NHỮNG BỨC TƯỜNG BỊ PHÁ VỠ - phần 4
Chia sẻ: Conmuachieunhoem Conmuachieunhoem | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:17
lượt xem 5
download
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi tuyên bố phá vỡ những bức tường của thầy hiệu trưởng được đưa ra. Tôi cũng đã nhức đầu mấy bữa nay khi nghĩ tới chuyện chạm mặt với ông anh họ cấp III và cô em họ cấp I. Rồi đây mọi chuyện sẽ như thế nào nhỉ? Tôi quả thật không hy vọng được gặp họ chút nào. Nhưng chuyện này cũng thật quái lạ. Hình như tôi chưa bao giờ hiểu hết về ngôi trường này...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: NHỮNG BỨC TƯỜNG BỊ PHÁ VỠ - phần 4
- NHỮNG BỨC TƯỜNG BỊ PHÁ VỠ - phần 4
- Đã ba ngày trôi qua kể từ khi tuyên bố phá vỡ những bức tường của thầy hiệu trưởng được đưa ra. Tôi cũng đã nhức đầu mấy bữa nay khi nghĩ tới chuyện chạm mặt với ông anh họ cấp III và cô em họ cấp I. Rồi đây mọi chuyện sẽ như thế nào nhỉ? Tôi quả thật không hy vọng được gặp họ chút nào. Nhưng chuyện này cũng thật quái lạ. Hình như tôi chưa bao giờ hiểu hết về ngôi trường này. Ý tôi là tại sao lại có rất nhiều người ******** chuyện sát nhập 3 cấp. Chuyện 3 cấp học chung với nhau không phải là mới mẻ với một số trường học hiện nay, vậy thì cứ xem như Thiên Vũ là ngoại lệ. Theo như tôi được biết, nhờ vào cuộc bàn tán sôi nổi trong trường mấy ngày qua, tính hết toàn bộ số học sinh của 3 cấp thì có 80% không đồng ý chuyện này, 15% không có ý kiến và 5% đồng ý. Thế nhưng thầy hiệu trưởng không có vẻ gì cho thấy là đang suy nghĩ lại quyết định của mình cả. Nhìn sang bên cạnh. Cái bàn này hôm nay sao rộng một cách lạ thường. À, Vì chỉ có mình tôi ngồi thôi. Không hiểu làm thế nào mà cả Thanh Trâm cũng vắng bóng nốt từ sau cái lệnh kỳ quá của thầy hiệu trưởng. Ngay lúc mà tôi muốn nói chuyện với họ. Nhưng tệ nhất là tôi không biết liên lạc với cả hai người họ bằng cách nào. Nghĩ đến đó, tôi khẽ buông một tiếng thở dài. - Princess!
- Tôi nhìn lên. Một nhóm người chạy vào : - Không ổn rồi. Bạn mau ra đây đi. Tôi đứng dậy đi theo họ. Có mấy người đang làm việc với những bức tường. Một người trong nhóm tỏ ra lo lắng : - Hình như họ định phá vỡ những bức tường thật đó. Vậy chúng ta phải làm sao đây? Tôi cắn nhẹ môi mình.Tôi cũng đang rất bối rối, không kém gì họ. - Nếu như đây đã là quyết định của thấy hiệu trưởng thì tôi cũng không biết phải làm thế nào nữa. Hãy cứ để mọi chuyện đi theo hướng của nó. Ngay khi tôi vừa dứt lời, bức tường ngã xuống. Ở bên kia cũng có rất đông người đang đứng y như chúng tôi. Cả hai bên nhìn nhau trong im lặng. Lần đầu tiên, chúng tôi chạm mặt với những người cao lớn mặc đồng phục màu vàng. Họ nhìn chúng tôi bằng một vẻ mặt hết sức kiêu kì. Cũng cùng thời điểm đó, một đám học sinh cấp 1 chạy quanh chúng tôi. Tôi nhìn ra sau, có vẻ như bức tường thứ hai cũng
- đã bị phá vỡ... Cuối cùng thì chuyện này cũng đã xãy ra. Tôi nghĩ bản thân mình nên đương đầu với những rắc rối sau này hơn là cứ tiếp tục tìm cách trốn tránh nó. Ngày đầu tiên sau khi những bức tường bị phá vỡ. Tôi đi một mình trong công viên trường. Nơi này hình như thuộc địa phận cấp I thì phải. Mặc kệ nó nằm đâu. Điều quan trọng là nó yên tình để cho tôi suy nghĩ. Tôi ngồi xuống. Chỗ này thật yên lành. Khu công viên bên cấp II cũng rộng, nhưng chắc không đẹp như bên này. Tôi hít một hơi thật sâu. Lâu rồi tôi không ngồi như vậy một mình. Có lẽ tôi đã quen với việc có Minh Châu và Thanh Trâm bên cạnh. - Cảnh cáo mày! Không được tới đây nữa. Bây giờ nó thuộc về khu cấp III. Tôi đứng dậy nhìn quanh, và thấy một học sinh cấp III đang nắm tóc một cô nhóc nhỏ xíu. Tôi đoán cô bé là học sinh lớp 1. - Dừng lại! Anh đang làm cái gì vậy?
- Hắn dừng lại, chuyển cái nhìn sang tôi. - Mày là học sinh cấp II à? Sự khác biệt giữa các cấp chính là màu sắc và thiết kế của các bộ đồng phục. Đồng phục cấp I màu xanh biển, cấp II màu xanh lá cây và cấp III là màu vàng. Tôi nhíu mày : - Học sinh cấp nào không quan trọng. Cái đáng để quan tâm chính là biểu hiện của anh bây giờ. Anh đang bắt nạt trẻ con à? - Liên quan gì mày? Tôi nắm tay cô bé kéo ra sau lưng mình. - Vì tôi cảm thấy như vậy là không đúng. - Mày...đồ nhiều chuyện.
- Tôi nhìn thấy cánh tay đó giơ lên. Theo phản xạ, tôi nhắm nghiền mắt lại. Nhưng chờ một hồi vẫn không có chuyện gì xãy ra, tôi lại mở mắt ra. Gã con trai đó đang đứng yên tại chỗ. Hắn nhìn cái gì sau lưng tôi vậy? - Ông anh đang định làm gì Princess của chúng tôi vậy? Giọng nói đó làm tôi vui mừng. Tôi quay ra sau. Minh Châu và Thanh Trâm cùng rất đông học sinh cấp II đã có mặt kịp thời. - Tụi bây...cút về chỗ của tụi bây! Minh Châu cười : - Cái đó hình như không thuộc phạm vi quyết định của anh. Phải hỏi em bé này đã. Cô nhóc lớp 1 chỉ tay vào mặt hắn : - Hãy ra khỏi khu vực cấp III. Minh Châu cười tít mắt :
- - Thấy chưa...bêy giờ người phải đi hình như không phải chúng tôi. Bất đắc dĩ, hắn quay mặt đi. Nhưng chừng vài bước, hắn đột ngột quay lại tấn công tôi : - Con nhỏ láu cá! Ngay khi đó thì Thanh Trâm đã nhanh nhẹn tiến ra phía trước và vật anh ta xuống đất. Giờ tôi đã hiểu tại sao bạn ấy lại giành được giải nhất Judo toàn quốc. Đúng là một đại cao thủ. Thanh Trâm gằn giọng : - Đã bảo là đừng có đụng vào công chúa của chúng tôi rồi mà. Ông anh đang cố ý gây chiến với cấp II phải không? Minh Châu cúi xuống : - Cấp III là như vậy à? Thú vị lắm...hãy gởi cái này cho người đứng đầu cấp III giúp tôi nhé.
- Minh Châu dán vào trán anh ta một mảnh giấy màu xanh lá cây có dòng chữ "Queen". Tôi chưa từng thấy cái đó bao giờ. Đợi mọi chuyện trở lại yên ổn bình thường. Tôi hớn hở : - Cuối cùng hai người cũng chịu tới trường. Minh Châu mỉm cười : - Xin lỗi Minh Trúc, tụi này để bạn một mình. Nhưng hình như có rất nhiều chuyện xãy ra trong lúc tôi không có ở đây thì phải. - Ờ...là vụ mấy bức tường... Cô bé con kéo tay tôi : - Princess... Tôi nhìn xuống. Hôn nhẹ lên trán cô bé :
- - Lần sau phải cẩn thận một chút đó, biết không? - Dạ! Cám ơn chị, Princess. Tôi vẫy tay theo bóng cô bé. Trẻ con thật dễ thương. - Chúng ta quay về khu cấp II thôi. Sắp vào học rồi. - Uh! Ba chúng tôi lại đi bên nhau. Không hiểu sao lúc có Minh Châu và Thanh Trâm bên cạnh, tôi lại cảm thấy yên tâm một cách lạ thường. Tôi có rất nhiều, rất nhiều chuyện để kể với hai bạn ấy, ít ra là trong lúc này. Cho nên tôi không có tâm trí nghĩ về những người họ hàng nữa. Vẫn không biết rắc rối còn ở phía trước, lúc tôi biết được ý nghĩa của "Princess" Khi tôi hỏi về ý nghĩa của mảnh giấy mà Minh Châu đã dán giữa trán ông anh cấp III kia, Thanh Trâm đã nhìn tôi bằng con mắt hết sức khó chịu. Cái đó chính là biểu hiện của bạn ấy mỗi lần phải giải thích một cái gì đó mà tất cả mọi người đều đã biết, chỉ trừ tôi. Tôi cũng tự cho là mình ngu. Không hiểu sao nhiều lúc tôi lại
- hỏi nhiều câu ngớ ngẩn như thế. Ví dụ như : - Vậy "Queen" có nghĩa là gì? Đương nhiên, người cốc vào đầu tôi đầu tiên chính là Thanh Trâm : - Tiếng anh của cô tệ tới mức đó sao? Chỉ duy có Minh Châu là lúc nào cũng có đủ kiên nhẫn để tỏ ra dịu dàng với tôi. - Minh Trúc không biết cũng là chuyện thường. Cũng lâu rồi tôi không dùng tới mấy thứ đó. Nếu bây giờ mà hỏi các học sinh mới như Minh Trúc thì chắc họ cũng không biết đâu. Vừa dứt lời, tôi đã nghe một nhóm những học sinh mới vào nói chuyện với nhau : - Nghe nói hồi hãy trong khuôn viên cấp I, Minh Châu đả sử dụng "Queen" để cảnh báo một học sinh cấp III đó. - Thật à? Vậy có nghĩa là lần này Minh Châu nghiêm túc rồi.
- Tôi xụ mặt. Đúng là chỉ có mình tôi là khôg biết thật rồi. - Không sao đâu! - Cũng lại là Minh Châu an ủi tôi. Tôi đứng lên : - Tôi đi lấy một chút đồ. Gặp lại hai bạn ở lớp. Thật ra thì tôi không có gì phải lấy hết. Chỉ là không muốn hai bạn ấy nhìn thấy bộ mặt chảy dài của tôi thôi. Chán thật... Đợi tôi khuất bóng, Minh Châu cất giọng hỏi : - Trong thời gian qua...có chuyện gì đã xãy ra vậy? - Rất nhiều thứ! - Thanh Trâm trả lời. - Nhưng đây là lần đầu tiên Princess bị nguy hiểm. Minh Châu cũng rời chỗ ngồi. Bạn ấy nói qua vai mình :
- - Tôi không muốn chuyện này lặp lại một lần nữa. Thanh Trâm gật đầu : - Tôi hiểu. À, người đó đã quay trở về rồi. Mắt Minh Châu hơi se lại một chút. Có chuyện không hay sắp xãy ra. Trong khi đó thì tôi đi lang thang trong khu vực cấp II. Rút kinh nghiệm lần trước, tôi không dám lảng vảng sang mấy khu vực khác nữa. Nhưng khu này cũng đã rộng cho tôi rồi. - Nghe nói mày có nhỏ em họ học cấp II ở đây phải không? Tôi vội nép mình sau vách tường khi trông thấy anh họ tôi và những người bạn của anh ấy. Tại sao tôi lại phải trốn nhỉ? - Mặt mũi nó ra sao? Dễ thương chứ?
- Chờ hoài vẫn không thấy ông anh mình nói gì, tôi cúi mặt. Sao tôi lại cảm thấy buồn lắm. - Xấu như ma! Tao có thấy con nhỏ đó một lần rồi. - Vậy à? Thế thì mày phải ráng mà trốn nó đi. Để mọi người biết thì mất mặt lắm. - Im đi! Cuối cùng thì anh ấy cũng chịu lên tiếng. Đúng là tôi chỉ làm mất mặt họ hàng của mình. - Sao vậy? Bênh nhỏ em mày hả? - Tao không nói hai lần. - Giọng anh ấy đanh lại - mày mà còn nói nữa thì tao không bỏ qua đâu. Rồi anh ấy bỏ mấy người bạn lại sau lưng mình, không quên tọng thêm một câu : - Tụi bây để cho nó yên.
- "Nó" ở đây có phải là tôi không? Tim tôi đập mạnh khi nghĩ đến câu nói đó. Anh ấy đang cố bảo vệ tôi phải không? Tôi không nghe lầm chứ? - Mời những người có ảnh hưởng nhất đối với các cấp quay về phòng hiệu trưởng. Xin nhắc lại, những người đại diện của học sinh các cấp hãy lập tức quay về phòng hiệu trưởng. Một cô gái trong nhóm bạn của anh ấy bảo : - Có chuyện nữa rồi. Tôi phải đi trước đây. À, về vụ em gái của Anh Tuấn, tôi khuyên các người hãy nghe lời bạn ấy. Anh Tuấn không thích nói đùa đâu. Nhất là huyện có liên quan tới em gái bạn ấy. Cô gái đi khỏi. Mấy đứa còn lại nhìn nhau : - Vậy là sao? - Có trời mới biết.
- Tôi thở dài rồi tiếp tục bước đi. Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. - Cô bạn đang đi đâu vậy? Tôi nhìn lên. Thanh Trâm khoanh tay trước ngực đứng đó chờ tôi. Tôi bối rối : - Ơ...về lớp! Chuông reo vào học rồi. Thanh Trâm đưa tay ra ngăn tôi lại : - Cô bạn không nghe thông báo hồi nãy à? Tôi ngây ngô : - Thông báo? Thông báo gì? Tôi im lặng chờ xem Thanh Trâm sẽ nói gì. Nhưng bạn ấy cũng im lặng nốt. Tôi bất chợt nhớ ra : - Đúng rồi! Trường cho gọi những người có ảnh hưởng nhất các cấp tới phòng hiệu
- trưởng. Ủa, sao Thanh Trâm còn ở đây? Thanh Trâm gầm gừ : - Câu đó phải để tôi hỏi mới đúng. Sao bạn còn ở đây? Tôi đã chạy lòng vòng kiếm bạn từ nãy tới giờ rồi đó. Tôi vẫn chưa hiểu. - Tại sao? - Vậy bạn là ai? Mọi người gọi bạn là gì? - Ờ...Princess! Im lặng lần nữa... - Không phải là... - Thế bạn nghĩ Princess chỉ để gọi cho vui miệng thôi à? Đi với tôi!
- Xong, Thanh Trâm kéo tay tôi đi thật nhanh. Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng. Cái gì? Những người có ảnh hưởng nhất, đại diện của học sinh các cấp lại có tên tôi trong đó sao? Mọi người nhầm lẫn rồi. Hay là tôi vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa của từ "Princess"?
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn