Ô vuông xanh đỏ dịu dàng
lượt xem 2
download
Đám bạn lớp mười hai cách đây hai mươi năm của Ngà tán đồng nhiệt liệt chuyện Vinh sẽ bay nửa vòng trái đất về Việt Nam làm ăn và cầu hôn Ngà. Hương chảnh choẹ: “Á hà, đám cưới Vinh-Ngà sẽ là biểu tượng của tình yêu đương đại, là khẳng định triết lý khởi nguyên từ ý tưởng châu về hợp phố”. Không bay la đà như Hương, Quang chém hai tay vào không khí với tinh thần chân chạm đất: “Đã thiệt nha, ai ngờ cuối cùng mười hai xê của tụi mình cũng ky cóp được...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Ô vuông xanh đỏ dịu dàng
- Ô vuông xanh đỏ dịu dàng TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN THU TRÂN Đám bạn lớp mười hai cách đây hai mươi năm của Ngà tán đồng nhiệt liệt chuyện Vinh sẽ bay nửa vòng trái đất về Việt Nam làm ăn và cầu hôn Ngà. Hương chảnh choẹ: “Á hà, đám cưới Vinh-Ngà sẽ là biểu tượng của tình yêu đương đại, là khẳng định triết lý khởi nguyên từ ý tưởng châu về hợp phố”. Không bay la đà như Hương, Quang chém hai tay vào không khí với tinh thần chân chạm đất: “Đã thiệt nha, ai ngờ cuối cùng mười hai xê của tụi mình cũng ky cóp được một đôi, tui nói mà, bà Ngà OK đi, cho lớp mình vui một bữa!”. Đám Hân, Nga, Hậu không nói gì, chỉ ngồi im, cười mím mím. Bích nhấp ngụm cà phê: “Lúc đó, cô dâu lần hai ăn mặc sao ta?”. Trịnh gật gù: “Làm tông trắng vô tư!”. Lại Hương: “Mà nè, Ngà, tui hỏi thiệt, hồi đó trong lớp sao bà ghét cha Vinh dữ vậy? Cả lớp thấy bà đẹp gái, chả đẹp trai, ghép cho là đôi lứa xứng đôi lắm rồi”. Ngà chống tay trên thành ghế, nhìn xa xa ra mặt sông trôi thấp thoáng mấy dề lục bình bông tím ngát. Chiều lặn dần phía bên kia núi, ráng nóng rực màu đỏ cam. Mặt trời treo trên cao, giữa đám mây lô xô xanh trắng, trông nó như quả cầu lửa khổng lồ. Mọi người uống hết cà phê từ lâu mà chưa chịu về, báo hại, theo như Quang nói, con bé phục vụ quán đã mang cho cả đám bình trà thứ mười ba. Ngà chép miệng, ừ, công nhận cái thằng thấy ghét thiệt, đã học dốt mà mỗi khi bị thầy kêu lên bảng, không thuộc bài còn bày đặt diễn, cắn móng tay, ngước mặt lên trần nhà, mắt trắng dã ra đếm thằn lằn, đồ âm tính! Hương giãy nảy: “Âm tính cái con khỉ, ngày đó chuyện trẻ con, bây giờ Vinh là Việt kiều Mỹ, đẹp trai, lịch lãm, giàu có, mới ly hôn, bà còn muốn gì nữa, Ngà?”. ***
- Thật tình, đêm trước khi gặp Vinh trở lại Việt Nam sau nhiều năm xa cách, Ngà không ngủ được. Bao nhiêu ký ức tràn về. Trong mắt Ngà, ngày ấy Vinh không có gờ-ram nào. Hương hảo muốn chết, làm sao mà đôi lứa xứng đôi được, Ngà xinh xắn, học giỏi và mạnh mẽ biết bao trước thằng con trai luôn chữa thẹn bằng cách cắn móng tay. Nhưng hai năm gần đây, sau nhiều năm đứt liên lạc, qua bạn bè, Vinh đã nối lại được với Ngà. Nào thư viết tay, nào email, nào chát chiếc… Ngà thấy Vinh khác đi nhiều. Một doanh nhân tự tin, trưởng thành, đi khai thác thị trường từ châu lục này sang châu lục khác như đi chợ. Còn Ngà, tiếng nói hay đi nước ngoài công tác và tư tác nhưng cũng quẩn quanh mấy nước Asian. Vinh ca bài ca con cá rằng thương Ngà hơn hai mươi năm có lẻ, thương đứt ruột đứt gan từ ngày bị mấy đứa quỷ trong lớp ghép đôi nhưng không dám nói. Ngày ấy Ngà dữ dằn, xảnh xẹ, Vinh sợ bị Ngà nuốt trộng khi tò vè chuyện yêu đương. Sau bao năm bôn ba xứ người, bước vào tuổi trung niên, biết Ngà cũng đang trong tình trạng tái phòng không gối chiếc như mình, Vinh lập tức lên kế hoạch quay về Việt Nam, trước để vớt vát lại mối tình một phía tuổi hoa niên, sau mở công ty, chuẩn bị hướng sống dài lâu nơi quê nhà. Nếu Vinh cưới Ngà, Ngà không phải đi đâu xa, ở Việt Nam quản lý công ty cho chồng. Chồng? Nghe nói như ngày Thị Nở tẻn tò chạm ngón tay áp út vào tình yêu của Chí Phèo. Ngà nghe lạ và rân rân trong người. Cũng có đôi lần bày đặt đứng trước gương ngắm lại mình, mặt không đỏ mà mắt thì gian giảo. Ừ, đâu phải trinh nữ như ngày xưa. Gái ly hôn chồng gần tám năm, con trai tròn mười hai tuổi, mắc gì đỏ mặt khi nói chuyện chồng con. Nhưng nghe lạ và rân rân vì Ngà xa rời vòng tay đàn ông lâu quá, không còn biết thế nào là ấm lạnh. Hương bảo thôi đủ rồi, lấy chồng lại đi, để chết già cho quạ nó tha. Đám mấy cha chọc ghẹo bà thấy toàn dở hơi, không sợ vợ thì cũng ăn bám vợ, cha Vinh là của quý, thượng đế để dành chả cho bà từ kiếp trước. Ừ, hay là làm lại một lần cho mới, cho đàng hoàng tinh tươm? Đồng hồ binh boong mười hai tiếng, nửa đêm, Ngà quay sang ôm con đang ngủ. Hơi thằng bé thở thơm như cục xà bông coat xài hơn phân nửa. Khi chiều, cu cậu vừa được mẹ thưởng gà rán KFC vì bài tập toán điểm mười. Cậu vừa nhai nhồm nhoàm miếng gà
- vừa bảo: “Toán mười điểm mới được ăn gà rán thì cùng lắm mỗi tháng con chỉ được ăn một lần, mẹ hạ xuống chín điểm được không?”. *** Vinh xuất hiện thơm tho và quyến rũ hơn Ngà tưởng. Chiếc áo màu tro nhạt đi với cà vạt màu tro đậm kẽ sọc trắng xiên xiên khiến anh trẻ hơn nhiều so với ảnh được download từ internet. Hàm răng vẫn trắng đều hạt bắp như thuở nào. Chuồi mình xuống ghế một cách tự nhiên, Vinh cười thật tươi rồi ôm Ngà thương mến thương nhưng bị người đẹp phản ứng: “Từ từ đã, ham hố vừa thôi, tui đã nhận lời cầu hôn của ông đâu?”. Vinh thầm thì, hơi thở thơm thơm mùi râu với mùi nước hoa đàn ông đắt tiền: “Nhưng anh biết em đã bắt đầu nghĩ đến anh nhiều hơn em tưởng”. Anh? Em? Ngà thật sự bối rối. Chị sửa lại cách ngồi thẳng lưng trên chiếc xô pha màu huyết dụ trong nhà hàng sang trọng: “Mới nghĩ thôi mà, đã gì đâu”. Vinh nắm bàn tay Ngà mềm mại, ấm nóng đưa lên chiếc cằm đầy râu được tỉa tót công phu của mình: “Nhưng từ lúc này anh biết, em sẽ là của anh, không dại gì để vuột mất em lần nữa”. Hơi ấm đàn ông xa lâu cũng có khiến Ngà dịu đi vì lạ lẫm, không biết sẽ là thiên đường hay địa ngục. Chị nghiêng đầu nhìn đám hoa nắng lung linh ngoài song cửa, thật lòng, nắng chiều hôm nay đẹp và lóng lánh hơn nắng chiều hôm qua. Ăn nhẹ, uống cà phê, nói chuyện gia đình, chuyện bạn bè, chuyện làm ăn đến chán chê, Vinh đưa Ngà về nhà chơi cho biết. Ngôi biệt thự Vinh mới nhờ đứa em ở Sài Gòn mua dùm từ mấy tháng trước. Anh bảo nếu Ngà không trở chứng, chị sẽ cùng anh là đồng chủ nhân ngôi biệt thự sang trọng, to đùng án ngữ mặt tiền một con phố lớn. Biệt thự đầy cây xanh, còn hoa thì ngợp lối sỏi dẫn vào tiền sảnh. Nhà đang có đông người. Vinh bảo mấy đứa cháu đến chơi. Ngà đưa mắt đếm tròn chục chiếc Honda dựng trong sảnh, cộng thêm hai chiếc của Vinh và chị nữa là mười hai. Trong góc sảnh, lổn nhổn một đống những mảnh giấy xếp dày, vuông vức, cạnh dài khoảng nửa gang tay người lớn. Có khá nhiều những mảnh vuông như thế, Ngà không biết để làm gì. Vừa nghĩ, chị vừa loay hoay tìm chỗ dựng xe. Tỏ ra nhanh nhảu, Vinh thoăn thoắt sà xuống, ngồi chồm hỗm bên con Lead của Ngà với một miếng vuông đã có trong tay tự lúc nào. Đơn giản để lót cái chống xe
- cho sàn gạch bóng lộn không bị trầy xước. Lạ lẫm đưa mắt liếc một vòng sảnh, bây giờ Ngà mới thấy dưới chiếc chống xe nào cũng có một miếng vuông như thế, xanh đỏ tím vàng hồng lam trắng, đủ màu. Vinh vẫn ngọt như mía lùi sau lưng chị: “Vào đi cô bé!”. “Cô bé” lúng túng mang cả giày vào phòng khách, vài giây sau đó mới nhớ và lật đật quay ra cởi. Bận quay vào, vẫn là Ngà đi trước, Vinh bước theo sau với tấm thảm chùi chân be bé hình chữ nhật dưới chân, nó được rê dài theo dấu giày cao gót vô ý vô tứ của người đẹp… Chín giờ đêm, tiễn Ngà ra cổng, Vinh hăm hở: - Em về trước, anh có việc bàn một chút với đám cháu, mười giờ anh mang quà sang cho em và thằng cu con! Xong nháy mắt tinh nghịch như thể hãy đợi đấy, sớm muộn gì mẹ con Ngà cũng sẽ được ban tặng một người đàn ông. *** Mười giờ, lại một đêm Ngà không ngủ được. Tệ hại hơn đêm trước khi gặp Vinh, chị còn không kiểm soát được mình, nghĩ ngợi lơ mơ. Chị lơ mơ vì bị ám ảnh đến ngỡ ngàng với những mảnh vuông xanh đỏ tím vàng hồng lam trắng dưới đám chân chống xe Honda và dấu giày cao gót vô ý vô tứ của mình ở nhà Vinh. Nỗi ám ảnh tương đương nỗi ám ảnh thằng con lần đầu bị ách lại cổng trường cho mấy ông bảo vệ kẹp đồ đo thân nhiệt vô nách và bắt đeo khẩu trang thời cúm A/H1N1. Có điều Ngà không giãy lên đành đạch kêu ngợp thở như nó trong mơ, mà chỉ nằm trằn trọc, mắt mở to, ráo hoảnh. Lơ mơ thế nên khuya lơ khuya lắc rồi mà thằng con vẫn chưa bị mẹ bắt đi ngủ. Cơ hội vàng cho nó ngồi chơi game trên máy trong góc phòng. Cạnh bàn máy là chiếc đôn voi bằng gốm đội một chậu cây phát tài cho phòng có màu xanh. Ngà có thói quen nhớ ngược thời gian để ước quên đi những chuyện buồn và níu kéo những chuyện vui. Ví dụ như ngày này giờ này cách đây gần mười năm, Bình-chồng Ngà, còn hạnh phúc cùng chị đưa con đi chơi ngựa nhong nhong ở công viên trước khi bị phát hiện đồng tính, trước khi chị bị thằng người tình bệnh hoạn của chồng ve vãn. Vậy thì ước gì chiếc kim đồng hồ đừng chạy,
- mãi mãi dừng lại với gia đình bé bỏng của Ngà trong khắc đó. Ví dụ như hôm nay Ngà bị sốt liệt giường, chị sẽ nằm gát tay lên trán nhớ hôm qua giờ này mình chưa bệnh, còn lang thang trên mạng một cách hăng hái. Thế thì ước gì giờ này hôm nay là giờ này hôm qua… Ngà khe khẽ liếc thằng con hỏi cây phát tài hôm nay có rụng lá nào không. Thằng bé bảo không, nhờ con chăm phun nước nên nó vẫn là hai mươi tám lá như ngày hôm qua mẹ ạ, cái ngày mà tự dưng mẹ nổi hứng ca hát véo von ấy. Thế thì tốt, mẹ bảo này, đi lấy cái xoay vòng thời gian con tự chế ra đây. Chi vậy mẹ. Con xoay ngược lại cho mẹ ngày hôm qua, mẹ không muốn có ngày hôm nay. Quen với trò chơi ngược thời gian cùng mẹ, thằng bé sung sướng reo lên: “Ya! Cả gà rán nữa, chiều hôm qua con còn được ăn gà rán, mẹ nhớ không?”. OK, nhớ. Đang có một điểm mười môn toán của thằng bé còn lang thang đâu đó… Đứng trước cửa nhà mẹ con Ngà tối om om, Vinh sốt ruột đến lộn tùng phèo với số máy di động của Ngà đến một ngàn lần báo hiện không liên lạc được…
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn