CHƯƠNG XI<br />
Hungryman: Tìm kiếm khay đựng thức ăn nhẹ…<br />
Sử dụng một cặp nhíp, Quinn thả lá thư thứ ba vào túi đựng vật chứng trong suốt và<br />
đóng kín lại. Anh đặt nó lên bàn cạnh những mẫu khác và đặt cái nhíp vào lại bên trong túi<br />
đựng dụng cụ nhỏ. Nếu may mắn, họ sẽ có được một vài dấu vân tay rõ ràng và DNA.<br />
Nếu không ít nhất Chết ngạt cũng bắt đầu bộc lộ. Giống như nhiều kẻ giết người có tổ<br />
chức, ả không thể ngăn mình khỏi việc khoe khoang. Anh chỉ ước là ả chọn bất cứ ai khác<br />
nói chuyện chứ không phải là Lucy Rothschild. <br />
Lần cuối cùng anh đứng trong căn bếp này, Lucy đã tát vào mặt anh, sau đó tống anh<br />
ra khỏi nhà. Anh không trách cô về điều đó. Anh chỉ hiểu rằng mình sẽ không bao giờ có<br />
mặt ở nhà cô lần nữa. Trong một triệu năm, nhưng đây chính xác không phải là một cuộc<br />
gọi thân mật. <br />
“Cô có chắc là cô không thể nghĩ về một người nào đó có thể viết những lá thư này?”<br />
Kurt hỏi Lucy. Anh ngồi trước ghế cô với cuốn sổ ghi chép được cài trong lòng. <br />
Cô lắc đầu. “Nó có thể là của bất cứ ai.” <br />
Quinn nhét đuôi chiếc cà vạt bằng lụa màu xanh nước biển và xanh lục vào giữa hai<br />
hột nút ở phía trước chiếc áo sơ mi xanh lục và đặt lòng bàn tay mình kề bên chứng cứ<br />
được trải rộng trước mặt anh. Nếu phải đoán, anh sẽ nói rằng Chết ngạt đã sử dụng<br />
chương trình Microsoft Word để viết các lá thư này. Anh hy vọng rằng máy in sẽ dễ dàng<br />
phân biệt hơn. <br />
Không ngẩng đầu lên, anh hướng ánh nhìn về Lucy. Cô xanh xao nhưng vẫn xinh đẹp<br />
như lúc anh nhìn thấy cô ba ngày trước đó. Cô mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng được<br />
buộc lại phía trước và một chiếc quần jean. Ngay giây phút anh đặt chân vào nhà, anh đã<br />
nhận ra cái nhìn trong đôi mắt xanh đó. Cho dù cô cố che giấu nó đằng sau sự giận dữ, cô<br />
vẫn đang sợ chết khiếp. <br />
“Cô có bất cứ người hâm mộ nào tán dương quá mức cho tác phẩm của cô không?” <br />
Cô hít sâu và từ từ thở ra. “Ồ, vâng. Đối với tôi thì cũng có nhiều lời tán dương vượt<br />
quá, nhưng không có cái nào điên khùng như vậy.” Mái tóc vàng của cô được bím thành<br />
tóc đuôi ngựa cao trên đầu, cô trông trẻ hơn và rất quyến rũ. Một dấu màu tím nhạt nằm ở<br />
vùng xương đòn của cô. Nó khó nhận ra, nhưng Quinn đã chú ý ngay khi nhìn thấy cô. Có<br />
lẽ do anh là người tạo ra nó. <br />
Quinn đã dành trọn ba ngày qua phỏng vấn bạn bè và người thân của Robert<br />
Patterson. Kiểm tra từng cuộc điện thoại và các hóa đơn thẻ tín dụng. Anh khám phá ra<br />
rằng, cũng như các nạn nhân khác, Robert đã hẹn hò qua mạng. Quinn đã tập hợp tên từ<br />
chương trình email của Robert. Nhiều người trong số đó đã được anh loại bỏ khỏi danh<br />
sách tình nghi. Quinn cũng đã dành phần lớn thời gian để suy nghĩ lại về hướng đi của vụ<br />
<br />
án. Có thể Chết ngạt không gặp gỡ đàn ông trên mạng. Và anh đã dành phần lớn thời gian<br />
nghĩ về Lucy. Có lẽ anh nên làm khác đi. <br />
Khi Kurt thúc giục Lucy về bạn và người hâm mộ cô, ánh mắt Quinn hướng đến đôi<br />
môi đầy đặn và hồng hào của cô. Anh đã từng hoạt động ngầm để ngăn chặn một kẻ giết<br />
người. Anh đã làm việc theo nguyên tắc chỉ đạo hợp pháp. Điều đó cho phép anh làm hay<br />
nói bất cứ điều gì nếu nó không làm hỏng chứng cứ. Đúng vậy, anh đã nói dối, lừa gạt, và<br />
nói những lời dơ bẩn với Lucy. Anh đã hôn, đã chạm vào cô. Và trong suốt thời gian đó<br />
anh vẫn giữ các nguyên tắc. Anh chỉ đang làm việc. Ít nhất đó là những gì anh tự nói với<br />
chính mình. <br />
Quá tệ là anh không phải là một người giỏi nói láo. <br />
“Các bạn tôi sẽ không bao giờ làm những điều như vậy,” cô nói với Kurt. Ánh mắt<br />
của Quinn lại lướt đi một lần nữa đến với vết bầm nhỏ xíu ở vùng xương đòn của cô.<br />
Đúng vậy, anh có thể tự nói với chính mình và những người khác rằng anh chỉ đang làm<br />
việc. Nhưng sự thật là anh đã rất thích điều đó. Anh thích thú với cảm giác khi được hôn,<br />
được chạm vào và nghe tiếng rên rỉ nhẹ nhàng của cô. Anh thích được nhìn sự khao khát<br />
phản chiếu trong ánh mắt màu xanh và hơi thở nhẹ nhàng của cô. <br />
Anh đã nâng cô lên và mang cô vào phòng ngủ, nhưng anh chỉ đi đến được hành lang.<br />
Anh chỉ muốn nói với chính mình rằng anh chỉ ngưng để thở, nhưng điều đó không đúng.<br />
Anh ngừng lại ở hành lang vì anh muốn hình ảnh không một mảnh vải nào trên người cô<br />
thoát khỏi các thiết bị quay phim và thu âm. Như một người yêu ghen tuông, anh chỉ<br />
muốn cô cho mỗi mình anh. <br />
Anh đã hôn lên bầu ngực trần và chạm vào giữa hai chân cô. Anh không thể nhớ<br />
được anh đã thích thú với điều đó từ bao giờ. Anh thấy mình như trẻ lại, chạm vào, cọ sát<br />
và xé rách áo quần của nhau. Anh thích thú khi làm cho cô đạt khoái cảm và sự va chạm<br />
nhẹ nhàng của bàn tay cô bên trong quần anh, bao bọc quanh cái ấy của anh. Và khi cả hai<br />
ngày càng trở nên nóng bỏng và đổ mồ hôi, anh cũng không bao giờ quên công việc của<br />
mình. Không một giây. Anh chỉ không muốn để tâm đến nó. Cái cách cô nhìn anh, chạm<br />
vào anh , thì thầm tên anh, đã khiến anh muốn cô với một sự hung bạo, chiến thắng được<br />
sự tự chủ của anh và khiến nó trở nên nguy hiểm hơn là một đội quân giết người hàng loạt<br />
được trang bị còng tay. <br />
“Cô biết gì về Hội Phụ nữ lông công không?” Kurt hỏi. <br />
“Hội Phụ nữ lông công ư? Ý anh là những người phụ nữ thường đội những chiếc mũ<br />
màu mè với những chiếc lông vũ ló ra ư?” Cô nhún vai. “Không nhiều, ngoại trừ việc bạn<br />
phải qua lứa tuổi năm mươi, yêu cuộc sống và yêu thích mâu thuẫn.”<br />
“Cô có bao giờ nói chuyện trong bất cứ buổi họp mặt nào của họ không?”<br />
Cô lắc đầu. “Chưa. Sao tôi phải tham dự? Tôi viết truyện trinh thám mà. Không phải<br />
những chuyện vặt vãnh về tình chị em.”<br />
<br />
Có hai mươi hai cơ sở của Hội Phụ Nữ Lông công ở Boise. Quinn đã liên lạc với tất<br />
cả họ. Anh cũng yêu cầu được cung cấp tiểu sử và bảng phân công của từng thành viên.<br />
Anh cũng đang chờ đợi tiểu sử và bảng phân công từ Hội Phụ nữ Trinh thám và báo cáo<br />
chất độc mới nhất từ phòng pháp y.<br />
“Thế còn Hội Phụ nữ Trinh thám thì sao?” Quinn hỏi cô.<br />
Lucy hơi nghiêng đầu và nhìn anh qua khóe mắt. Nếu anh có bất cứ nghi ngờ gì về<br />
cảm giác của cô với anh, sự đau khổ ẩn sâu trong đôi mắt màu xanh đậm đó sẽ làm biến đi<br />
tất cả sự ngượng ngập.<br />
Giọng cô khá nhạt nhẽo khi cô hỏi, “Họ thì sao?”<br />
“Họ dường như biết được cốt truyện của cuốn sách mà cô đang viết.”<br />
“Thì sao?”<br />
“Cô có nghĩ rằng cuốn sách của mình có nhiều điểm chung với cách Chết ngạt hành<br />
động không?”<br />
Cô quay hẳn người lại nhìn anh. “Không hẳn. Tôi biết ả giết chết nạn nhân bằng cách<br />
làm cho họ chết ngạt, nhưng nó có thể là một sự trùng hợp. Nếu anh muốn kiểm soát hơi<br />
thở của một ai đó, có rất nhiều cách khác nhau để làm điều đó.” Cô chỉ vào bằng chứng đã<br />
được cho vào bao nằm trên bàn.<br />
“Người đó không nói cách mình giết những người đàn ông đó.”<br />
“Không, nhưng chúng tôi biết cách ả ta làm điều đó.” Anh đứng lên hẳn và nhìn vào<br />
Lucy. Rõ ràng cô đã không thích anh. Anh không thực sự đổ lỗi cho cô, nhưng nó không<br />
còn ý nghĩa gì cả. Anh còn có công việc phải làm. Lần này anh sẽ làm điều đó vì cuốn<br />
sách. “Ả ta còng họ vào một cái giường và trùm một chiếc túi giặt khô qua đầu họ. Cô<br />
nghe có quen không?”<br />
Nếu điều đó là thật, mặt Lucy trở nên trắng bệch. Mặc dầu Quinn không muốn chửi<br />
rủa, nhưng anh cảm giác mình giống như một gã khốn khiếp vì đã làm cho cô khiếp sợ.<br />
Cô nhìn anh một lúc lâu sau đó nói như thể cô có sự lựa chọn. “Tôi không muốn dính<br />
dáng đến chuyện này. Nó thật bệnh hoạn.”<br />
“Đã quá trễ.” Anh kéo chiếc cà vạt của mình ra và chỉ vào các lá thư. “Ả ta đã kéo cô<br />
vào. Tôi không muốn cô sợ, nhưng điều này cực kỳ nghiêm trọng. Một kẻ giết người đã<br />
chọn liên lạc với cô vì ả ta cảm nhận được sự gắn kết với cô qua các tác phẩm của cô.”<br />
“Tôi biết điều đó, nhưng sao các anh không lấy các lá thư đi và để tôi ra khỏi vụ<br />
này?”<br />
Anh ước gì mình có thể làm điều đó. Nhiều hơn cô có thể biết. Thông thường anh sẽ<br />
vui sướng vì kẻ giết người hàng loạt cuối cùng cũng đã xuất hiện, và anh sẽ xem xét mọi<br />
<br />
góc độ. Sau đó lên kế hoạch cho bước hành động tiếp theo trong đầu. Nhưng lần này thì<br />
không như thế.<br />
“Chúng tôi có thể để cho cô tránh khỏi việc điều tra này càng nhiều càng tốt.” Kurt<br />
nói khi đóng vai trò “cảnh sát tốt”, vỗ vỗ vào tay cô và cố làm cho cô bình tĩnh lại.<br />
“Nhưng tôi không tin rằng cô nhận được thư cuối cùng từ ả ta. Ả sẽ lại liên lạc với cô. Cô<br />
thật thông minh khi mang găng tay lúc mở lá thư thứ ba.”<br />
Quinn đẩy các bì thư về phía cô. “Cô có nhận ra dấu bưu điện không?” Anh không<br />
đợi cho cô trả lời. “Ả ta gởi những lá thư này ba đến bốn ngày sau mỗi vụ án mạng.”<br />
“Có nghĩa là tôi sẽ nhận được lá thư khác hôm nay hoặc ngày mai.”<br />
“Chính xác. Nói như thế có nghĩa hôm nay cô chưa kiểm tra hộp thư của mình.”<br />
“Chưa.”<br />
“Nếu cô đưa cho chúng tôi chìa khóa, chúng tôi có thể kiểm tra nó.”<br />
Cô lắc đầu và đứng dậy. “Không, tôi có các thư quan trọng liên quan đến công việc<br />
trong hộp thư đó. Tôi sẽ đi”<br />
“Cô vừa nói là muốn tránh xa khỏi cuộc điều tra mà.” Điều đó là không thể. Cô chỉ<br />
không biết phải làm gì.<br />
“Tôi biết, nhưng tôi không thể để bất cứ ai lục lọi hộp thư của tôi.”<br />
Tốt hơn hết là không nên tranh cãi với cô. Quinn cho tất cả bằng chứng trên bàn vào<br />
chiếc túi lớn và đóng lại. “Tôi sẽ đi cùng cô.”<br />
“Không cần. Cám ơn.”<br />
“Đó không phải là gợi ý, Lucy.” Cô định mở miệng cãi lại. Anh cắt ngang trước khi<br />
cô nói. “Hoặc tôi có thể lấy lệnh và tịch thu mọi thứ trong hộp thư đó.”<br />
“Nhưng chúng tôi không muốn làm điều đó,” Kurt nhanh chóng giải thích, cố xoa dịu<br />
cô.<br />
Cô nắm lấy chiếc ví trên ghế. Ánh mắt Quinn lướt nhìn từ khuôn mặt cô, đến nút<br />
buộc của chiếc áo sơ mi màu hồng, và từ chiếc quần jean đến bàn chân của cô. Cô mang<br />
một đôi xăng đan màu nâu được gài móc trên các ngón chân cái. Móng chân cô sơn màu<br />
đỏ. “Được rồi, nhưng tôi sẽ lái xe.” Cô nói và quay người đi ra phía cửa sau.<br />
“Có lẽ tớ nên đi,” Kurt đề nghị. “Làm cô ấy dịu đi để cô ấy hợp tác với chúng ta. Cô<br />
ấy không thực sự thích đi cùng cậu.”<br />
Quinn nhìn đằng sau cô. “Cô ấy sẽ vượt qua được điều này,” anh nói, sau đó quay lại<br />
nhìn vị thám tử khác.<br />
<br />
Kurt đang thu thập các bằng chứng đã được bọc trong các túi nhựa và nhét chúng vào<br />
sổ ghi chép của mình. “Có điều gì xảy ra giữa hai người mà tớ không biết?”<br />
“Không gì nhiều,” Quinn nói dối. Chỉ anh và Lucy biết về những gì xảy ra giữa họ ở<br />
hành lang trong nhà anh, và chắc chắn rằng có chết anh cũng không nói ra điều đó.<br />
“Cậu nhìn cô ấy như thể giữa hai người đã xảy ra điều gì đó.”<br />
“Tớ không nhìn cô ấy như vậy.” Quinn nắm lấy túi dụng cụ nhỏ của mình. Anh hy<br />
vọng Kurt sẽ không nhắc đến chủ đề này nữa, nhưng Quinn biết là không thể.<br />
“Đúng, cậu đã nhìn. Cậu nhìn như thể cậu đang đói và cô ấy là một khay thức ăn nhẹ”<br />
Kurt lắc đầu. “Quá tệ là cô ấy lại nhìn cậu như thể cậu lấy con mèo béo ịch ấy ra khỏi cô<br />
ấy.”<br />
Kurt thật lắm chuyện, nhưng Quinn không có thời gian để đứng lại và cãi nhau. “Nhớ<br />
photo những cái đó trước khi chúng ta đưa cho phòng thí nghiệm. Gặp lại cậu ở văn phòng<br />
nhé,” anh nói và bước ra ngoài khi Lucy lái chiếc BMV màu bạc ra khỏi gara nhỏ. Anh<br />
mở cửa xe và ngồi vào chiếc ghế bọc da màu đỏ.<br />
“Xe đẹp,” anh nói khi anh với tay qua vai phải để lấy dây an toàn.<br />
Anh nhìn sang cô và đóng dây an toàn đúng vị trí. “Chúng ta sẽ đi đâu?”<br />
“Anh không cần phải đi theo.”<br />
“Ánh nắng của anh, em hiểu sai về điều đó.”<br />
Cô ngừng xe lại ở cuối hẻm, sau đó chạy vào đường lớn. “Đừng gọi tôi là Ánh nắng.<br />
Tên tôi là Lucy. Anh phải gọi tôi là cô Rothschild.”<br />
Anh tặc lưỡi. “Em còn giận anh bao lâu nữa hả, Quý cô Rothschild?”<br />
“Tôi không giận.” Cô sang số ba và lái xe xuống đường 15 với tốc độ ít nhất là mười<br />
dặm. Một con sóc lao ra đường, trượt đến trạm chờ, sau đó chạy trở lại vỉa hè thay vì cố<br />
gắng làm điều đó.<br />
“Đúng” Vâng, anh đã nói dối cô, nhưng anh đâu có sự lựa chọn nào khác. Và đúng là<br />
anh đã làm cho mọi việc đi hơi xa, nhưng cô cũng nói dối vậy. Cô được tha thứ. Anh thì<br />
không. Nếu nói đến việc bực mình, thì người đó phải là anh chứ. “Em luôn lái xe như vậy<br />
sao?”<br />
“Nếu anh không thích, ra khỏi xe ngay.” Cô ngừng lại ở cột đèn giao thông trên<br />
đường Bannock và nói chuyện với anh qua kính chắn gió.<br />
Anh mỉm cười và nhắc nhở chính mình rằng công việc của anh sẽ dễ dàng hơn với sự<br />
hợp tác của cô. Anh đã lấy được lời khai từ những kẻ tội phạm cứng đầu nhất. Vì thế anh<br />
có thể thu xếp được với Lucy. “Thật tốt khi em đã gọi cho anh về những lá thư”<br />
<br />