Mục lục<br />
Giới Thiệu<br />
Chương 1<br />
Chương 2<br />
Chương 3<br />
Chương 4<br />
Chương 5<br />
Chương 6<br />
Chương 7<br />
Chương 8<br />
Chương 9<br />
Chương 10<br />
Chương 11<br />
Chương 12<br />
Chương 13<br />
Chương 14<br />
<br />
NHƯ KHÔNG HỀ CÓ<br />
Bret Easton Ellis<br />
<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Giới Thiệu<br />
Bret Easton Ellis sinh ngày 7 tháng Ba năm 1964 ở Los Angeles, bang<br />
California, Hoa Kỳ. Với sáu tiểu thuyết và một tập truyện ngắn, Ellis đã trở<br />
thành một trong những cái tên ăn khách nhất, có sức hút nhất của văn học<br />
đương đại.<br />
Ellis sinh ra trong một gia đình giàu có với người cha hay ngược đãi, đây<br />
chính là hình mẫu cho Patrick Bateman - nhân vật nổi tiếng nhất của Ellis.<br />
Ellis vào học trường Bennington College, ở đây ông đã kết bạn với hai nhà<br />
văn Donna Tarrt và Jonathan Lethem nhưng không ai trong số họ nhận ra<br />
niềm ham mê văn chương của Ellis. Sau khi đã nổi tiếng với cuốn Less than<br />
zero - tác phẩm đầu tay bán chạy nhất năm 1985 và được dựng thành phim<br />
vào năm 1987 - ông trở nên thân thiết với Jay Mclnerney, hai người hợp<br />
thành "cặp đôi độc hại" nổi tiếng. Bret Easton Ellis, Jay Mclnerney và Tama<br />
Janowitz là ba gương mặt trẻ tiêu biểu và mới mẻ nhất của nền văn học Mỹ<br />
những năm 1980, được biết đến với cái tên nhóm "Brat Pack". Năm 1987,<br />
ông chuyển đến New York để xuất bản cuốn tiểu thuyết thứ hai - The rules<br />
of attraction. Nhà văn lâm vào cảnh túng quẫn sau khi viết American psycho<br />
(1991) - "bom tấn" của văn học Mỹ cuối thế kỷ 20 và càng nổi tiếng hơn nữa<br />
khi được dựng thành phim vào năm 2000. Đây được xem như tác phẩm tiêu<br />
biểu nhất của Ellis và được giới học thuật đánh giá rất cao. Trong suốt thời<br />
gian dài viết Glamorama, ông dính vào ma túy và The informers (1994) được<br />
giới thiệu tới các nhà xuất bản. Cuộc đời ông tính cho đến thời điểm này đã<br />
được ông tiểu thuyết hóa trong chương đầu tiên của Lunar Park (2005). Sau<br />
cái chết của người tình đồng giới Michael Wade Kaplan, Ellis lao vào hoàn<br />
thành Lunar Park, giọng văn của ông trở nên đầy tiếc nuối, buồn bã. Tác<br />
phẩm này được dành tặng cho Kaplan và cha của tác giả - Robert Ellis.<br />
<br />
Sau chuyến trở về Los Angeles. Ellis đã viết cuốn tiểu thuyết thứ bảy của<br />
mình, có tựa đề Imperial bedrooms và giới thiệu nó vào tháng Năm năm<br />
2010.<br />
Ellis nổi tiếng với khả năng thể hiện những hành vi và quan điểm tiêu cực<br />
bằng một phong cách vô cảm, đồng thời các tiểu thuyết của ông được liên<br />
kết với nhau bằng sự trở đi trở lại của các nhân vật. Ông tự nhận mình là một<br />
nhà văn trào phúng và nhà đạo đức học, các tác phẩm của ông đều gây nhiều<br />
tranh cãi nhưng không ai có thể phủ nhận được giá trị của chúng.<br />
Các tác phẩm: Less than zero, American psycho, The rules of attraction,<br />
Glamorama, The informers và Lunar park của Bret Easton Ellis đều đã được<br />
chuyển thể thành phim và gặt hái được nhiều thành công lớn.<br />
Tặng Joe McGinniss<br />
<br />
NHƯ KHÔNG HỀ CÓ<br />
Bret Easton Ellis<br />
<br />
Chương 1<br />
Thiên hạ sợ phải nhập làn trên xa lộ ở Los Angeles. Đó là điều đầu tiên<br />
tôi được nghe khi trở về thành phố. Blair đón tôi tại LAX 1 và thì thầm câu<br />
này khi lái xe chạy lên đoạn dốc nhập vào đường chính. Cô bảo: "Thiên hạ<br />
sợ phải nhập làn trên xa lộ ở Los Angeles." Dù câu nói vốn chẳng đáng bận<br />
tâm, nó vẫn đeo đẳng tâm trí tôi suốt một thời gian dài đến khó chịu. Dường<br />
như không điều gì khác còn đáng kể nữa. Từ chuyện tôi mười tám và giờ đã<br />
là tháng Mười hai, chuyến bay lại khá xóc và đôi tình nhân đến từ Santa<br />
Barbara ngơi đối diện tôi trên khoang hạng nhất thì đã ngà ngà say. Từ mảng<br />
bùn bắn lên ống quần jeans của tôi hồi sớm tại một phi trường ở New<br />
Hampshire, khiến tôi thấy vừa lạnh vừa lùng nhùng sao đó. Từ vết ố trên tay<br />
áo sơ mi ẩm ướt và nhàu nhĩ tôi đang mặc, chiếc áo mới sáng nay còn mới<br />
tinh, sạch sẽ. Từ chỗ rách trên cổ chiếc áo khoác ca rô xám của tôi, chiếc áo<br />
có chút gì đậm hơi hướng miền Đông hơn trước, đặc biệt là bên chiếc quần<br />
jeans bó và cái áo phông xanh nhạt của Blair. Tất thảy như vô nghĩa bên<br />
cạnh mỗi một câu nói ấy. Dường như vụ dân tình sợ nhập làn xa lộ nghe lọt<br />
tai hơn chuyện "Em dám chắc Muriel bị biếng ăn tâm lý" hay tiếng cô ca sĩ<br />
trên đài gào thét về sóng điện từ. Dường như với tôi, chẳng còn gì đáng kể<br />
ngoài mười hai từ ấy. Từ những cơn gió ấm như đang đẩy chiếc xe trôi<br />
xuống con đường nhựa vắng tanh cho đến mùi cần sa đã nhạt vẫn phảng phất<br />
trong xe Blair. Tất cả những gì đọng lại đó là cái thằng tôi trở về nhà trong<br />
một tháng, gặp một người tôi không thấy mặt đã bốn tháng và thiên hạ sợ<br />
phải nhập làn trên xa lộ.<br />
Blair lái xe rời xa lộ và gặp đèn đỏ. Một cơn gió dữ dội làm chiếc xe rung<br />
lên trong thoáng chốc, rồi Blair mỉm cười nói gì đó về chuyện có lẽ phải<br />
nâng mui xe cao hơn và chuyển sang kênh phát thanh khác. Trên đường về,<br />
Blair phải dừng xe vì có năm công nhân đang khênh những xác cọ bị gió giật<br />
đổ, nhét lá cây cùng những mẩu vỏ cây chết lên một xe tải lớn màu đỏ, Blair<br />
lại mỉm cười. Cô dừng xe trước nhà tôi, cổng nhà để ngỏ, rồi tôi ra khỏi xe,<br />
<br />