intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Nỗi đau của đom đóm - Phần 26

Chia sẻ: Trần Minh Thường | Ngày: | Loại File: DOC | Số trang:6

44
lượt xem
10
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Hành lang dài và tối, những ánh mắt phẫn nộ. Anh đang dần nhìn rõ mặt những người nằm trên giường sắt, những khuôn mặt quen thuộc. Nhưng anh không muốn nhìn rõ. Anh gắng chớp mắt liên tục và rướn người. Mặc kệ cơn đau, anh không thể đứng lại chờ đợi. Cái chết vừa xảy ra, có lẽ vẫn còn kịp chặn đứng.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Nỗi đau của đom đóm - Phần 26

  1. Phần 26 Hành lang dài và tối, những ánh mắt phẫn nộ. Anh đang dần nhìn rõ mặt những người nằm trên giường sắt, những khuôn mặt quen thuộc. Nhưng anh không muốn nhìn rõ. Anh gắng chớp mắt liên tục và rướn người. Mặc kệ cơn đau, anh không thể đứng lại chờ đợi. Cái chết vừa xảy ra, có lẽ vẫn còn kịp chặn đứng. Quan Kiện nén đau lại trèo lên xe đạp. Dù ý chí không thắng nổi cơn đau thì ít ra cũng chặn được cơn đau đang tấn công điên cuồng. Đến cổng bệnh viện, anh vẫy được xe taxi, năm phút sau, dù đang rất đau, anh cũng đã đến trước cửa Hoa Thanh Trì. Xe chưa dừng hẳn, anh đã ném cho tài xế 20 đồng rồi nhảy xuống, chạy thẳng vào cửa Hoa Thanh Trì. Vừa bước đến bậc thềm thì anh ngã lăn, và có lẽ khả năng chịu đau cũng đã cạn kiệt. Nhưng đúng vào lúc này thì cơn đau lại dịu đi, đồng thời anh nhận ra có một người đang nằm vật ngay bên cạnh. Quan Kiện kinh hãi nhảy dựng dậy, ánh sáng cửa sổ hắt ra, cho thấy đây là 1 người đàn ông trung niên, sau gáy có 1 vệt máu sẫm xỉn, cổ áo sau gáy cũng loang lổ máu. Anh đưa tay gần mũi người ấy, thấy vẫn thở yếu ớt. Chiếc taxi đã phóng đi, ở Hoa Thanh Trì thì không có xe, chi nhánh sở công an thì ở xa nơi này. Rõ ràng là cảnh sát chưa kịp đến. Nếu đúng là cái chết đang ở ngay trước mắt, thì nó đợi cảnh sát đến hay sao? Không nghĩ ngợi gì nữa, Quan Kiện chạy ào vào đại sảnh của Hoa Thanh Trì. Ở đại sảnh không có đèn, Quan Kiện lấy đèn pin ra. Ít lâu nay anh luôn mang theo người chiếc đèn pin nhỏ. Bên phải là cầu thang xoáy trôn ốc đi lên tầng trên, ở tầng trệt có 1 tuyến hành lang có lẽ rất sâu, hai bên hành lang có nhiều gian buồng tắm nho nhỏ, đều đang đóng cửa. Hệt như cảnh Quan Kiện vừa nằm mơ thấy. Phía trước mặt, ai sẽ đợi anh? Hoặc nói là, sẽ là thi thể người phụ nữ nào? Đèn hành lang bỗng sáng lòa Nơi tận cùng của hành lang có một người đang đứng. Ánh đèn chợt bật sáng lên khiến người ấy phát hoảng, ngẩng đầu, quay người lại. Chính là Nhiệm Tuyền! Tay ông ta đang cầm dao-con dao mổ dính đầy máu tươi. Khi Ba Du Sinh cùng 2 cảnh sát hình sự đến Hoa Thanh Trì, các anh kinh ngạc nhìn thấy Quan Kiện và Nhiệm Tuyền đang đứng đờ ra ở hành lang. Tay Nhiệm Tuyền đang cầm con dao mổ dính máu. Trên chiếc xe đẩy vốn để chở khăn tắm, khăn mặt, xà phòng… có 1 xác chết, chính là nghiên cứu sinh Phương Bình cách đây không lâu đã
  2. đến chi nhánh Sở cảnh sát tố giác Nhiệm Tuyền. Phương Bình mặc áo choàng trắng nằm ngửa trên chiếc xe. Có 2 cô gái vừa chạy vào là Âu Dương San và Yasuzaki Satiko Hai cô này đến làm gì? Chỉ thêm rối mù! Sinh lập tức cho phong tỏa hiện trường, thông báo cho cảnh sát Trần, Phòng trinh sát hình sự và đội cảnh sát hình sự, Sở công an. Sau khi hỏi 1 số vấn đề cơ bản ở hiện trường, họ đưa Nhiệm Tuyền và Quan Kiện về trụ sở. Sở công an liên lạc với lãnh sự quán Nhật Bản đóng tại Giang Kinh, rồi cử 2 cảnh sát hình sự thông báo mời nhà báo Nhật Bản tên là Kurumada - người đầu tiên đã khui ra vụ Nhiệm Tuyền quấy rối tình dục. Ba Du Sinh cần nói chuyện kỹ với ông ta, để gỡ cái mối bòng bong này. Sở công an sẽ cho mở rộng tổ chuyên án, vụ này đã trở thành vụ án lớn nhất ở Giang Kinh vào những tháng cuối năm. Tất cả đều đến rất đột ngột, lạnh lùng, khiến cho cuộc điều tra của Ba Du Sinh rối tinh rối mù. “Trước lúc làm thí nghiệm, tôi và cậu Quan Kiện hơi có chút xung đột. Sau khi thí nghiệm kết thúc, tôi nán lại chưa về nhà, ngẫm nghĩ lại, tôi thậm chí đã định tự sát. Rồi tôi nhận được cú điện thoại, một giọng rất kỳ quái. Người ấy nói, không phải trên đời này không có chuyện thần kỳ, ví dụ, khả năng đặc biệt của Quan Kiện chính là 1 chuyện thần kỳ. Đêm nay chuyện thần kỳ sẽ xảy ra ở tôi, khiến tôi có thể gột rửa cái lý lịch chẳng hay ho gì kia. Chỉ cần tôi chịu đến Hoa Thanh Trì thì mọi cơn ác mộng sẽ được xóa sạch. Người ấy còn dặn tôi phải đi vào sâu trong cùng. Đúng là ma ám hay sao… mà tôi lại nghe theo. Sắc mặt Nhiệm Tuyền vẫn tái nhợt, đã mấy lần phải lau mồ hôi mà trán vẫn lấm tấm ướt. Các anh cũng đã biết, gần đây tôi không chỉ 1 lần bị ma dẫn lối quỷ đưa đường…” Ba Du Sinh đứng ngoài nghe thẩm vấn, nghe rất rành rọt, thoạt đầu hơi kinh ngạc, nhưng anh không cho rằng Nhiệm Tuyền là nghi phạm hàng đầu. Chỉ lát nữa, tư liệu ghi lại các cuộc điện thoại sẽ chứng minh có cú phôn gọi cho ông ta lúc nửa đêm hay không. Cảnh sát Trần hỏi con dao mổ trong tay ông ta ở đâu ra. - Tôi cầm theo từ trung tâm nghiên cứu. Tôi đã định dùng nó để tự sát. Tôi không rõ đến Hoa Thanh Trì có an toàn không, cho nên tôi tiện thể cầm theo. - Tại sao lại dính máu? - Tôi… tôi không biết. Lúc đó đầu óc tôi rối loạn, bên trong thì tối om không nhìn thấy gì, tôi chỉ thử dứ con dao ra phía trước… Có kẻ đã hãm hại tôi! Ông ta bỗng đổ vật ra trên ghế. Ba Du Sinh chìm trong suy nghĩ: Những chuyện Quan Kiện trải qua và 2 vụ trước kia cơ hồ rất giống nhau, chỉ khác là lần này có 2 người bị tình nghi là Quan Kiện và
  3. Nhiệm Tuyền. Có phải Nhiệm Tuyền là hung thủ điên rồ của cả ba vụ án mạng, hay chính là Quan Kiện, nhưng anh ta đã đổ tội lên đầu Nhiệm Tuyền - một mũi tên trúng 2 đích? Hay là có kẻ khác là hung thủ? Cả 2 cô gái đều nói rằng Quan Kiện đã gọi điện cho họ. Ba Du Sinh đã xem máy tính xách tay của Quan Kiện, thấy mail của Gia Cát Thắng Nam gửi từ hộp thư Yahoo, đương nhiên không thể tra cứu. Đây là trò của kẻ nào vậy? Pháp y khám nghiệm đưa ra kết quả sơ bộ: người gác cửa Hoa Thanh Trì bị đánh vào sau gáy, chấn thương sọ não mức trung bình, không đến nỗi mất mạng. Hung thủ dùng ngay chiếc dùi cui cảnh sát của chính người gác cửa để đánh anh ta. Điều tra cho thấy, Hoa Thanh Trì tuy nói là phục vụ 24/24 giờ nhưng 4h sáng mỗi ngày là đóng cửa thay ca, người gác cửa sẽ treo tấm biển “tạm nghỉ” khoảng 6 giờ sáng sẽ có tốp người khác đến quét dọn và chuẩn bị trà nước. Rõ ràng là hung thủ biết rõ quy luật gác cửa này, nên đã rình tấn công người gác cửa khi anh ta đi ra treo bảng, rồi thoải mái xông vào. Sau khi thẩm vấn Nhiệm Tuyền, cảnh sát Trần bước đến Ba Du Sinh khẽ hỏi “Anh cho là thế nào?” - Có lẽ tôi cần thay đôi mắt kính nặng độ hơn, nhưng e rằng không có thợ nào mài được. Sinh than thở - Anh cảm thấy mình đã trở nên trì trệ, ở đây có quá nhiều khả năng, nhưng có 1 điểm rất rõ là hung thủ chỉ có 1 và nằm ngay trong số rất ít người này. Trần gật đầu. Rõ ràng là hung thủ đã biết chuyện Nhiệm Tuyền sàm sỡ Hoàng Thi Di. Qua cuộc trao đổi ngắn gọn với nhà báo Kurumada thì ngoài ông ta ra, có Quan Kiện và Yasuzaki Satiko biết chuyện đó. Khi Quan Kiện gọi điện báo cảnh sát thì Kurumada và Inouse đang say, nằm lại hiệu ăn Hoa Lãng, nhân viên ở đây có thể làm chứng. Sự việc Quan Kiện xung đột với Nhiệm Tuyền ở Trung tâm nghiên cứu, các nhân viên đi cùng ông Yama****a Yuuzi đều biết. Họ đều ăn ở tại khách sạn, nhưng không thể tuyệt đối loại trừ họ đều ngoại phạm, không có mặt ở hiện trường. Chỉ còn 1 điểm chưa rõ là Phương Bình đã kể lại chuyện kia với những ai. Trần nói: “Vậy thì Quan Kiện vẫn trong diện bị tình nghi? Liệu Gia Cát Thắng Nam có phải chính là anh ta không? Khi gây án anh ta lần lượt gọi cho 2 cô gái hỏi địa chỉ Hoa Thanh Trì ở đâu và còn gọi điện cả cho chúng ta nữa. Tôi không thể tưởng tượng nổi 1 cậu nhóc con có thể vạch kế hoạch tỉ mỉ đến thế!” Sinh nói: “Có lý đấy!”, nhưng vẫn thầm nghĩ “Chớ quên anh ta rất có tư chất” Trần nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Sinh sau cặp mắt kính dầy cộp, vỗ vai anh “Hỏi thế thôi nhé. Anh đi ngủ đi, các việc còn lại cứ để tôi” Sinh khẽ nói cảm ơn. Trần đi ra, Sinh bỗng gọi “Cậu Dương!” Dương mới tốt nghiệp Đại học Công an Giang Kinh, được phân công về phòng trinh sát hình sự của Sở.
  4. Dương “dạ” rồi bước đến. “Cậu về sở liên hệ với phòng tư liệu , điều tra kỹ thuật về nhóm người Nhật Bản đang hợp tác với Trung Tâm Nghiên cứu. Tra kỹ từng người một!” Khi Quan Kiện cùng cha mẹ bước ra khỏi cổng trụ sở công an khu, anh nhìn thấy ngay người quen. Yasuzaki Satiko đang 2 tay ôm 2 vai, bên cạnh cô là Toyokawa Takesi và 1 phụ nữ trung niên anh chưa từng gặp, chắc là mẹ của Satiko. Gần đó là Âu Dương San đang đứng riêng 1 chỗ, khuôn mặt võ vàng của cô bỗng tươi hẳn lên, cô chạy ào đến, bà mẹ Quan Kiện bỗng dơ tay ôm choàng lấy cô, thương xót nói: “Khổ thân cháu quá, Quan Kiện vướng phải chuyện này, làm cháu chịu khổ lây” Âu Dương San cũng đang có nỗi lo của mình: “Cháu đã phải nói mãi, tay công an đeo kính cận mới bằng lòng không báo cho bố mẹ cháu biết đấy! Mong bác cũng giữ kín hộ cháu với!” “Được, được!” bà Vạn Đình Phương ừ ngay. Bà chợt nhận ra cậu con trai đến giờ vẫn cứ im lặng, bèn dúi anh 1 cái “Kìa! Âu Dương San lo con sẽ gặp nguy hiểm, nên mới chạy đến thăm con, sao con chưa cảm ơn được 1 câu, cứ im như thóc thế?” Quan Kiện nói “cảm ơn”, nhưng lại nhìn sang Satiko, ánh mắt thẫn thờ trống vắng. San nhích nhích mép Bà Phương lắc đầu nói: “Này, con thực chẳng ra sao cả…” Quan Kiện lại càng “chẳng ra sao” rõ rệt hơn: Anh bước đến trước mặt Satiko, ánh mắt anh đờ đẫn cứ như người bị bắt mất hồn vía khiến Toyokawa Takesi phải kéo Satiko về phía sau, chỉ sợ Quan Kiện có 1 hành vi điên rồ nào đó. - Satiko! Chúng ta vẫn phải tiếp tục điều tra. Em nói xem, chúng ta phải làm gì thì mới ngăn được những chuyện như thế? Không thể để chúng tái diễn, giọng Quan Kiện run run ghê gớm. Satiko bình thản nói, “Anh lúc này cần nhất là phải nghỉ ngơi” Quan Kiện không biết mình có nên nhắm mắt không, nhắm mắt liệu có lại nhìn thấy những cái chết không? Điều đáng ghét nhất là anh không thể phòng chống những cái chết. “chúng” chưa bao giờ sai, “chúng” nói có người nằm trên giường sắt bị giết là sẽ có người bị giết, “chúng” bảo người đó là nữ thì sẽ có 1 cô gái hoa tàn ngọc nát. “chúng” nói người ấy mặc áo choàng trắng thì áo choàng trắng phải nhuốm đầy máu tươi! “chúng” nói xung quanh anh còn có nhiều người đang nằm trên giường sắt. Liệu có phải các cuộc giết chóc sẽ còn tiếp tục xảy ra không?!
  5. Mệt nhọc đã át cả mọi suy nghĩ đang dâng lên hối hả. Giấc ngủ đã kéo đến. Ông Quan Thiệu Bằng lặng lẽ đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn khuôn mặt mệt mỏi và nhợt nhạt của con trai, ông thấy chua xót. Sinh con trai muộn màn, lòng ông tràn đầy tình thương yêu. Ông rất hạnh phúc được hưởng niềm vui này trong những năm tháng về già của mình. Đó là phúc, phúc mà trời đã ban cho ông, đâu phải ai ai cũng được hưởng như thế này? Bản thân ông vốn là trẻ mồ côi, từ cô Nhi viện ở nước Anh chuyển về cô nhi viện ở nước Trung Quốc mới (tức Trung Quốc từ năm 1949 trở đi) ông chưa từng được cảm nhận tình thương yêu giữa cha mẹ và con cái. Từ sau khi Thi Di bị hại, ông bắt đầu lo lắng: cái gọi là khả năng “trời phú” của Quan Kiện đang dần gặm nhấm cuộc đời của nó. Vụ việc xảy ra lúc tờ mờ sáng nay càng khiến ông phải đặt 1 câu hỏi lớn “Tại sao vụ án mạng kỳ dị ấy lại dính dáng đến con trai ông?!” Quan Kiện đang ngủ li bì bỗng rên rỉ rất đau khổ, nó đang ngủ mê và phải chịu đựng những chuyện hành hạ gì vậy! Quan Kiện dường như đã hơi bất lực, nhìn mảnh áo trắng của người nằm trên giường sắt, anh hiểu rằng dù cố đoán xem là ai thì vẫn vô ích. Anh chỉ biết, việc giết chóc sẽ không dừng lại, hung thủ ở gần ngay bên anh. Và cũng không ngoại trừ anh. Ai đang nằm trên giường sắt? Một phụ nữ? Tại sao lại là phụ nữ? Đến bao giờ thì mới chấm dứt đây? Trên cái bàn xa xa kia cũng là một cái xác thì phải? Tại sao khuôn mặt trông quen thế kia? Mình đã gặp ở đâu? ở trong gương! Chiếc máy di động đặt bên gối, anh đã tắt tiếng. Nó hơi rung rung, một mẩu tin nhắn gửi đến thật đúng lúc. Đúng vào lúc Quan Kiện tỉnh giấc mơ, nhưng anh vẫn chưa nhớ lại hết các tình tiết trong mơ, những phẫn nộ và lo lắng, những thông báo của “bọn chúng” Tại sao lại là một phụ nữ? Tại sao lại nhìn rõ khuôn mặt mình? Mình cũng sắp bị giết hay sao? Tin nhắn này là của Satiko “Khi nào nghỉ ngơi xong anh gọi điện cho em, thứ lỗi cho em sáng nay đã lạnh nhạt. Em thấy sợ” Thì ra có lúc Satiko cũng thấy sợ hãi. Quan Kiện nhận ra rằng anh mới chỉ hiểu sơ sơ về cô gái Nhật Bản này. Một cô sinh viên khoa Lịch sử nghệ thuật Đông Á của đại học Kyoto thạo tiếng Trung Quốc, cha gặp bất hạnh, mẹ đau xót rời khỏi tổ quốc, bản thân cô rất cứng cỏi, có cái đầu bình tĩnh, lúc thì nồng nàn như gió xuân, lúc thì giá
  6. lạnh như sương buổi sớm. Anh chưa từng hiểu về cô thật sự rõ ràng. Cô ấy chỉ như đóa hoa chớm nở mong manh, chỉ như những người cùng lứa tuổi (ví dụ bản thân anh) chỉ như con chim non chưa đủ lông đủ cánh. Cô ấy thấy sợ là phải! - Anh nghĩ lúc ở trụ sở công an, em lạnh nhạt là vì em lại nhận định anh là hung thủ. - Không hẳn là thế, vì em lại thấy sợ, đầu em rồi loạn. Nếu anh là em, anh có thấy sợ không? Quan Kiện nằm rũ người trên giường, một lúc lâu sau anh mới nói “Đã thế thì tại sao em… vẫn dám liên lạc với anh?” - Vì khi vừa tỉnh giấc, em nhận ra mình cũng có thể là hung thủ. - Nếu thế thì em còn đáng sợ hơn anh… Anh mới chỉ ngủ chập chờn, đầu óc rối mù hỗn loạn. Em nói thế là ý gì vậy? - Ý em là những người trong tổ thí nghiệm… kể cả em và anh đều có thể là hung thủ. Đúng thế đấy, vì những người biết cái chuyện kia của Giáo sư Nhiệm chủ yếu là những người trong tổ thí nghiệm. - Cho nên em đã nghĩ đi nghĩ lại, thấy rằng trong những thành viên của tổ thí nghiệm thì em là người hiểu anh nhiều nhất, hợp tác với anh cũng an toàn hơn… Xem ra, tiểu thư Satiko đã có 1 quyết định rất khôn ngoan. Chỉ riêng điểm này thôi, nếu anh là hung thủ thật thì anh sẽ giết em sau cùng. Hình như chỉ có nói tếu như thế này Quan Kiện mới cảm thấy nhẹ nhõm chút ít. - Cảm ơn anh đã quan tâm đặc biệt! có thể “nghe thấy” Satiko mỉm cười bên máy di động. - Này em, sau đây chúng ta nên làm gì? Em nghĩ sao?
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2