm Anh cười thì mới chịu. Ngay lập tức, Tây Luân tách khỏi đám đông, tiến lại bàn của Diễm Anh mặc cho ánh mắt của cả lớp, và Lam Thoa đang nhìn anh một cách sững sờ. -Xin chào Diễm Anh- Tây Luân đập hai tay xuống bàn, nở một nụ cười thật tươi le lói chút hi vọng là Diễm Anh sẽ đáp trả. Nhưng cô cứ nằm mãi, xem như không có tiếng của Luân làm cho anh thất vọng. -Cậu có muốn mình cho mượn vở bài tập không? - Làm ơn, khi tôi đang ngủ thì đừng lải nhải hoài như thế, điếc tai lắm đấy- Diễm Anh động đậy, lần đầu tiên cô nói dài như thế nhưng nghe chẳng lọt tai được chữ nào. Cô đứng dậy, bước ra khỏi ghế, -Thật là phiền phức. Thoa à! Tớ đi đây một lát, có gì cậu nhận giùm tớ số phòng nội trú. Đừng đi theo tớ, không có gì đâu. Và Diễm Anh bước ra khỏi cửa, để lại những lời xì xầm của mọi người trong lớp và Luân dứng ngây người ra, vẻ mặt thoáng buồn. Còn Thoa thì vẫn như thế, biết rõ tính cách của Anh rồi nên lại thấy thương cho Tây Luân tốt bụng.
  3. -Cậu ta nghĩ mình là ai mà dám nói thế với Luân chứ. -Phải đấy, tưởng mình đẹp trai là được kiêu ngạo à. - Luân à, đừng quan tâm tới con người ấy nữa Diễm Anh ngay sau khi đi khỏi là phải lắng nghe những lời nói xấu của bạn cùng lớp. Còn Luân thì vẫn đứng đấy và hi vọng Diễm Anh sẽ quay lại. Bỗng Thoa đạp ghế, ngã lăn quay: -Thôi đi, các người thì biết gì chứ. Các người không thể hiểu cậu ấy đâu. Chap 2: giai điệu của quá khứ -Thôi đi, các người không hiểu cậu ấy đâu Tây Luân đang cúi mặt và mọi người thì đang bàn tàn ngay lập tức quay phắt về phía Lam Thoa mặt đỏ bừng -Hừ! Cô nghĩ mình là ai. Chúng tôi bàn tán về cậu ấy có gì là sai. -Cô cũng phải công nhận, cậu ta rất kiêu, được Tây Luân quan tâm đến thế mà còn…- Tuyết Nhi, một trong những cô gái xinh nhất trường giờ lên tiếng. Tuyết Nhi rất được lòng của các bạn nữ và nam trong lớp. Cô cũng thuộc dạng ít nói, nhưng một khi đã lên tiếng là chắc chắn có chuyện với cô. Cô bước lên, bây giờ là trung tâm của mọi người -Cậu ấy không phải thế. Cậu ấy như vậy bởi vì, Diễm Anh đã phải đối mặt rất nhiều đau khổ trong quá khứ rồi. Các người…..các người đừng…nghĩ…xấu về cậu…ấy…như thế- Thoa rơm rớm nước mắt, hai tay nắm lại thành nắm, mặt cô càng lúc càng đỏ. Cho đến khi những giọt nước mắt bắt đầu lăn xuống, Thoa vùng chạy khỏi lớp, không nói gì thêm. - Hai người này đúng là kì lạ- cả lớp lại tiếp tục bàn tán, Tây Luân vẫn còn đứng sững đấy, cậu cảm thấy mình cũng có lỗi trong đó. Rồi thốt nhiên cũng chạy theo Thoa. - Luân, Luân, cậu đi đâu vậy. Này! Quay lại đây đi- Nhi hét lên thật to hòng mong níu Luân lại nhưng Luân phớt lờ luôn, cứ chạy mãi. Nhi tức giận và thề sẽ không bỏ qua vụ này bởi đây là lần đầu Nhi gọi Luân mà Luân ko chịu đáp lại. Nhi nở một nụ cười xen lẫn sự giận dữ, cô ta đã nghĩ ra những trò xấu để hại Diễm Anh rồi chăng. Còn mấy đứa trong lớp thì nhìn Nhi, trên gương mặt có nguyên dấu hỏi tại sao Luân lại chat theo Thoa. Nói về phía Diễm Anh, cô muốn tới một nơi và nơi đó chính là ngọn đồi phía sau trường. Ngọn đồi này có một cái cây khá cao. Tuy không phải núi nhưng mà nếu sượt chân có thể té chết như chơi. Diễm Anh và Lam Thoa rất hay tới đây chơi, nhưng ko hẳn gọi là chơi. Chỉ là Thoa tới đây đọc sách, còn Anh làm nhiệm vụ riêng của mình. Anh kể cho Thoa nghe tất cả điều thầm kín trong cô, cho nên ko có gì mà Thoa ko biết về Anh. Khi đã tới ngọn đồi, Anh nhìn xung quanh để xem có ai không, thấy ko có người, Diễm Anh thốt nhiên nhắm mắt lại, cô bước tới mép đồi và hát:
  4. Anh ơi anh đang ở nơi nào vậy Có biết rằng em đang hát vì anh Bài ca của riêng đôi mình || bài ca mà anh rất thích Anh hãy lắng nghe lòng em Nếu em được sinh ra em sẽ là cơn gió bay tự do Em là gió thì anh sẽ là bầu trời cho em được bay Chuyện tình ta sao mà giống chuyện tình của Romeo và Juliet anh nhỉ Nếu em được sinh ra em sẽ là ngôi sao sáng Và anh sẽ vẫn là bầu trời nâng niu ngôi sao sáng ấy Ước muốn nhỏ nhoi || nhưng lại trong sáng biết bao Em đang hát giai điệu || của quá khứ Thời gian như ngừng lại, bài hát kết thúc trong thầm lặng, nước mắt của Diễm Anh ko biết tự lúc nào đã rơi xuống. Diễm Anh hoàn toàn ko biết có người đang nằm trên cây lắng nghe rõ từng chữ một và anh ta cảm thấy buồn cho người con gái trong bài hát. Anh nhảy xuống cây, “soạt”, Diễm Anh hốt hoảng quay lại và thấy một người con trai đang tiến lại mình: -Cậu là ai…..
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2